Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cuộc gặp gỡ kì lạ

Các bạn có thể biết được cảm giác cô đơn từ trong tận đáy lòng không, cảm giác không thể tin tưởng được ai, không thể tin tưởng được một người nào trên cuộc đời này, chỉ mình và chính mình, một thân một cõi...

Tin tôi đi, cảm giác ấy không ai muốn có cả, nhưng tôi phải lại là người hứng chịu tất cả những thứ tồi tệ đó... Tôi đã đơn côi trong suốt những năm tháng dai dẳng, không bạn bè, không người thân, chỉ một mình riêng tôi lê bước chân nặng trĩu khi trở về nhà. Khi bước chân vào căn nhà, không gian xung quanh vẫn là bốn bức tường không lối thoát, không ánh sáng, không gì cả... Và, một luồng không khí lạnh bao quanh tôi, một cảm giác lạnh lẽo nhưng lại quen thuộc, luôn bám lấy tôi mỗi khi bước chân về nhà, đây là cảm giác gì....

Đấy là cô đơn.

Nỗi cô đơn đã làm bạn với tôi, trở thành một phần trong tôi. Tôi đã quá quen với cảm giác độc thân độc cõi, không một ai để chia sẻ những cảm xúc trong tâm lòng tôi, không một ai để cùng tôi bước qua những năm tháng tuổi thơ, không một ai... ở bên tôi...

Tôi cũng đã từng rất tin tưởng một người, đặt hết mọi niềm tin vào con người đó, vì tôi tự nhủ trong lòng rằng con người này sẽ không bao giờ phản bội tôi, sẽ không bao giờ đâm lén sau lưng tôi... Tôi đã xem người đó là điểm tựa duy nhất tôi có thể dựa vào, là ánh sáng duy nhất soi sáng cho tôi trên thế giới tăm tối, lạnh lẽo, hỗn độn này. Nhưng, trớ trêu thay, con người đó lại ruồng bỏ tôi, phản bội tôi, rời xa tôi, chỉ vì những câu nói của người đời về tôi...

Tôi không trách về hành động của người đó, tôi không nghĩ con người đó xấu xa hay bất tín. Tôi chĩ nghĩ rằng, tại sao người đó lại không tin tưởng tôi, không đặt một chút niềm tin vào tôi, mà lại chia xa tôi chỉ vì những câu nói của những người xa lạ. Chẳng lẽ bao lâu nay người lại không bao giờ tin tưởng tôi, lại lung lay trước những suy nghĩ tiêu cực, xấu xí về tôi...

Như thế cũng đúng, dù gì người ngoài luôn có sức thuyết phục hơn người trong mà. Cho dù tôi vun đắp niềm tin ấy bao nhiêu, tất cả vẫn đổ xuống sông xuống biển chỉ vì những lời nói ngoài tai...

Và tôi đã không còn tin vào một ai nữa.

Tôi đã sống khép mình từ lúc đó, không còn một chút tin tưởng vào một ai trên thế giới này nữa... Bây giờ, tôi chỉ còn thấy xã hội này, thế giới này, là một cõi lạnh lẽo, không tình người, đơn côi, đơn sắc trắng đen... Tôi đã không còn một chút sức mạnh để chống cự lại sự tàn độc, lạnh nhạt, vô tình của xã hội. Tôi đã rất bất lực, rất mệt mỏi, tôi đã không còn chống được trên đôi chân mình nữa...

Nhưng, ít ra, đó là tôi nghĩ thế...

Vào một ngày trời mưa, trong căn nhà lạnh lẽo quen thuộc của tôi, những hạt mưa rơi bên ô cửa sổ nhỏ, tạo thành những tiếng lộp bộp chẳng vần điệu, chẳng theo lượt. Nhưng sao hôm nay chúng lại nghe hay đến nhường nào, như một bản nhạc nhẹ của thiên nhiên chỉ ở phía bên kia cửa sổ, chẳng nói trước cho chúng ta biết, chỉ là một sự bất ngờ, một món quà âm thầm cho chúng ta khi vào những ngày u ám, buồn bã...

Tôi chợt tỉnh dậy, và điều đầu tiên tôi nhìn thấy được, nhận thấy được... là sự đơn độc trong tôi. Những tiếng mưa tôi nghe được ngoài kia cũng chỉ là những tiếng động chẳng âm vần, tôi không thể cảm nhận được bất kì thứ gì xung quanh tôi, cho dù nó có đẹp đẽ hay xấu xí đi chăng nữa, đối với tôi, cũng chỉ là những thứ vô vị.

