chương 38: Quán quân
Hôm sau là ngày thứ bảy, đám học sinh dậy sớm hơn bình thường, khi Helen đến đại sảnh dùng bữa thì đã có một đám lớn học sinh ở đó vây quanh chiếc cốc lửa.
Alva tiến lại ngồi bên cạnh Helen, nhiều người ghé mắt lại đây phần lớn đều bị chiếc cốc lửa thu hút ánh nhìn.
Con chim ưng Norlan vọt vào vớt hai lá thư, Helen đón lấy mở một lá cho mình lá còn lại đưa cho Alva. Hai người đã thống nhất đổi lại cách xưng hô sao cho phù hợp một chút.
"Thư của Orchid." Helen nói, Alva xúc động đón lấy nghiền ngẫm đọc. Sau đó đem lá thư đốt trụi như thói quen ông vẫn làm để bảo mật trên chiến trường.
"Tôi sẽ sắp sếp cho hai người gặp nhau, có thể là vào tuần sau." Helen nói. Alva gật gật đầu.
Trong lá thư, Hoàng tử đưa cho anh cách thức liên lạch tạm thời và hỏi han ít thứ, anh nóng lòng muốn gặp lại hoàng tử lắm rồi.
Helen lướt sơ qua lá thư trên tay, điều cô nhờ Orchid về việc thu thập xây dựng một khu người sói đã hoàn thành, cô nên đến chỗ giáo sư Snape sau bữa điểm tâm để thông báo.
"Anh rành cổ ngữ Lamesc đúng không?"
"Tôi có thể đọc tạm một chút thôi tiểu thư ạ, không thật sự sành sõi." Alva trả lời, đón lấy một quyển sách khi Helen đưa qua.
Đó là bản sao của quyển sách ở nhà Draco được sao chép lại.
"Quyển sách này là gì?"
"Tôi không biết, nó được tìm thấy ở thế giới này, chỉ có một bản duy nhất tồn tại đơn độc, cổ ngữ Lamesc không phải ngôn ngữ đã từng thông dụng ở đây."
Alva gật gật , anh nghĩ rằng nó được cô viết ra để đựng thông tin nào đó nhưng nếu thật sự như vậy hẳn là có điều kì quái.
"Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ sớm xem xét rồi cho người câu trả lời."
Đại sảnh ngày càng náo nhiệt hơn, cô ghé mắt thấy Draco đang nhìn chằm chằm mình ở bên kia dãy bàn, đúng lúc Krum cũng lại đây chào hỏi. Dường như anh chàng khá ưng việc ở chung với Alva.
"Draco, lại đây." Helen gọi, nhìn cậu không thoải mái lại gần ngồi xuống bên cạnh mình, Helen ghé vào tai cậu nói nhỏ.
"Ghen à?"
Draco tức giận phừng phừng, hai lỗ tai đỏ lên cãi lại.
"Ghen cái gì, ai thèm ghen."
Helen ôm lấy cánh tay Draco cười:
"Đây là Draco Malfoy, cậu ấy là bạn trai tôi."
"À..." Alva nhìn Draco bằng ánh mắt bất thiện, tuy hôm qua đã chào hỏi qua nhưng hôm nay anh mới thật sự đánh giá cậu. Malfoy là một quý tộc nổi tiếng của Anh quốc, nhưng muốn đứng chung với công chúa thì vẫn quá kém!
Nói về tướng mạo, thực lực, cốt cách đều hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.
Draco xem ánh mắt của Alva lại tự động quy chụp đó là ánh mắt khiêu khích của tình địch, cậu nắm lấy tay Helen chắc hơn, trợn mắt lườm lại, càng khiến cho Alva có thiện cảm kém.
Nói sao thì nói, Alva cũng có vai vế như bậc trưởng bối của Helen, đương nhiên sẽ chú ý đến đối tượng của con cháu.
Krum nói bằng một giọng ngọng ngíu, khẩu âm của anh khá nặng tiếng Bungari:
"Anh là Viktor Krum, bạn của Alva, em có thể gọi anh là Viktor."
Helen nắm lấy bàn tay chìa ra của anh, lịch sự đáp.
"Em là Helen Rovia, anh gọi em là Helen cũng được. Mọi người nói chuyện nhé, em có chuyện đi tìm giáo sư một chút."
Không biết có phải do Krum có quan hệ với Alva không mà Draco cũng mất đi thiện cảm với anh ít nhiều. Cậu chun mũi vờ như không biết.
Đối với Draco, Alva là một tình địch khổng lồ, đừng nói chỉ về bề ngoài vượt trội, gia thế mấy năm nay của dòng họ Hauer ở Đức cũng đang phát triển vượt trội. Ba cậu cũng không ít lần nhắc về thế hệ trẻ thiên tài này sau bàn tiệc, hi vọng có thể hợp tác giao thương.
