Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thỏa Thuận Ngọt Ngào

Tôi đã dành cả ngày học đầu tiên để tự nhắc nhở bản thân về quyết tâm mới.

Nhưng sự quyết tâm ấy nhanh chóng tan biến ngay khi trống trường báo tiết học cuối cùng vang lên. Thay vì hòa vào dòng người, tôi cố tình kéo dài thời gian, chậm rãi gấp gọn cuốn sách Hóa Học dày cộp, cố gắng vô hình nhất có thể.

Chiếc áo giáp tự tin trong môn Hóa bỗng trở nên vô dụng trước sự ồn ào của một lớp học tan tầm. Tôi cúi gằm mặt ở góc bàn quen thuộc, cảm thấy bóng ma của cô bé nhút nhát, sợ hãi năm xưa vẫn lởn vởn.

Linh Chi không nhận ra sự căng thẳng của tôi.

"Mày ở lại lớp một chút nha Lam, tao đi ra đây chút. Hôm nay căng tin có món mới đó, tao phải tranh thủ." Linh Chi hớn hở nói rồi vội vàng chạy đi, bỏ lại tôi một mình giữa những tiếng ồn ào cuối buổi.

Tôi ngồi đơ một chỗ, chỉ muốn mình biến mất.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh mình. Không phải tiếng lướt qua, mà là tiếng dừng lại dứt khoát. Cả lớp 10C2 đang ồn ào bỗng chốc im lặng hẳn, rồi những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, nhỏ dần như một làn sóng bị nén lại.

"Ai vậy?"

"Gia Khôi lớp C1 kìa! Cậu ấy làm gì ở đây?"

"Trời ơi, cậu ấy nhìn như người mẫu ấy!"

Tim tôi bỗng như bị ai đó bóp nghẹt. Máu trong người như đông cứng lại. Cảm giác sợ hãi và bất lực ngày nào lại ùa về. Tôi nhắm chặt mắt, ước mình có thể tan biến.

"Chào cậu... cậu là Hạ Lam, phải không?"

Giọng nói ấm áp, trầm tĩnh, và vô cùng quen thuộc ấy vang lên, xua tan mọi âm thanh khác. Đó là giọng nói đã trưởng thành, mang theo sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng.

Tôi ngẩng mặt lên, chậm chạp, như một chiếc máy cũ bị kẹt.

Đúng là cậu ấy. Gia Khôi đứng ngay bên cạnh bàn tôi, cao ráo, vững chãi, và tỏa sáng một cách chói lòa. Cậu mỉm cười, một nụ cười mang đến một cảm giác an toàn, như thể cậu là người duy nhất có thể bảo vệ tôi khỏi sự phán xét của đám đông. Sự hiện diện của Khôi lập tức tạo ra một lá chắn vô hình giữa tôi và lớp học đang xôn xao.

Tôi lắp bắp: "Ừm... chào... Khôi."

Khôi khẽ gật đầu, thản nhiên nói.

"Mình là Gia Khôi. Mình có thể làm phiền cậu một lát không? Mình đến đây vì một chuyện quan trọng."

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng nhớ đến lời anh trai đã dạy:

"Đừng để người khác thấy mình yếu đuối."

"Được. Có chuyện gì không?" Tôi cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất, dù cảm giác như đang nuốt phải một viên đá lạnh.

Gia Khôi nhẹ nhàng chống tay xuống mép bàn, cúi thấp người, khoảng cách giữa hai chúng tôi bị thu hẹp. Hành động này vừa lịch sự, vừa tạo cảm giác thân mật, khiến những tiếng bàn tán xung quanh lắng xuống. Cậu ấy nhìn thẳng vào cuốn sách Hóa Học tôi vừa gấp lại.

"Thật ra là... tớ gặp một chút rắc rối với môn Hóa." Khôi khẽ cười ngại ngùng, "Tớ biết cậu là người có thành tích môn Hóa tốt nhất nhì khối. Tớ đã xem qua bảng điểm, và kết quả của cậu thật sự đáng kinh ngạc."

