Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bối rối và ngỡ ngàng

"Cô nói cái gì? Cô... muốn quay lại... Sau tất cả những chuyện mà cô đã gây ra cho tôi sao... Thực sự... Cô có thể nào mà nghĩ tới chuyện này nữa à..."

Tôi lắp bắp, không biết nói như thế nào để có thể trả lời câu nói đó. Lòng tôi lại càng quặn đau hơn, những kí ức mà tôi đã tưởng chừng như đã quên, bỗng ùa về như một thước phim chạy ngang thật nhanh, chiếu lên những khoảnh khắc mà tôi với cô ấy đã bên nhau... Tất cả những thứ ấy, dù tôi rất muốn giữ lại để luôn nhớ mãi về những ngày tháng hạnh phúc ấy, nhưng... cô ấy đã cố tình biến nó trở thành không khác gì là một cơn ác mộng... Không thể nào ngờ rằng, cô ta lại nói với tôi câu đó, trong khi cô ta không còn một chút quyền nào, hay là một chút danh dự nào, để có thể nói ra câu đó được nữa... Vốn rằng tôi rất muốn tha thứ cho cô ấy, rất muốn được quay lại cùng cô ấy và sống trong hạnh phúc một lần nữa, nhưng đơn giản là tôi không thể làm được, nhất là sau những điều cô ấy gây ra cho tôi, khiến tôi trở nên như thế này...

Một hồi yên lặng trôi qua, cơn mưa cũng đã hết, giống như những giọt nước mắt của sự đau đớn, sự buồn thương, sự xót xa, lẫn cả sự khinh bỉ, sự cay ghét của tôi dành cho cô ấy đã cạn. Đúng hơn là, đã không còn cảm xúc gì cho cô ấy nữa... Chỉ còn lại một màn đêm với những giọt nước mưa đang còn đọng lại trên cửa sổ, phản chiếu từng tia sáng ở phía bên những ánh đèn của những cột đèn điện, những căn nhà, có thể là những vì sao. Trước mắt tôi, chính là một bức tranh vô tình được tạo nên bởi những hạt mưa lưu lại, lung linh huyền ảo, đẹp đến lạ thường... Tôi không biết nói gì với cô ấy được nữa, nhưng trong lòng tôi lại còn vạn điều muốn bộc ra, chỉ để hỏi đúng một câu duy nhất: "Tại sao?"...

Bỗng, Yuki chủ động mở lời, sau một hồi yên lặng từ hai bên:

"Ngạc nhiên lắm phải không? Tớ cũng thế... Ngay từ khi tớ có cảm giác này, tớ còn không thể tin vào trái tim mình nữa, vì tớ đã tự nhủ mình rằng sẽ không bao giờ quay lại với cậu nữa. Nhưng hãy nhìn tớ bây giờ đi, thật thảm hại phải không? Một người con gái đã từng phản bội cậu, đã từng làm cậu tổn thương, đã từng bỏ mặc cậu ngay lúc cậu cần nhất, bây giờ lại "nổi hứng" muốn quay lại với cậu... Thật thảm thương quá mà..."

Nói tới đây, Yuki bắt đầu cười khẩy nhẹ, nhưng lại vừa khóc vừa nấc, nghe sao thật thảm thương, nhưng cảm giác như có một phần giả dối trong đây... Tôi không phải không tin về lời nói của cô ấy, nhưng chỉ vì quá nhiều nỗi đau và sự dối trá mà cô ấy cho tôi, làm tôi không còn tin vào tình cảm của cô ấy nữa... Tâm hồn chúng tôi bây giờ đều cùng một nỗi buồn, một nỗi đau, một nỗi thương: Đều thương nhớ về người cũ của mình... Lỗi lầm đã có, quá khứ đã qua, nhưng "vết cắt trái tim" về người ấy vẫn sẽ không bao giờ lành lại... Đôi lúc, chỉ cần một thứ, một điều, một kí ức nhỏ nhoi, đã có thể làm rỉ máu lại vết thương cũ... Trái tim vốn rất mỏng manh, tâm hồn vốn rất dễ vỡ, nhưng thứ không bao giờ thay đổi được chính là cảm xúc của ta hướng về bên kia...

