Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Volterra là thành phố đầy phong cảnh tuyệt đẹp, nó nằm trên đỉnh cao nhất của hai thung lũng, mang một loại màu sắc lịch sử cổ xưa lâu dài, dáng vẻ hơi hoang vắng đối diện Địa Trung Hải phía chân trời.

Kỳ thật đối với danh thắng của vùng Tuscany, Volterra không nổi tiếng bằng Florence. Nó bị vách đá bao quanh, cách mặt biển năm trăm mét, dân cư hơn một vạn người, ngoài chế biến được thạch cao tuyết hoa và có bảo tàng văn hóa Etruscan ít ỏi ra thì không có mấy thứ có thể làm thế giới nhớ kỹ.

Gianna đưa một đôi giầy được đặt may từ Florence cho tôi, những đôi giầy như vậy được đặt song song gọn gàng trong một chiếc tủ gỗ lớn.

“Đều là thủ công nguyên chất và vải được nghệ sĩ vẽ tranh sơn dầu lên, có vài nhà nghệ thuật lão luyện hay may tác phẩm của mình lên quần áo, tất cả những đồ vật này đều được mua sáng nay.” Gianna nhanh nhẹn bước qua bên kia, đẩy tủ áo ra, một loạt quần áo xuất hiện. “Nếu em không thích, chiều nay nhà thiết kế sẽ đến đây, em có thể yêu cầu ông ấy bất kỳ kiểu quần áo nào.”

Một người mặc áo cộc tay giá hai mươi đồng suốt ba năm, quần jeans vài chục đồng cũng không bỏ, ngay cả áo khoác cũng định mặc mười năm như tôi thì nên mang vẻ mặt gì khi nhìn thấy những bộ đồ đặt may cao cấp đáng sợ ấy đây.

Gianna búi mái tóc đen dày lên, chiếc trâm lóng lánh giống như trời sao nổi lên trong đêm tối vậy.

Đôi mắt xanh lạnh của chị ấy rất mỹ lệ, tiếng Anh giọng Italy giống như bọt biển có màu sắc vậy, mang hương vị của người phụ nữ mềm mại. Chị ấy nói với tôi rằng toàn bộ số quần áo này đều vì tôi mà chuẩn bị, do thời gian quá gấp nên không thể chú ý nhiều đến chi tiết được.

Có lẽ kích cỡ đều đúng, nhưng không so được với tay nghề của nhà thiết kế chuyên môn. Còn có rất nhiều đồ vật cần thiết cho sinh hoạt, dầu gội, kem đánh răng, khăn lông v.v…. Nghe nói giường được đặt riêng vẫn chưa được chuyển đến, một vài đồ dùng tinh mỹ trên giường lại tới trước. Lần tôi ngủ ở trên sofa, chiếc chăn bị tôi lau nước mắt chính là một trong số đó.

Tôi nhìn chị ấy vừa giúp tôi chọn quần áo vừa chạy tới chạy lui tìm đồ, chuyên nghiệp đến mức tôi không có dũng khí mở miệng hỏi mấy thứ này bao nhiêu tiền. Tôi có thể khẳng định số tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi không đủ để mua giày, mũ, găng tay… trong ngăn tủ ấy.

Nếu về sau mà trở mặt với đám phi nhân loại này, Aro chỉ cần vung ra hóa đơn đồ dùng hàng ngày cũng có thể đè chết tôi rồi.

“Ông chủ nói em không thể tiếp xúc với mặt trời nên quần áo chị chọn cho em đều chống được tia tử ngoại, và chị cũng đã liên hệ với bác sĩ cho em rồi, ông ấy ở Volterra, ừm, cách không xa chỗ này đâu, ở bên kia quảng trường Priori thôi.” Gianna mới nhớ tới mình quên mở đĩa hát thời cũ, chị cầm lấy một chiếc đĩa nhạc bằng nhựa vinyl, là ca kịch Italy.

Nói đến bác sĩ, tôi đã nghĩ đến kem chống nắng và một vài hộp thuốc trong tủ nữa, để lâu sẽ hỏng mất.