Sự ngạc nhiên gần như làm tôi mất cảnh giác. Gia Khôi "mặt trời" của khối, lại gặp khó khăn với môn học mà tôi coi là hơi thở. Và cậu ấy lại chủ động tìm đến tôi, Hạ Lam – người luôn trốn trong bóng tối. Cảm giác được Khôi thừa nhận về khả năng học tập mang lại một niềm tự hào khó tả.

Khôi thấy tôi không nói gì, bèn nói tiếp, giọng chân thành và nghiêm túc:

"Mục tiêu của tớ trong ba năm cấp ba rất lớn, đòi hỏi điểm số phải chuẩn ở mọi môn. Nhưng Hóa đang là rào cản. Tớ cần tìm một người không chỉ giải bài tập giỏi, mà còn truyền đạt tốt. Tớ cần sự khác biệt trong tư duy. Và tớ nghĩ, cậu là người đó, Hạ Lam. Tớ cần sự giúp đỡ của cậu."

Cậu ấy ngừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy hy vọng và chân thành. Tôi cảm thấy mình không còn là một cô bé nhút nhát nữa, mà là một chuyên gia đang được mời hợp tác.

"Nên là... tớ muốn mời cậu làm gia sư Hóa cho tớ. Tớ có thể trả phí rất hậu hĩnh, và tớ hứa sẽ tôn trọng tuyệt đối thời gian biểu của cậu." Khôi nói, rồi đưa tay ra, một cử chỉ lịch sự và thẳng thắn.

Tôi nhìn vào bàn tay ấy. Bàn tay của "ánh sáng" năm nào đã đưa cho tôi viên kẹo cam ngọt ngào. Và bây giờ, bàn tay ấy đang mở ra, không phải để bố thí lòng tốt, mà để đề nghị một sự hợp tác công bằng, dựa trên năng lực của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, dồn hết sự can đảm mà mình đã tích lũy trong ba năm qua vào câu trả lời.

"Cậu không cần trả phí. Tớ chấp nhận." Tôi bắt tay cậu ấy, cảm nhận sự ấm áp lan truyền qua lòng bàn tay.

Khôi mỉm cười, một nụ cười vui vẻ rạng rỡ.

"Nhưng tớ có một điều kiện," tôi tiếp lời, giọng đã mạnh mẽ hơn. "Tớ chỉ giúp cậu trong giờ học, hoặc ở thư viện, quán cà phê yên tĩnh. Tớ sẽ không đến nhà cậu hay ở những nơi quá đông người."

Đây là ranh giới cuối cùng mà tôi có thể giữ lại.

"Hoàn toàn đồng ý," Khôi đáp ngay lập tức. "Thư viện trường, hoặc một quán cà phê nào đó. Tốt rồi. Cảm ơn cậu, Hạ Lam. Mình tin tưởng vào sự hợp tác này."

Cậu ấy định rút tay lại, nhưng bỗng dừng lại. Ánh mắt Khôi trở nên sâu sắc, không còn là sự hứng thú của một học sinh cần điểm số, mà là sự chân thành của một người đang tìm kiếm một điều gì đó xa hơn.

"Và Hạ Lam này," Khôi hạ giọng, "Thỏa thuận của chúng ta không chỉ dừng lại ở Hóa Học. Tớ cũng có một điều kiện ngược lại. Thật ra, việc học Hóa chỉ là một phần nhỏ trong mục tiêu của mình."

Tôi nhíu mày. "Ý cậu là sao?"

Khôi nhìn xung quanh, cúi xuống, nói nhỏ đủ để mình tôi nghe thấy:

"Mục tiêu cuối cùng của tớ là trở thành một bác sĩ Ngoại Khoa giỏi, nhưng tớđang gặp rắc rối lớn trong việc hiểu người. Ba tỡ nói, một bác sĩ giỏi cần phải hiểu được nỗi sợ hãi không tên của bệnh nhân, cần phải có sự nhạy bén tuyệt đối. Nhưng vì quá lý trí, tớ chỉ thấy công thức và logic, không thấy cảm xúc."