Tôi ngồi dậy khỏi thành giường, nhìn thế giới qua ô cửa sổ bé nhỏ của căn nhà, tôi thấy những đám mây xám xịt bao phủ cả bầu trời buổi sáng, liên tục đưa xuống những cơn mưa tưởng chừng như có thể gột rửa mọi thứ trên thế gian này; những tòa nhà chọc trời vươn cao bỗng trở nên thật ngạt thở, khó chịu, tù túng, cứ như đang sống trên một thế giới bị kiểm soát bởi những thứ ấy. Tôi bước chân tới tủ đồ, lấy bộ quần áo văn phòng thường ngày cùng với chiếc cà vạt đen quen thuộc của tôi. Tôi vội vã mặc vào, rồi lại đi tìm đôi tất đen của tôi. Tôi không thể nhớ được tôi đã vứt nó ở đâu, nhưng tôi lại tìm được nó ở dưới đống đồ cũ chưa giặt của tôi. Tôi không quan tâm nó có mùi ra sao hay nó bẩn không, tôi chỉ biết mang vào và đi cùng với đôi giày đen của tôi. Hi vọng nó không bốc mùi... Tôi nhanh lấy chiếc ô trong suốt của tôi và bắt đầu đi vội ra ngoài cửa.

Bầu trời đang đưa xuống những cơn mưa tầm tã, những hạt mưa long lanh như ngọc trai rơi vỡ xuống lòng đường, dòng người tấp nập đi qua lại trong sự vội vã và hấp tấp. Tôi hòa vào dòng người đi đến nhà ga Kanto. Từng tiếng bước chân vội vã của những học sinh, nhân viên văn phòng vang lên, hòa vào tiếng mưa rơi xuống mặt đất. Họ đang cố gắng đến nơi đúng giờ và tránh bị ướt dưới cơn mưa tầm tã, vô tận này. Khi đến được nhà ga Kanto, tôi nhanh chóng bước qua cửa soát vé và cố gắng chen vào hàng người chật chội, ngạt thở, chen chúc trong tàu điện đi tới quận Shibuya. "Tại sao tôi lại phải chịu đựng cảnh này?", tôi thầm nghĩ. Hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, tôi lại phải lặp đi lặp lại cái cảnh thường ngày mà tôi không bao giờ có thể quen nổi trong cuộc sống đô thị này.

Hướng ra cửa sổ hẹp của tàu điện, đập vào mắt tôi là phong cảnh ảm đạm, tăm tối của thành phố vào ngày mưa: từng ánh sáng từ những căn chung cư, những tòa nhà cao tầng hắt vào mắt tôi như những đốm sáng lóe lên dưới bầu trời u ám hôm nay; từng dãy nhà cứ vùn vụt ngang qua không ngừng lại; những đám mây xám xịt vẫn đang cuốn lấy bầu trời, không để mặt trời chiếu lọt qua một ánh sáng nhỏ bé nào xuống tới trần gian được... Phong cảnh này... Tôi đã thấy rất nhiều rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ thường, mới mẻ, như là chưa bao giờ cảm nhận được những ngày như thế này... Xung quanh tôi vẫn còn những điều rất xa lạ, và những điều đó lại càng làm tôi thêm bứt rứt, bởi tôi không bao giờ biết được điều gì đã và đang xảy ra xung quanh tôi...

Con tàu bỗng vang lên một tiếng báo hiệu: "Shibuya! Shibuya!". Cánh cửa tàu dần mở ra, từng hàng người đang bước xuống dần dần. Khi tôi bước ra khỏi không gian ngạt thở, chật hẹp đó, tôi hít một hơi thật sâu, để cảm nhận được không khí mưa lạnh đó. Tôi vui mừng vì đã thoát được bầu không khí khó chịu đó, nhưng hơi lạnh của ngày mưa lại làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh, buốt giá, cùng với những hạt mưa lạnh giá rơi bao quanh tôi lại càng thêm phần lạnh lẽo. Tôi vội bung chiếc ô trong suốt lên, và bắt đầu vội đi ra khỏi ga Shibuya. Dòng người hối hả đang ngày càng đẩy tôi đi, hối thúc tôi phải nhanh chân lên để những người khác không bị ướt sũng từ cơn mưa này.

