Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Animorphs #1 - Cuộc Xâm Lăng (1)

#1 THE INVASION


Tác phẩm: Animorphs

Tập 1: Cuộc Xâm Lăng

Nguyên tác: Animorphs #1: The Invasion

Tác giả: K. A. Applegate

Dịch giả: Anh Việt

Nhà xuất bản: Trẻ, 2001

Khổ sách: 11 x 18 cm

Số trang: 144*2

Giá sách: 5.000*2 vnđ

Thực hiện ebook: ANIMORPHS Team

Đánh máy:

Sửa chính tả: nguoimedocsach, mytho, santseiya

Thiết kế bìa: teszine

Chuyển sang ebook: santseiya

Ebook BB: Cent

Ngày hoàn thành: 11/04/2009

Nơi hoàn thành: Hà Nội

ooO TVE Ooo


TẬP 1: CUỘC XÂM LĂNG

Câu chuyện bắt đầu

ở một khu công trường bỏ hoang,

vào một đêm

tối trời...





CHIẾC HỘP ANDALITE

CHƯƠNG 1


Tôi chỉ dám tiết lộ tên tôi là Jake. Còn họ tên đầy đủ ư? Xin cho phép tôi giữ bí mật. Nói ra cực kì nguy hiểm, bởi bọn Mượn xác có mặt khắp nơi. Nếu biết tên họ đầy đủ, chúng có thể lần ra tôi và bạn bè của tôi. Chúng mà xử những ai chống đối thì, ôi thôi khủng khiếp lắm, thà đừng nghĩ tới còn hơn.

Tôi cũng không thể tiết lộ nơi tôi sống. Tin tôi đi, đó là một nơi có thật, một thành phố thật. Biết đâu chừng thành phố ấy cũng chính là nơi bạn sống.

Tôi viết tuốt tuột ra đây để mọi người biết sự thật. Nhờ đó may mắn ra loài người cầm cự được đến khi người Andalite quay lại cứu chúng ta như họ đã hứa.

Biết đâu đấy!

Cuộc sống của tôi chả có gì đặc biệt. Ít nhất là như vậy cho tới tối thứ Sáu qua. Như thường lệ, tôi và thằng bạn nối khố Marco rủ nhau chơi video games và ngồi lì ở một cửa tiệm hết ý, nơi có bán truyện tranh và mấy món hay hay.

Đang khi Marco dẫn điểm tôi xa lắc thì bọn tôi hết nhẵn tiền. Tôi có máy Sega ở nhà nên được dợt thường xuyên, nhưng Marco lại tính toán như thánh và biết tỏng các mánh của tôi. Vì vậy cũng không ít lần nó hạ tôi.

Có thể tại tôi không tập trung lắm. Bữa nay ở trường cũng xúi quẩy gì đâu. Tôi xin vào đội bóng rổ nhưng lại bị dội bảng.

Cũng chẳng sao! Quê ở chỗ là Tom, anh trai tôi, vốn là một tay ghi bàn huyền thoại trong đội bóng rổ trường trung học, vì thế ai cũng tưởng tôi được nhận vào đội cái một. Thế mà lại bị dội mới ức!

Thì đã nói rồi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng nó cứ dính chặt trong đầu tôi. Gần đây, hai anh em tôi không còn đi chơi chung nhiều như trước nữa. Vì vậy, các bạn biết đấy, tôi nghĩ giá như mình được thế chân ảnh trong đội bóng...

Thôi bỏ, nói chuyện khác!

Hai đứa tôi chơi nhẵn túi và đang chuẩn bị rút dù thì đụng đầu Tobias.

Tobias là... Tôi không ngờ thời nay vẫn còn loại người như nó. Tobias mới chuyển về trường chúng tôi. Vốn không phải là đứa cứng cỏi nên nó thường bị bắt nạt.

Tôi gặp Tobias lần đầu trong toa-lét. Hai thằng bự con đang khoái trá túm lấy cái đầu bù xù của nó dí vào bồn cầu. Tôi bảo hai thằng bố láo kia buông nó ra, và từ đó trở đi, Tobias coi tôi như bồ ruột của nó.

"Thế nào rồi?" Tobias cất tiếng hỏi.

Tôi nhún vai: "Chẳng thế nào cả. Bọn tớ về đây."

"Hết xìn," Marco lên giọng châm chọc. "Có loại người không tài nào nhớ nổi rằng con quỷ Slesze Troll luôn thò đầu ra ngay sau mõm đá Nether Fjord. Vì vậy, loại người này cứ thua liên miên." Vừa nói, Marco vừa dứ dứ ngón cái chĩa vào tôi, phòng khi Tobias thắc mắc "loại người này" là đứa nào.

"Thế tớ cùng về với các cậu được không?" Tobias đề nghị.

Tôi bảo nó cứ tự nhiên. Thích thì chìu.

Ra tới cửa, tôi lại đụng Rachel và Cassie. Theo tôi, Rachel trông khá xinh. Thôi được, nói trắng ra là nó rất đẹp, nhưng tôi là vai anh họ nên không thực sự nghĩ về nó như thế. Rachel có mái tóc vàng, cặp mắt xanh với cái nhìn trong vắt, hồn nhiên. Nó là loại người luôn ăn mặc đúng điệu, lúc nào cũng y như vừa ở cửa hàng thời trang bước ra. Nó trông duyên dáng phần vì chịu khó tập thể dục, mặc dù nó cứ than phiền là cẳng dài, khó tập.

Cassie thì trái ngược hoàn toàn. Quanh năm, nó chỉ đánh độc bộ quần gin áo thun len hoặc những bộ đồ tầm tầm. Da Cassie đen bóng, mái tóc nó cụt lủn. Có hồi nó bày đặt để tóc dài hơn, nhưng chỉ được ít bữa là trở về mốt "húi," coi thế mà lại được. Cassie trầm tính và hiền lành hơn Rachel. Có vẻ như nó hiểu mọi thứ ở một cấp độ khác, bí hiểm hơn nhiều.

Chắc các bạn cũng đoán được là tôi thích Cassie, tuy lắm lúc hai đứa tôi ngồi chung xe buýt mà tôi cũng chả biết nói gì với nó.

"Các cậu về nhà hả?" tôi hỏi Rachel. "Đừng có mà đơn lẻ đi qua chỗ công trường xây dựng ấy. Ý tớ nói, dù là gái hay trai cũng đều phải cẩn thận."

Chết mồ, lại lỡ miệng rồi. Lẽ ra tôi không được nhắc nhở Rachel rằng nó thuộc phái yếu. Tuy bề ngoài đáng bậc hoa khôi thiếu niên, song Rachel luôn nghĩ nó thuộc hàng siêu nhân.

"Thế ra các chàng trai d-ũ-ũng m-ã-ã-nh định ra tay che chở bọn này đấy hả?" Rachel dấm dẳng hỏi. "Đừng tưởng bọn này chân yếu tay mềm..."

"Các cậu ấy đi cùng bọn mình thì có sao đâu," Casie ngắt lời. "Cậu không sợ, nhưng tớ thì hãi lắm."

Rachel đành nín thinh. Cassie luôn biết cách lựa lời để chấm dứt những cuộc cãi cọ mà chẳng làm mếch lòng phe nào.

Và thế là năm đứa - Marco, Tobias, Rachel, Cassie và tôi - len lỏi trở về nhà như những chú chuột ăn đêm.

Đôi lúc nhớ lại cái khoảnh khắc cuối cùng ấy, khi chúng tôi hãy còn là những thiếu niên bình thường. Nó giống như đã xảy ra cách đây cả triệu năm, và với một đám nhóc hoàn toàn xa lạ. Bạn có biết khi đó tôi lo lắng chuyện gì không? Tôi lo phải thú nhận với anh Tom rằng tôi bị tưng khỏi đội bóng. Cứ như thể đó là điều đáng sợ nhất trong đời.

Ngờ đâu, chỉ năm phút sau, cuộc đời đã trở nên kinh khủng hơn thế nhiều.

Để về nhà, chúng tôi có thể chọn một con đường lòng vòng, khá oải nhưng an toàn, hoặc bọn tôi chọn lối tắt qua công trường xây dựng bỏ hoang và vái trời cho đừng đụng phải bọn ác ôn giết người vẫn lẩn lút ở đó. Ba mẹ tôi từng hăm sẽ trị tôi tới số nếu bắt gặp tôi đi tắt qua khu công trường, trừ phi tôi đủ hai chục tuổi.

Thế mà năm đứa tôi vẫn băng qua đường, tiến thẳng về phía công trường bỏ hoang. Đó là một khu đất rộng có hai hàng cây bao bọc, cách khu thị tứ một khoảng xa lộ. Giữa công trường xây dựng và ngôi nhà gần nhất là một khu đất trống bạt ngàn, cực kỳ hiu quạnh.

Hồi đầu, người ta định xây ở đó một trung tâm mua bán mới. Nhưng giờ đây nó vẫn chỉ là những tòa nhà dang dở, trông đìu hiu như một bãi tha ma. Những thanh dầm rỉ sét, các ống bê tông đồ sộ nằm chất đống cạnh những đụn đất cát và xà bần. Các hố móng đào dở chứa đầy nước bùn đục ngầu. Một chiếc cần cẩu mục rỉ nằm chỏng trơ, có lần tôi bám vào đó leo lên, liền bị thằng Marco đứng dưới bảo là đồ ngu.

Đó là một nơi hoàn toàn hoang vu, đầy những hồn ma bóng quế và âm thanh chập chờn làm rởn tóc gáy. Vào ban ngày, khi tôi và Marco mò tới đây, hai đứa thường ngó thấy những lon bia và vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Thỉnh thoảng tụi tôi còn thấy cả những đám tro lửa trại nho nhỏ rải rác khắp các xó xỉnh trong những tòa nhà, chứng tỏ ban đêm ở đấy có người. Tất cả những chuyện đó hiện ra như in trong đầu tôi khi cả bọn luồn lách qua khu đất.

Tobias là đứa đầu tiên phát hiện ra chuyện lạ. Nó vừa đi vừa ngó chằm chặp lên trời. Tôi cứ tưởng nó ngắm sao ngắm trăng gì đó. Tobias thỉnh thoảng vẫn dở chứng như thế, cứ y như đứa mất hồn.

Bất chợt, Tobias khựng lại. Ngón tay trỏ thẳng lên phía trên đầu, nó thảng thốt nói: "Coi kìa!"

"Coi cái khỉ gì?" tôi không muốn bị phân tâm, vì hầu như tin chắc mình vừa nghe thấy tiếng một tên giết người hàng loạt đang rình rập trườn theo phía sau cả bọn.

"Thì cứ nhìn coi!" Tobias nói. Giọng nó nghe là lạ, tuy có âm sắc sửng sốt nhưng đồng thời cũng nghiêm túc.

Tôi bèn ngẩng lên. Nó kia rồi! Một tia sáng xanh chói lòa đang lướt dọc bầu trời. Thoạt tiên, nó lướt nhanh kinh khủng, nhanh tới mức khó mà cho đó là một chiếc máy bay. Nhưng rồi nó chậm dần, chậm dần. "Cái gì vậy?"

Tobias lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ biết đâu đấy."

Tôi nhìn Tobias và nó nhìn lại tôi. Cả hai đứa đều biết mình đang nghĩ đó là vật gì, nhưng không đứa nào dám nói ra. Marco và Rachel mà nghe thấy thì chúng sẽ cười vào mũi bọn tôi.

Nhưng đúng lúc đó, Cassie buột miệng: "Đó là đĩa bay!"





CHƯƠNG 2


"Đĩa bay hả?" Marco cười nhạo. Nhưng nụ cười vụt tắt khi nó ngước mắt lên.

Tim tôi nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Tôi cảm thấy vừa hoang mang, vừa hồi hộp mà lại vừa sợ hãi.

"Nó bay lại phía tụi mình!" Rachel nói.

"Chưa chắc," khó khăn lắm tôi mới thều thào đáp, miệng khô khốc.

"Đúng nó đang bay lại đây mà," Rachel vẫn khăng khăng. Giọng nhỏ này lúc nào cũng như phán, làm như nó biết mười mươi hết cả mọi thứ.

Nhưng Rachel nói không sai. Cho dù đó là cái gì thì rõ ràng rằng nó đang tiến lại phía chúng tôi. Lúc này nó đang giảm tốc dần. Bây giờ thì tôi thấy rõ mồn một đó là cái giống gì.

"Không hẳn là đĩa bay," tôi thốt lên.

Trước hết, nó chẳng lấy gì làm lớn. Chiều dài của nó giỏi lắm chỉ cỡ xe buýt đưa rước học sinh. Đầu nó vo lại, bầu bầu như cái hột vịt. Tiếp sau cái đầu này là phần thân dài và thuôn. Có hai khối mập bè, cong cong trông tựa như đôi cánh, và ở cuối mỗi "cánh" có gắn một ống dài phóng ánh sáng xanh lè ra phía sau.

Chiếc tàu vũ trụ tí xíu này trông cũng xinh xinh, chừng như là vô hại. Duy có vật gì trông như cái đuôi, nhọn hoắt như cây kim, uốn chĩa ra phía trước đầy vẻ hăm he.

"Coi cái đuôi kìa. Chắc là vũ khí của nó," tôi thốt lên.

"Ừ, chắc vậy," Marco gật gù.

Chiếc tàu vũ trụ bé tí tiếp tục sáp lại gần, càng lúc càng chậm rãi.

"Nó đang ngừng lại!" Rachel thều thào. Giọng nó nghe lạ hoắc và lạc hẳn đi, y như giọng tôi. Mấy đứa tôi như không dám tin hay có lẽ không muốn tin những gì đang nhìn thấy.

"Tớ nghĩ nó đã thấy bọn mình," Marco nói. "Hay là ta chuồn? Có khi phải chạy gấp về nhà bê máy quay phim lại đây. Các cậu có biết tụi mình "lượm" được bao nhiêu nếu quay phim được một đĩa bay thứ thiệt không?"

"Nhưng nếu mình chạy, biết đâu chúng... Tớ cũng chẳng biết nữa... chúng xả tia lazer bắn mình thì sao?" Tôi cố ra vẻ như đang nói đùa.

"Ngốc ơi, tia lazer chỉ có trong trò chơi Star Trek," Marco nói, mắt nheo lại theo kiểu nó hay làm khi nghĩ tôi là thằng thộn. Hừ, làm như nó là chuyên gia về tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh không bằng.

Chiếc tàu dừng lại, lơ lửng ngay trên đầu bọn tôi, cách đâu chừng dăm ba chục mét. Tôi cảm thấy tóc tai mình dựng ngược. Ngó sang Rachel thì, trời ạ, trông nó tếu hết biết. Mái tóc dài vàng óng của cô nàng giờ đây cứng còng, đâm lĩa chĩa đủ mọi hướng. Duy chỉ mỗi Cassie trông còn bình thường.