“Đúng rồi, có lẽ em cần một y tá điều trị dinh dưỡng, chị sẽ liên hệ nhân viên công tác La Mã lưu ý giúp em. Tìm cả thợ làm đẹp và nhà thiết kế riêng nữa, em thích hoa hồng hay là hoa Lan thế, nơi này rất nhiều phòng, nhưng thích hợp cho người ở thì ngoài căn phòng lễ tân đãi khách ra thì không có. Còn lại đều là ở bên dưới cung điện hoặc là phòng trên cầu thang đá.” Nghe âm nhạc vang lên trong căn phòng gỗ, chị ấy dịu dàng cười nói, “Mọi căn phòng đều không thích hợp cho chúng ta ở, bởi vì không có hệ thống cung cấp điện và nước, hơn nữa nhiệt độ rất thấp, thiết bị sưởi ấm duy nhất là lò sưởi thế kỷ mười lăm trên tường đá cẩm thạch, mang phong cách triều đại Tudor.”

Chị ấy thoạt nhìn rất vui vẻ, xử lý mọi chuyện rất linh hoạt, chị ấy không cảm thấy tôi phiền toái, ngược lại còn là người khiến công việc của mình trở nên phong phú hơn.

Tôi mất tự nhiên ngồi ghế tựa, đôi giày cao cấp còn đặt trên đầu gối, chân trần dẫm lên thảm thư thái.

Giày vải, quần áo hai mươi đồng, dây cột tóc rẻ tiền, túi sách học sinh, đây mới là hình tượng ngày thường của Claire.

Trang phục được đặt may cao cấp, đôi giày còn quý hơn chân tôi, lò sưởi trong tường mang phong cách triều đại Tudor, tòa thành không nước không điện, đây không phải cuộc sống sinh hoạt của tôi.

Tôi thử mở miệng thương lượng với Gianna, “Không cần thiết phải mua nhiều thứ như vậy đâu, em thật sự không cần thiết.” Mấy người trả lại quần áo cũ kĩ cho tôi đi, tôi sẽ tự ăn tự mặc được rất lâu.

“Ông chủ đã ra lệnh rồi.” Gianna không thể tin nổi nhìn tôi, dường như không thể hiểu nổi tại sao tôi lại muốn cự tuyệt chị.

“Chị có thể bảo hắn đừng mua nhiều như thế không?” Nếu sau này tính sổ thì những thứ này quá đủ để khiến tôi bị phá sản mấy lần rồi, tôi cũng không muốn nửa đời sau phải gánh vác nợ nần mà sống đâu, tất nhiên là nếu tôi còn có nửa đời sau.

Gianna đi đến bên cạnh tôi ngồi xuống, chị ấy rất mỹ lệ, màu da khỏe mạnh của cô gái người Italy, mùi hương đậm ánh nắng dưới trời xanh Tuscany nhiều năm. Chị ấy vươn tay xoa đầu tôi, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn bạch kim, “Claire, em không thể cự tuyệt được đâu, không ai có thể cự tuyệt bọn họ cả. Ông chủ… Caius đã ra lệnh thì gần như cơ hồ không thể làm trái, ông ấy thực sự yêu thích em. Ánh mắt ông ấy nhìn em là ánh mắt của một người đàn ông bình thường nhìn cô gái mình thích.”

Lúc gọi tên Caius, chị ấy nói cực nhỏ, run run sợ hãi. Chị ấy rất sợ gọi thẳng tên này, sợ sẽ gây họa cho mình.

“Chị lầm rồi, bọn chúng coi chúng ta là đồ ăn.” Bởi vì Gianna là con người cho nên tôi bất giác coi chị ấy thành người chung cảnh ngộ với mình.