Tôi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Gia Khôi dễ bị tổn thương. Cậu ấy đang chia sẻ một bí mật cá nhân, một điểm yếu chí mạng của mình cho tôi nghe.

"Hạ Lam, cậu là người có một sự nhạy cảm rất đặc biệt," Khôi tiếp tục, giọng đầy thuyết phục.

"Cậu tinh tế, cậu luôn quan sát, và cậu biết cách thu mình lại để bảo vệ bản thân. Điều đó xuất phát từ sự thấu hiểu sâu sắc. Tớ cần học điều đó từ cậu để tớ có thể trở thành một bác sĩ tốt."

Khôi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu ấy đầy cầu khẩn.

"Đổi lại, tớ sẽ giúp cậu tập trung vào ưu điểm của mình là Hóa Học, và tớ sẽ giúp cậu tăng sự tự tin để cậu dần loại bỏ nỗi sợ trong lòng. Chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập. Cậu giúp tớ hiểu người khác, tớ giúp cậu tự tin là chính mình. Một sự trao đổi công bằng, không tính phí."

Tôi cảm thấy như mình vừa bị lột bỏ chiếc áo giáp. Cậu ấy không chỉ thấy Hạ Lam giỏi Hóa, cậu ấy thấy cả Hạ Lam đang sợ hãi, đang giấu mình? Hơn cả một lời đề nghị học tập, đây là một lời đề nghị chữa lành, một lời mời bước ra ánh sáng.

"Tớ... tớ không biết phải bắt đầu từ đâu," tôi lắp bắp nói.

"Rất đơn giản," Khôi mỉm cười nhẹ nhàng, như thể đang trấn an tôi.

"Hợp tác. Cậu dạy tớ kiến thức cứng môn Hóa và thấu hiểu cảm xúc. Tớ dạy cậu kiến thức mềm tự tin và dũng cảm. Cậu thấy sao? Nếu cậu đồng ý, buổi học đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào chiều mai, tại thư viện trường. Và chúng ta sẽ bắt đầu bằng Hóa Học, sau đó là bài học tự tin đầu tiên."

Tôi gật đầu, lần này không hề run rẩy do dự. "Được. Tớ đồng ý, lời thỏa thuận này."

Gia Khôi rút tay lại, vẻ mặt nhẹ nhõm và vô cùng hài lòng. "Cảm ơn cậu, Hạ Lam. Tớ tin rằng chúng ta sẽ là một đội tuyệt vời."

Sáng hôm sau, tôi đã đến trường sớm hơn bình thường. Cả ngày học, tôi không thể tập trung. Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Gia Khôi như một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy trong lớp 10C1, khiến tôi vừa lo lắng, vừa mong chờ.

Đúng 4 giờ 30 chiều, tôi bước vào thư viện trường.

Thư viện Hải Thành rất lớn, trần cao, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ lớn. Mùi giấy cũ và gỗ mới mang lại cảm giác bình yên và yên tĩnh. Tôi đi thẳng đến khu vực tự học, tìm một góc ngồi thoải mái nhất.

Gia Khôi đã ở đó. Cậu ấy không ngồi ở góc khuất, mà chọn một chiếc bàn hướng ra cửa sổ, nơi ánh chiều tà rọi vào, làm nổi bật đường nét khuôn mặt đẹp trai. Cậu ấy đang đọc một cuốn sách dày về Tâm lý Học Cơ bản.

Tôi bước đến nhẹ nhàng, cảm thấy mình đang tiến thẳng về phía ánh sáng.

"Xin lỗi, tớ đến muộn một chút," tôi khẽ nói.