"Các cậu bảo nó là cái gì?" Marco hỏi. Giọng nó hơi run run, nghe chừng hết dám huênh hoang khi vật lạ đã ở quá gần. Thật thà mà nói, cả tôi cũng hơi hoảng. Chỉ hơi hoảng thôi, nhưng cũng đủ khiếp đến mức không cục cựa được. Thế nhưng, xen lẫn vào đó lại là một cảm giác khoái trá chưa từng có. Chẳng gì thì đó cũng là một con tàu vũ trụ! Và con tàu đó đang ở ngay trên đầu tôi!

Riêng có Tobias là còn nhăn nhở cười, nhưng cái thằng Tobias này thuộc loại ngoại hạng. Chẳng có trò bí hiểm nào làm nó sợ. Đây chẳng qua chỉ là một trò lạ mà đối với nó chẳng nhằm nhò gì. "Tớ nghĩ nó đang chuẩn bị đáp," Tobias nói, nụ cười nở toét trên khuôn mặt hớn hở. Mắt nó long lanh đầy háo hức, còn mái tóc vàng thì dựng lên cả đám.

Chiếc tàu bắt đầu hạ xuống. "Nó đáp xuống đầu mình kìa!" tôi hét lớn.

Phải đấu tranh lắm tôi mới không vắt giò chạy thục mạng qua cánh đồng để chuồn về nhà, rúc sâu vào trong giường và trùm chăn kín mít. Nhưng tôi cũng ý thức được rằng đó là một vật thể rất lý thú và quan trọng. Tôi hiểu rằng tôi cần phải ở lại để xem cho tường tận.

Chắc mấy đứa kia cũng suy nghĩ như tôi, bởi cả đám vẫn đứng đực ra đấy ngó chiếc tàu kêu ro ro, đang lắc lư đáp xuống khoảng đất trống giữa đống xà bần và mấy bức tường xiêu vẹo. Tôi nhận thấy có những vết cháy đen dọc phần đỉnh của chiếc tàu. Ở đó, đôi chỗ vỏ đã bị nóng chảy. Khi nó vừa chạm đất thì những tia sáng xanh lập tức tắt ngủm. Mái tóc của Rachel cũng đổ cái rụp xuống cổ nó...

"Nó cũng không lớn lắm nhỉ!" Rachel thì thào.

"Cỡ độ..." tôi cố vắt óc "Cỡ gấp ba hay gấp bốn chiếc xe đưa rước của bọn mình."

"Phải báo cho ai đó mới được," Marco lên tiếng. "Ý tớ, đây là chuyện rất trọng đại. Các cậu thấy sao? Đâu phải ngày nào cũng có tàu vũ trụ đáp xuống khu công trường này. Phải gọi công an, quân đội, tổng thống hay ai đó. Bọn mình sẽ nổi danh là cái chắc."

"Phải đó," tôi hùa theo. "Phải đi báo cho ai đó." Miệng nói thế nhưng chẳng đứa nào chịu nhúc nhích. Ai dại gì rời khỏi con tàu vào lúc này.

"Hay thử lại gần nói chuyện với nó xem sao," Rachel gợi ý. Nó đứng chống nạnh nhìn con tàu cứ y như đó là một trò đánh đố mà nó phải giải. "Ý tớ là phải đối thoại với nó nếu như có thể được."

Tobias gật đầu. Nó bước tới, chìa hai tay ra trước. Tôi đoán chừng nó đang chứng tỏ với sinh vật nào đó trên tàu rằng nó không mang vũ khí hay bất cứ thứ gì khác. "Đừng sợ! Chúng tôi không hại các bạn đâu," Tobias hét lớn, rành rọt từng chữ một.

"Lỡ họ không biết tiếng Anh thì sao?" tôi thắc mắc.

"Trong Star Trek mọi người đều xài tiếng Anh," Cassie nói với một nụ cười bồn chồn.

Tobias thử gọi tiếp: "Ra đi. Chúng tôi không làm hại các bạn đâu!"

<Tôi biết rồi>

Tôi rùng mình. Rõ ràng tôi vừa nghe thấy ai đó nói "tôi biết rồi," chỉ có điều là... không hề có âm thanh vọng ra. Có nghĩa là tôi đã nghe thấy một tiếng nói nhưng lại không thực sự nghe thấy gì.

Chẳng lẽ tôi đang mơ? Tôi liếc sang Cassie. Nó cũng nhìn lại tôi. Bốn mắt gặp nhau. Nó cũng đã "nghe" thấy. Quay sang Rachel, tôi thấy nó ngơ ngáo ngó ngược ngó xuôi như đang tìm kiếm nơi phát ra cái âm thanh kỳ lạ ấy. Có thể gọi nó là âm thanh không nhỉ? Tôi chợt thấy nôn nao, bao tử bỗng như muốn thót lại.

"Các cậu nghe thấy gì không?" Tobias thì thầm.

Cả bọn đồng loạt gật đầu.

"Các bạn ra đi chớ!" Tobias lớn tiếng mời bằng cái giọng chỉ dành riêng cho người ngoài hành tinh.

<Được! Nhưng các bạn đừng sợ nhé!>

"Chúng tôi không sợ đâu," Tobias đáp.

"Cứ nói cho sướng miệng đi!" Tôi làu bàu. Mấy đứa còn lại đều bồn chồn ngọ nguậy.

Một vòng cung sáng chợt xuất hiện, rồi cánh cửa từ từ hé mở bên phần đầu tàu còn lành lặn. Tôi đứng đực ra như bị thôi miên. Mắt trợn tròn, chờ đợi.

Cánh cửa mở rộng dần, thoạt đầu trông như một vầng trăng khuyết, rồi dần dần chuyển thành một vòng tròn sáng chói.

Và rồi người ngoài hành tinh xuất hiện.

Cảm giác đầu tiên của tôi là ai đó đã lai tạo ra một giống nửa người nửa hươu. Sinh vật này có đầu, có vai, có hai cánh tay ít nhiều ở đúng vị trí của nó, mặc dù lớp da có màu xanh tái. Thế nhưng, phần thân dưới - phủ một lớp lông xen kẽ giữa nâu vàng và xanh nước biển - lại có đến bốn cái cẳng, na ná như cẳng hươu hay cẳng ngựa con.

Người ngoài hành tinh thò cái đầu ra khỏi khung cửa. Bấy giờ, tôi có thể thấy rõ rằng ngay cả những phần trông bình thường của ông ta thật ra cũng chẳng bình thường chút nào. Trước hết, ông ta không có miệng mà thay vào đó là ba cái rãnh thẳng đứng. Sau đó là đến mắt. Hai con mắt có vẻ ở đúng chỗ, mặc dù chúng ánh lên màu xanh lè trông đến rợn người. Các con mắt còn lại mới thật sự gây sốc. Ông ta có những bộ phận trông như những cái vòi và ở mỗi đầu "vòi" là một con mắt. Mà các "vòi" này thì lại ngọ nguậy liên tục. Chúng cứ đua nhau lắc lư, hướng các con mắt lên trên, xuống dưới, qua trái, qua phải.

Tôi tưởng mấy con mắt này đã đủ ớn rồi, thế mà cái đuôi lại còn hãi hơn thế. Nó trông như đuôi con bò cạp, dày cui mà lại khỏe. Ở chót đuôi là một thứ nửa sừng nửa cựa trông xấu xí nhưng sắc lẻm. Cái đuôi này khiến tôi liên tưởng đến con tàu vũ trụ. Nó có vẻ hiền hòa vô hại cho đến khi bạn nhận ra cái đuôi. Người ngoài hành tinh này thoạt trông cũng có vẻ vô hại. Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy cái đuôi, bạn tất sẽ nghĩ "Khiếp thật, gã này mà muốn quậy thì phải biết."




"Xin chào," Tobias lên tiếng. Miệng nó cười toác, giọng thỏ thẻ như đang dụ con nít.

Tôi chợt phát hiện mình cũng đang nhoẻn cười. Nhưng đồng thời, mắt tôi lại ngấn lệ. Tôi không thể diễn tả những cảm xúc của mình, ngoại trừ cái cảm giác như đã từng quen biết người ngoài hành tinh này từ đời thuở nào. Có cảm giác như ông ấy là một người bạn cũ mà lâu lắm tôi chưa gặp lại.

<Xin chào,> người ngoài hành tinh đáp bằng thứ ngôn ngữ câm lặng mà bạn chỉ nghe được từ sâu thẳm trái tim.

"Chào ông!" chúng tôi đồng thanh đáp lễ.

Tôi sửng sốt thấy người ngoài hành tinh bước lạng quạng. Từ con tàu, ông ta rơi đánh phịch xuống đất. Tobias vội lao tới đỡ, nhưng ông ấy lại tuột khỏi tay cậu ta, ngã lăn quay.

"Coi kìa!" Cassie thảng thốt. Nó trỏ vào vết bỏng phủ hết nửa phần thân bên phải của người ngoài hành tinh. "Ổng bị thương."

<Phải, tôi đang hấp hối,> ông ta nói.

"Chúng tôi giúp ông nhé! Chúng tôi sẽ kêu xe cứu thương hoặc làm gì đó." Marco quả quyết.

"Chúng tôi sẽ băng bó vết thương" Cassie phụ họa. "Jake, làm ơn cởi áo cho tớ mượn. Ta xé nó ra làm băng đi!" Cha mẹ Cassie đều là bác sĩ thú y nên nó rất yêu thú vật. Nhưng đây không phải là một con thú. Nói đúng hơn, không hẳn là như thế.

<Khỏi. Tôi sắp chết rồi. Vết thương nặng lắm.>

"Không!" Tôi gào lên. "Ông không thể chết. Ông là người ngoài hành tinh đầu tiên đến Trái Đất, Ông không được chết."

Chẳng hiểu vì sao tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Chỉ biết là tôi rất đau đớn khi nghĩ rằng ông ấy đang sắp sửa chết.

<Tôi không phải là người đầu tiên. Còn nhiều, rất nhiều kẻ khác nữa.>

"Những người ngoài hành tinh khác? Giống như ông ấy à?" Tobias hỏi dồn.

Người ngoài hành tinh nặng nề lắc lư cái đầu. <Không giống tôi.>

Rồi ông ta rên lên vì đau, một thứ âm thanh câm lặng văng vẳng trong đầu tôi một cách khủng khiếp. Trong khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy rằng ông ta sắp chết.

<Không giống tôi,> ông ta lặp lại. <Chúng khác rất nhiều.>

"Khác ư? Khác ra sao?" tôi vặn hỏi.

Tôi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên câu trả lời của ông ấy.

Ông ta nói, <Chúng đến đây để hủy diệt các bạn.>





CHƯƠNG 3


<Chúng đến đây để hủy diệt các bạn.>

Lạ thiệt, chẳng hiểu thế quái nào mà cả đám tụi tôi tin sái cổ từng lời của ông ta. Chẳng đứa nào hé răng nói "làm gì có chuyện đó" hay đại loại như "chắc ông hù dọa bọn tôi." Cả bọn chỉ biết là ông ta nói thực. Ông ta sắp chết và hẳn đang trăn trối với chúng tôi về một mối họa khủng khiếp.

<Chúng là bọn Yeerk. Chúng khác chúng tôi. Khác cả các bạn nữa.>

"Ông muốn nói là chúng đã đặt chân đến Trái Đất?" Rachel hỏi.

<Nhiều tên đang ở đây. Hàng trăm tên. Có khi còn nhiều hơn thế.>

"Nhưng sao chẳng ai nhận ra chúng?" Marco thắc mắc. "Ở trường có nghe ai nhắc gì đến chúng đâu?"

<Các bạn chưa biết đó thôi. Bọn Yeerk rất khác. Chúng không có cơ thể riêng như tôi và các bạn. Chúng sống trong cơ thể các loài khác. Chúng là...>

Chừng như không tìm ra từ để cắt nghĩa về bọn Yeerk, ông ta trầm tư nhắm mắt lại. Bất chợt trong đầu tôi nảy ra một hình ảnh rõ nét. Tôi thấy một đống bầy nhầy màu xanh xám, trông nhớp nhúa như một con ốc sên mất vỏ, chỉ có điều là lớn hơn, bằng cỡ con chuột cống. Một hình ảnh tởm lợm!

"Tôi biết bọn Yeerk ra sao rồi," Marco thốt lên. "Hoặc là thế hoặc là như miếng bã kẹo cao su khổng lồ"

<Chúng thực sự bất lực nếu không sống bám được vào cơ thể khác. Chúng...>

Cả bọn chợt cảm nhận một cơn đau xé ruột truyền từ người ngoài hành tinh. Tôi còn cảm nhận cả nỗi buồn của ông ta. Ông ta hiểu thời gian của mình còn rất ít.

<Bọn Yeerk là giống ký sinh. Phải có cơ thể kẻ khác chúng mới sống được, vì vậy người ta gọi chúng là bọn Mượn xác. Chúng chui vô não rồi đồng hóa, kiểm soát mọi suy nghĩ và tình cảm của cái xác mượn, buộc xác mượn phải phục tùng chúng vô điều kiện. Khuất phục cách đó thật quá dễ. Nếu không, ít nhiều chúng cũng bị kháng cự.>

"Eo ơi, chúng tấn công cả loài người nữa sao?" Rachel rên rỉ.

"Chuyện nghiêm trọng đấy," tôi nói. "Lẽ ra ông đừng nên chọn chúng tôi để thông báo. Ông biết đấy, chúng tôi chỉ là trẻ con. Mà đây lại là chuyện đại sự quốc gia."

<Chúng tôi từng hy vọng ngăn chặn được chúng,> người ngoài hành tinh nói tiếp. <Trên đường bay từ thiên hà Z tới Trái Đất, tàu Mái Vòm của chúng tôi bị bầy phi cơ Con Rệp của chúng mai phục. Chúng tôi biết rõ phi thuyền mẹ của chúng và đã sẵn sàng đối phó với lũ Con Rệp, nhưng bọn Yeerk đã dự trữ một đòn bất ngờ - chúng dấu phi thuyền Lưỡi Rìu rất mạnh trong một khe nứt trên Mặt Trăng. Chúng tôi đã chiến đấu, nhưng... bị đánh bại. Chúng truy đuổi chúng tôi tới tận đây. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tới để tiêu diệt cả tôi lẫn con tàu.>

"Chúng tiêu diệt ông bằng cách nào?" Cassie thắc mắc.