“Không đâu, chị rất rõ điều đó nhưng vì sao không có ai chú ý tới chứ, ma cà rồng cũng là con người mà.” Gianna tươi cười cực kỳ xán lạn, khi cười, chị quen híp hai mắt lại thành hình trăng khuyết, thật đáng yêu. “Trước khi bọn họ trở thành loại sinh vật này, bọn họ cũng là con người. Chị đã chú ý điều đó lâu rồi, Volturi thực sự yêu thương nghệ thuật, khoa học và trí tuệ của con người. Bọn họ nghiên cứu con người, yêu thích những cô gái có được chỉ số thông minh cao, có được mĩ mạo tuyệt đỉnh, khí chất tốt đẹp. Em biết không, vào thế kỷ hai mươi có một minh tinh điện ảnh rất nổi tiếng thời ấy từng đến Volturi chơi, bà ấy là người mà Aro mời đến tham quan tòa thành. Đối với bọn họ mà nói, minh tinh điện ảnh ấy chẳng phải đồ ăn mà là khách đến chơi nhà. Sau này Aro còn tự mình đưa bà ấy ra tòa thành nữa, còn giữ liên lạc qua thư tín nhiều năm, bà ấy là một nhà người rất ưu tú, dành tuổi già để làm từ thiện.”

“Nghe thật tốt đẹp.” Tôi nói theo lời chị, không hiểu sao lại cảm thấy Gianna cuồng nhiệt Volturi đến mức đáng sợ.

“Em cũng là khách, Claire, hơn nữa có được thiện ý trân quý của Volturi, em thật sự rất may mắn.” Gianna đứng lên, chị nháy mắt mấy cái, “Làm người ta hâm mộ đấy, tình cảm của bọn họ là bảo thạch trân quý nhất nơi này, rạng rỡ sáng lên.”

Tôi đâu phải là minh tinh điện ảnh có được mỹ mạo khuynh thành, chỉ số thông minh cao hơn người thường. Nếu ném tôi vào cửa hàng nào đó trên đường Seattle thì chắc ngay cả tôi cũng tìm không ra mình ở nơi nào.

“Chỉ cần hữu dụng với bọn họ, em vẫn có thể sống ở đây.” Gianna lấy từ trong ngăn tủ một chiếc váy dài màu đỏ, chất vải và hình dáng cực kỳ tinh tế đẹp đẽ.

Mặt tôi trắng bệch, đừng là tôi phải mặc thứ này ra ngoài đấy nhé, từ năm tám tuổi, tôi không còn mặc váy nữa. Tôi cũng chưa nghe nhạc Italia bao giờ, đĩa nhạc chậm rãi quay đều trong máy hát thời cũ, bài hát không tên, người hát tiếng Italia đang cao điệu nói điều gì đó. Rất rất nhiều thứ gì ở đây đều có vẻ xa xưa và trang nghiêm, thời gian ngược lại biến thành một thứ sâu sắc và ngưng trệ, lúc nào cũng có thể ngừng lại qua mỗi động tác của bạn.

Tôi nhìn chiếc váy tím đậm của Gianna, nó ôm lấy hình dáng đùi của chị, chị có một đôi chân mượt mà thon dài. Thoạt nhìn bằng cấp rất cao, biết cách ăn mặc, năng lực làm việc rất tốt, một phụ nữ như vậy ở bên ngoài nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Hơi chần chờ nhìn chị gấp chiếc váy màu đỏ lại rồi cất, tôi mở miệng nói: “Sao chị lại muốn đến đây làm việc thế?”

Hơn nữa thoạt nhìn lại không phải bị bắt buộc, Volturi ở trong mắt tôi đã trở thành kẻ khủng bố bạo quân thống trị rồi.

Đủ loại kẻ bị bệnh thần kinh đều tập trung lại, nếu không có nhà Carlisle nói nhà Volturi là kẻ chấp hành pháp luật thì tôi còn tưởng rằng mình đang ở bệnh viện thần kinh của thế giới ma cà rồng.

Bệnh viện tâm thần Volturi.

“Ước mơ.” Gianna lập tức thốt ra đáp án, đôi mắt màu xanh đậm như thân cây, màu son môi cũng đậm rất thích hợp với đôi môi của chị. Nụ cười tươi làm gương mặt chị thoạt nhìn rất có mị lực, chị tựa vào cửa tủ quần áo, bối cảnh màu tối phụ trợ cho người phụ nữ Italia ấy, khung cảnh như một tấm áp-phích phim điện ảnh những năm bảy mươi, tám mươi vậy. Giọng tiếng Anh của chị luôn mang theo khẩu âm Italia mà không phải giọng Luân Đôn chính tông giống như Caius hay Aro.

