Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám

Helen được gọi lên phòng hiệu trưởng nhưng không có Draco hay giáo sư Moody.

Đây đã là hai ngày sau khi sự việc xảy ra.

"Con nghĩ rằng thầy giải quyết mọi chuyện hơi chậm trễ."

Helen nhấp một ngụm trà nói chậm.

Cụ Dumbledore ngậm một viên socola cười hiền lành.

"Trò biết đó, dạo này thầy bận bù đầu để chuẩn bị cho cúp tam pháp thuật, mấy ông bà đòi hỏi nhiều quá."

Helen lạnh nhạt nhìn cụ: "Con cứ tưởng an toàn của học sinh sẽ được đặt lên đầu."

Đối với Dumbledore, bạch phù thủy vĩ đại nhất được giới phép thuật ủng hộ, Helen không có cái nhìn đặc biệt hay sợ hãi. Chỉ đơn giản là một vị hiệu trưởng mà thôi.

Cụ Dumbledore nói rằng:

"Ta cho rằng đó chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ, giáo sư Moody có lẽ vẫn chưa nắm giữ được đầy đủ nguyên tắc của trường học. Trò biết đó thầy ấy từng là một vị thần sáng xuất sắc."

"Một vị thần sáng xuất sắc không có nghĩa là một vị giáo sư xuất sắc." Helen tiếp lời thầy. "Thầy không cảm thấy thầy ấy đã quá già để làm một vị giáo sư sao?"

Cụ Dumbledore vuốt bộ râu trắng của thầy, ánh mắt thâm thúy. "Ta tin rằng thầy ấy vẫn còn đủ minh mẫn, có lẽ sẽ được chứng thực bằng tiết học đầu tiên của thầy ấy."

Helen cúi đầu, khoảng mười năm phút nữa giờ học sẽ bắt đầu, là tiết của Moody, rõ ràng cụ Dumbledore muốn bỏ qua vụ này. Helen cũng chẳng có ý làm loạn, cô chỉ cảm thấy ông có vẻ thiên vị người của mình.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong im lặng.

Tiết đầu tiên của Moody có vẻ không được phấn khởi cho lắm, trải qua sự kiện của Draco và Helen, bọn học trò đã thiếu đi nhiệt huyết với tiết của ông giáo sư mới này.

Helen chẳng dám đoán trước, thái độ của Gryffindore thay đổi nhanh xoành xoạch như mặt lá, hôm nay có thể tức giận nhưng mai lại khác.

Helen ngồi cạnh Neville. Thầy Moody lộc cộc bước vào sau khi chuông điểm vài giây, vẫn những nếp sẹo nhăn và một mái tóc xơ xác, có thể nhìn thấy cái chân gỗ của thầy khi bước đi lộ ra khỏi lớp áo chùng.

Thầy gầm gừ:

"Mấy trò dẹp cái đó qua một bên. Mấy cuốn sách đó... Không cần tới đâu." Ông nhìn những cuốn Thế lực Hắc Ám – Hướng dẫn tự vệ trên bàn của đứa học trò ngồi gần ông nhất.

Thầy Moody lấy ra một tờ danh sách, lắc cho cái bờm tóc muối tiêu rũ ra khỏi khuôn mặt méo mó và đầy thẹo, rồi bắt đầu điểm danh. Con mắt bình thường của thầy từ từ dò theo danh sách, trong khi con mắt phép cứ xoay mòng mòng, dán chặt vào từng đứa học trò mỗi khi nó trả lời, đặc biệt là khi điểm danh Helen, dường như nó dừng lại lâu hơn một chút.

"Rồi xong." Thầy nói, khi đứa cuối cùng hô có mặt.

"Tôi có nhận được thư của thầy Lupin về lớp này. Có vẻ như các trò đã có kiến thức khá hoàn thiện về cách xử lý mấy sinh vật Hắc ám... Các trò đã biết xử tụi Ông Kẹ, ma đầm lầy, thủy quái, ma da, và cả người sói, đúng không?"

Cả lớp rào rào đồng ý.

"Nhưng các trò còn kém – rất kém – trong việc xử lý mấy lời nguyền. Cho nên tôi tới đây là để nâng cấc trò lên trình độ tiêu chuẩn những gì mà các phù thủy có thể làm với nhau. Tôi có được một năm để dạy các trò cách đối phó với Hắc ám.."