Tôi không còn trách về thời gian Yuki đã xa tôi, hay rằng về những tổn thương Yuki đã gây nên cho tôi, nhưng tôi đã không thể nào tin tưởng cô ấy được nữa, hay là khơi lại chính tình cảm mà tôi đã dành cho cô ấy, vốn nồng nhiệt, tha thiết bao nhiêu, bây giờ chỉ còn lại là những giọt nước mắt, những nỗi hối hận xót thương, nỗi niềm thương nhớ về một quá khứ đã trở thành hư vô...

Bây giờ đã là 12 giờ đêm.

Những ánh đèn điện cũng đã tắt, những căn nhà đã chìm vào giấc ngủ say, mọi vật dường như thật tĩnh lặng, không gây nên không tiếng động gì, cho dù là nhỏ nhất... Màn đêm bây giờ chỉ còn lại là một màu đen tối, đang bao phủ lấy tôi, đang che giấu những giọt nước mắt và "bộ mặt thứ hai" của tôi, không để lộ ra cho người khác có thể thấy được... Ngay chính lúc này, lúc mà tôi quá yếu đuối, không còn một chút sức lực để chịu đựng áp lực được nữa, chính bóng đêm và sự cô đơn là những "người bạn" thực sự của tôi...

Tôi không thể biết nói gì hơn được nữa, chỉ biết trả lời theo phản xạ của nỗi đau:

"Thế cô không thấy tôi thảm thương sao? Từ lúc ngày mà cô rời bỏ tôi, để tôi lại trong sự vô vọng và đau đớn, chỉ vì cô nói rằng tôi không xứng đáng với tình yêu của cô... Thế thì cho tôi hỏi, từ lúc cái ngày mà cô rời bỏ tôi để đến với hắn, một người giàu sang hơn tôi, chu cấp cô đầy đủ hơn tôi, cô có hạnh phúc hơn chăng? Hay đó mà cô lại nói chỉ là "tình cảm mơ hồ" hay sao?"

Yuki không biết nói gì, giống như đang nghẹn ứ họng vì có thể tôi đã nói trúng thấu tâm can của cô ấy... Nhưng cô ấy lại nói tôi như thế này:

"Đúng, cậu nói như thế thì rất đúng, đó chỉ là tình cảm mơ hồ giữa tớ và hắn, nhưng chỉ có thế thôi. Tớ đang nói sự thật với cậu đây... Cho dù cậu đã không còn một chút niềm tin nào vào tớ, cho dù cậu ruồng bỏ tớ, xem tớ như là một con khốn đào mỏ không hơn không kém, tớ vẫn luôn nói với cậu những điều thật nhất trong trái tim tớ... Những điều ấy, dù có đau đớn hay đắng cay đến bao nhiêu, dù khi nói ra có làm tớ chết đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ nói cho cậu... Vì cậu, chính là người mà tớ yêu nhất..."

"Cô thực sự đang diễn một màn kịch rất hay đấy Yuki-san, vì nó có thể làm cho bao chàng trai có thể quay lại với cô mà không đắn đo, suy nghĩ hai lần đâu. Trò đó có thể tác dụng lên người khác, nhưng với tôi, sẽ không có như vậy đâu... Đã bị lừa dối một lần, sẽ không còn lần thứ hai; đã bị mắc bẫy một lần, tôi đã không còn cảm giác nữa... Cô không còn là gì trong trái tim tôi ngoài một hình ảnh của một người phá vỡ trái tim của tôi thành từng mảnh vỡ, để đó cho hóa thành tro bụi hòa cùng hư vô... Cô, đã không còn là người con gái tôi từng yêu say đắm và từng trao hết tất cả nữa..."

"Tớ biết, và tớ không yêu cầu tới sự tha thứ của cậu, hay là tình cảm trước kia của cậu cho tớ, nhưng tớ chỉ muốn một điều duy nhất từ cậu. Đó là sự hiện diện của cậu, ngay trước mắt tớ... Tớ chỉ mong như vậy thôi, không có gì hơn nữa..."