Đôi mắt người ngoài hành tinh thoáng cười. <Tia Nghiệt của chúng sẽ hủy diệt tất cả, chỉ để lại cùng lắm vài phân tử của con tàu và... của cái thân xác này,> ông ta nói. <Tôi đã phát một thông điệp về Thế giới của tôi. Người Andalite chúng tôi chiến đấu chống bọn Yeerk ở bất cứ nơi đâu có mặt chúng trong vũ trụ. Bạn bè tôi sẽ đến cứu viện, nhưng họ phải đi mất một năm, có khi lâu hơn. Chỉ sợ là tới lúc đó bọn Yeerk đã kiểm soát được hành tinh này. Như vậy sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa đâu. Các bạn phải nói với đồng bào của mình. Các bạn phải cảnh giác họ!"

Lại một cơn đau quặn nữa làm co giựt toàn thân người ngoài hành tinh, và chúng tôi hiểu rằng ông sắp ra đi.

"Sẽ chẳng ai tin bọn mình đâu," Marco lộ vẻ tuyệt vọng. Nó nhìn tôi, lắc đầu quầy quậy. "Không cách chi."

Mà thiệt. Nếu bọn Yeerk đến dọn dẹp sạch sẽ cái tàu của người Andalite, thì bọn tôi biết làm cách nào để thuyết phục mọi người tin theo? Họ sẽ tưởng bọn tôi bị khùng hay bị say ma túy.

"Ổng nghĩ ổng sắp chết thì mặc kệ ổng, bọn mình phải cứu ổng mới được," Rachel nói. "Phải đưa ổng đi bệnh viện. Hay là ta nhờ bố mẹ Cassie..."

<Không kịp nữa đâu. Quá muộn rồi,> người Andalite thều thào. Nhưng mắt ông chợt lóe sáng. <Có thể là...>

"Sao cơ ạ?"

<Hãy vào trong phi thuyền. Các bạn sẽ thấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh trông rất tầm thường. Hãy đem nó lại đây. Mau lên! Tôi chẳng còn sống được bao lâu mà bọn Yeerk sắp truy đến nơi rồi.>

Mấy đứa bọn tôi đưa mắt ngó nhau. Ai sẽ là người leo lên tàu đây? Thế quái nào mà cả bốn đứa kia đều nhất trí rằng tôi phải lên tàu. Thú thực là tôi không muốn, nhưng tụi nó đã quyết như vậy.

"Nào, đi đi!" Tobias thúc. "Tớ phải ở lại với ổng." Nó quỳ xuống cạnh người Andalite và đặt bàn tay vỗ về lên bờ vai hẹp của người ngoài hành tinh.

Tôi nhìn cánh cửa phi thuyền rồi liếc sang Cassie.

"Đi mau đi," nó nhoẻn một nụ cười khích lệ. "Cậu can đảm lắm mà."

Trật lất rồi chị Hai. Tôi đang sợ chết khiếp đây nè. Nhưng với cái lối nó mỉm cười với tôi thì không cách chi thoái thác được.

Tôi bước qua cánh cửa phi thuyền và bước vào bên trong. Con tàu đơn sơ đến chẳng ngờ. Có thể nói nó tuềnh toàng nữa. Mọi thứ đều màu kem, hình dáng tròn trịa, mem mém hình bầu dục. Điều này giúp tôi dễ dàng nhận ra chiếc hộp màu xanh da trời vuông vức, mỗi cạnh cỡ độ một tấc. Dù bé xíu nhưng nó có vẻ nặng.

Tôi bước hẳn vào trong tàu. Chẳng thấy chiếc ghế nào, chỉ có một khoảng trống mà tôi nghi người Andalite đứng bốn chân lên đó để thao tác mấy cái cần gạt lưa thưa. Cũng chẳng thấy nhiều đồng hồ hay nút bấm. Dám họ dùng ý nghĩ để lái tàu lắm.

Tôi bước vội tới lấy cái hộp rồi quay đầu trở ra. Nhưng có một thứ đập vào mắt tôi: một bức ảnh nhỏ ba chiều chụp bốn người Andalite đứng bên nhau, trông như một đàn hươu kỳ dị với những khuôn mặt trịnh trọng. Hai trong số họ trông bé tí, chắc là con nít. Tôi hiểu ngay đó là tấm ảnh gia đình của người Andalite.

Tấm ảnh làm tôi thấy buồn buồn, nghĩ tới ông ấy đang hấp hối ở đây, cách xa tổ ấm của mình hàng triệu dặm đường. Ông ấy đang hy sinh để bảo vệ người Trái Đất. Tôi chợt cảm thấy căm ghét bọn Yeerk, hay bọn Mượn xác, và tất cả những bọn xấu xa đã gây nên cơ sự này.

Tôi trở xuống với đám bạn.

"Cái hộp đây nè," tôi chìa nó ra cho người Andalite.

<Cảm ơn.>

"Tôi... ơ... Có phải là gia đình ông... Cái ảnh đó mà?>

<Phải.>

"Tôi thực sự rất tiếc," tôi ấp úng, không biết nói gì hơn.

<Có thứ này có thể giúp các bạn chống lại bọn Yeerk.>

"Cái gì vậy?" Rachel nôn nóng.

<Tôi biết các bạn còn trẻ, các bạn không có quyền năng nào để chống lại bọn Mượn xác. Nhưng tôi có thể cho các bạn một vài quyền năng nho nhỏ mà biết đâu sẽ có ích.>

Chúng tôi ngó nhau, ngoại trừ Tobias, mắt vẫn không rời người ngoài hành tinh.

<Nếu các bạn muốn, tôi sẽ cho các bạn những quyền năng mà loài người các bạn không ai có.>

"Quyền năng ư?" Nó là cái quái quỷ gì thế nhỉ?

<Đó là một phần công nghệ của người Andalite mà ngay cả bọn Yeerk cũng không có,> người Andalite giải thích. <Công nghệ này cho phép chúng tôi đi đến nhiều nơi trong vũ trụ mà không hề bị để ý. Đó là quyền năng biến hình. Chúng tôi chưa bao giờ chia sẻ nó cho ai. Nhưng nhu cầu của các bạn quá lớn.>

"Biến hình? Biến bằng cách nào?> Rachel hỏi, đôi mắt nó nheo lại, ngờ vực.

<Bằng cách biến đổi cơ thể của các bạn,> người Andalite nói. <Giúp các bạn biến thành các loài khác. Bất cứ động vật nào cũng được.>

Marco cười nhạo. "Biến thành thú ấy à?" Marco đúng là thằng bất lịch sự nhất trên đời.

<Phải! Chỉ cầm chạm tay vào một con vật để hấp thu mẫu ADN của nó, các bạn sẽ hóa thân thành chính con vật ấy. Điều này đòi hỏi phải tập trung và quyết tâm. Nếu các bạn mạnh mẽ thì có thể làm được. Tuy nhiên, nó có vài... hạn chế. Khiếm khuyết. Thậm chí nguy hiểm... Tôi không kịp giải thích nữa rồi... Không kịp nữa... Các bạn tự tìm hiểu lấy vậy. Nhưng trước hết, các bạn có muốn nhận quyền năng đó không?>

"Ông ta đang phỉnh bọn mình, đúng không?" Marco hỏi tôi.

"Không" Tobias nhẹ nhàng nói. "Ông ta không phỉnh."

"Nhảm nhí," Marco nói tiếp. "Toàn chuyện dở hơi. Nào là bọn Yeerk, nào là tàu vũ trụ, nào là bọn ốc sên kiểm soát não người, nào là người Andalite với quyền năng hóa thú. Làm ơn cho tui thở chút coi."

"Phải đó, chuyện này thật là quá sức tưởng tượng," tôi hùa theo.

"Chúng ta đang lạc vào một thế giới bí hiểm," Rachel góp ý. "Nhưng nếu đó không phải là giấc mơ thì tớ nghĩ là chúng ta nên chấp nhận nó."

"Ông ấy sắp chết rồi," Tobias nhắc nhở.

"Tớ sẽ nhận quyền năng đó," Cassie đột ngột nói. Nó làm tôi ngạc nhiên. Nhỏ Cassie này thường ngày đâu có quyết định lẹ làng vậy. Nhưng, giống như Tobias, tôi cho là cô nàng đã cảm nhận được sự thật từ những lời của người Andalite.

"Theo tớ, bọn mình phải cùng quyết định." Tôi đề nghị. "Hoặc là thế này, hoặc là thế khác."

"Cái gì nữa đây?" Rachel chợt thốt lên. Nó đang dõi mắt ngó lên các vì sao. Rất xa, trên đầu bọn tôi, có hai đốm sáng đỏ li ti đang xẹt ngang bầu trời.

<Bọn Yeerk.> Người Andalite phát lời trong đầu chúng tôi, và chúng tôi cảm nhận trong đó nỗi căm hờn.





CHƯƠNG 4


<Bọn Yeerk!>

Hai chấm đỏ đang bay chậm lại. Chúng đảo một vòng rồi lộn ngược về phía bọn tôi.

<Không còn nhiều thời gian đâu. Các bạn quyết định mau đi!>

"Phải nghe ổng thôi," Tobias nói. "Chúng ta đâu còn cách nào chống lại bọn Mượn xác?"

"Cậu khùng rồi, Tobias," Marco rên rỉ. "Khùng thật rồi!"

"Giá có thêm chút thì giờ thì hay biết mấy, nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn," Rachel nói. "Tớ ủng hộ việc đó."

"Còn cậu thì sao, Jake?" Cassie hỏi tôi. Thật là kỳ. Bỗng dưng làm như tôi phải quyết định cho cả bọn.

Tôi ngước lên nhìn hai phi thuyền của bọn Yeerk. Người Andalite gọi chúng là gì nhỉ? Phải rồi, Con Rệp! Chúng đang đảo vòng gần lại, hệt như con chó đang đánh hơi. Tôi ngó xuống người Andalite và nhớ đến tấm ảnh gia đình của ông ta. Chắc họ không thể biết điều gì đang xảy ra cho ông ấy.

Rồi tôi nhìn từng đứa bạn xung quanh: Marco tếu táo, đứa bạn nối khố thỉnh thoảng hay dở chứng của tôi; Rachel, nhỏ em họ thông minh, xinh đẹp nhưng hơi kiêu; và Cassie, nổi tiếng yêu loài vật hơn yêu cả khối người.

Cuối cùng, tôi nhìn Tobias. Cái cảm giác lúc tôi nhìn nó mới thực sự là kỳ dị. Có cái gì thấu tận xương.

"Phải vậy thôi," Tobias nói với tôi.

Tôi chầm chậm gật đầu. "Đúng. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

<Vậy mỗi bạn hãy đặt tay vào một bên mặt của chiếc hộp này.>

Chúng tôi làm theo. Năm bàn tay, mỗi cái áp vào một mặt hộp. Thêm một bàn tay thứ sáu, khác xa bàn tay chúng tôi với nhiều ngón lởm khởm.

<Đừng sợ gì hết,> người Andalite nói.

Một dòng điện dễ chịu lướt qua khắp thân thể tôi. Tôi thấy nhột đến mức suýt bật cười.

<Xong,> người Andalite nói. <Nhưng hãy nhớ lấy điều này - không bao giờ được ở dạng thú quá hai giờ đồng hồ theo thang thời gian của Trái Đất các bạn. Chớ bao giờ! Đó là mối nguy lớn nhất của thuật biến hình! Nếu để quá hai giờ, các bạn sẽ bị kẹt, không thể trở lại dạng người.>

"Hai giờ," tôi nhắc lại.

Một nỗi khiếp hãi mới chợt thoáng qua đầu người Andalite. Do mối giao cảm giữa tôi và ông ta, tôi cảm nhận nỗi kinh hoàng ấy qua những gai ốc lạnh buốt trên sống lưng mình. Bằng cặp mắt chính, ông ta đang chăm chú nhìn bầu trời. Có vật gì đó đang lượn lờ cạnh mấy chiếc Con Rệp.

<Visser Ba! Hắn đang đến!>

"Ai cơ?" Nỗi khiếp hãi mới làm tôi run lên. "Visser là ai?"

<Chạy đi! Mau lên! Visser Ba tới rồi. Hắn là kẻ thù tệ hại nhất của các bạn. Trong bọn Yeerk, hắn là kẻ duy nhất có quyền năng biến hình. Nào, chạy đi!>

"Không. Chúng tôi sẽ ở lại với ông," Rachel cương quyết. "Biết đâu chúng tôi giúp được gì."

Một lần nữa, đôi mắt người Andalite lại thoáng nét cười. <Đừng. Hãy lo cứu chính mình đi! Cứu chính các bạn! Bọn Yeerk đã đến rồi đấy!>

Chúng tôi ngỏng cổ nhìn lên. Hai đốm sáng đỏ cầm chắc đang lao về phía chúng tôi. Đi liền với chúng là một chiếc tàu thứ ba, lớn hơn hẳn. Nó đen kịt như cái bóng của một cái bóng.

"Nhưng chúng tôi làm cách nào để chống lại cái bọn... bọn Mượn xác đó?" Rachel thắc mắc.

<Các bạn phải tự nghĩ lấy. Bây giờ chạy mau đi!>

Tôi giật bắn mình vì tiếng quát của ông ta. "Ổng nói đúng. Chạy đi!" tôi hét lớn.

Cả bọn cắm đầu chạy. Chỉ trừ Tobias vẫn quỳ cạnh người Andalite và đỡ lấy tay ông. Người Andalite bèn áp bàn tay kia lên đầu nó. Tobias liền bật ngửa ra sau như bị điện giật. Và rồi, cả nó nữa, cũng lồm cồm bò dậy cắm đầu chạy, lạng quạng, va vấp giữa các đống xà bần và ổ gà của khu công trường.

Một tia sáng đỏ chợt lóe lên. Nó phát ra từ một trong hai chiếc Con Rệp. Tia sáng rọi lên người Andalite và chiếc tàu của ông. Từ chiếc Con Rệp thứ hai một tia sáng nữa nối tiếp tia đầu tiên, và thân hình của người Andalite chợt tỏa sáng như một ngôi sao.

Tôi vấp phải một cục xà bần, đau điếng người. Tôi thấy chân mình còn nằm trong vòm sáng đó. Tôi vội rụt chân lại và trườn lẹ, bò lồm cồm cả bằng cùi chỏ lẫn đầu gối trên đống gạch đá lởm chởm.

Cả năm đứa núp vào dưới một bức tường đổ thấp lè tè, không dám ngọ nguậy, không dám nhìn... nhất là không dám nhìn ra phía đó.

Hai chiếc Con Rệp chậm rãi đáp xuống. Chẳng khó hình dung tại sao chúng được gán cái biệt danh xấu xí đó. Chúng chỉ nhỉnh hơn phi thuyền của người Andalite một chút và có hình thù một con gián trụi chân. Có những cửa sổ nhỏ giống như những con mắt trên cái đầu hóng ra trước của Con Rệp. Hai bên đầu là hai ngọn giáo rất dài, rất bén và đầy nhóc răng cưa.