Ron ngồi trước thốt lên:

"Sao, thầy không ở lại à?"

Con mắt phép của thầy Moody đảo vòng, chăm chăm nhìn Ron. Ron trông đã cực kỳ khiếp vía. Nhưng một lát sau, thầy Moody mỉm cười – lần đầu tiên Harry thấy thầy làm như vậy. Hậu quả là gương mặt chằng chịt thẹo của thầy trông càng co rúm và vặn vẹo chưa từng thấy, nhưng tuy vậy, nhìn thấy thầy làm một việc thân thiện như nụ cười vừa nãy cũng là hay lắm rồi. Ron thật là nhẹ cả người.

"Trò là con trai của Arthur Weasley, hả? Cha trò đã kéo tôi ra khỏi một vụ kẹt cách đây mấy hôm... Ừ, tôi chỉ ở lại đây một năm. Sự giúp đỡ đặc biệt dành cho cụ Dumbledore ... Một năm, rồi trở lại đời sống hưu lặng lẽ của mình."

Ông như rơi vào cõi nào đó xâu xa lắm, rồi hai tay ông đan lại với nhau, nhướn người ra đằng trước.

"Rồi... vào vấn đề. Những lời nguyền. Lời nguyền có nhiều dạng, nhiều mức độ mạnh yếu. Hiện nay, theo Bộ Pháp Thuật, tôi chỉ nên dạy cho các trò cách phản nguyền và dừng ở đó thôi. Bộ cho là tôi không nên diễn cho các trò coi những lời nguyền Hắc ám bất hợp pháp, cho đến khi các trò lên năm thứ sáu. Bộ cho là tới chừng đó các trò mới đủ lớn để mà đối phó với chuyện đó. Nhưng giáo sư Dumbledore có một cái nhìn cao hơn về thần kinh các trò, cụ nghĩ rằng các trò có thể đối đầu được, và tôi cũng nói, các trò càng sớm biết được mình phải đương đầu với cái gì càng tốt chứng nấy. Nhưng làm sao có thể tự vệ, chống lại một cái gì đó trong khi các trò chưa thấy mặt mũi nó bao giờ? Một phù thủy sắp tung một lời nguyền bất hợp pháp vào trò sẽ không bao giờ nói cho trò biết người ấy sắp làm gì. Vị ấy sẽ không làm việc ấy một cách dễ thương, lịch lãm với cái mặt trò. Do đó, các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần cảnh giác và thận trọng. Trò cần bỏ cái đó qua một bên, thưa cô Brown, trong lúc tôi đang nói."

Lavender giật bắn mình, và đỏ bừng mặt. Nó đang cho Parvati coi nguyên lá số tử vi của mình trong hộc bàn. Rõ ràng là con mắt thần của Moody có thể nhìn xuyên qua gỗ đặc, cũng như có thể nhìn thấu ra sau lưng.

"Vậy... có ai trong các trò biết những lời nguyền nào bị luật phù thủy phạt nặng nhất không?"

Mấy cánh tay nhập ngừng đưa lên, có cả tay Ron và Hermione. Moody chỉ vào Ron, mặc dù con mắt phép của thầy vẫn dán vào Lavender.

Ron ngập ngừng:

"Ơ... Ba có kể cho con nghe về một... Cái đó có phải kêu là lời nguyền Độc tài không, hay cái gì ạ?"

"À, phải." Thầy Moody tán đồng, sửa lời nó. "Ba trò chắc là phải biết rõ lời nguyền đó rồi. Có lần đã gây cho Bộ cả đống rắc rối, cái lời nguyền Độc đoán đó."

Thầy Moody nặng nề bước đi khập khiễng, mở cái ngăn kéo bàn, lấy ra một cái hũ thủy tinh. Ba con nhện đen bự xự đang hấp tấp chạy vòng quanh bên trong.

Thầy Moody thò tay vào trong hũ, bắt ra một con nhện, bỏ nó vô trong lòng bàn tay để cả lớp đều trông thấy. Rồi thầy chĩa cây đũa phép vào con nhện và lẩm nhẩm:

"Độc đoán!"