“Giống như có người hy vọng trưởng thành phải làm công chúa, có người phải làm phi hành gia, làm tổng thống, du lịch thế giới, tìm được tình yêu, hoặc là trở thành một nhà nghệ thuật ấy. Ước mơ của chị chính là biến thành loài giống bọn họ, bất tử, xinh đẹp, cường đại, không phải chú ý đến thời gian, rất cao quý.” Giọng nói của Gianna cùng âm nhạc giao hòa vào nhau, dường như chị đã hòa cùng Volturi thành một thể vậy, chị thật sự muốn phục vụ cho Volturi.

“Chị không sợ hãi sao?” Từ khi đi vào nơi quỷ quái này, thần kinh tôi chưa bao giờ được thoải mái dù chỉ một giây, tôi cảm thấy nếu còn tiếp tục thế này thì tôi sẽ bị suy nhược mất.

“Sợ hãi có lẽ cũng một cái giá phải trả.” Gianna rất tự nhiên nhún vai, động tác này khiến chị toát ra vẻ đẹp của người phụ nữ. “Đương nhiên chị biết mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng đây là giá phải trả.”

Tôi không có tư cách bình phán sự lựa chọn và ước mơ của người khác, tôi chỉ có thể yên lặng nhìn Gianna tiếp tục sửa sang lại quần áo. Trông chị có vẻ rất thích thú với công việc này, trung thành đến nỗi tôi không thể lý giải được.

Tôi cúi hai mắt, nhìn giầy trên đầu gối, trầm mặc một lú, tròng mắt hơi mất khống chế chuyển động trong hốc mắt. Tôi nghe thấy tiếng nói do dự của mình vang lên, “Hey, Gianna, chị có thể cho em một cốc nước không?”

Tôi phát hiện ngoài Gianna ra, bên cạnh mình không có con người nào khác, Caius cứ tương thân tương ái với cái ông Aro gì gì đó của nhà hắn đi, nghe nói có khách tới thăm nơi này cần tiếp đãi. Ném tôi ở đây là vì cần phải có người biến tôi trở nên gọn gàng một tí, dù sao tôi vẫn luôn lôi thôi lếch thếch bay tới thổi đi trong tòa thành Volturi, dáng vẻ thoạt nhìn không ra gì cả.

“Thêm chút chanh nhé?” Gianna xoay người, độ cao của giày cao gót hiển nhiên hoàn toàn không gây trở ngại cho động tác dưới chân chị.

Tôi chất phác tiếp tục cúi đầu, ánh mắt cố gắng nhìn giầy, hàng Italia tự đặt may cao cấp, nhìn nhiều có khi lại nâng cao khí chất tốt đẹp của mình. “Vâng, cám ơn chị.”

Gianna bước ra ngoài rất nhanh, tiếng bước chân của chị hiển nhiên khác với sinh vật không phải người nơi này, không có cảm giá lướt đi vô thực mà là chân thật dẫm lên mặt đất. Kỳ thật tôi cũng có thể lý giải được lý do của chị ấy, bất tử là một nguyên nhân nghe có vẻ rất phong cách.

Giống như lời đồn từ xa xưa vậy, dung nhan trắng nõn tinh xảo, sức mạnh vô địch, sinh mệnh bất tử bất diệt.

Bạn luôn bị mấy truyền thuyết đó vây quanh, nếu đột nhiên có một ngày biết được ma cà rồng thực sự tồn tại thì tất cả những thứ vật chất trong đời thực bỗng trở nên không còn hấp dẫn như thế nữa.

Còn lý do gì tốt hơn cụm từ ‘bất tử’ này sao?