Bọn Con Rệp này đậu hai bên hông tàu của người Andalite.

"Làm ơn đánh thức tớ dậy đi," Marco hổn hển nói. "Tớ ớn giấc mơ này quá rồi."

Chiếc tàu lớn cũng bắt đầu đáp xuống. Tôi chẳng biết gì nhiều về chiếc tàu này, nhưng khi nó xuống gần, tôi cảm thấy giống như ngộp thở. Tôi cố hít một hơi thật sâu nhưng không tài nào làm nổi. Tôi thử nuốt nước bọt, nhưng cũng không xong nốt. Tôi muốn chạy, nhưng chân tôi cứ ríu cả lại. Tôi run bắn lên vì một nỗi sợ khủng khiếp chưa từng thể nghiệm trong đời. Nỗi sợ đó cũng na ná nỗi khiếp hãi của người Andalite khi ông ấy nhận ra Visser Ba đang tới.

Chiếc tàu lớn đã rất gần mặt đất. Hình như nó sắp đáp xuống cái xe ủi rỉ sét nằm ngay đó. Nhưng khi chiếc tàu của Visser Ba hạ xuống dần thì các xe ủi cũng sôi lên xèo xèo rồi mất dạng.

Chiếc tàu của Visser Ba trông giống một món vũ khí cổ. Nó làm tôi nhớ đến chiếc rìu hai lưỡi mà các hiệp sĩ thời xưa thường dùng khi muốn chặt lấy thủ cấp của kẻ thù. Thân phi thuyền trông như cái cán rìu, với một mũi nhọn hình tam giác khá lớn ở đằng trước. Phần này hẳn là một cầu nối. Ở bên hông là hai chiếc cánh khổng lồ hình mã tấu. Nó bự hơn chiếc Con Rệp gấp tám đến mười lần.

Chiếc Lưỡi Rìu đã đáp xuống. Cánh cửa của nó mở ra.

Cassie suýt hét lên. Tôi vội lấy tay bịt miệng nó.

Bọn chúng nhảy ra khỏi tàu, vừa xoắn xít vừa lúc nhúc chém bừa vào không khí. Đó là những sinh vật trông như những vũ khí di động. Chúng đứng trên những cẳng sau cong quèo, và hai tay của chúng thì rất dài. Trên mỗi tay có đầy rẫy những chiếc cựa cong cong tòi ra ở các khớp và khuỷu. Ở các cẳng sau cũng có nhiều cựa, và ở chót đuôi lại có thêm hai cựa nữa. Cẳng của chúng nhìn chẳng khác mấy cẳng của loài khủng long bạo chúa.

Nhưng cái đầu của chúng mới đáng sợ hơn cả: cổ như cổ rắn, miệng như mỏ chim cắt, còn trên trán thì chĩa ra ba cái sừng sắc lẻm như dao găm.




<Bọn Mượn xác Hork-Bajir>

Tôi mừng rơn khi nghe tiếng người Andalite cất lên trong đầu. Nó nghe yếu ớt hơn trước, kiệt quệ hơn, như giọng nói của một người ở rất xa.

"Các cậu có...?" tôi hỏi.

Rachel gật đầu. "Có."

<Người Hork-Bajir là người tốt mặc dù trông bề ngoài dữ dằn. Đáng tiếc là họ bị bọn Yeerk bắt làm nô lệ. Mỗi người bọn họ giờ đây đều mang một tên Yeerk trong đầu. Họ thật đáng thương.>

"Đáng thương thiệt sao?" Rachel hoài nghi. "Nhìn kìa, họ đang bước đi như những cỗ máy giết người.>

Nhưng sự chú ý của chúng tôi lại bị cuốn vào một hình thù mới đang nhún nhảy, uốn éo chui ra khỏi chiếc Lưỡi Rìu.

<Bọn Mượn xác Taxxon,> người Andalite giải thích. Tôi biết ông đang cố truyền đạt mọi thứ cho chúng tôi đến tận phút cuối. Ông muốn chuẩn bị cho chúng tôi đối phó với bọn Yeerk.

<Bọn Taxxon là bọn xấu.>

"Khỏi nói," Marco làu bàu. "Tôi cũng đoán được rồi mà."

Chúng trông giống như mấy con sâu róm khổng lồ, lớn gấp đôi một người trưởng thành. Chúng bự đến mức, nếu lấy tay ôm quanh thân thì giỏi lắm cũng chỉ được nửa vòng. Nhưng chắc chẳng có đứa ngu nào thích thú làm chuyện đó.

Chúng có hàng chục cái chân đỡ hai phần ba cơ thể phía dưới. Một phần ba phía trên thì ngỏng lên trời, ở đó có các hàng chân nhỏ hơn, kết thúc bằng những "bàn tay" trông như càng cua.

Ở đỉnh của cái cơ thể tròn lẳn, ghê tởm đó mọc ra bốn con mắt đỏ rực, trông như những chiếc bóng đèn lắc lư. Ở trên chóp, hướng thẳng lên trời, là một cái miệng tròn vo, lởm chởm hàng trăm chiếc răng nhỏ.




Bọn Hork-Bajir và Taxxon tuôn ra từ chiếc Lưỡi Rìu, lần lượt xếp thành hàng hệt như những lính thủy lão luyện. Chúng nắm trong tay những vật nhỏ, cỡ khẩu súng, chắc chắn là một loại vũ khí. Chúng quây thành vòng bao quanh người Andalite và phi thuyền của ông.

Bất chợt, một tên Hork-Bajir tiến về phía bọn tôi. Chỉ cần sải một bước dài nữa là hắn đã ở ngay trên đầu chúng tôi.

Tôi nằm bẹp, tay bấu chặt lấy mặt đất, như thế nó là niềm hy vọng cuối cùng. Giá như tôi có thể đào một cái lỗ để trốn. Tôi thoáng thấy khuôn mặt Marco. Hai mắt nó trợn trừng, đôi môi bặm chặt, chỉ còn như một nếp nhăn. Tôi hiểu đó là biểu hiện của nỗi khiếp hãi tận cùng.







CHƯƠNG 5


Tên Hork-Bajir chĩa súng, hay thứ của nợ gì đó, vào bóng tối. Cái đầu rắn của hắn ngó nghiêng dòm dõ hết từ trái sang phải, như muốn xuyên thủng màn đêm.

<Im lặng!> người Andalite răn đe <Bọn Hork-Bajir nhìn rất kém trong bóng tối, nhưng tai chúng thính ghê gớm.>

Tên Hork-Bajir tiến sát hơn nữa. Bây giờ hắn chỉ cách chúng tôi chừng hai mét qua bờ tường thấp. Hẳn là hắn nghe thấy tim tôi dộng thình thịch. Có thể hắn không hiểu đó là thứ tiếng ôn dịch gì. Có thể hắn không nhận ra âm thanh của năm đứa nhóc đang co quắp vì hãi hùng, đầu gối khua loạn xạ và răng gõ lộp cộp. Nín thở lâu chịu hết xiết, một đứa trong bọn tôi bất chợt há miệng hớp không khí rồi thở hổn hển.

Phút chốc tôi tưởng đời tôi đi tong. Tôi hình dung trong óc những cái cựa ghê tởm ở các khớp và khuỷu kia đang "xử lý" cái đầu tôi.

Nếu bạn chưa từng biết sợ là gì thì hãy nghe tôi kể rồi ắt biết. Nỗi sợ xâm chiếm toàn bộ cơ thể và trí não của bạn. Bạn muốn gào thật to. Bạn muốn chạy thục mạng. Bạn muốn tè ra quần. Bạn muốn sụp xuống đất mà khóc, mà rên, mà xin xỏ: làm ơn làm phước tha mạng cho tôi!

Và nếu bạn vẫn cứ đinh ninh mình gan lì thì, tốt thôi, cứ thử đợi con quái đó sáp lại gần hơn chút và xắt chỉ bạn ra trong vòng 3 giây.

Nhưng may thay, trong đầu tôi kịp thời vang lên giọng nói của người Andalite <Can đảm lên, các bạn.>

Có cái gì... ấm ấm... Cái... Tôi chẳng biết gọi nó bằng từ gì nữa. Nhưng chính cái cảm giác ấm ấm ấy đang lan tỏa khắp người tôi. Cứ hình dung bạn là một đứa trẻ gặp ác mộng, thức dậy vẫn còn đang hét toáng. Bạn sẽ có cái cảm giác ấm ấm ấy khi ba mẹ bật đèn và ngồi xuống cạnh bạn. Nó là thế đấy.

Thật ra tôi vẫn chưa hết kinh hãi. Tên Hork-Bajir vẫn đứng sờ sờ ở đó, nồng nặc mùi tử khí. Tôi nghe thấy hắn thở. Tôi ngửi thấy mùi tanh của hắn. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận thấy rằng mình đã kiềm chế được cơn hoảng loạn. Tôi cảm nhận được cái sức mạnh đang chảy tới từ người Andalite đang hấp hối. Ông ấy đã cho chúng tôi mượn một phần sự can đảm của mình, mặc dù bản thân ông chắc cũng đang hãi hùng.

Tên Hork-Bajir bước lui. Một sinh vật nữa vừa bước ra khỏi chiếc Lưỡi Rìu.

Tuy run lập cập, tôi vẫn ráng ngóc đầu lên vừa đủ để ngó qua bức tường thấp. Lúc này, mọi tên Taxxon và Hork-Bajir đều quay đầu về phía chiếc Lưỡi Rìu.

"Chúng đang chuẩn bị nghênh đón," tôi thì thào.

"Sao cậu biết?" Marco thì thầm hỏi lại. "Mấy con côn trùng mắt lồi, mấy đồ quỷ sứ rác rưởi ấy mà cũng đòi nghênh đón ai?"

Nhưng ngay lúc đó hắn xuất hiện.

<Visser Ba,> Người Andalite nói.

Visser Ba cũng là một người Andalite!

Nói đúng hơn, hắn là một người Andalite - bị mượn xác.

"Tía ơi..." Rachel thốt lên. "Hắn cũng là người Andalite sao?"

<Chỉ duy nhất một lần bọn Yeerk kiểm soát được cơ thể của người Andalite,> ông bạn của chúng tôi giải thích. <Chỉ có một Andalite - bị mượn xác duy nhất. Và kẻ đó chính là Visser Ba.>

Visser Ba khệnh khạng tới gần người Andalite bị thương. Tên Visser này giống ông bạn Andalite tới mức thoạt đầu không cách chi phân biệt nổi. Cũng khuôn mặt không có miệng, cũng những con mắt có cuống ẻo qua ẻo lại như dò xét khắp mọi hướng, cũng cái cơ thể bốn chân mượt mà cường tráng, và cũng cái đuôi đáng gờm.

Nhưng dù Visser trông giống một người Andalite, ở hắn vẫn toát ra sự khác biệt. Như thể hắn đang mang mặt nạ nhưng bạn biết tỏng rằng phía sau cái vẻ hiền lành giả tạo đó là sự nham hiểm, độc địa.

<Tốt! Tốt lắm!> Visser Ba nói.

Tim tôi muốn khựng lại khi phát hiện rằng tôi vừa nghe được ý nghĩ của Visser Ba.

"Hắn có nghe được ý nghĩ của mình không ta?" Cassie thì thào hỏi.

"Hắn mà nghe được thì toi cơm, tớ thậm chí không dám nghĩ tới điều đó," Rachel đáp.

<Hắn không thể nghe ý nghĩ của các bạn,> người Andalite nói. <Nếu như các bạn không truyền ý nghĩ về cho hắn. Còn các bạn nghe được ý nghĩ của hắn là vì hắn đang phát ý nghĩ đến tất cả mọi người. Hắn coi đây là một thắng lợi lớn nên muốn tất cả mọi người phải nghe.>

<Ai đây nhỉ? Ồ, một chàng trai Andalite thích phá bĩnh!> Visser Ba ghé mắt nhòm phi thuyền của người Andalite. <A, nhưng hắn ra đâu phải là một chiến binh Andalite tầm thường. Hoàng tử Elfangor-Sirinial-Shamtul cơ đấy, nếu ta không lầm. Rất vinh dự được gặp ngài! Ngài quả là một huyền thoại. Ngài đã chơi của chúng tôi bao nhiêu phi thuyền rồi nhỉ? Bảy hả? Hình như là tám, khi trận chiến kết thúc?>

Ông hoàng Andalite không trả lời. Nhưng tôi có linh cảm ông đã hạ hơn tám chiếc.

<Hỡi tên Andalite cuối cùng ở phần vũ trụ này. Ta e rằng chiếc Mái Vòm của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn. Hoàn toàn! Nghe thủng chưa? Ta đã chứng kiến nó bốc cháy khi rơi vào khí quyển của cái thế giới bé nhỏ này.>

<Sẽ còn những chiếc Mái Vòm khác,> hoàng tử Andalite nói.

Gã Visser tiến thêm một bước lại gần ông hoàng. <Đúng, nhưng khi chúng bay tới được thì đã quá muộn rồi. Thế giới này sẽ là của ta, là đóng góp của cá nhân ta cho vương quốc Yeerk, là cuộc chinh phục vĩ đại nhất của ta. Và sau đó ta sẽ trở thành Visser Một.>

<Bọn bay muốn làm gì loài người?> Ông hoàng Andalite hỏi. <Bọn bay đã có lũ đồng minh Taxxon, có đám nô lệ Hork-Bajir, và cả các nô lệ ở những thế giới khác. Bắt tội thêm loài người làm gì nữa?>

<Vì loài người rất đông mà lại yếu xìu,> Visser Ba cười đểu cáng. <Hàng tỉ cơ thể chứ ít sao! Mà chúng lại còn mù tịt trước các biến cố sắp diễn ra. Với bấy nhiêu cái xác mượn, bọn ta sẽ bành trướng khắp vũ trụ, không ai ngăn cản nổi! Bọn ta sẽ có hàng tỉ. Chỉ với nửa số cơ thể này, bọn ta cũng đủ xây dựng hàng vạn vũng Yeerk mới phục vụ cho giống nòi Yeerk. Hãy chấp nhận thực tế đó đi, tên Andalite kia! Ngươi đã chiến đấu rất dũng mãnh, nhưng ngươi đã bị đánh bại rồi.>

Visser Ba bước tới trước mặt ông hoàng. Tôi cảm thấy nỗi sợ ở ông, nhưng thay vì cúi đầu, ông nén đau, nhỏm dậy. Ông biết mình sắp chết. Ông muốn được chết trên bốn chân, mặt đối mặt kẻ thù.

