One Shot
Cơn mưa buổi chiều làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, và tiếng thước sột soạt từ những chiếc ô hòa vào âm thanh của gió. Thành phố dưới cơn mưa mùa thu luôn có một vẻ đẹp buồn bã, nhưng với Khánh, đó là một buổi chiều khác như mọi buổi chiều khác.
Khánh là một sinh viên năm cuối ngành Kiến trúc tại một trường đại học ở Sài Gòn. Mọi người hay nói Khánh là người khó gần, ít khi cười, nhưng lại rất tài năng. Anh sống một mình trong căn phòng nhỏ, xa gia đình, và thường xuyên chìm đắm trong công việc, để quên đi cảm giác cô đơn trong lòng. Những năm qua, Khánh đã học cách che giấu bản thân mình, không để lộ cảm xúc với ai, nhưng không ai biết rằng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng, anh mang trong mình một trái tim rất dễ tổn thương.
Một ngày nọ, trong một buổi thực hành tại lớp, Khánh gặp Minh. Minh là sinh viên mới chuyển vào trường, người mà Khánh chưa từng gặp trước đó. Được giới thiệu là một sinh viên đầy triển vọng, Minh khiến tất cả mọi người chú ý bởi vẻ ngoài điển trai và tính cách vui vẻ, dễ gần. Nhưng với Khánh, điều gì đó về Minh làm anh cảm thấy khó chịu. Không phải là sự tự cao, mà là một sự nhẹ nhàng đến lạ kỳ. Minh dễ dàng tiếp cận mọi người, nhưng lại rất kín đáo với bản thân, giống như có một thế giới riêng mà anh ấy không muốn ai bước vào.
Minh đến gần Khánh trong buổi thực hành, không mấy ngần ngại.
"Chúng ta làm chung bài tập nhé? Cậu có vẻ là người giỏi nhất trong nhóm này," Minh mỉm cười, ánh mắt trong veo và đầy sự chân thành.
Khánh chỉ gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Anh chưa bao giờ muốn thân thiết với ai quá mức, nhất là những người quá... dễ dàng. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào ánh mắt ấy, một phần trong anh lại muốn thử.
Trong suốt những ngày tiếp theo, Minh và Khánh làm việc chung, tham gia các bài thuyết trình nhóm. Khánh nhận ra rằng Minh rất thông minh và chăm chỉ. Dù có vẻ ngoài dễ gần, Minh lại rất nghiêm túc trong công việc. Có những lúc, Minh nhìn Khánh với ánh mắt tinh tế, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Khánh không hiểu tại sao mỗi khi Minh nhìn anh, lại khiến anh có cảm giác bối rối. Những buổi học cùng Minh bắt đầu trở nên khác biệt. Khánh không còn chỉ chú ý vào bài vở nữa, mà đôi khi, anh lại vô tình để ý Minh từ một góc phòng.
Một buổi tối, khi Khánh đang ngồi vẽ bản thiết kế trong phòng, Minh bất ngờ gọi điện cho anh.
"Khánh, cậu đâu rồi? Em cần hỏi cậu một chút về dự án." Minh nói qua điện thoại, giọng anh có vẻ vội vã.
Khánh ngập ngừng một lúc rồi trả lời: "Mình đang ở nhà. Cần giúp gì?"
"Vậy mình qua nhé, em cũng đang cần làm một vài chỉnh sửa về phần thiết kế của nhóm. Có thể... em sẽ làm cậu mệt mỏi một chút." Minh cười nhẹ qua điện thoại.
Khánh không kịp từ chối thì Minh đã đứng trước cửa. Anh ấy đến nhanh đến mức Khánh không kịp chuẩn bị gì cả. Khi Minh bước vào, không gian trong phòng Khánh bỗng nhiên trở nên khác lạ. Chỉ có hai người trong căn phòng tối và ấm áp, và Khánh không thể phủ nhận rằng tim mình đập nhanh hơn một chút.
Minh ngồi xuống bàn, hai mắt chăm chú vào bản vẽ của Khánh. Anh không ngừng khen ngợi và đưa ra những gợi ý sáng tạo. Đến một lúc, Minh quay sang nhìn Khánh, đôi mắt sâu thẳm.
"Khánh này... em muốn hỏi cậu một chuyện," Minh nói, giọng anh có chút lạ lẫm.
"Ừ, có chuyện gì vậy?" Khánh trả lời, nhưng trong lòng lại có chút bất an.
