Chap 4
- Mặc Nhân, con năm nay cũng đã hai mươi bảy rồi, cũng nên tìm một người vợ.
Trên bàn ăn, mẹ anh lại trực tiếp nhắc đến vấn đề này.
Anh vẫn bình thản, không trả lời, tiện tay lại gắp miếng cá hấp vào chén cô.
- Em gần thi rồi phải không?
- Vâng.
- Đã định học ngành gì rồi.
- Thiết kế ạ.
- Ừm.
Nhìn hai anh em kẻ múa người họa, kẻ hỏi người đáp, thật sự là xem bà như không khí, nhưng mà biết làm sao, ba chính là chỉ có một thằng con trai và một tiểu công chúa này thôi.
- Mẹ, hai tháng nữa là con thành người lớn rồi.
Vừa nói cô vừa đánh mắt liếc nhìn người đàn ông đối diện, tiếc là cô không nhìn ra bất cứ sự thay đổi nào.
Mẹ lại cười, cô nghĩ rằng trên đời nay sẽ không ai có nụ cười đẹp hơn thế này nữa cả, người mẹ này của cô lúc nghiêm khắc khiến người ta đủ lạnh người, lúc mỉm cười lại mang đến cho người khác sự ấm áp của thiên sứ. Có lẽ, anh chính là được duy truyền từ mẹ.
- Mẹ biết, thật ra anh hai con đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi, đến hôm đó con cứ yên tâm làm một nàng công chúa xinh đẹp của chúng ta là được.
- Anh, thật không ngờ anh vẫn nhớ nha, năm nay anh định tặng em thứ gì?
Anh đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn cô.
- Em muốn thứ gì?
- Em.. khụ khụ... chỉ cần là thứ anh cho tất cả đều là thứ tốt, Thiên Thiên đều nhận.
Thật ra thì cô muốn nói cô muốn anh, muốn được gả cho anh, nhưng mà lời đã tới miệng lại không thể nào thốt ra được, chỉ đành nói một câu ứng phó.
- Ừm, ba, mẹ con ăn xong rồi, con lên phòng trước.
Tại sao cô lại cảm thấy một tia không hài lòng trong mắt anh vậy nhỉ? Cô đã nói gì sai sao?
- Hôm đó, ba có về không mẹ?
- Dĩ nhiên là có rồi, ba con dù bận trăm công nghìn việc cũng không thể không về.
- Vâng,... mẹ con thật sự cảm ơn, ở trong căn nhà này, mặc dù con không phải con ruột nhưng luôn được ba, me, anh yêu thương. Con luôn cảm thấy con là người may mắn, tuy con không biết ba mẹ ruột mình là ai nhưng con lại có được tình yêu thương không phải ai cũng có. Con thật sự...
Cô còn chưa nói dứt, mẹ đã cho cô một cái ôm ấm áp.
- Thiên Thiên của mẹ thật sự lớn rồi. Mẹ không cần con cảm ơn, thậm chí bất cứ ai trong nhà này đều không cần lời cảm ơn của con, bởi vì con chính là người nhà họ Mặc, chính là tiểu công chúa được yêu thương nhất của Mặc gia.
Mẹ càng khẳng định vị trí cô trong Mặc gia, cô lại càng lo sợ, liệu khi mẹ biết chuyện, mẹ có phản đối không, dù mẹ không phản đối thì Mặc gia này cũng không phải nhỏ, không phải ai cũng biết thân phận thật sự của cô. Đến lúc đó cô có trăm cái miệng cũng không biện bạch lại cái danh " Em gái yêu anh trai".
Thu lại mọi cảm xúc.
- Mẹ, con thương mẹ nhất, để con phụ mẹ dọn dẹp.
- Tốt.
Sau khi giúp mẹ dọn xong, cô đi vào phòng. Vừa từ phòng tắm bước ra, trên tay vẫn còn chiếc khăn đang lau tóc ướt, lại nghe tiếng gõ cửa, bởi vì trong hôm nay rất nóng, nên cô thay một bộ váy ngủ rất mỏng, cũng không mặc áo ngực.
- Anh.
Khổ rồi, cứ tưởng là mẹ, ai ngờ...
Cô quay lưng lại, đi thẳng đến giường ngủ, bởi vì đi nhanh, dưới sàn lại động nước từ tóc cô rơi xuống, đi thế nào lại trượt chân. Vào lúc cô chuẩn bị hôn mặt sàn, anh lại vững vàng giữ cô lại.
Thề là phần ngực có mặc như không mặc trực tiếp đập vào khuôn ngực rắn chắc của anh, khiến cô đỏ mặt không thể ngẩng đầu lên.
Đặt cô ngồi lên giường.
- Có sao không?
- Không sao
Cô vẫn cúi mặt xuống, lúc này mà có cái lỗ chắc cô đã chui xuống mất rồi.
- Em đấy, lúc nào cũng làm anh lo lắng.
Nói xong, anh tự nhiên mở tủ, lấy máy sấy lại đi về hướng cô.
- Quay lưng lại, anh sấy cho.
- Không cần.
- Cũng không phải là lần đầu.
- Oh
Cô ngoan ngoãn xoay lưng lại, cô cứ nghĩ như thế này sẽ bớt ngượng, nhưng mà cô quên mất chiều cao người phía sau.
Sở dĩ không bảo cô đứng để anh làm như thường ngày là bởi vì anh muốn được thêm. Lúc nãy... cảm giác va chạm lúc nãy vẫn còn đang dâng trào mạnh mẽ khiến bản tính đàn ông muốn được nhìn thấy lâu thêm một chút, thậm chí là chạm đến lần nữa.
Im lặng.
Anh đang hít hà hương thơm từ cô, ánh mắt là chìm đắm vào nơi nào đó cao vút, không rứt ra được.
- Anh, được rồi, tóc em khô rồi.
Cô hôm nay cứ thấy anh rất kiên nhẫn, có thể sấy đến tận lúc tóc cô khô hẳn, bình thường cô nài nỉ lắm anh cũng chỉ làm bảy phần khô ba phần ướt, nhưng mà hôm nay anh làm đến mức da đầu cô cũng bắt đầu nóng lên rồi.
- Ừm, anh xuống lầu gọi người vào lau sàn cho em, xong rồi thì ngủ sớm.
- Vâng.
Đến khi tắt máy sấy, anh vẫn còn tiếc nuối, cảm nhận hình như thời gian trôi quá nhanh rồi thì phải.
Lại một đêm tắm nước lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com