Nhưng Visser Ba không bỏ lỡ dịp để châm chọc kẻ thù. <Ta hứa với ngươi một điều, hoàng tử Elfangor ạ, khi nào ta chiếm được hành tinh này và gặt hái xong vụ mùa bội thu cơ thể sống, ta nhất định sẽ trở lại thế giới Andalite. Cá nhân ta sẽ "chăm sóc" tận tình gia đình ngươi, và ta sẽ đích thân giám sát việc cài đặt những sĩ quan trung thành nhất của ta vào đầu vợ con ngươi. Ta hy vọng vợ con ngươi sẽ kháng cự, có thế ta mới được tận hưởng sự khoái trá khi nghe trí não của chúng rên xiết.>

Ông hoàng Andalite ra đòn!

Cái đuôi của ông nhoáng lên nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy. Gã Visser né đầu sang bên. Chiếc cựa trên đuôi của ông vút hụt qua đầu Visser trong gang tấc. Nhưng nó lại chém xuống một bên vai hắn. Máu - hay một thứ gì đó giống như máu - trào ra từ vết thương.

"Đã quá!" Tôi xuýt xoa.

<Aaaaa!> Trong đầu tôi nghe rõ mồn một tiếng tru đau đớn của gã Visser.

Cùng lúc, một tia sáng xanh chói lòa bắn ra từ đuôi chiếc tàu của ông hoàng Andalite. Nó giáng thẳng vào chiếc Con Rệp gần nhất. Đám Hork-Bajir và Taxxon chạy tán loạn.

Dù lom khom sau bức tường, tôi vẫn cảm nhận được một đợt sóng nhiệt nóng ran. Chiếc Con Rệp sôi lên xèo xèo rồi biến mất.

<Bắn!> Visser Ba gào lên. <Bắn nát con tàu của nó cho ta!>

Bầu trời đêm bỗng chói lòa ánh sáng. Những tia sáng đỏ liên tục phóng ra từ chiếc Lưỡi Rìu và tàu Con Rệp còn lại. Con tàu của ông hoàng Andalite đỏ rực lên và, chậm chạp một cách đáng ngạc nhiên, nó bắt đầu tan ra.

Và rồi, trong vầng sáng của các tia Nghiệt, tôi đã thấy... hay có lẽ tôi nghĩ là tôi thấy... những con người. Một nhóm nhỏ, chừng ba bốn người, nép sau bóng của tên Visser.

"Có cả người ở đó nữa đấy," tôi bảo Marco.

"Sao? Không lẽ họ là tù binh?"

<Tóm tên Andalite,> Visser Ba thét gọi bọn tay chân của hắn. <Tóm nó cho ta.>

Ba tên Hork-Bajir to bự túm lấy ông hoàng Andalite, đè ông dí xuống đất. Những cái cựa trên các khớp của chúng tì vào cổ ông, song chúng không ra tay kết liễu. Đó là đặc quyền riêng của Visser Ba.

Và rồi chúng tôi hiểu tại sao tên Yeerk hắc ám Visser Ba chọn cư ngụ trong thân thể người Andalite - Bị mượn xác duy nhất. Trước mắt chúng tôi, gã Visser bắt đầu biến hình.

Cái đầu Andalite của hắn nở to ra, to nữa, to hơn nữa. Bốn cái cẳng như cẳng ngựa nhập lại thành hai, rồi mỗi cẳng mới lại phình to ra bằng một cây gỗ đỏ. Những cánh tay mềm mại của giống người Andalite phút chốc sủi bọt, và trở nên sần sùi.

"Khủng khiếp quá," Cassie thì thào. "Không thể tin nổi."

Trên cái đầu gớm guốc sưng phồng bỗng xuất hiện một cái miệng đầy răng lởm chởm, cái nào cái nấy dài ngang cánh tay người. Cái miệng cứ thế há rộng ra, biến thành một cái hố ma quái ghê rợn.

Thân thể ông hoàng Andalite chẳng còn thấy đâu. Con quái thú đã che khuất hoàn toàn.

"R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!" Tiếng gầm của quái thú Visser Ba làm rung chuyển cả đất trời.

Tôi lấy tay bịt chặt hai lỗ tai.

"R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!"

Răng của tôi khua lộp cộp vì hãi hùng. Tôi nghe thấy tiếng ai đó thút thít khóc. Mèng ơi, kẻ đó chính là tôi.

Visser Ba đã trở thành một con quái vật mà, cạnh hắn, ngay cả bọn Hork-Bajir và Taxxon cũng trông như một đám đồ chơi vô hại. Bằng một cái vòi dày cui, hắn thộp cổ ông hoàng Andalite.

"Không, không, đừng," tôi nghe tiếng Cassie lảm nhảm lặp lại và lặp lại mãi. "Không, đừng, đừng mà."

"Đừng nhìn nữa, Cassie," Rachel cố trấn an. Nó vòng tay qua vai Cassie, kéo nhỏ vào lòng. Rồi nó nhoài ra nắm chặt tay Tobias. Tôi dám nói bạn không thể hiểu người nào nếu chưa từng thấy họ sợ. Mặc dù sợ đến chết đi được, dù nước mắt lăn dài trên mặt, Rachel vẫn có đủ sức mạnh để chia sẻ.

Visser Ba nhấc bổng ông hoàng Andalite lên không, kéo căng ông ra trong tiếng hò reo của bọn Hork-Bajir. Ông hoàng Andalite vùng vẫy chống trả bằng cái đuôi của mình. Nhưng trước con quái vật khủng khiếp đó, mỗi đòn của ông chỉ như gãi ngứa.

Visser Ba nâng ông hoàng Andalite lên thật cao.

Và rồi hắn hả to cái miệng khổng lồ.







CHƯƠNG 6


Ngay lúc đó, không hiểu tôi mắc phải cái chứng ôn dịch gì. Tôi rất sợ. Sợ chết đi được. Nhưng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chợt nghĩ mình không thể ngồi nấp, trơ mắt ếch ra mà nhìn như thế. Thật chẳng đáng mặt anh hào!

"Quân đê tiện!"

Tôi chồm dậy. Nhặt lấy một ống sắt rỉ trên sân, tôi huơ tay định leo qua bờ tường. Chắc là tôi đã bị chạm thần kinh. Mà thiệt! Đơn thân độc mã với một ống sắt làm vũ khí mà cũng đòi làm anh hùng.

<Đừng!>

Tiếng quát không thành lời của ông hoàng Andalite khiến tôi rụt lại. Tôi cảm thấy tay thằng Marco túm lấy vạt áo tôi, giật ngược lại. Tobias và Marco hè nhau lôi tôi xuống. Rachel thì lấy tay bụm chặt miệng tôi lại. Tôi muốn la lớn, chửi bới hoặc đại loại thế.

"Câm miệng, đồ ngốc!" Marco khẽ rít lên. "Cậu muốn chúng làm cỏ bọn mình hay sao!"

"Đừng mà, Jake," Cassie khẽ đặt tay nó lên má tôi. "Ông ấy đâu có muốn cậu chết uổng. Không thấy sao? Ổng đang hy sinh vì chúng ta đấy."

Tôi giận dữ vùng ra khỏi Marco và Tobias. Nhưng tôi đã lấy lại được bình tĩnh.

Tôi lại nhìn trộm qua bờ tường. Ông hoàng Andalite đang tuyệt vọng trong vòng kẹp của tên Visser Ba. Tôi thấy hắn nâng cao ông lên. Tôi thấy Visser Ba hả cái hàm quái đản của hắn ra.

Và tôi thấy ông hoàng ấy lọt thỏm vào cái miệng ngoác rộng đó.

Cái miệng đó khép lại. Những chiếc răng đang xắt nhỏ ông ấy ra từng mảnh. Ông hoàng Andalite Elfangor-Sirinial-Shamtul thế là chết rồi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông đã hét lên. Tiếng hét tuyệt vọng ấy văng vẳng trong đầu mỗi chúng tôi và sẽ mãi mãi ở lại đó.

Bọn Hork-Bajir - Bị mượn xác bắt đầu phát ra những tiếng phì phò. Có lẽ chúng đang cười đùa hay đang hoan nghênh. Đám Taxxon - Bị mượn xác thì ùa tới bao quanh gã Visser Ba. Chúng có vẻ như chầu chực quanh hắn. Và tôi đã hiểu tại sao: một mảnh thân thể của ông hoàng Andalite vừa rơi khỏi hàm gã Visser thì tên Taxxon gần nhất đã háo hức vồ lấy.

Tobias quay lưng, hai tay bưng mặt. Lệ trào ra từ khóe mắt Cassie. Và cả tôi cũng thế.

Tôi chợt nghe một âm thanh "lạ" vì... nghe rất quen tai. Đó là tiếng cười. Tiếng cười của loài người... những Con người - Bị mượn xác. Chắc chắn là như vậy vì chúng đang vui như trẩy hội. Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác một trong những tiếng cười này nghe rất quen, hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu. Nhưng rồi tiếng cười lại bị nhấn chìm trong tiếng phì phò của bọn Hork-Bajir.

Gã Visser Ba đã thoát khỏi hình thú quái vật để trở về với cơ thể của người Andalite. <Aaa> Tôi nghe thấy hắn nghĩ, <Biến hình thành một tên Antarean Bogg để nhấm nháp kẻ thù thật là quá đã.>

Tiếng cười của bọn Người - Bị mượn xác lại cất lên cùng tiếng phì phò của bọn Hork-Bajir. Và, một lần nữa, tôi nghe rõ tiếng cười quen thuộc không thể nhớ là của ai.

Marco bắt đầu nôn thốc tháo. Đó là một phản ứng hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng tiếng nôn ọe của nó, rủi thay, lại lôi kéo sự chú ý của một tên Hork-Bajir đứng gần đó.

Cái đầu rắn của hắn quay ngoắt lại. Hắn đứng yên bất động.

Cả bọn chúng tôi cũng bất động.

Tên Hork-Bajir hướng về phía chúng tôi. Cặp mắt nhập nhèm của hắn chiếu thẳng vào nơi ẩn nấp nhỏ hẹp của cả bọn.

Tôi không biết đứa nào trong bọn tôi đã phát hoảng trước tiên. Có thể đó là tôi. Có lẽ nỗi khiếp sợ đã vượt qua sức chịu đựng của cả bọn. Như một tia điện lan truyền qua năm đứa, cả bọn chúng tôi đồng loạt nhổm dậy, vắt giò chạy... trước cả khi tôi kịp ý thức mình đang làm chuyện gì.

Tôi chạy thục mạng, chạy hụt hơi.

Từ phía sau phát ra tiếng kêu ghê rợn của tên Hork-Bajir.

"Chạy tản ra," tôi hét lớn "Chúng không thể rượt theo tất cả bọn mình."

Marco, Tobias và Cassie lập tức chạy tóe ra 3 hướng. Rachel thì vẫn chạy sát bên tôi. Liếc ra sau, tôi thấy tên Hork-Bajir đang trù trừ, chưa biết rượt theo ai.

Rachel và tôi là hai đứa chạy nhanh nhất. Tobias thì đã mất dạng. Marco và Cassie vốn lùn, khó lòng mà chạy nhanh. Vì vậy tôi đoán nếu tên Hork-Bajir phải chọn ai để rượt thì hắn sẽ chọn hai đứa tôi.

Rachel chắc cũng nghĩ y như thế. Nó giảm tốc một chút rồi bắt đầu la lớn và vẫy tay lia lịa. "Lại đây, lại đây, đồ ..." Rachel thốt ra hàng loạt từ mà tôi không thể ngờ nó cũng biết.

Hai tên Hork-Bajir gần nhất nhào tới rượt theo hai đứa tôi. "Ghafrash! Đây! Ghafrash fit! Kẻ thù! Tóm!"

Ngay trong cơn hoảng loạn tôi cũng thấy ngạc nhiên: chúng nói một thứ tiếng lai tạp giữa thổ ngữ của chúng và ngôn ngữ của loài người.

"Ghafrash fit nahar! Tao tóm! Tao giiiết!"

Tôi cắm cổ chạy. Bất chợt, tôi vấp phải vật gì đó, ngã chúi đầu. Do té nặng, tôi suýt ngất, vội hít thở thật sâu. Rachel thì vẫn chạy mải miếng. Nó đâu có biết tôi bị té.

Một tia sáng đỏ đập trúng ống bê tông ngay cạnh tôi. Chiếc ống lập tức bốc hơi. Hai tên Hork-Bajir rượt theo bọn tôi đang nhảy cóc sau lưng tôi như những con căng-gu-ru dị dạng. Tôi nhỏm dậy, chạy tiếp.

Rachel đã nhận ra tôi không ở bên cạnh. Nó bèn dừng lại, toan chạy về phía tôi.

"Ngốc thế!" Tôi hét lớn "Chạy tiếp đi!"

Lưỡng lự mất mấy giây, Rachel hiểu ra rằng nó chẳng giúp gì được tôi. Thế là nó chạy tiếp.

Tôi thấy một cái hốc tối thui ở trước mặt, liền vọt thẳng vào đó.

Thì ra đó là một ô cửa. Bên trong tối đen như mực. Đây là một trong các tòa nhà xây gần xong, chỉ gồm những bức tường trơ trụi và vài đống xà bần. Nhưng tôi biết tôi đã từng vào đây. Marco và tôi đã đi thám thính khắp tòa nhà. Nó có nhiều phòng nhỏ và lắm hành lang lắt léo như mê cung.

Marco! Rachel! Các bạn đã chạy thoát chưa? Cassie! Tobias! Các bạn đang ở đâu?

Tôi cố tập trung tư tưởng khi băng qua căn phòng lớn nằm ngoài cùng. Có một hành lang ở đâu đây. Tôi mò mẫm trong bóng tối và lần ra bức tường. Tôi nghe rõ tiếng móng vuốt của những chiếc cẳng to khỏe đang quào, đập các bờ tường gạch. Một cái chai bị chạm phải, lăn lông lốc dưới sàn.

Bọn Hork-Bajir đã ở rất gần! Trong bóng tối dầy đặc, ưu thế nhìn ở loài người đã trở nên vô dụng. Nhưng tôi biết lối thoát nằm đâu đó trong tòa nhà hoang này. Chỉ cần bộ óc tôi đừng tê liệt. Tôi sẽ tìm ra nó.

Cánh tay sờ soạng của tôi chợt bị hẫng. Lối thoát đây rồi! Tốt quá! Tôi chui tọt vào hành lang. Vừa kịp, một luồng sáng rọi đến ngay phía sau tôi. Ai đó vừa mang đèn pin tới.

"Efnud nói fallay nyot fit? Lệnh bắt."

"Không! Không cần bắt sống. Tóm được tên nào thì cứ việc giết."