Khôi ngẩng đầu lên, mỉm cười ấm áp. "Không sao. Cậu ngồi đi. Hôm nay, chúng ta bắt đầu bài học Hóa đầu tiên, phải không?"

Tôi đặt cặp xuống, lấy ra cuốn sổ ghi chép Hóa Học đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi mở cuốn sổ, và lập tức cảm thấy sự căng thẳng biến mất. Ở đây, trong thế giới của các nguyên tử và liên kết, tôi là Hạ Lam tự tin nhất.

"Cậu muốn bắt đầu từ đâu?" Tôi hỏi.

Khôi đẩy cuốn sách Tâm lý Học sang một bên, lấy ra một tập giấy nháp đã bị nhăn nhúm.

"Tớ đã thử giải quyết các bài tập cân bằng phản ứng và tính toán nồng độ mol. Tớ luôn nhầm lẫn giữa định luật tác dụng khối lượng và nguyên lý Le Chatelier. Tớ không thể hình dung được quá trình diễn ra, nó quá trừu tượng."

Đây chính là cơ hội để tôi thể hiện sự kiêu hãnh. Tôi không muốn chỉ là người giải bài hộ.

Tôi mở cuốn sổ, viết lên tiêu đề rõ ràng: "Cân Bằng Hóa Học và Nguyên Lý Le Chatelier: sự tự vệ của hệ thống."

"Được rồi. Chúng ta sẽ không học thuộc công thức. Chúng ta sẽ hình dung nó," tôi nói, giọng tự động trở nên chắc chắn, rõ ràng, không còn một chút lắp bắp nào.

Tôi bắt đầu giải thích về cân bằng hóa học, dùng những ví dụ thực tế, gần gũi. Tôi vẽ một biểu đồ đơn giản.

"Hãy tưởng tượng hệ thống hóa học như một mối quan hệ xã hội. Phản ứng thuận là A yêu B. Phản ứng nghịch là B yêu A. Khi cân bằng, không phải là họ ngừng yêu nhau, mà là tốc độ yêu và tốc độ ghét bằng nhau. Nếu bạn tăng áp suất lên một bên, ví dụ áp lực đám đông hoặc áp lực từ gia đình, hệ thống sẽ tự điều chỉnh để giảm áp lực đó, bằng cách dịch chuyển sang bên có ít phân tử hơn. Đó chính là nguyên lý Le Chatelier. Nó là sự tự vệ của hệ thống trước những thay đổi bên ngoài."

Tôi nhìn Khôi. Cậu ấy hoàn toàn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào những nét chữ của tôi, và sau đó là nhìn vào đôi mắt đang phát sáng vì đam mê của tôi. Tôi giải thích một cách say sưa, dùng tất cả những ngôn từ dễ hiểu và hình ảnh trực quan nhất để biến Hóa Học thành một câu chuyện về cuộc sống.

Sau khoảng mười lăm phút giải thích liên tục, Khôi nhẹ nhàng ngắt lời.

"Hay quá." Cậu ấy nói, giọng nói đầy sự ngưỡng mộ.

"Cậu không chỉ nhìn thấy công thức, cậu còn nhìn thấy linh hồn của phản ứng. Sự tự vệ của hệ thống, đây là lần đầu tiên tớ thực sự hiểu rõ Hóa Học. Cậu đã biến một chuỗi logic khô khan thành một bài học về tâm lý."

Khôi bắt đầu ghi chép lại, không phải công thức, mà là những ví dụ và hình ảnh minh họa tôi đưa ra.

Chúng tôi học Hóa khoảng một tiếng rưỡi. Khôi làm bài tập nhanh hơn, chính xác hơn, và bắt đầu đặt những câu hỏi sâu hơn, chứng tỏ cậu ấy đã nắm được bản chất. Tôi cảm thấy niềm vui lan tỏa trong mình, niềm vui của việc được thừa nhận tài năng.

Đúng 6 giờ tối, Khôi gấp sách lại.