Con nhện nhảy khỏi bàn tay thầy Moody trên một sợi tơ và bắt đầu đánh mình tới trước, ra sau như thể đang ở trên một cái xà đu. Nó duỗi những cái chân ra một cách cứng nhắc, rồi quật ngược ra sau, làm đứt sợi tơ, và đáp xuống mặt bàn, ở đó nó bắt đầu nhào lộn trên mấy cẳng chân theo vòng tròn. Thầy Moody vẩy mạnh cây đũa phép, và con nhện đứng lên trên hai chân sau, bắt đầu thực hiện cái mà không thể nhầm vào đâu được là một bài nhảy dậm chân.

Mọi người cười ha ha – tất cả mọi người, ngoại trừ Moody.

Helen nheo mắt nhìn, một lời nguyền thâu tóm kiểm soát đối phương sao, cô nghĩ là thật khó chịu khi bọ điều khiển cơ thể như thế.

Thầy gầm lên:

"Bộ các trò thấy vui lắm hả? Các trò cũng thích, phải không, nếu tôi làm điều đó với chính các trò?"

Tiếng cười tắt lịm ngay lập tức.

Con nhện cuộc người tròn vo và bắt đầu lăn qua lăn lại. Thầy Moody lặng lẽ nói:

"Kiểm soát toàn bộ. Tôi có thể làm cho nó nhảy ra ngoài cửa sổ, tự nhấn chìm mình, tự ném mình xuống cổ họng của mấy trò..." con mắt của ông nìn chằm chặp vào Helen trong khi ông vẫn đang nói, rồi nó rời đi khi ông dừng lại.

"Nhiều năm về trước, đã có nhiều nam, nữ phù thủy bị điều khiển bằng lời nguyền Độc đoán."

"Có việc cho Bộ làm, họ phải cố lọc ra ai đã hành động là do bị ép buộc, và ai đã hành động tự do theo ý muốn của mình... Có thể chống lại lời nguyền Độc đoán, và tôi sẽ dạy các trò cách làm, nhưng nó đòi hỏi một cá tính mạnh thật sự, và điều đó không phải ai cũng có. Tốt nhất là hãy tránh đụng phải lời nguyền đó nếu có thể tránh được. PHẢI THƯỜNG XUYÊN CẢNH GIÁC!"

Thầy gầm lên, và cả lớp giật bắn mình.

Thầy Moody nhặt con nhện nhào lộn lên và ném nó trở vào trong cái hũ.

"Còn ai biết lời nguyền nào khác? Một lời nguyền bất hợp pháp khác?"

Neville bên cạnh Helen giơ tay, cô ngạc nhiên vì dường như đây là lần đầu cậu xung phong phát biểu trong lớp – ngoại trừ lớp thảo dược, môn học mà cậu khoái nhất.

"Sao? " thầy Moody nói, con mắt phép của thầy đảo về dán lên Neville.

Neville nói nhỏ xíu nhưng rành mạch:

"Có một lời nguyền... lời nguyền Hành hạ."

Thầy Moody nhìn Neville chăm chú, lần này bằng cả hai con mắt:

"Tên con là Longbottom."

Rồi con mắt phép của thầy xà xuống dò cuốn sổ lại lần nữa.

Neville căng thẳng gật đầu, nhưng thầy Moody không hỏi gì thêm. Quay lưng lại trước cả lớp, thầy thò tay vào hũ lấy ra con nhện kế tiếp và đặt nó lên mặt bàn. Con nhện đứng đó bất động, rõ ràng quá sợ hãi mà không dám cất bước.

"Lời nguyền hành hạ. Phải làm cho bự ra một chút ấy trò nắm được khái niệm."

Thầy nói rồi chĩa cây đũa phép vào con nhện, hô:

"Engorgio!" ( có nghĩa là: "Phồng lên!" )

Con nhện phồng lên. Giờ đã to hơn cả một con nhện lông.

Thầy Moody giơ đũa lên lần nữa, chĩa vào con nhện, và thì thào:

"Crucio!" ( Có nghĩa là: "Tra tấn!" )

Ngay lập tức, mấy cái cẳng con nhện quặp chặt vào thân, nó lăn lộn và bắt đầu co giật hãi hùng, đáng từ bên này sang bên kia. Không có âm thanh nào phát ra từ con nhện, nhưng nếu con nhện có thể phát ra tiếng kêu, thì tiếng đó ắt phải là tiếng la hét.