Nghe tới câu này, tôi lại nhớ về ngày em rời xa tôi... Không biết tự lúc nào mà tôi tự ngẫm lại về khoảnh khắc ấy, nhưng tôi không thể ngăn dòng cảm xúc trôi thật nhanh vào tâm trí của tôi...

Ngày ấy thật đẹp, thật trong xanh, thật hoàn hảo, tôi nhớ rất rõ vì hôm đó chính là ngày kỉ niệm 5 năm chúng ta yêu nhau...

Vào một ngày tháng tư, em gọi tôi qua điện thoại, nói tôi rằng hãy đến công viên hoa Ikura, nơi chúng ta lần đầu gặp mặt và quen nhau. Em bảo tôi rằng em có một chuyện rất quan trọng để nói với tôi. Tôi ngỡ ra rằng hôm nay chính là ngày kỉ niệm đôi ta yêu nhau và bên nhau tròn 5 năm, nên tôi đã vội vàng mặc bộ quần áo đẹp nhất tôi có, vội chạy qua một cửa hàng hoa gần đó, mua một bó hoa, có cả hoa chi anh trang trí làm điểm nhấn, vì tôi biết rằng, em rất thích hoa chi anh vì vẻ đẹp và ý nghĩa của nó, là sự mỏng manh, cũng như sắc đẹp và sự trong trắng của người thiếu nữ... Tôi đã chọn ra những bông hoa thật đẹp, thật tươi, chỉ để tặng em, người con gái tôi yêu nhất.

Khi tôi đã đến được vườn hoa Ikura, một khoảng rộng hoa Shibazakura nở rộ đương thật đẹp, tỏa nên một sắc tím biếc bao phủ khắp cả một vùng, khiến cho bao lòng người phải ngất ngây vì vẻ đẹp của loài hoa này, dù nhỏ nhưng lại chứa đựng bao tinh hoa sắc đẹp bên trong ấy... Em đứng giữa cánh đồng chi anh, đôi môi đang mỉm cười, thật dễ thương xiết bao... Em thật sự vẫn rất đẹp như lần đầu ta đã gặp nhau, không hề thay đổi trong 5 năm qua. Tôi không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, liền chạy tới chỉ để ôm lấy em, người con gái tôi muốn bên cạnh mãi mãi, người thiếu nữ của tôi... Tôi thật sự rất hạnh phúc khi được nhìn thấy em và bên em ngay lúc này, chắc có lẽ em cũng thế, vì em cũng đang rất hạnh phúc khi được ở bên tôi. Với trái tim đang đập rộn ràng vì tình yêu của tôi dành cho em vô điều kiện, tôi ôm em thật chặt và nói thì thầm vào tai: "Anh yêu em. Chúc em ngày kỉ niệm 5 năm ta bên nhau, hãy làm ngày này thật đáng nhớ nhé!". Em trả lời tôi thật nhẹ nhàng: "Em cũng thế, hãy tạo những kỉ niệm thật đẹp vào ngày hôm nay, để hai ta không thể nào quên được nhé!"

Và thế, ngày của chúng ta bắt đầu từ đây. Em và tôi cùng nhau dẫn đi đến những vườn hoa khác nhau, sống lại ngày đầu ta gặp nhau, để tạo nên những kí ức của hiện tại. Em dẫn tôi đi tới những nơi mà hai chúng ta từng bên nhau vào ngày đầu tiên, như sống lại thời quá khứ 5 năm trước của tôi và em. Em dẫn tôi tới những nơi quen thuộc, những vùng hoa mà tôi với em đã cùng nhau chiêm ngưỡng và kết đôi. Bỗng nhiên, những mảnh kí ức trong tâm trí tôi lại dần hiện về, chạy qua như một bộ phim với những cảnh đẹp nhất của cuộc đời tôi, được chiếu lên một cách hoàn hảo. Khi có em bên cạnh, cuộc sống của tôi trở nên tốt đẹp hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn... Có em, tôi mới biết được rằng, tôi sẽ không bao giờ sống tốt hơn nếu thiếu em, người thiếu nữ trong tâm trí của tôi...