"Cảm ơn cậu, Hạ Lam. Buổi học hôm nay vô cùng hiệu quả. Giờ thì tớ đã có thể nắm chắc những phản ứng ấy rồi." Khôi mỉm cười nhẹ nhõm.

"Bây giờ, đến phần thỏa thuận thứ hai." Khôi nghiêng người về phía trước, biến chiếc bàn thư viện rộng lớn thành một không gian riêng tư. "Phần mà tớ sẽ giúp cậu."

Tôi lại cảm thấy lo lắng xâm chiếm. Tài năng Hóa Học của tôi đã biến mất, và tôi lại trở thành Hạ Lam nhút nhát.

"Tớ... tớ không nghĩ là mình cần giúp. Tớ ổn mà," tôi nói dối vụng về, vội vàng nhìn xuống cuốn sổ.

"Không," Khôi lắc đầu, ánh mắt kiên định và dịu dàng.

"Nếu cậu thật sự ổn, cậu đã không nhìn xuống. Tớ đã hứa sẽ giúp cậu. Và tớ là người rất giữ lời hứa, bài học đầu tiên của cậu rất đơn giản."

Khôi lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh dương ra khỏi cặp. Đó là hộp đựng kẹo cao su bạc hà.

"Cậu nhìn tớ đi," Khôi nói, giọng nhẹ nhàng như một chuyên gia tâm lý.

"Cậu đã nhìn thẳng vào mắt tớ suốt một tiếng rưỡi khi nói về Hóa Học. Nhưng bây giờ, cậu lại né tránh. Hãy nhớ lại, khi cạn nói về Hóa Học, cậu là phiên bản tốt nhất, tự tin nhất của mình. Hãy mang sự tự tin ấy vào những việc khác."

Khôi đưa hộp kẹo cho tôi. "Bài tập số 1 đó là hãy kể cho tớ nghe, không liên quan đến Hóa Học, ba điều mà cậu thích nhất ở bản thân. Và phải nhìn thẳng vào mắt tớ để nói."

Tôi cảm thấy ngại ngùng, gò má lại ửng đỏ. Tôi mở cuốn sổ ghi chép Hóa, định viết để tránh phải nói ra, nhưng Khôi đã nhẹ nhàng đặt tay lên cuốn sổ, một cử chỉ ngăn cản dứt khoát.

"Không viết. Hãy nói, Hạ Lam. Đây là cuộc đối thoại, không phải là giải bài tập. Đừng trốn tránh."

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt màu nâu ấm áp của Gia Khôi. Tôi thấy sự kiên nhẫn và sự tin tưởng tuyệt đối ở đó. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm, lục lọi trong tâm trí.

"Một... một điều," tôi bắt đầu, giọng lắp bắp. "Tớ... tớ thích việc mình có thể nhớ rõ mọi thứ. Ký ức của mình rất tốt. Ví dụ, mình nhớ rõ màu cam của viên kẹo đã giúp mình năm lớp 8."

Tôi mở mắt ra, và thấy Gia Khôi đang nhìn tôi với một ánh mắt hoàn toàn khác. Ánh mắt đó mang sự sững sờ, kinh ngạc, và một chút gì đó rất sâu sắc, như thể cậu ấy đang cố ghép các mảnh ký ức lại.

"Viên kẹo màu cam... năm lớp 8?" Khôi lặp lại, giọng nói trầm hẳn xuống, mang theo một sự xúc động nhẹ.

"Ừm. Chuyện đó không quan trọng. Điều thứ hai..."

Tôi cố gắng chuyển chủ đề, nhưng Khôi lại ngắt lời tôi, nghiêm túc.

"Chờ tớ một chút, Hạ Lam. Cậu... cậu là cô bé đã ngã gục trên hành lang lớp 8C2 cũ?" Khôi hỏi, giọng cậu ấy pha lẫn sự dò hỏi và sự kinh ngạc.