Tôi nghĩ đến nhiệt độ ngón tay của Caius, có lẽ cái giá phải trả cho sự bất tử chính là mất đi tất cả ấm áp. Đêm qua, tôi tiếp tục ngủ trên sô pha, Gianna nói đúng, trong tòa thành không có nơi nào thích hợp cho con người sinh hoạt. Bọn họ kiến tạo tòa thành Volturi huy hoàng này cũng đâu phải cho con người.

Caius ngồi sô pha ngắn bên cạnh tôi, tôi nằm co ro, rất muốn nói cho hắn rằng nhìn một cô gái ngủ là rất không có lễ phép. Nhưng sau khi trải qua chuyện Aro, tôi lại cảm thấy cũng không thể không chịu nổi sự có mặt của hắn.

Bởi vì ít nhất trông Caius không có ham muốn cắn tôi.

So với việc cắn tôi, hắn có vẻ thích tóc tôi hơn. Tôi rụt người lại, hắn dễ dàng chộp tóc tôi vào tay, tối hôm qua ngủ mà lạnh cả người, cứ lo nhắm mắt lại là tóc sẽ bị người ta nhổ hết, biến thành kẻ hói đầu.

“Claire, cô rất thích ngủ, rất thích.” Cuối cùng Caius trầm giọng nói với tôi, ngữ khí mang điều ra lệnh, “Cho nên cô có thể ngủ rất nhanh.”

Tôi cẩn thận lộ ra hai con mắt trừng hắn, không ngủ được.

Hắn thoạt nhìn hơi tức giận, có vẻ gặp phải phiền toái gì đó, hình như hắn luôn cảm thấy lời hắn nói ra thì tôi đều làm theo vậy, ví dụ như hắn nói tôi có thể ngủ được rất nhanh, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú như hổ rình mồi của hắn, tôi dù mệt cũng không dám ngủ.

“Cô đang ngủ, phải là đang ngủ.”

Những lời ấy giống như khúc hát ru, nếu người nói đừng nghiến răng nghiến lợi thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn. Nhưng sau khi hắn rất nghiêm túc nói thêm vài lần, không hiểu vì sao tôi lại thật sự ngủ thiếp đi.

Điều này làm tôi hoài nghi năng lực đặc biệt của Caius chẳng lẽ là ru ngủ sao?

Tôi ngồi trên ghế, chiếc ghế khá cao, chân tôi chỉ hơi chạm đến thảm. Màu thảm rất tối, nửa chân tôi dẫm lên nó, tôi có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên rõ ràng trên mu bàn chân trắng nõn vì đã quá dùng sức.

Tôi không hành động ngay, hô hấp và tim đập rất vững vàng. Đợi một đoạn thời gian ngắn, thấy Gianna không đột nhiên trở lại thì tôi gần như nhảy dựng lên, tùy tay ném giầy trong tay sang một bên, sau đó rón ra rón rén đi đến cạnh cửa. Cửa không khóa, dù sao Gianna còn trở về nữa.

Đây là tầng một của nơi này, hình như vừa mới được lắp điện, chỉ trong một đêm đã biến nó thành phòng thay đồ với màu tối. Ngoài cửa là một hành lang hẹp dài, cuối chỗ rẽ có một thang máy sắt kéo tay, thoạt nhìn có thể đi thông xuống cống thoát nước trong lòng đất.

Tôi hoàn toàn không rõ ràng ngõ ngách nơi này, cũng không cần phải chạy tới thang máy, mục tiêu của tôi là khu vực tiếp tân gần nơi này nhất. Sàn nhà nơi này đều được kiến tạo bằng chất liệu tối màu, chân trần dẫm lên cảm giác rất mát mẻ. Ngoài cửa không có ai, sinh vật không phải người hẳn là rất ít đến đây, bọn họ đều có đường riêng. Tôi nhanh chóng chạy qua hành lang, liếc thang máy tối om một cái, tự giác xem nhẹ nó, không hề có chút hứng thú gì với mấy thứ cổ xưa ấy, tôi đâu phải đến để du lịch.

May mắn là tôi không nhìn thấy Gianna, trên quầy lễ tân không có ai cả, chỉ nhìn thấy mấy cành hoa hồng cắm trong lọ. Không gian tối mờ chỉ thoang thoảng mùi hoa nặng nề, ngửi lâu cũng khiến máu khó chịu như bị thiếu dưỡng.