Giọng nói đầu tiên là của một tên Hork-Bajir. Giọng thứ hai là giọng người. Quái đản ở chỗ là giọng này nghe rất quen. Tôi cố vắt óc nhớ lại. Rõ ràng đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Ở đâu vậy ta?

"Nhớ giữ nguyên cái đầu," giọng người đang dặn dò tên Hork-Bajir. "Đem nó lại cho tao để tao biết đứa nào."

Tôi lách thật lẹ dọc bờ tường. Ánh sáng đèn bám sát theo tôi, chỉ cách có vài bước.

Tôi cố vắt óc. Hành lang này có lối rẽ không nhỉ? A, đây rồi! Êm lặng hết sức, tôi chuồn nhanh vào đó. Ánh đèn chỉ cách tôi có vài phân.

Chân tôi vấp phải một vật mềm mềm.

"Ê! Muốn gì?"

Đó là một người đàn ông! Ông ta đang trùm mền ngủ lăn lóc trên sàn.

"Ê! Cút ngay! Chỗ này của tao mà! Tao không có gì cho mày trộm đâu!"

Tôi định báo cho ổng, nhưng một tên Hork-Bajir đã lù lù ở đó!

Ánh sáng đèn rọi xuống gã đàn ông vô gia cư khiến ông ta lóa mắt, chẳng còn thấy gì.

Có một cái hốc tường ngay sau lưng tôi. Tôi nép vội vào đó.

Gã vô gia cư hét toáng lên. Tôi nghe có tiếng xô xát.

Có thể ông ta đã bỏ đi. Tôi hy vọng là vậy.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ biết điều gì đã xảy ra, vì lợi dụng lúc tên Hork-Bajir còn mải phân tán, tôi lại bỏ chạy tiếp.

Tôi chạy, chạy ráo riết, chạy mãi. Và trong lúc chạy, tôi thầm mong đó chỉ là một giấc mơ.





CHƯƠNG 7


Chẳng hiểu thế quái nào tôi về được tới nhà. Sau cái hình ảnh cuối cùng về tên Hork-Bajir, tôi chẳng còn nhớ gì cả.

Nói cho ngay, tôi cũng chỉ cầu cho mình đừng nhớ gì cái đêm hôm ấy. Giá như tôi rũ sạch được nó ra khỏi đầu...

Tôi gọi một vòng cho mấy đứa kia. Đứa nào cũng bần thần, nhưng quan trọng là chúng đều sống cả. Rachel cứ ân hận mãi về chuyện nó bỏ tôi ở lại. Marco thì cứ thắc mắc đó có phải là giấc mơ hay không.

Tôi cũng chỉ ước sao đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất đời, nhưng nó không phải vậy. Cơn ác mộng tồi tệ nhất chỉ là trò đùa so với thực tế mà tôi vừa trải qua.

Nhưng sáng hôm sau, một ngày thứ Bảy, tôi lại thấy bán tín bán nghi không biết mình có nằm mơ không. Thứ duy nhất có vẻ thật... đích thực là thật... chính là cái cách cười bằng mắt của ông hoàng Andalite.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu cửa của mẹ tôi.

"Jake, con đã dậy chưa đấy?"

Tôi tỉnh hẳn. "Ơ... dạ," tôi làu bàu. "Con dậy rồi!"

"Có Tobias, bạn con, tới chơi nè."

"Tobias hả mẹ?" Nó mò tới đây làm chi vậy ta?

"Tớ nè!" Giọng của Tobias. "Tớ vào được không?"

"Ơ, được chứ." Tôi ngồi dậy, dụi mắt liên tục cho hết ghèn. Cửa mở. Tôi nghe tiếng Tobias cám ơn mẹ tôi.

Mặt Tobias tươi rói. Tôi thề là mặt nó tươi rói. Có bị nhiễm xạ thần kinh không đấy, thiệt hết hiểu nổi thằng này. Không chỉ có đôi mắt nó sáng rỡ, cái miệng nó cười toe toét, mà cả con người nó như sôi sục, không cách chi đứng yên.

"Tớ thử rồi đấy!" Tobias nói.

Tôi lấy ngón tay vẹt tóc sang một bên.

"Cậu nói gì thế?"

Đang lúc tôi ngáp, nó vô đề luôn:

"Tớ đã biến thành con Dude!"

Tôi ngưng ngáp luôn. Cái miệng mới há trở thành há hốc. Dude là tên con mèo của Tobias. "Hả?"

Tobias đảo mắt nhìn quanh như sợ có gián điệp trong phòng không bằng. "Tớ đã biến thành con Dude. Y như cái ông Andalite ấy nói."

Tôi trố mắt nhìn nó.

"Hay lắm. Không đau đớn gì đâu. Nghe nè: tớ đang ngồi vuốt ve con Dude thì nhớ chuyện hồi hôm. Tớ nghĩ, sao không thử cho biết?" Nó phấn khích đi tới đi lui trong phòng, bật ngón tay tanh tách. Thiệt chẳng giống thằng Tobias cù lần chút nào.

"Tớ chẳng biết bắt đầu ra sao nữa. Rồi tớ ra coi cửa phòng tớ khóa chưa. May quá, cậu tớ còn ngủ."

Tobias là đứa có hoàn cảnh gia đình tội nghiệp nhất trong đám bạn của tôi. Nó chưa từng biết mặt cha, còn mẹ nó thì bỏ nó đi mất biệt mấy năm nay. Từ đó, nó bị đá qua đá lại giữa ông cậu và bà dì của nó, người thì sống ở đây, người ở tuốt bên kia bờ biển. Mà cậu và dì nó thì không hạp nhau, cho nên thằng Tobias giống như một thứ của nợ mà bên này muốn trút cho bên kia. Tôi có cảm tưởng cả hai người này chẳng có ai quan tâm đến nó.

"Thế là tớ yên tâm vọt lên giường ngồi nghĩ về chuyện đó. Tớ ráng tập trung, tưởng tượng sẽ biến thành con Dude. Rồi tớ nhìn xuống cánh tay." Nó nhăn nhở cười. "Cậu biết tớ thấy gì không, Jake?"

Tôi lắc đầu chầm chậm. "Thấy gì?"

"Thấy có lông. Có móng mọc ra nữa. Giá mà cậu thấy con Dude thật. Nó cứ ngẩn tò te ra. Tớ phải liệng nó ra ngoài, chớ để biến hình xong thì sinh chuyện. Coi, nó cào tớ dữ ghê chưa," Tobias đưa ngón tay bị xước lên miệng mút.

Tôi nặng nhọc nuốt nước miếng. Chà, bây giờ thì đúng là loạn cào cào rồi. "Hừm, tớ nói này, Tobias, có khi nào đây là chuyện nằm mơ của cậu không?"

"Không mơ đâu," nó cả quyết. Bây giờ thì nó trở lại đích thực là thằng Tobias nghiêm nghị. Nụ cười nhăn nhở biến mất. "Sự thật là vậy đó, Jake. Đúng y như thế."

Bốn mắt chúng tôi đụng nhau. Tôi hiểu nó muốn nói gì. Nó cũng từng hy vọng đó là một cơn ác mộng. Nhưng đó lại là sự thật. Tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi không muốn mình bắt đầu tin toàn bộ chuyện đó là có thật. Tôi muốn nó chỉ nằm yên ổn trong đầu tôi như một giấc mơ dữ. Giấc mơ dữ thì chỉ nằm trong đầu chứ không thể nhảy xổ ra đời thực.

"Tớ tiếp tục tập trung vào việc biến hình," Tobias kể tiếp. "Và vài phút sau tớ... không còn là chính mình nữa."

Nó nhìn tôi không chớp mắt. "Jake, cậu có biết nó như thế nào không. Làm kiếp mèo ấy mà... Nó như là... Tớ không biết nói sao nữa. Đầu tiên là cảm thấy rất khỏe. Rồi đến sự dẻo dai và khả năng di chuyển ngoài tưởng tượng. Cậu biết tớ làm gì không? Tớ nhảy lên chiếc tủ sập. Nó cao cả mét, thế mà tớ đáp lên tủ nhẹ như không. Một mét chứ ít đâu! Cậu có tưởng tượng một mét đối với mèo là cỡ nào không? Chẳng khác gì cậu nhảy cao được đến 10 mét."

Tobias chợt khựng lại, nhìn tôi. "Cậu không tin tớ sao?" Nó hỏi.

"Cậu biết đấy, Tobias. Đôi khi rất khó phân biệt cái gì là thật và cái gì cậu tưởng tượng ra hay nằm mơ."

"Vậy là cậu đang nghĩ tớ bị điên."

Tôi lặng thinh mất một phút. "Tớ cũng không biết nữa. Ta ôn lại thử coi. Cậu nói cậu biến thành con Dude nhà cậu. Có nghĩa là cậu biến thành một con mèo thực sự. Thiệt, tớ thấy chuyện này nghe điên điên."

Tobias gật đầu, vẻ thông cảm. Nó cười nhẹ: "Tớ hiểu cậu, Jake. Cậu vẫn chưa muốn tin điều đó là sự thật."

"Sao cơ? Cậu định hỏi tớ có muốn tin rằng cậu đã biến thành mèo không ấy à? Còn những chuyện khác sao không hỏi luôn đi: tớ có muốn tin rằng Trái Đất đang bị xâm lăng bởi những giống sên nhầy nhụa chui vào não người và biến họ thành nô lệ; tớ có muốn tin là... Đủ rồi! Dẹp đi! Tớ không muốn tin cái gì hết!"

"Thế còn ông hoàng Andalite?" Tobias nhỏ nhẹ hỏi.

Tôi lúng túng. Chẳng hiểu duyên cớ gì tôi lại không muốn bỏ khỏi đầu hình ảnh ông hoàng ấy.

Tobias khẽ chạm lên tay tôi. "Đứng yên đó!"

"Sao? Cậu định làm gì?"

"Tớ sẽ giúp cậu xác định những chuyện đó là thật hay giả."

"Tobias..."

"Chờ một chút. Và nhớ là đừng có la toáng lên đấy!"

Thế là tôi chờ.

Mất vài giây, chẳng có chuyện gì xảy ra. Tobias vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi liếc nhìn khuôn mặt nó. Cặp mắt... cặp mắt nó sao khang khác. Con ngươi không còn tròn vo nữa. Tôi thề là trong đó có những tia xanh xanh. Coi cái miệng nó kìa! Miệng nó đang thu nhỏ lại, chu ra phía trước.

Nó đang co rút. Người nó thu nhỏ lại ngay trước mắt tôi.

Cổ áo nó lỏng ra. Cái quần tuột xuống tận mắt cá. Nó đang teo dần. Và đồng thời là... đúng vậy, lông! Lông mọc trên tay nó, trên cổ, trên mặt nó. Bộ lông màu xám, có vằn đen, y như con Dude.

Tôi chợt có mong ước kỳ cục là được cười sặc lên. Thằng Tobias biến thành con mèo mướp! Nhưng tôi biết rằng nếu bật cười, tôi sẽ cười nữa, cười mãi và chẳng bao giờ dừng được.

Giờ đây Tobias trông giống mèo hơn là người. Đôi tai nhọn dựng thẳng trên đầu. Hàng ria mọc dài ra bên dưới cái mũi xinh màu hồng. Nó đã chuyển sang đứng bằng bốn... chân, một nửa người bị quấn trong quần áo. Cái đuôi của nó ve vẩy. Phải, nó đã mọc đuôi!

Tôi không rõ cảm giác lo lắng của tôi đến từ cái cổ khô khốc hay từ trái tim đập liên hồi. Và tôi cũng không rõ mình có còn đang mơ ngủ hay không.

Nhưng nếu đó là mơ thì giấc mơ đó lại quá thật.

Tôi vẫn đứng lù lù ở đây, trong căn phòng của tôi, mắt nhìn xuống con mèo xám vằn đen mà mới chỉ hai phút trước còn là thằng bạn Tobias của tôi.




CHƯƠNG 8


"Cầu trời là mình đang ngủ," tôi thều thào. "Mình đang ngủ thật mà."

<Cậu đâu có ngủ.>

"Cậu đấy hả, Tobias?" tôi hỏi con mèo.

<Cậu có nghe tớ nói không?> giọng Tobias đượm vẻ ngạc nhiên, mặc dù dùng chữ "giọng" ở đây không đúng chút nào.

"Có đấy." Tôi thận trọng đáp.

<Tớ không hề biết tớ truyền được ý nghĩ như thế,> Tobias nói. <Giống y như cách của ông hoàng Andalite.>

"Theo tớ, cách đó chỉ làm được khi đã biến hình."

Tôi đang nói chuyện với một con mèo! Tin nổi không? Thế mà tôi đã nghĩ Tobias bị điên.

Tôi tự hỏi không biết Tobias có nghe được ý nghĩ của tôi không. Tôi bèn thử tập trung. Tobias, cậu có nghe tớ nói không?

<Có,> nó đáp. <Tớ nghe.>

"Còn trước đó cậu có nghe được ý nghĩ của tớ không?" tôi hỏi.

<Không. Mà nghe không được đâu. Cậu phải nghĩ là nói cho tớ thì tớ mới nghe được. Ê, coi tớ nè!>

Tobias thình lình nhảy vọt lên. Nó chụp chính xác trái bóng chày có chữ ký nằm trong góc kẹt. Cú nhảy dài tới chừng thước ba.

<Tuyệt cú mèo! Nè, kiếm dây cho tớ vờn đi.>

"Vờn dây? Chi vậy?"

<Vì chơi vậy vui lắm!>

Tôi lục ngăn kéo và tìm được một mẩu dây cột quà sinh nhật. Không dấu gì các bạn, tôi không được gọn gàng sạch sẽ lắm. Mẩu dây đó có từ hồi sinh nhật cách đây hai năm.

"Vầy được không?" Tôi chầm chậm kéo sợi dây trên sàn, cách mũi Tobias chừng vài tấc. Nó ngồi lên hai chân và bắt đầu ngoáy đuôi. Rồi nó chồm lên. Nó vồ sợi dây, kẹp nó giữa hàm răng nhọn, lăn tròn, và bắt đầu chơi với sợi dây một cách say sưa như thể trên đời này chả có gì hứng thú hơn.

Tôi giật sợi dây đi, nhưng nó lại chồm lên.

<Hê! Chộp nè!>

"Tobias, cậu làm cái trò gì thế?"

<Vờn nó nhanh hơn! Tớ thấy, tớ chộp!>

"Tobias, tớ hỏi cậu đang làm quái quỷ gì?" tôi gắt lên, "sợi dây mà cũng chơi được à?"