Tôi không thể nói nên lời. Chỉ biết gật đầu, bối rối trước sự thay đổi đột ngột của cậu ấy.

Khôi mím môi, cậu ấy dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh chiều đã tàn. Có một cảm xúc mãnh liệt mà tôi không thể đọc được trên khuôn mặt cậu. Một lúc lâu sau, Khôi mới quay lại nhìn tôi, ánh mắt đã trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, như thể cậu ấy vừa tìm thấy một báu vật mà mình đã vô tình đánh mất.

"Tớ nhớ rồi," Khôi khẽ nói, chỉ đủ để tôi nghe. "Vậy ra, cậu là cô bé ấy. Tớ đã không nhận ra cậu."

Nước mắt tôi bỗng dưng muốn trào ra. Không phải vì tủi thân, mà vì sự nhẹ nhõm. Một gánh nặng ba năm đã được giải tỏa. Người mà tôi thầm thích từ ba năm trước, người mà tôi luôn nghĩ sẽ không bao giờ nhớ đến một cô bé nhút nhát đã ngã gục trên hành lang, lại nhớ tôi.

"Lúc đó, tớ chỉ nhìn thấy chiếc cặp và cậu, cậu tái mét. Mình không hề biết tên cậu. Cậu thay đổi quá nhiều, trở nên kín đáo hơn." Khôi nói, giọng đầy hối lỗi.

"Cậu... cậu không cần xin lỗi," tôi lí nhí. "Lúc đó tớ cũng không dám nhìn thẳng vào cậu. Cậu đã cứu tớ. Viên kẹo màu cam đó là động lực duy nhất của tớ trong suốt thời gian khó khăn đó."

Khôi nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng như thể đang vuốt ve vết thương cũ của tôi.

"Cậu không cần phải mang nó theo suốt bao năm," Khôi nói, giọng đầy chắc chắn.

"Viên kẹo ấy không phải là ánh sáng. Chính cậu, Hạ Lam, mới là ánh sáng. Cậu đã tự đứng dậy, tự nỗ lực để đạt được thành tích xuất sắc. Cậu đã tự cứu lấy mình. Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua và gửi cho cậu một chút năng lượng. Cậu đã làm tất cả."

Cậu ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay tôi đang nắm chặt. "Vậy nhé, Hạ Lam. Điều thứ nhất của cậu là một ký ức đẹp, và nó cũng là một gánh nặng. Buổi học sau, chúng ta sẽ bắt đầu với điều thứ hai. Tớ muốn cậu tự hào về chính mình, không phải về viên kẹo đã hết hạn."

Khôi đứng dậy, thu dọn sách vở gọn gàng. "Vậy nhé. Buổi học sau, tớ sẽ nhắn tin cho cậu qua Linh Chi. Cảm ơn cậu, Hạ Lam. Và... tớ rất vui vì đã nhận ra cậu."

Cậu ấy rời đi, để lại tôi ngồi một mình trong thư viện vắng lặng. Tôi nhìn theo bóng lưng Khôi. Trái tim tôi không còn đập vì sợ hãi hay ngưỡng mộ từ xa nữa, mà đập vì một lời hứa, một sự kết nối bất ngờ và sâu sắc.

Tôi lấy cuốn sổ tay cũ kỹ ra. Viên kẹo màu cam, kỷ vật của sự yếu đuối và sự cứu rỗi, vẫn nằm đó. Nhưng lúc này, tôi thấy rõ ràng hơn, Khôi đã đúng. Tôi không cần phải bám víu vào một kỷ vật cũ kỹ. Tôi đã là Hạ Lam của hiện tại, tự tin trong lĩnh vực của mình, và can đảm chấp nhận lời thỏa thuận để trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống cấp ba của tôi, vẫn tiếp tục nhưng theo hướng ngọt ngào hơn. Lần này, tôi không còn đi một mình nữa. Tôi đã có một người đồng hành trên hành trình chữa lành và trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com