Điện thoại thoạt nhìn là đồ điện tiên tiến nhất nơi này, được đặt trên bàn gỗ trơn bóng hình trái tim trước quầy. Tôi chạy lên, thiếu chút nữa đã va quyệt phải giấy tờ đang mở trên bàn, vội vàng cầm điện thoại lên, hành động cử chỉ chợt nhanh chợt chậm khiến tim phải vận chuyển nhiều dưỡng khí hơn cho mạch máu. Ấn phím điện thoại quá nhanh, ngón tay bắt đầu run nhè nhẹ, lần đầu tiên không gọi được mới quên mình không thêm mã số điện thoại quốc tế.

Như vừa bừng tỉnh lại, tôi lập tức nhấc điện thoại lên, thêm mã quốc tế rồi nhấn số. Tôi gọi vào số điện thoại của Charlie, hy vọng cậu có thể nhận được.

Thời gian như bị kéo dài ra vô hạn, co kéo như một sợi tơ dai dẳng, mùi hoa hồng làm tăng thêm cảm giác khó chịu, tôi hít thật sâu, bàn tay bấu chặt điện thoại, chặt đến đáng sợ.

Rất lâu, rất lâu, dường như lâu đến mức biến thành một sự đau đớn quỷ dị.

Điện thoại đột nhiên thông, một câu rất đơn giản “Alô” của Charlie vang lên bên tai tôi, sau đó là điệu vịnh than của Italia vừa ngừng lại, chỉ mới vài phút trôi qua mà một lượng không khí lớn đã đổ ập vào phổi, tôi mới phát hiện mình ngừng thở đã lâu.

“Charlie…”

Điện thoại bị cắt, không kịp phòng giống như lúc nó đột nhiên thông.

Lời vẫn còn trong miệng, nóng cháy trên đầu lưỡi. Mùi hoa trong không khí trở nên nồng nặc, yên tĩnh nặng nề đè lên đỉnh đầu tôi. Nhất thời không rõ vừa rồi có phải thật sự đã gọi được hay không, mãi mới nhớ ra phải ngẩng đầu nhìn, phát hiện Gianna đâng đứng trước quầy lễ tân, trong tay chị còn cầm phích cắm điện thoại, là chị đã kéo nó ra, cắt đứt cuộc điện thoại.

“Chị rất xin lỗi em, Claire, nhưng đây là công việc của chị.” Vẻ xin lỗi trên mặt Gianna là hàng thật giá thật, đáy mắt mang theo sự lạnh lùng quen thuộc của nghề nghiệp, “Đây là điều không cho phép, em không thể liên hệ với bên ngoài.”

Trong tay tôi còn cầm điện thoại, chân trần, tóc tai rối bời trừng mắt nhìn chị. Tôi nghĩ nếu bây giờ xông lên cướp thì có bao nhiêu phần thắng, chị ấy thoạt nhìn tuy có dáng người rất đẹp nhưng không tính là cao lớn cường tráng, cùng lắm chỉ khoảng một mét bảy. Tôi va thật mạnh vào chị, cào chị vài cái để cướp điện thoại vào tay… Tôi thật sự định làm như thế.

Sắc mặt Gianna hơi bất an, chị lùi ra sau vài bước, an ủi tôi: “Claire, em hãy bình tĩnh một chút, em uống nước trước đã.”

Tôi không uống nước, chị đưa tôi dây điện thoại đi. Cả người căng lên, tôi vô cảm nhìn Gianna, đúng lúc định xông đến thì một giọng nói lạnh lùng bén nhọn vang lên.

“Hai người đang làm cái gì?”

Giọng nói đó làm tôi tuyệt vọng, tay run lên văng điện thoại ra, cúi đầu nhìn chân, chết cũng không chịu thừa nhận tôi định làm gì.