Nó khựng lại. Cái đuôi nó ngoe nguẩy. Cặp mắt mèo lạnh lùng của nó nhìn lên tôi, nhưng tôi dám chắc đã nhìn thấy trong đó một tia bối rối.

<Tớ... tớ cũng chả biết nữa,> nó thừa nhận. <Giống như... như tớ vẫn là tớ, nhưng tớ cũng là con Dude nữa. Tớ thích vờn dây, chà, giá như quanh đây có một con chuột thứ thiệt! Rượt theo nó chắc là đã lắm. Tớ sẽ rình nó. Nghe tiếng tim nó đập. Nghe mấy cái cẳng nhỏ của nó run rẩy. Tớ sẽ đợi một lúc, và rồi sẽ chồm lên, giơ vuốt ra...> Nó chìa vuốt ra để biểu diễn.

"Tobias à, có chuyện này chúng ta phải suy nghĩ," tôi nói. Mắc cười thiệt, mới đó tôi đã quen với ý nghĩ mình đang nói chuyện với một con mèo.

<Chuyện gì vậy?>

"Tớ nghĩ cậu không còn là Tobias nữa. Cậu đã thực sự là con mèo. Ý tớ nói, cậu có tất cả các bản năng của mèo. Cậu thích làm những việc mà mèo thích."

<Phải. Tớ cũng cảm thấy vậy. Giống như tớ là hai con vật nhập làm một. Tớ suy nghĩ vừa giống người mà lại vừa giống mèo.>

"Thôi, cậu hoàn hình đi," tôi nói.

Nó gật lia lịa cái đầu mèo. Tôi cam đoan là bạn sẽ thấy rất ngộ cái cảnh một con mèo gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi giống như người.

<Cậu nói phải.>

Việc hoàn hình chẳng kém phần kỳ lạ so với việc biến thành mèo. Bộ lông biến mất, để lại làn da trần hồng hồng. Cái mũi nhô lên từ khuôn mặt mèo. Cái đuôi rút lại như một con rắn chui vào máy hút bụi.

Tobias đứng đó, vẻ bối rối. Nó hấp tấp xỏ quần áo. "Chắc phải dợt thêm vài lần bọn mình mới tìm ra cách hoàn hình với cả quần áo."

"Bọn mình?"

Nó nhoẻn nụ cười hiền lành cố hữu. "Cậu chưa hiểu gì sao, Jake? Nếu tớ làm được thì cậu cũng làm được."

Tôi lắc đầu quầy quậy. "Tớ không nghĩ vậy đâu, Tobias."

Bất chợt Tobias nổi giận. Nó chộp hai vai tôi lay mạnh. "Chưa hiểu nữa hay sao, Jake. Đó là sự thật. Toàn bộ là sự thật."

Tôi xô nó ra. Tôi không muốn nghe điều đó.

Nhưng nó vẫn bám theo tôi dai nhách. "Jake, đó là sự thật mà. Ông hoàng Andalite truyền cho bọn mình quyền năng đó là có lý do."

"Phải," tôi vặc lại. "Thì cậu cứ việc xài nó đi."

"Tớ sẽ xài," nó cả quyết. "Nhưng cả bọn cần có cậu, Jake. Cậu là quan trọng nhất."

"Tại sao lại là tớ?"

Nó lưỡng lự. "Ui da, Jake, có thế mà cũng không hiểu nữa! Tớ biết tớ làm được gì và không làm được gì. Tớ không thể lên kế hoạch và phân công cho mọi người làm theo. Tớ không biết lãnh đạo, nhưng cậu biết."

Tôi bật cười. "Tớ mà lãnh đạo cái khỉ gì!"

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, đầy lo lắng - ánh mắt mà đến nay vẫn còn đậm trong ký ức của tôi. "Đúng vậy đó, Jake, cậu là thủ lĩnh của cả bọn. Cậu là người đoàn kết cả bọn lại với nhau, cùng đánh bại bọn Mượn xác. Bọn mình có những khả năng lớn hơn trước rất nhiều. Có sự dẻo dai của mèo... cặp mắt của đại bàng... cái mũi thính của chó, và... tốc độ của ngựa hay báo. Bọn mình sẽ cần tất cả những thứ đó mới có cơ may cầm cự được với bọn Mượn Xác."

Tôi muốn đó không phải là sự thật. Tôi không muốn một điều nào trong đó là sự thật.

Nhưng tôi lại hiểu đó chính là sự thật.

Tôi chầm chậm gật đầu. Có cảm giác tôi vừa đồng ý một việc rất tệ hại. Cứ y như tự nguyện há miệng ra cho ông nha sĩ tung hoành hay cái gì đó còn tệ hơn thế. Tôi cảm thấy cả ngàn cân đang đè nặng lên vai.

Tôi biết tôi phải làm gì kế tiếp.

"Thôi được," tôi rầu rĩ nói. "Chắc tớ phải đi kiếm con Homer."

Homer là con chó của tôi.





CHƯƠNG 9


Kể ra cũng chẳng đau đớn gì. Cái việc biến hình ấy mà.

Tôi vuốt ve con Homer một hồi mà thấy mình dở hơi hết biết. "Đây là chuyện ngu nhất mà tớ làm!" Tôi bảo Tobias.

"Coi kìa, tập trung đi chứ! Ít ra là như tớ vậy. Tớ hình dung ra con Dude. Rồi tớ nghĩ tớ sẽ biến thành nó."

"Biết rồi. Tớ phải "cầu khẩn" để biến thành chó chứ gì?"

"Chính thế. Cậu phải nghĩ đến việc đó. Cậu phải muốn điều đó."

Bình thường, chắc tôi cho là thằng này điên nặng. Nhưng tôi lại mới vừa thấy nó biến thành mèo. Có nghĩa là nếu nó bị điên nặng thì tôi cũng bị chạm thần kinh.

Tôi tập trung nghĩ mình biến thành con Homer. Trong khi vuốt lông nó, tôi cố dựng lên hình ảnh của tôi trong lốt... cẩu. Homer khoái trá ra mặt. Giống như nó đang hiu hiu ngủ, nhưng hai mắt nó lại mở thao láo.

"Y chang con Dude," Tobias bình luận. "Tớ nghĩ cái vụ này là để đưa con vật vô trạng thái mất hồn."

"Nó sợ vì thấy chủ nó man man thì có." Tôi tiếp tục vuốt lông con Homer và tập trung suy nghĩ. Còn con Homer thì tiếp tục nằm im re. "Rồi đó, giờ làm sao?" tôi hỏi Tobias.

"Bây giờ phải đưa con Homer ra ngoài. Nó có thể mất vía khi thấy cậu biến thành nó."

Homer phải mất khoảng mười giây mới ra khỏi trạng thái xuất thần. Nhưng rồi nó nhổm dậy, trở lại thành con Homer bắng nhắng thường ngày. Tôi cố lôi nó ra ngoài vườn.

Tobias nhẫn nại ngồi đợi tôi trở vào. "Thử cái coi," nó giục tôi. "Hãy nghĩ về nó. Hãy muốn nó diễn ra."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Tôi nhớ lại hình ảnh con Homer mà tôi vừa tạo ra trong đầu. Tôi tưởng tượng mình đang biến thành nó.

Tôi mở mắt ra. "Gâu, gâu," tôi cười khoái chí. "Vậy là vụ đó không thể được đối với tớ rồi."

Mu bàn tay tôi chợt thấy ngứa, tôi đưa tay gãi gãi.

"Này, Jake?" Tobias nói.

"Gì cơ?"

"Coi tay cậu kìa."

Tôi nhìn tay tôi. Nó phủ một lớp lông màu cam.

Tôi nhảy dựng lên dễ đến ba tấc. "Tía ơi!" Tôi lại nhìn chằm chặp cánh tay mình. Lông hình như đã ngưng mọc.

"Đừng có hoảng," Tobias khuyên. "Coi đó là chuyện thường đi. Cậu ngưng biến hình mất rồi. Phải tập trung lại thôi."

"Tay của tớ!" Tôi thảng thốt. "Lông..."

"Ừ, còn tai của cậu thì..."

Tôi chạy vội lại chiếc gương trên tủ sập. Hai tay tôi đã chuyển vị trí. Chúng trượt lên phía đỉnh đầu và rõ ràng là bự hơn bình thường.

"Tiếp tục đi, đã lắm!" Tobias nói.

"Đã cái con khỉ. Kinh dị, kỳ cục thì có... Coi tay tớ nè. Nó mọc đầy lông, thấy mà ớn!!"

"Cậu phải làm chuyện đó thôi!"

"Tớ không phải làm gì cả," tôi nổi đóa.

Tobias gật đầu. "Thôi được. Cứ cho là cậu đúng. Cậu không phải làm gì hết. Cậu chỉ việc quên tất cả những gì bọn mình đã trải qua hồi đêm. Quên tất cả mọi chuyện mà cả đám đều biết rõ. Chờ cho đến khi bọn Yeerk mượn xác từng người, từng người một. Và cậu cứ tiếp tục phớt lờ, chấp nhận cái thế giới mà loài người chẳng là cái giống gì, vì thân xác họ đã bị nô dịch bởi bọn người ngoài hành tinh khát máu."

Thôi được. Nó đặt vấn đề kiểu đó thì tôi đâu còn đường lui.

"Tới đi!" Tobias giục giã.

Tôi nghĩ về Homer, về việc trở thành Homer.

Tôi lại thấy ngứa ngáy. Mở mắt ra thì trên tay tôi đã mọc đầy lông. Lông mọc cả trên mặt tôi. Lông xoắn tít phủ xuống cần cổ. Chân tôi thấy ngứa ngáy, nhìn xuống thì cũng toàn là lông.

Và xương của tôi... Thật ra thì cũng không hẳn là đau, nhưng nó tạo một cảm giác ngồ ngộ. Bạn cứ tưởng tượng bạn đi nhổ răng và ông nha sĩ tiêm thuốc tê No-vocaine cho bạn không cảm thấy cơn đau thực, nhưng bạn vẫn biết rằng thật ra nó phải rất đau. Tôi cho rằng vụ này giống y như thế.

Xương của tôi rút ngắn lại. Tôi cảm thấy cột sống đang duỗi dài ra, tạo thành một cái đuôi. Có tiếng răng rắc khi các đầu gối của tôi chợt sụm xuống. Tôi đổ về phía trước, và không sao đứng thẳng bằng hai chân được nữa.

Mà khi hai tay chạm đất thì chúng cũng chẳng còn là tay. Ngón tay đã đi đâu hết cả. Thay vào đó là những cái vuốt chó vừa ngắn vừa bự. Mặt tôi u ra, hai mắt kéo gần lại.

Tobias chồm dậy, lôi cái gương trên tủ xuống để tôi tự ngắm nghía.

Tôi theo dõi những chuyển hóa cuối cùng, khi mảnh da người hồng hào còn sót lại cũng biến đi mất tăm. Và cái đuôi - cái đuôi của tôi - đang bắt đầu ve vẩy.

Tôi đã là một con chó. Nghe thật là điên. Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn cứ là một con chó.

Lẽ ra tôi phải phát sốt lên vì chuyện này. Nhưng tôi lại tỉnh khô. Tôi cảm thấy rộn ràng, ngất ngây, choáng váng. Sự sảng khoái đang dâng cao và tràn ngập trong tôi.

Tôi hít thật sâu bằng chiếc mũi dị hợm của mình và... Ôi chao! Tuyệt! Những mùi vị ngào ngạt! Các bạn không tưởng tượng nổi đâu! Tôi hít thêm hơi nữa và lập tức biết rằng mẹ tôi đang nướng món bánh táo trong nhà bếp. Tôi còn biết Tobias vừa bước qua lãnh địa của một con chó đực to tổ chảng. Và tôi còn biết nhiều thứ nữa, chỉ có điều là không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ loài người. Tưởng tượng coi, giống như bạn bị mù cả đời, đột nhiên thấy ánh sáng.

Tôi chạy lại chỗ Tobias và đánh hơi chiếc giày của nó. Chả là tôi muốn biết rõ hơn về con chó đực tổ chảng đó. Qua mùi nước tiểu thoát ra từ giày Tobias, tôi ít nhiều hình dung ra gã đó. Coi nào, Homer cũng biết hắn mà! Chủ của hắn gọi hắn là Streak. Hắn cũng bị thiến như tôi. Phần lớn thời gian hắn nằm ườn ngoài sân, nhưng thỉnh thoảng hắn chuồn ra ngoài bằng cách đào hố dưới hàng rào. Hắn thường được ăn một món pha trộn giữa đồ hộp và đồ khô, gọi là Purina. Không như tôi thường ăn thức ăn thừa.

Tất cả những thông tin đó khiến tôi thấy sung sướng, và thế là cái đuôi của tôi vẫy vẫy. Tôi ngước lên nhìn Tobias. Sao nó cao lớn và trông lạ lùng thế kia. Và nó cũng không có màu sắc gì đặc biệt... Thật ra thì nhìn đối với tôi không quan trọng lắm. Ngửi mới đích thị là sướng.

CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!

Có tiếng động ở ngoài sân. Một con chó! Một con chó lạ dám chui vào sân CỦA TÔI. Một TÊN ĐỘT NHẬP!

Tôi chạy lại cửa sổ, chồm ra và sủa váng lên.

"Gâu! Gâu! Gâu! Gââuuu!"

Tôi gân cổ lên sủa. Con chó lạ đang ở trong lãnh thổ CỦA TÔI.

"Jake, bình tĩnh đi!" Tobias nói: "Con Homer đó mà!"

Homer? Cái gì? Nhưng ...

Tôi cụp đuôi, nhét giữa hai cẳng. Thế là thế quái nào?

"Jake, nghe tớ nói nè," Tobias nhỏ nhẹ. "Điều này cũng đã xảy ra với tớ khi tớ biến thành con Dude. Bộ não chó giờ đây là một phần bộ não của cậu. Cậu phải tập làm quen với điều này."

<Nhưng... có một con chó ở trong sân CỦA TỚ."

"Thì con Homer đó, Jake! Cậu là Jake. Cậu đang ở trong một cơ thể sao ra từ ADN của con Homer. Còn ở ngoài sân là con Homer thứ thiệt. Chính tay cậu đã lôi nó ra ngoài, nhớ hông? Cậu là Jake. Jake."

Tôi hít liên tục vài hơi thật sâu. Lại những mùi vị ngây ngất. Khỉ thật! Lại có cả cái mùi mà tôi không thể dứt ra.

Tỉnh lại đi, Jake! Tôi ra lệnh cho chính mình. Tỉnh lại đi!

Dần dần tôi cũng xoa dịu được phần chó trong não của tôi.

Quên béng những cái mùi đó đi! Quên béng mấy cái âm thanh chó ở ngoài sân đi!