Đương lúc tôi và em đang đi giữa hàng hoa cẩm tú cầu trên phố đi bộ dành cho tình nhân, tôi quay sang ngắm nhìn em, đang dạo bước thật tự nhiên, không để ý tôi đang nhìn em thật mê say như thế nào. Khuôn măt của em thật sáng ngời dưới những *komorebi, giống như được chiếu sáng bởi ánh sáng thiên đường từ chính Chúa; đôi mắt của em như những hạt ngọc thật long lanh, ẩn sâu bên trong là một niềm hạnh phúc bí ẩn, nhưng chính sự bí ẩn đó mới tạo nên được đôi mắt của người thiếu nữ này, một đôi mắt thật lung linh như những vì sao; đôi môi của em tỏa nên một màu đỏ hoa hồng đang đương độ đẹp nhất, cho dù em không điểm son phấn nhiều như bao cô gái khác, nhưng lại thật tuyệt diệu, thật rạng ngời như một tuyệt tác của Chúa trời ban tặng cho tôi. Tôi cảm thấy rằng mình thật may mắn, vì Chúa đã đưa em tới bên tôi, một người con gái hoàn hảo nhất của đời tôi...

Em đứng giữa đường đi, cùng với loài hoa cẩm tú cầu đang nở rộ bên cạnh, chỉ dạo bước thôi, nhưng em đã làm con tim tôi thật xao xuyến, như cảm giác của ngày đầu tiên, không bao giờ thay đổi... Vẻ đẹp của em tỏa ra cùng với vẻ đẹp của loài hoa cẩm tú cầu, loài hoa tôi yêu thích nhất, hài hòa cùng nhau tạo nên một bức tranh thật tuyệt vời...

Tôi và em đã cùng nhau dạo hết vườn hoa Ikura đến hoàng hôn, rồi lại quay trở về đúng điểm ban đầu, và là nơi quan trọng nhất của hai chúng ta, là nơi chúng ta gặp nhau và quen nhau từ ấy: Cánh đồng hoa chi anh. Màu tím biếc của hoa chi anh hòa cùng màu vàng đậm của ánh nắng hoàng hôn, pha nên một bảng màu dành riêng cho sự lãng mạn, sự tuyệt diệu của khoảnh khắc chuyển giao ngày và đêm. Tôi với em đứng bên cạnh cánh đồng ấy, chỉ biết ngắm nhìn nhau, không nói nên một từ nào... Chỉ lúc ấy, em lộ ra nỗi buồn ẩn giấu từ sâu trong tim, ánh lên từ đôi mắt của em... Tôi không biết phải làm gì, đành ôm em thật chặt, hỏi han em rằng có chuyện gì làm em có nên tâm trạng như thế này. Em chẳng trả lời gì, còn cố gắng đẩy tôi ra khỏi em. Tôi đứng lặng, không biết phải nói gì hơn nữa, cũng chỉ biết im lặng mà thôi... Và đến lúc, em bắt đầu nói với tôi:

"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh: Mình hãy... chia tay đi..."

Tôi chết đứng, điếng người ra, mặt tái đi vì sốc và vì đau thắt con tim lại. Tôi tự trấn tĩnh lại rằng đây là không phải thật, rằng đây chỉ là lời nói đùa của em thôi, là một lời nói đùa vô hại thôi... Nhưng khi tôi hỏi em thật kĩ càng, em chỉ trả lời rằng đó chính là sự thật. Khi ấy, đôi chân tôi không còn sức lực nào để trụ lại được nữa, đành quỵ chân xuống, mặt thẫn thờ, xong rồi bật khóc thảm thiết, cầu xin em hãy nói rằng đây chỉ là một trò đùa thôi, rằng hãy đừng rời xa tôi... Nhưng em thật lạnh lùng, thật vô tình, em bước thật nhanh rời khỏi tôi, không để tâm nói thêm một lời nào... Em đã để tôi tan nát, đau xót, yếu đuối ngay giữa nơi ấy... Cuối cùng, nơi chúng ta hẹn gặp nhau lần đầu tiên, lại là nơi chúng ta rời xa nhau mãi mãi... Hoa chi anh, bỗng sao lúc ấy thật đau thương, thật buồn bã, thật xót đau... Những giọt nước mắt của tôi rơi xuống, đọng lại trên những cánh hoa chi anh, tượng trưng cho nỗi đau mất đi người tôi yêu thương nhất...