"Cậu có bao giờ cảm thấy cô đơn không?" Minh hỏi, đôi mắt anh nhìn sâu vào Khánh như thể đang tìm kiếm một lời giải đáp.
Khánh im lặng. Đó là câu hỏi mà anh đã tránh suốt bao lâu nay. Cô đơn, anh đã sống với cảm giác ấy cả đời. Nhưng khi Minh hỏi, anh bỗng cảm thấy mình muốn nói ra tất cả. Anh muốn chia sẻ, nhưng lại sợ sự tổn thương sẽ đến với mình.
"Cô đơn không phải là điều dễ nói ra," Khánh cuối cùng trả lời, giọng anh lạ lẫm, "Nhưng tôi hiểu cảm giác ấy."
Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời Khánh, nhưng cũng biết rằng, đằng sau lớp vỏ bọc ấy, Khánh cũng giống mình một người luôn giấu đi nỗi buồn trong lòng.
Một tuần sau, Minh và Khánh tiếp tục gặp nhau thường xuyên hơn. Họ cùng nhau làm việc, trò chuyện, và rồi... cả hai nhận ra rằng có một điều gì đó đang dần thay đổi. Khánh không còn cảm thấy khó chịu khi Minh gần mình. Anh bắt đầu để ý những cử chỉ nhẹ nhàng của Minh, những lần anh ấy giúp đỡ mình mà không cần yêu cầu gì.
Một đêm, khi cả hai ngồi cùng nhau trong phòng học, bầu không khí bỗng im lặng. Khánh không thể không nhìn Minh, và Minh cũng nhìn lại anh, đôi mắt không giấu được cảm xúc gì đó.
Khánh thở dài, rồi đột nhiên cảm thấy mình muốn nói ra một điều gì đó: "Minh, cậu là người duy nhất khiến tôi cảm thấy... bớt cô đơn. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi không thể dừng nghĩ về cậu."
Minh nhìn Khánh một lúc lâu, đôi mắt anh ánh lên sự cảm động. "Khánh, em không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng khiến cậu cảm thấy như vậy... nhưng em cũng cảm thấy giống như cậu. Cảm giác này... là một cảm giác kỳ lạ, em không thể lý giải được."
Rồi, trong một khoảnh khắc im lặng, Minh bước lại gần Khánh, nhẹ nhàng chạm tay vào tay anh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của Minh làm trái tim Khánh đập loạn nhịp.
"Khánh, em thích anh... thật sự thích anh",Minh nói nhỏ, đôi mắt anh mở to, như thể đang chờ đợi phản ứng của Khánh.
Khánh không biết phải nói gì, nhưng đôi môi anh vô thức nở nụ cười. "Tôi cũng thích cậu, Minh. Tôi không muốn giấu cảm xúc nữa."
Và rồi, lần đầu tiên trong đời, Khánh nhận ra rằng đôi khi, tình yêu không phải là điều có thể lý giải. Nó đến từ những khoảnh khắc thầm lặng, những cái nhìn chân thành, và đôi khi, là những lời nói không cần quá nhiều câu chữ.
Kể từ ngày Minh thổ lộ cảm xúc của mình, không khí giữa hai người đã thay đổi hoàn toàn. Khánh không còn cảm thấy lúng túng mỗi khi nhìn Minh, và Minh cũng không còn giữ khoảng cách như trước. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau hơn, cùng trò chuyện, học tập, và không ít lần là những buổi tối dài bên những tách cà phê đen, nơi họ chia sẻ những điều thầm kín mà trước đây chưa từng nói ra.
Mỗi lần Minh cười, trái tim Khánh lại đập nhanh hơn một chút. Mỗi lần Minh nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp ấy, Khánh lại có cảm giác như mọi thứ trong thế giới này đều ngừng lại. Anh không thể không để ý rằng, trái tim mình dần dần bị cuốn vào Minh – một Minh luôn dễ dàng làm người khác cảm thấy an yên.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Khánh và Minh quyết định đi dạo quanh khu phố cổ sau giờ học. Dù trời không mưa, nhưng không khí vẫn se lạnh, và những đám mây vương vãi trên bầu trời tạo nên một cảnh tượng đầy thơ mộng. Minh dẫn Khánh đi dọc con đường nhỏ, nơi hai bên là những quán cà phê cũ kỹ, những cửa tiệm với những món đồ thủ công đơn giản nhưng đầy lôi cuốn.