Thầy Moody không dời cây đũa phép đi, và con nhện bắt đầu run lắc, co giật càng lúc càng dữ dội.

Neville giống như bị trúng chú, cậu co giật, mặt mày xanh lét nhìn con nhện, máu như rút khỏi gương mặt cậu, mồ hôi chảy ròng ròng. Mắt vẫn đăm đăm nhìn con nhện.

"Neville?" Helen lên tiếng, nhưng một tiếng khác to hơn đã át mất.

"Ngừng lại!" Hermione the thé kêu lên.

Thầy Moody giơ cây đũa phép. Mấy cái chân nhện duỗi ra, nhưng rồi nó lại tiếp tục co giật.

"Reducio!" ( Có nghĩa là: "Teo lại!")

Thầy Moody thì thào, và con nhện teo về đúng kích thước. Thầy thả nó vào lại trong hũ, nói êm ái:

"Đau đớn. Chẳng cần đồ kẹp móng hay dao, các trò cũng có thể hành hạ ai đó được nếu thực hiện lời nguyền Hành hạ... Đây cũng là một lời nguyền khá phổ biến một thời."

"Rồi... còn ai biết cái gì khác không?" Thầy hỏi.

Helen nắm tấy tay Neville an ủi, nhưng cậu chẳng có vẻ gì là khá hơn, đôi mắt vẫn mở to kinh hoàng, những lóng tay cứng ngắc khảm vào với nhau.

"Có chuyện gì vậy Neville?" Helen nhỏ giọng thì thầm.

Neville lẩy bẩy lắc đầu, cậu nói không thành lời, lại đăm đăm nhìn vào cái hộp chứa con nhện thứ ba. Rõ ràng vẫn còn thêm một lời nguyền dành cho con nhện này.

Hermione giơ tay, thầy Moody nhìn nó.

"Sao?"

Hermione ngập ngừng.

"Avada Kedavra."

Helen dỏng tai lên, cô không nghe rõ lắm.

Thầy Moody nói, một nụ cười nhẹ vặn cái miệng thầy méo xệch:

"A! Vâng, cái cuối cùng và là cái xấu nhất. Avada Kedavra – lời nguyền Giết chóc."

Thầy thò cây đũa phép vào trong cái hũ thủy tinh, và dường như cũng biết là chuyện gì sắp xảy ra, con nhền nhện thứ ba cuống cuồng chạy như điên quanh đáy hũ, cố lẩn cho được mấy ngón tay của thầy Moody, nhưng thầy tóm nó lại, đặt nó lên trên bàn. Con nhện lại bắt đầu chạy như phát khùng trên mặt gỗ.

Thầy Moody giơ cây đũa phép.

Thầy rống lên:

"Avada Kedavra!"

Một tia chớp xanh đến lóa mắt kèm theo một âm thanh rào rào, như thể có một cái gì đó bao la, vô hình đang bay vút trên không – con nhện ngay lập tức té ngửa ra, không vết tích, nhưng không thể nào nhầm được, đã chết.

Nhiều đứa con gái khóc thút thít, Ron té ngửa ra sau và gần như rớt xuống khỏi ghế khi con nhện trượt về phía nó.

Helen vuốt cằm, lẩm nhẩm câu chú trong miệng, đến khi chắc chắn rằng mình đã thuộc câu chú cô mới im lặng cúi đầu.

Thầy Moody gạt con nhện chết trên bàn rơi xuống sàn rồi trầm tĩnh nói:

"Không đẹp chút nào. Không dễ chịu chút nào. Không có cả tới phản nguyền. Không cách gì ngăn được. Từ xưa tới nay chỉ có một người sống sót được với nó, và người ấy đang ngồi ngay trước mặt tôi."

Thầy Moody nhìn chằm chằm vào Harry, mặt cậu hoang mang, cậu không biết đang suy nghĩ gì mà đôi mắt cậu dại ra, kể cả khi hai mắt thầy Moody chăm chăm nhìn vào cậu.