Ba cậu không chỉ nhắc đến tài năng về việc kiếm Galleon, mà còn là năng lực ma pháp vượt bật, người này đã từng viết một quyển sách mỏng về biền luận ma pháp khiến cho giới phù thủy trấn động một thời gian. Tin rằng anh ta còn nắm giữ nhiều thứ hơn thế nữa.
"Tao đi với mày." Draco nói.
Cậu chậm rãi đi sau Helen không nói một lời nào, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy nguy cơ bạn gái cậu bị cướp cao đến thế. Cho nên Draco tiếp tục vuốt cằm, suy nghĩ một hồi càng rối rắm hơn.
Người kia sẽ ở đây rất rất lâu, Draco không biết nên làm gì để đấu lại bây giờ.
Draco lẩn thẩn đến nỗi Helen để cậu ở ngoài cửa văn phòng giáo sư Snape vào một mình sau đó trở ra cậu cũng không biết, cứ đi theo sau Helen một cách máy móc trông đáng yêu cực kì.
Tối hôm đó là ngày tuyên bố quán quân của các trường, bọn học sinh có vẻ không hứng thú gì với bữa tiệc lắm. Bọn nó chỉ muốn biết kết quả quán quân sẽ là ai.
Alva ngồi bên trái Helen, Draco thì coi như không biết gì chen vào ngồi ở hàng ghế Gryffindor, bên cạnh cậu còn có Krum, mà vì Krum ở nên đám học trò của Durmstrang cũng chen chúc bên đây.
Ron đỏ mắt nhìn Krum, nhưng nó không có cách nào lại gần anh, bởi trước mặt và xung quanh anh đều đã kín chỗ.
"Anh có tham gia không?" Helen nói với Alva, cô cho rằng nếu anh được chọn thì giải đấu có thể kết thúc ở đây rồi.
"Sân đấu này dành cho người khác thôi." Alva lắc đầu.
Draco ở bên kia dỏng tai nghe Helen nói chuyện, cậu chun mũi tỏ ra khinh thường cho rằng Alva không dám tham gia mà thôi.
Cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói:
"Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư:
"...Đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...
"Mày nghĩ ai sẽ là quán quân?"
Draco ghé vào tai Helen, trông cậu cũng hồi hộp như bản thân mình có đăng kí tham gia thi đấu.
Helen nói:
"Đợi một chút nữa là biết rồi, đồn đoán làm chi cho cực."
Draco gật gật đầu, mắt cậu dõi theo chiếc cốc lửa đang phát ra từng tia sáng.
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.
Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:
"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!"
Một tràng vỗ tay vang vọng khắp sảnh đường, Viktor Krum hô lớn một tiếng, dập tay với bạn bè rồi hiên ngang đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao ọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay:
"Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!"
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô:
"Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!"
Đứa con gái có mái tóc bạch kim đứng dậy, nhỏ liếc ngang Draco khi lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff,nhỏ hất tóc bước đi một cách yêu kiều.
"Nhỏ cứ nhìn tao hoài." Draco khó chịu nói với Helen.
"Chắc nhỏ nghĩ cậu giống nhỏ, tóc bạch kim này, mắt xanh này." Helen chọc.
Draco buồn bực kéo cổ áo.
"Còn lâu tao mới giống con nhỏ đó, huyết thống của nhỏ bị lai tạp với bọn tiên nữ, tao không hiểu ai lại đi cưới sinh vật ma pháp cơ chứ!"
"Bọn họ đẹp. Và người ta yêu thích những cái đẹp mà."
Draco bĩu môi, nhưng cậu không phủ nhận, ai chả thích cái đẹp cơ chứ. Nhưng mà so với bọn tiên nữ - cậu liếc nhìn qua Helen - Draco nhếch mép, so với vàng bạc, đá quý vẫn tỏa ra ánh sáng tốt hơn.
Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
Cụ xướng lên:
"Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!"
Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
"Xuất sắc!" cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. "Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một..."
Nhưng cụ Dumbledore đột nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:
"Harry Potter."
"Không thể nào!" Draco la lên ngay tắp lự.
Helen cau mày, tại sao lại có tên Harry trong chiếc cốc lửa, rõ ràng cậu ấy chưa đủ tuổi.
Harry ngồi đó, biết rằng mọi cái đầu trong Đại sảnh đều đang quay lại nhìn mình. Cậu choáng váng, sững sờ. Cậu cảm thấy chết lặng, chắc mình đang mơ hay nghe lầm.
Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn; cậu ngồi đó, cứng cả người trong chiếc ghế.