Minh bỗng dưng quay sang Khánh, ánh mắt anh sâu lắng. "Cảm giác này thật tuyệt, phải không? Chỉ có chúng ta, và không có gì làm phiền."
Khánh mỉm cười nhẹ, đôi mắt anh nhìn vào Minh như thể muốn nói lên tất cả những cảm xúc đang chất chứa trong lòng mình. "Ừ... Cảm giác này thật yên bình. Anh không nghĩ là mình sẽ có những khoảnh khắc như thế này."
Minh nắm lấy tay Khánh, những ngón tay vương nhẹ vào nhau. "Mình cũng vậy. Chỉ cần có cậu bên cạnh, em cảm thấy... mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ hơn."
Khánh khẽ giật mình vì sự gần gũi của Minh, nhưng trái tim anh lại thấy an yên. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở nên yếu đuối đến vậy, nhưng với Minh, tất cả những gì Khánh cần làm là để trái tim mình mở rộng ra, không che giấu nữa.
Đi thêm một đoạn nữa, cả hai dừng lại trước một ngôi nhà cổ với những khóm hoa tường vy nở đầy. Những cánh hoa tím nhạt như một lời mời gọi, như muốn nói với họ rằng tình yêu này, dù nhỏ bé, nhưng sẽ luôn nở hoa. Minh đứng gần Khánh hơn, nhìn vào đôi mắt anh.
"Khánh, em nghĩ là... em đã yêu anh rồi," Minh thì thầm, không phải với sự ngại ngùng, mà là sự chắc chắn, như thể chính mình cũng không thể nào che giấu cảm xúc ấy nữa.
Khánh nhìn Minh, đôi mắt anh mở to một cách bất ngờ, nhưng không có chút hoảng loạn nào. Chỉ có sự xúc động lắng đọng trong tim anh. Anh cũng đã yêu Minh từ lâu rồi, nhưng chẳng dám thừa nhận, vì sợ rằng tình cảm ấy sẽ làm tổn thương anh, sợ rằng mình sẽ lại mất đi thứ gì đó quý giá. Nhưng giờ đây, đứng trước Minh, trong khoảnh khắc này, Khánh biết rằng anh không thể tiếp tục che giấu nữa.
Khánh khẽ nắm lấy bàn tay Minh, đôi mắt nhìn Minh sâu thẳm. "Tôi cũng yêu cậu, Minh. Từ rất lâu rồi... Chỉ là tôi sợ rằng tình yêu này sẽ không đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả."
Minh bước lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người trở nên gần đến mức chỉ còn một hơi thở nữa là họ sẽ chạm vào nhau. "Khánh, nếu là tình yêu thật sự, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Em sẽ không để anh một mình."
Khánh cảm nhận được hơi thở của Minh gần bên mình, một sự ấm áp lan tỏa trong lòng anh. Cả hai đứng đó, giữa những cánh hoa tường vy, trong im lặng, và rồi, mọi thứ như đột ngột vỡ òa.
Khánh không thể chịu đựng thêm nữa. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên trán Minh, đôi tay run rẩy, nhưng trái tim anh thì mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Minh nhắm mắt lại, như thể chờ đợi một cái gì đó.
Và rồi, Khánh, với tất cả những cảm xúc đè nén bấy lâu, khẽ hôn Minh.
Nụ hôn đầu tiên của họ nhẹ nhàng, từ từ, nhưng đầy đam mê. Đó là nụ hôn của sự chờ đợi, của những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, của tất cả những gì họ đã trải qua. Cảm giác môi Khánh chạm vào môi Minh khiến cả hai ngỡ như thế giới này chỉ còn lại họ, chỉ còn lại những rung động trái tim, những hơi thở hoà vào nhau.
Khánh kéo Minh vào lòng, ôm anh chặt hơn, cảm nhận sự ấm áp của Minh lan tỏa qua từng cử chỉ. Nụ hôn ấy như một lời khẳng định, rằng tình yêu giữa họ đã nở hoa, không còn phải che giấu, không còn sợ hãi.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai vẫn đứng gần nhau, không nói gì, nhưng ánh mắt họ lại nói lên tất cả. Minh nở một nụ cười nhẹ, và Khánh cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
"Khánh..." Minh thì thầm. "Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu. Không bao giờ rời đi."
Khánh gật đầu, hạnh phúc vỡ òa trong trái tim anh. "Anh cũng vậy, Minh. Anh sẽ không để em đi đâu nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com