“Gianna?” Caius vừa dứt lời đã xuất hiện bên cạnh tôi, quần áo hắn mặc giống như trang phục quý tộc mấy thế kỷ trước vậy. Chất tơ lụa, viền ren tinh xảo, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm luôn cao cao tại thượng nhìn người khác, giống như thời gian đang quay trở lại vậy, hoàng tộc Anh quốc thế kỷ mười bảy, quốc vương cầm quyền trượng bước ra từ trong tranh.

Hắn lạnh như băng khiển trách: “Cô đã làm việc như thế nào?”

“Tôi rất xin lỗi, ông chủ.” Gianna sợ hãi nói, chị thực sự sợ hãi Caius.

Tôi cau mày, cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc tốt đẹp.

“Xem ra cô không định tiếp tục làm việc ở đây nữa rồi phải không? Alec.” Caius trầm giọng, ngữ khí vô cảm kêu to.

Một cậu bé cao khoảng bằng tôi đột ngột hiện ra, hắn khoác áo choàng màu đen, dưới mái tóc màu rám nắng nhạt là gương mặt vẫn còn tính trẻ con, tôi cảm thấy trông hắn khá quen, nhưng tôi chưa gặp hắn bao giờ.

Alec xuất hiện sau lưng Gianna với tốc độ kinh người, vươn tay kéo chị đi. Gianna gần như thét chói tai, “Không!!!”

Tôi choáng váng vì tiết tấu nhanh như vận tốc ánh sáng, chỉ mới hai câu nói mà mắt đã thấy người phụ nữ Italia ấy không biết sẽ bị kéo đến nơi nào. Vẻ mặt Caius hờ hững, dường như lễ tân đối với bọn họ mà nói hoàn toàn vô nghĩa. Tôi nhìn Gianna giãy dụa, gương mặt trắng bệch của chị đầy sợ hãi, không giống như bị đuổi việc.

Tôi gần như không thể tin nổi hô to: “Dừng lại!”

Caius liếc tôi một cái, hắn mím môi, đỏ ngầu lãnh liệt.

“Gianna không làm gì cả, chúng tôi chỉ đùa nhau thôi.” Tôi thật không rõ vì cái gì Caius lại đột nhiên quyết định kéo chị ấy ra ngoài, có lẽ là chuyện tôi gọi điện thoại vừa nãy bị nhìn thấy, sau đó Gianna bị giận chó đánh mèo. Tôi chỉ có thể cố gắng bào chữa, “Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi muốn…” Phải thừa nhận sự sai lầm của mình trước phần tử bạo lực này cũng là một loại dũng cảm đau đớn, tôi nặng nề hít một hơi tiếp tục nói: “Tôi muốn gọi điện thoại về nhà, chị ấy đã ngăn cản tôi, chị ấy không hề phạm sai lầm gì cả, Caius.”

Caius nhíu mày, trông hắn vốn đã giống kẻ hay dọa khóc trẻ con, mặt trắng nõn mà lại luôn hung hăng, khi tàn bạo nhíu mày nhếch miệng thì lại càng đáng sợ.

Làm sao mà tôi ngủ say được trước mặt hắn thế chứ?

Gianna gắt gao níu lấy ống quần Alec, ánh mắt chị ấy cầu cứu nhìn tôi làm tôi bị áp lực, nếu cứ để chị ấy bị kéo ra ngoài thì dù gặp phải chuyện gì cũng đều có thể trở thành ác mộng đời này của tôi, tôi không thể tha thứ cho mình được.

“Caius.” Tôi cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn hắn, tên kia cao hơn tôi rất nhiều, muốn nhìn vào mắt hắn cũng là loại khó khăn. Tiếng nói của tôi mềm mại mà suy yếu, gần như cầu xin, “Anh lưu lại chị ấy đi, tôi cần chị ấy.”

Caius thoạt nhìn giống như một khối đá thờ ơ thối tha, biểu cảm cứng ngắc của hắn gần như ung dung thản nhiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi phải quỳ xuống ôm đùi hắn cầu xin thương xót mất.

Cuối cùng, khi Caius nhìn thấy tròng mắt tôi gần như đỏ lừ mới thờ ơ nói: “Alec.”