Tuốt trên dãy bàn cao, giáo sư McGonagall đứng lên, đi ngang ông Ludo Bagman và giáo sư Karkaroff, đến thì thào khẩn cấp với giáo sư Dumbledore, cụ nghiêng tai về phía bà, hơi cau mày.
Harry quay sang Ron và Hermione; qua vai hai đứa, cậu thấy dãy bàn dài nhà Gryffindor đều đang ngó mình, miếng há hốc ra.
Harry nói rành mạch:
"Mình không bỏ tên vô. Mấy bồ biết mình không bỏ mà."
Cả hai đứa đều ngây ra nhìn Harry.
Ở đầu bàn, giáo sư Dumbledore đã đứng thẳng dậy, gật đầu một cái với giáo sư McGonagall.
Thầy gọi lần nữa:
"Harry Potter! Harry! Lên đây, lên nào!"
Harry khập khiễng đi đến chỗ thầy Dumbledore, chân cậu như bị đóng cả tấn chì vô đó, sau khi cậu khuất sau cánh cửa, cả cụ Dumbledore và các giáo sư khác cũng đi vào thì đại sảnh mới thật sự bùng nổ bởi tiếng bàn luận và những tiếng phẫn nộ.
"Tao không tin thằng Harry lại được chọn làm quán quân!" Draco giận dữ nói.
"Vụ này kì thật." Helen trả lời. "Làm sao Harry có thể vượt qua lằn tuổi của hiệu trưởng chứ."
"Nghe khó tin nhưng mà tên nó đã được xướng không phải sao? Tao cá là nó đã dùng cách nào đó để bỏ tên nó vào trong chiếc cốc Lửa."
Draco không hề tức vì quán quân không thuộc về Slytherin, ngượi lại Slytherin ít có người muốn tham gia mấy trận chiến nguy hiểm này, cậu đơn giản là tức vì Harry là người được chọn thôi.
"Tớ không nghĩ vậy, Harry sẽ không đăng kí mà cho dù muốn cậu ấy cũng không có khả năng." Helen nói.
Draco khó hiểu nhìn cô:
"Ý mày là sao?"
Alva đáp lời thay Helen, hai mắt anh nheo lại nhìn chiếc cốc lửa chỉ còn phát la mấy tia sáng nhè nhẹ:
"Có người cố ý bỏ tên cậu ta vào chiếc cốc Lửa."
Draco khó chịu nhìn anh, Helen biết cậu không ưa Alva nên tiếp lời giải thích.
"Ví dụ như Harry thật sự vượt qua được rằn tuổi của cụ Dumbledore để bỏ tên mình vào đi chăng nữa,thì Hogwarts vẫn chỉ có thể có một quán quân, tức là chỉ có một trong hai người Cerdic Diggory hay Harry Potter được xướng tên theo nguyên tắc mỗi trường một quán quân."
"Nên chắc chắn đã có kẻ nào đó làm bùa chú lẫn lộn khiến cho cái cốc nhầm tưởng có thêm trường thứ tư thi đấu và tên của Harry được gán vô cái trường "ma" đó, trở thành học sinh duy nhất đăng kí và bắt buộc bị chọn."
"Harry không có khả năng làm được điều này, khả năng của cậu ấy hoàn toàn không đủ, thậm chí đứa học sinh năm cuối cũng không thể."
Draco suy nghĩ, lời lẽ của Helen hoàn toàn đúng.
"Nhưng ai lại muốn hại chúa cứu thế cơ chứ, chẳng lẽ là một trò chơi khăm thì hơi quá mức rồi."
"Cậu nói đúng, cho nên tớ chắc nó chẳng phải trò chơi khăm. Nếu một đứa học sinh làm ra chuyện này thì đứa đó dư sức trở thành quán quân. Có lẽ có ai đó muốn Harry phải tham gia bằng mọi giá."
Draco im lặng một lúc lâu, cậu suy nghĩ về việc nếu thật sự có ai muốn hại Harry Potter thì là ai mới được, mắc mớ gì phải dùng cách này?
Alva nói thấp giọng, vừa đủ Helen nghe thấy.
"Vừa rồi ở cúp Quidditch thế giới có một trận hỗn loạn, dấu hiệu Đen của Voldemort được triệu tập lại, mà Harry Potter là kẻ thù truyền thuyết của chủ nhân bọn chúng, liệu việc này có liên quan?"
"Những kẻ hầu lạc chủ à..." Helen chống cằm, có thể lắm chứ, thường thì các chuỗi sự kiện có liên quan luôn xảy ra liền mạch.
"Thu thập thông tin về Voldemort đi, chắc chắn rằng những thông tin anh có không phải những tin ai cũng biết."
Helen cười gằn, mọi thứ xảy ra đều có mục đích của nó, để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tác giả: Bệnh dịch nguy hiểm, mọi người chú ý giữ an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com