"Avada Kedavra là một lời nguyền cần phải có đằng sau nó một pháp thuật cao cường – các trò bây giờ có rút hết đũa phép ra, cùng chĩa vào tôi mà đọc thần chú, thì tôi ngờ rằng cùng lằm chỉ làm tôi chảy được tí máu cam. Nhưng không sao. Tôi đến đây đâu phải để dạy các trò cách thực hiện lời nguyền đó."

"Nào, nếu không có phản nguyền, vậy tại sao tôi lại cho các trò coi nó? Bởi vì các trò phải biết về nó. Các trò phải biết cái tệ hại nhất là cái gì. Các trò không ai muốn thấy mình rơi vào hoàn cảnh phải đối mặt với nó. Vậy HÃY THƯỜNG XUYÊN CẢNH GIÁC."

THầy gầm lên, và cả lớp lại giật nảy mình.

"Bây giờ... ba lời nguyền kia - Avada Kedavra, Độc đoán, và Hành hạ - được gọi là những Lời nguyền Không thể Tha thứ. Chỉ cần áp dụng một trong ba lời nguyền vào một con người là lãnh đủ mãn đời trong ngục Azkaban. Đó là cái mà tôi phải dạy cho các trò chống chọi. Các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần được trang bị. Nhưng hơn tất thảy, các trò cần thường xuyên cảnh giác, không ngừng cảnh giác. Lấy viết lông ngỗng ra nào... chép lại câu đó..."

Thời gian còn lại chép các ghi chú về Những Lời nguyền Không thể Tha thứ. Không ai nói gì cho tới lúc chuông reng, nhưng ngay khi thầy Moody cho lớp giải tán và rời phòng học, một dòng thác bàn tán liền bùng vỡ.

Helen đi cạnh Neville hỏi han cậu, cô đỡ cậu vào một góc cầu thang trống ngồi xuống.

"Tớ... tớ không sao." Cậu lẩm bẩm, nhưng giọng cậu khác bình thường, vừa cao vừa rung.

"Cậu từng thấy nó rồi à? Lời nguyền tra tấn ấy." Helen phỏng đoán, vì cậu phản ứng rất gay gắt khi thấy nó.

Quả nhiên Neville co rúm lại.

"Cậu có thể tâm sự với tớ nếu muốn, tớ sẽ giúp cậu." Helen nói.

Nhóm Harry cũng đi lại đây. Nhưng giáo sư Moody đã đến.

"Ổn cả chứ, con trai? Sao con không lên văn phòng thầy? Đi nào... thầy trò mình làm chén trà..."

Neville nhìn càng kinh hãi trước viễn cảnh nhấm nháp trà với thầy Moody. Cậu không nói được, không đi được. Thầy Moody quay con mắt phép về phía Harry:

"Trò không sao chứ hả, Potter?"

"Dạ, không." Harry đáp, khá bướng bỉnh.

Con mắt xanh da trời của thầy Moody đảo nhè nhẹ trong hốc mắt khi quan sát Harry, giống như không thấy Helen. Rồi thầy nói:

"Con cần phải biết. Có thể điều đó là tàn nhẫn, nhưng con phải biết. Không giả bộ được... thôi... đi nào, Longbottom, thầy có mấy cuốn sách mà có thể con sẽ thích."

Neville van nài nhìn Harry, Ron và Hermione, nhưng ba đứa không nói gì. Cậu khều nhẹ tay Helen.

Cô liền lên tiếng:

"Con nghĩ cậu ấy cần nghỉ ngơi một chút, thưa thầy."

Lúc này thầy Moody mới nhìn đến Helen.

"Trò Rovia, phải... Rovia, có lẽ là một dòng họ muggel? Thật xa lạ. Tôi chỉ là muốn giúp trò Neville bớt sợ hãi một chút." Ông nói.

"Nào, chỉ là một tách trà thôi, con đâu có việc gì đâu phải không Neville, ba mẹ con hẳn là cũng vui lòng..."

Thầy Moody bỏ lửng câu nói, nhưng Neville lại ỡm ờ gật đầu. Helen nghi hoặc nhưng thầy đã dẫn cậu đi mất tiêu.

"Cậu có biết chuyện gì không Helen?" Harry hỏi, cô chỉ lắc đầu.

"Không biết nữa, tớ sẽ hỏi cậu ấy sau, giờ chúng ta đi thôi, có vẻ lâu lắm cậu ấy mới trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com