Dù tôi rất muốn nhanh đi khỏi cơn mưa quái quỷ này, nhưng... có một thứ gì đó đang giữ chân tôi lại... Tôi không thể nào biết được cái gì đang giữ chân tôi, nhưng cảm giác này thật lạ, nhưng thật quen, cứ như tôi đã từng trải qua cảm giác này rồi... Tôi bất chợt nhìn lên bầu trời qua chiếc ô trong suốt của tôi, những hạt mưa rơi xuống và rơi xuống... Tại sao tôi vẫn cứ đứng tại chốn này, dù biết rằng tôi không muốn đứng lại để hứng những giọt nước lạnh vào người tôi? Phải chăng tôi đã quá cô đơn, không còn một ai bên cạnh tôi, nên tôi chỉ còn ngước nhìn lên trời và than thân trách phận, con người tôi...

Tôi dần bước dạo trên con phố xám màu. Từng người bước qua cuộc đời tôi đều mang một gương mặt vô cảm, vô tình, vội vã, cứ như muốn theo kịp bằng được nhịp sống vô vị, nhàm chán của chốn đô thị này. Cơn mưa bắt đầu vơi dần đi, nhưng tại sao những đám mây u ám vẫn còn bao phủ bầu trời, che khuất đi ánh sáng ấm áp trước kia của mặt trời... Tôi vẫn cứ bước dạo từ từ trên con phố, cho dù tôi biết rằng tôi sẽ muộn công việc của tôi. Nhưng, ai quan tâm nữa? Ai quan tâm tôi nữa? Tôi vẫn chỉ là một hạt cát vô dụng bên lề đường, một thứ rác rưởi mà không ai cần... Trong cuộc đời, tôi chỉ là một con người nhỏ bé, không quan trọng, cũng không thân thương với một ai... Càng nghĩ tới, tôi lại càng đau đớn...

Sau một hồi bước lâu, tôi cuối cùng cũng đã đến được nơi làm việc của tôi. Chỉ là một công ty xuất khẩu, không có gì đặc biệt. Tôi phụ trách phần thu nhập của công ty, hay các bạn còn có thể nghĩ là "bộ phận thủ quỹ". Khi tôi bước chân vào công ty, tôi lại thấy những gương mặt lạnh lùng, vô cảm. Nhưng, những gương mặt này lại nhìn tôi với những ánh mắt viên đạn, khinh thường tôi, ruồng bỏ một người như tôi. Tôi cũng là một cá nhân bị khinh bỉ nhiều nhất trong công ty, nhưng tôi không quan tâm về việc đó nữa. Bởi vì, tôi đã quen lắm rồi...

"Lại đến muộn nữa à?", trưởng phòng hỏi tôi với một giọng điệu khinh khỉnh. Vẫn như thường ngày, tôi lại phải nghe những lời khinh bỉ và những lời thuyết giáo của ông trưởng phòng bên tai. Cứ như vậy, nó trở thành một phần nhạt nhẽo trong cuộc sống vô vị của tôi. Tôi bắt đầu vào khuôn làm việc nhỏ bé của tôi, ngồi lên chiếc ghế quen thuộc và bắt đầu làm việc như mọi ngày thường. Tưởng chừng ngày này sẽ như bao ngày vô vị khác, nhưng hôm nay có một sự thay đổi, một sự thay đổi lớn trong công ty của tôi. Hôm nay có một nhân viên mới vào bộ phận của tôi. Tôi cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của người mới, nhưng ông trưởng phòng bất chợt lại nói tôi:

"Akiyoshi, vào đây làm quen người mới đi!"

Tôi thở dài một tiếng thật rõ, thể hiện sự chán chường ra ngoài khuôn mặt tôi. "Tại sao lại là mình?", tôi lầm bầm trong miệng. Tôi thật sự không muốn ra gặp người mới tí nào, thật sự không muốn tí nào...

"Akiyoshi!!! Có vào không? Hay là để tôi phải lôi cậu vào?"

Tôi liền la lên một tiếng cho trưởng phòng nghe:

"Tôi biết rồi! Tôi vào liền! Từ từ đã!"

Tôi đi đến phòng của trưởng phòng, bước qua cánh cửa phòng, và tôi đã thấy... một thiếu nữ...

Và từ ấy, cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com