Và thế, tôi đã mất em, với tay của một người đàn ông khác, giàu hơn tôi, tốt hơn tôi, tài hơn tôi về mọi mặt... Có thể tôi chưa đủ xứng với em, người con gái mà tôi từng rất yêu... Ngày mà em rời xa tôi, ngày mà hoa chi anh nở thắm nhất vào mùa, trở nên thật đau buồn biết bao, rằng mỗi khi nhớ về khoảnh khắc này, nước mắt tự nhiên tuôn trào, tôi lại nên thảm thương vì em, đau đớn vì em, dày vò vì em...

Từ ngày ấy trở đi, tôi sống trong đau khổ, cô đơn, hối hận, hận thù, tất cả đều hướng tới em, người từng là tất cả của tôi, bây giờ chẳng khác gì là một kẻ lừa dối, một kẻ đào mỏ, một người bị làm mờ mắt bởi đồng tiền... Tôi đã chịu quá đủ từ em rồi...

Và rồi, đến ngày hôm nay, khi em nói rằng em muốn gặp tôi ngay lúc này, quả là một niềm vui, lẫn là một niềm đau...

---------------------------------------------------------

*komorebi: những tia sáng chiếu qua lá cây và cánh hoa, tạo nên những ánh sáng màu rất đẹp.

---------------------------------------------------------

Xin chào các bạn! Lâu quá rồi mình không viết những dòng tâm sự như thế này nhỉ, tại mấy ngày này mình bận học và đồng thời chuẩn bị thi này kia nữa, nên thật sự mình cũng còn ít thời gian để dành cho "đứa con tinh thần" của mình. Trước tiên, mình muốn gửi lời xin lỗi tới chính bộ tiểu thuyết "Ánh Sáng Nơi Con Tim" của mình, vì mình đã không chăm sóc kĩ, và mình lại bỏ quên nó trong một thời gian rất dài mà không quan tâm. Thứ hai, mình muốn gửi lời xin lỗi tới các bạn độc giả, dù các bạn đợi mình rất lâu để ra một chương mới, dù các bạn có ý từ bỏ theo dõi tiểu thuyết của mình để sang những bộ tiểu thuyết khác còn tuyệt vời hơn, nhưng... các bạn không làm vậy, mà các bạn lại theo dõi cho tới ngày hôm nay, luôn ủng hộ và động viên mình, tạo cho mình một động lực mạnh mẽ để cho mình tiếp tục viết, tiếp tục học hỏi nhiều điều mới. Thứ ba, mình xin gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã cùng mình tới ngày này, tạo nên một tiểu thuyết "Ánh Sáng Nơi Con Tim" như hôm nay. Và cuối cùng, mình xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới tất cả thành viên trong nhóm X Team đã cùng nhau vượt qua những khó khăn và giúp đỡ nhau, viết nên một câu chuyện gồm những nhân vật như Akiyoshi Katsu, Nishiyomi Sayaka, Kuzumiya Toshi, và nhân vật mới nhất của bộ tiểu thuyết, Kitagawa Yuki. Mỗi nhân vật, mỗi cảnh vật, mỗi chương hồi,... Tất cả chính là những "đứa con" của nhóm mình... Mình xin cảm ơn các bạn, đã cùng mình đến chặng đường 1000 lượt xem! Xin cảm ơn các bạn! Và mình hi vọng sẽ cùng các bạn tiến xa hơn trong tương lai!

--------------AKatsuX------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com