Thiếu niên thoạt nhìn hơn mười tuổi kia lập tức vung Gianna xuống sàn nhà, quắp tay sau lưng rồi đột ngột xuất hiện sau lưng Caius chỉ trong nửa giây, tốc độ của hắn gần như làm mắt thường không thể bắt giữ, cho nên người ta luôn cảm thấy thị giác của mình bỗng nhiên bị lỗi.

Gianna thở dài nhẹ nhõm một hơi, giày cao gót của chị ấy rơi xuống dưới quầy, tất chân đã bị rách, phấn son trên mặt hơi nhòe đi, thoạt nhìn giống như vừa bị kinh hoảng.

Tôi tiếp tục cúi đầu, ngửa đầu mãi sẽ làm cổ không chịu nổi, nhìn chân trần của mình cũng là một phương pháp giết thời gian rất tốt.

“Cô có muốn ra ngoài thăm thú không? Claire.” Caius lạnh lùng cười rộ lên, rất ít có người có thể giống hắn, ngay cả tươi cười cũng cao ngạo như đang coi rẻ người phàm.

Tôi rất muốn hỏi, anh hy vọng tôi trả lời “muốn”, hay là “Không muốn”.

“Đi theo ta, ta mang cô đi.” Hắn xoay người đi về phía hành lang, bóng lưng thẳng tắp giống như quân nhân.

Tôi không hiểu lắm, đành phải chầm chập đi theo hắn, hắn đi giống như hồn ma vậy, đôi giầy nặng nề cũng không phát ra tiếng nào. Tôi không đi giầy, sàn nhà gỗ đủ để hấp thu tất cả tiếng vang dưới chân dù rất nhỏ.

Đi chưa được vài bước, hắn mới đột nhiên phát hiện ra điều bất thường mà dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Dưới ánh sáng tối mờ, đôi mắt màu đỏ trở nên thâm thúy, ánh mắt chuyên chú ấy lại xuất hiện, nếu là một người đàn ông bình thường thì ánh mắt đó giống như đang nhìn người phụ nữ duy nhất của đời mình vậy.

Vấn đề là hắn là sinh vật không phải người. Cho nên tôi không hiểu ánh mắt hắn rốt cuộc có nghĩa gì, dù sao lối suy nghĩ của con người và sinh vật không phải người cũng bất đồng.

“Cô nên thay quần áo khác, Gianna không đưa quần áo nào cho cô sao?” Caius rõ ràng lại muốn gây sự, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả tốc độ mặt biến sắc.

Tôi lập tức lắc đầu, thật sự không còn lời nào để nói, chẳng lẽ về sau tôi cũng phải mặc mấy bộ kiểu váy dài đáng sợ ấy sao? Chắc Charlie sẽ rất vui mừng vì cuối cùng tôi cũng ăn mặc như con gái.

Caius hơi nhếch miệng lên, lông mày hạ xuống, một nụ cười làm khí chất âm u cả người hắn dịu xuống một cách không thể tin nổi.

Tâm tư sinh vật không phải người đúng là như mò kim đáy biển, tôi lại lấy lòng hắn như thế nào vậy.

Gianna đã đeo vào giày cao gót, chị ấy vừa vươn một tay nhanh chóng vuốt mái tóc rối bời xuống vừa đi tới, “Claire, chị đã giúp em chuẩn bị xong quần áo hôm nay rồi, chị giúp em thay đồ nhé.”

Chị ấy lại khôi phục thành nhân viên phục vụ tự tin chuyên nghiệp, dường như thảm kịch thiếu chút nữa bị kéo ra ngoài vừa rồi căn bản không hề xảy ra vậy.

“Nếu em không thích váy thì còn rất nhiều kiểu quần thích hợp với em đấy, có lẽ nhà thiết kế sẽ hiểu em hợp với bộ nào hơn.” Gianna cười nói.

Những người làm việc ở Volturi đều lợi hại như vậy sao?

Tôi nhìn Gianna tươi cười, cuối cùng chỉ có thể ngốc nghếch đáp lại, “Ha hả, vâng.”

Tiết tấu quá nhanh, tôi không theo kịp cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com