Thật chẳng dễ chút nào khi phải làm điều đó lần đầu. Làm chó thích lắm cơ. Đơn cử một điều: ở chó không có gì nửa vời. Chó không cảm thấy vui sướng mà đơn giản là vui sướng! Chó không như là động cỡn mà đích thực là động cỡn. Và nếu như bạn bị đói theo kiểu chó thì bất cứ thứ gì bạn cũng sực ngon lành.

Có tiếng ai gõ cửa phòng tôi. Phải, phòng của tôi. Có nghĩa là tôi đã biết tôi là ai. Tôi chính là Jake. Thằng Jake có bốn chân, cái đuôi và cái mõm, nhưng vẫn cứ là thằng Jake.

Tiếng gõ nghe quá lớn đối với màng nhĩ chó của tôi.

"Jake, em lôi con Homer vào phòng đó à?" Giọng nói của Tom, anh trai tôi.

"Mẹ đang nghe điện thoại mà nó cứ ăng ẳng hoài."

Tom mở cửa bước vào. Anh đảo mắt một vòng, có vẻ lúng túng.

"Em là ai?" Tom hỏi Tobias.

"Dạ em là Tobias, bạn của Jake."

"Thế Jake đâu?"

"Dạ... Chắc nó đâu đây."

Tom nhìn xuống tôi. Anh ấy có cái mùi gì kỳ lạ. Bộ óc chó của tôi không thể nào xác định được. Đó là một cái mùi bất trắc, một cái mùi nguy hiểm. Chẳng hiểu thế quái nào trong đầu tôi chợt vang lên một giọng cười. Một giọng cười mà tôi đã nghe trong cái đêm Visser Ba nuốt chửng ông hoàng Andalite.

"Hư quá," Tom nẹt tôi, "Không sủa nữa nghe chưa, đồ chó hư!" Nẹt xong, anh bước ra.

Tôi đã bị xúc phạm. Tôi đâu phải là chó hư. Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ sủa vì có con chó khác chui vào lãnh địa CỦA TÔI thôi mà. Tôi mà là chó hư? Không, tôi muốn là chó ngoan cơ. Tôi giận dỗi rúc vào kẹt, rên ư ử.

Tobias quỳ xuống vỗ vỗ lên đầu tôi.

Tôi thấy dễ chịu hơn khi nó gãi nhẹ sau tai tôi.





CHƯƠNG 10


Tôi gọi điện cho mấy đứa kia ngay sau khi trở lại lốt người. Tobias đã chuồn về sau khi hẹn sẽ hội nhóm ở trang trại nhà Cassie. Tôi đang gọi cho Cassie ở điện thoại trong bếp thì anh Tom bước vào.

"Ủa, em ở đây hả?" Tom ngạc nhiên.

Tôi vội bịt ống nói. "Dạ vâng! Tobias có nói ban nãy anh kiếm em."

"Anh chỉ muốn em bảo con chó đừng sủa nữa." Tom nói. Anh xoay ngược lưng ghế rồi ngồi dạng chân lên.

Tôi lúng túng. Vì lý do nào đó tôi không muốn nói chuyện với Cassie mà có Tom ở đấy. "Gặp cậu sau nhé!" tôi nói với nó rồi gác máy.

Tôi nhìn sang anh Tom. Anh ấy to con hơn tôi mặc dù tôi cũng chẳng nhỏ bé gì. Mái tóc anh sậm màu hơn, gần như đen, trong khi tóc tôi lại màu nâu.

Tôi luôn tin cậy anh ấy. Anh ấy chẳng như nhiều ông anh khác ưa bắt nạt em trai. Hai anh em tôi luôn thân thiết. Ít ra là cho đến năm ngoái. Thế quái nào, từ dạo đó chúng tôi ít có dịp gần nhau. Một phần là vì anh ấy gia nhập cái câu lạc bộ tên là Chia Sẻ. Họ làm gì cũng có nhau, vì vậy anh ấy cũng bận bịu suốt.

Vấn đề là ở chỗ Tom nhất thiết phải là người đầu tiên tôi tâm sự về những biến cố đã diễn ra. Nhưng khi ngồi ngó anh ấy nhồm nhoàm nhai bánh táo, tôi chợt nảy ra một linh cảm. Linh cảm ấy nói rằng: Không được, phải giữ bí mật. Ngay cả với anh Tom.

Thay vào đó, tôi quyết định tâm sự cái chuyện mà tôi đã từng rất ngại thú nhận với anh.

"Em... Ơ... Em đã bị tưng khỏi đội bóng." Tôi nói.

"Đội bóng nào?" anh hỏi, coi mòi chẳng hiểu mô tê gì.

"Đội bóng nào ấy à? Thì đội bóng rổ. Đội bóng cũ của anh chớ đâu."

"Ồ, tệ thật," Tom nói.

"Tệ thật?" tôi lặp lại. Tôi không thể ngờ anh ấy chỉ nói có bấy nhiêu.

"Thể thao ấy mà," Tom nói tỉnh khô. Anh ấy lại ngoạm thêm một miếng bánh lớn.

"Thế thao ấy mà?" Tôi thẫn thờ lặp lại. Tom mà lại nói thể thao là chuyện nhỏ? Chuyện khó tin. Anh ấy vốn sống chết với thể thao. "Em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ chơi nghề được như anh."

Tom nhún vai. "Nói gì thì nói, anh đã bỏ đội từ mấy ngày nay rồi."

Tôi suýt té ngửa. "Anh bỏ đội? Và thậm chí không nói với em câu nào? Sao vậy hả Tom?"

"Anh không nói vì anh biết em và ba sẽ làm rùm beng lên. Coi, có khối việc quan trọng hơn là liệng mấy trái banh vào sọt ấy chứ." Tom nói. Có gì đó bí hiểm trong cặp mắt anh ấy. Chắc anh muốn nói rằng các cô gái xinh đẹp còn quan trọng hơn. "Vả lại," anh nói tiếp, "bọn anh còn nhiều chuyện hay ho hơn để làm ở Chia Sẻ. Có khi em tham gia với bọn anh được đấy."

Tôi chưng hửng. Rõ ràng là khoảng cách giữa tôi và Tom đang lớn dần.

Khi hai anh em nói chuyện xong, tôi ra vườn để xén cỏ. Thứ Bảy nào tôi cũng phải làm việc này. Đó là nhiệm vụ chính mà tôi được giao phó. Việc đó, và việc đổ rác mà tôi ghét cay ghét đắng.

Cắt xén, quét dọn sạch sẽ xong, tôi vọt lên xe đạp, biến luôn.

Tôi đã hẹn cả bọn ở trang trại nhà Cassie. Đó không hẳn là một trang trại thông thường mặc dù ngày xưa nó là vậy. Trại vẫn có mấy con ngựa và một con bò. Nhưng giờ khu vựa lúa chính sơn màu đỏ lại là Trung tâm Hồi sức Thú hoang do ba của Cassie điều hành. Họ tiếp nhận đủ mọi thú vật bị thương, trừ các loại thú cưng. Ở đó lúc nào cũng thấy đầy chim, sóc, hươu, chồn, vân vân. Đôi khi họ nhận cả linh miêu, cáo và thậm chí chó sói.

Mẹ của Cassie cũng là bác sĩ thú y, nhưng bà lại làm việc ở khu Lâm Viên. Đó là một khu công viên giải trí đồ sộ, trong đó có cả một sở thú. May sao, Cassie cũng rất yêu thương thú vật. Cha mẹ như vậy mà không yêu thú thì coi sao được?

Tôi có một con chó. Tobias có con mèo. Nhưng Cassie thì có đủ thứ, từ mấy con nhím cho đến mấy con gấu Bắc Cực.

Khi tôi đến đó thì Marco, Tobias và Rachel đã đợi sẵn trước vựa lúa. Rachel đang ngửa mặt lên để đón những tia sáng ấm của mặt trời. Cassie chưa thấy tới. Chắc là nó đang bận làm nốt công việc. Ở đây nó có cả đống việc để làm.

"Chào mọi người," tôi nói.

Rachel mở mắt ra, dí liền một tờ báo trước mũi tôi. "Coi đi!" nó nói, tay trỏ vào một bài viết.

Tôi vội đọc. Nó chẳng dài lắm. Bài báo nói cảnh sát thông báo đêm qua có chuyện lộn xộn ở khu công trường. Bài báo cho biết nhiều người đã gọi điện tới nói rằng họ thấy đĩa bay hạ cánh xuống đó, phát ra những tia sáng xanh lè.

"Tuyệt," tôi nhận xét. "Vậy là cảnh sát cũng biết chuyện này rồi. Càng đỡ!"

"Đọc tiếp đi!" Rachel giục giã.

Bài báo viết tiếp rằng cảnh sát đã tới hiện trường và phát hiện một đám nhóc đang chơi đốt pháo bông. Bọn nhóc này đã bỏ chạy. Pháo bông đã được phát hiện tại hiện trường. Phát ngôn viên cảnh sát đã cười nhạo các báo cáo về đĩa bay. "Chỉ là một đám nhóc quậy phá ở nơi lẽ ra chúng không được đến." Ông ta nói. "Chuyện đĩa bay dứt khoát là không có. Mọi người không nên tin những chuyện nhảm nhí."

"Toàn là dối trá!" tôi phẫn nộ nói.

"Kính coong! Kính coong! Hoàn toàn chính xác. Nào các bạn hiền, nói nghe coi hắn xứng đáng được trao giải thưởng gì!" Marco bông phèng.

"Cậu đã đọc phần cuối chưa?" Rachel giục tiếp.

Tôi đọc câu cuối cùng. Cam đoan với các bạn là nó làm tôi rởn tóc gáy. Cảnh sát đang đặt giải thưởng cho người nào cung cấp thông tin về bọn nhóc này.

"Chúng đang truy tìm bọn mình!" Marco nói.

"Tại sao cảnh sát lại... Ý tớ là tại sao họ lại nói dối?" Tôi nói toạc cái thắc mắc của mình. Nhưng câu trả lời đã rõ như ban ngày.

Marco cười khẩy, xổ cái giọng châm chọc của nó. "Để xem nào. Thưa ngài thủ lĩnh anh minh - có thể là cảnh sát đã bị mượn xác chăng?"

"Có lẽ không phải tất cả bọn họ," Tobias bào chữa.

"Nếu cảnh sát mà còn bị bọn Yeerk xâm nhập, thì chẳng biết chúng còn xâm nhập vào đâu nữa," Rachel nhận xét. "Biết đâu cả các giáo viên? Các nhân vật trong chính phủ? Giới báo chí và truyền hình?"

"Và chắc chắn là cả mấy ông thầy dạy toán," Marco bỡn cợt.

Cả bọn dáo dác nhìn quanh, đầy lo lắng. Cứ y như bọn Mượn xác sắp bao vây đến nơi.

"Tớ đã cố ép mình tin rằng đó chỉ là giấc mơ," Rachel tâm sự.

"Tớ cũng thế," tôi nói.

Dễ đến một lúc, cả bọn đứng đực ra. Tụi tôi có chung một cảm giác khủng khiếp là mình đang đơn độc, mình đang phải đối phó với một việc xa tít tắp khỏi tầm tay.

Marco là đứa đầu tiên lên tiếng. "Mà nè, tại sao bọn mình phải dính vào chuyện này? Chỉ việc quên đi là xong. Coi như bọn mình chưa biết gì cả. Coi như chưa đứa nào biến hình. Bọn mình chỉ cầu được sống yên ổn thôi mà."

Tobias và Rachel cùng nhìn tôi. Chúng đang chờ đợi tôi cự lại Marco.

"Marco, tớ không hoàn toàn đồng ý với cậu," tôi chậm rãi nói.

Thằng ôn Marco chợt xổ ra một tràng: "Bọn mình sẽ bị giết. Hiểu chưa? Đã thấy điều gì xảy ra với ông hoàng Andalite chưa hả? Cốt lõi là ở chỗ đó, Jake ạ. Điều đó chắc như bắp rang: cả đám bọn mình sẽ bị giết sạch!"

Tobias liếc xéo Marco bằng ánh mắt khinh thường. Tôi thì biết rõ Marco hơn. Nó cũng có cái lý của nó.

Marco lắc đầu quầy quậy. Nó nói giọng đơn giản: "Tớ thì coi bọn Mượn xác đó như đồ bỏ. Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra cho tớ thì... ba tớ. Ổng chắc không chịu nổi đâu."

Hai năm trước đây, mẹ của Marco qua đời. Cô ấy bị chết đuối. Chẳng ai biết xác cô ấy trôi đi đâu. Ba của Marco bị sụp đổ hoàn toàn. Chú ấy bỏ công việc kỹ sư vì không chịu nổi nơi đông người. Bây giờ, chú ấy làm gác đêm, chỉ cốt kiếm đủ tiền nuôi Marco ăn học. Ban ngày, chú ấy ngủ hoặc xem tivi nhưng lại tắt âm thanh.

"Các cậu rủa tớ là nhát như cáy thì tớ đành chịu." Marco nói. "Tớ không cần biết. Nhưng nếu tớ bị giết hoặc bị sao đó, ba tớ chắc tiêu luôn. Ổng còn ráng sống trên đời này là vì tớ."

Tôi tự hỏi có nên vỗ lưng an ủi nó không. Nhưng nếu tôi làm thế thì thằng ôn Marco này nhất định sẽ lòi cái giọng châm chọc của nó ra.

"Cassie đến kìa," Rachel reo lên, lấy tay che trên mắt để nhìn qua khu đồng trống.

Một con ngựa đang phi nước đại giữa một đám cỏ xanh. Cái bờm đen của nó phất phơ trước làn gió ấm. Tôi chẳng thấy có ai ngồi trên ngựa.

Con ngựa chạy chậm lại, tiến nước kiệu về phía chúng tôi. Bất chợt, tôi có một cảm giác kỳ lạ về con ngựa này.

"Tớ và Cassie ngồi với nhau từ nãy." Rachel phân bua. "Nhỏ này cừ thật. Coi nó học nhanh chưa kìa."

Con ngựa khẽ rùng mình rồi bắt đầu tan ra. Đôi lông mày rậm màu nâu trở nên thanh hơn. Cái mõm dài ngoằng biến thành miệng người.

Cả con vật nửa người nửa ngựa Cassie đó nhe những chiếc răng ngựa cười với bọn tôi: "Chào các bạn."

Marco ngồi đánh uỵch xuống đất. Nó chưa từng thấy cái vụ biến hình này.

"Hay quá," tôi cố lấy giọng thoải mái. "Cassie đây mà!"

Tôi nghĩ mình nên lịch sự mà quay mặt đi chỗ khác. Chẳng là khi tôi và thằng Tobias hoàn hình xong thì cả hai đứa đều "truổng ờ." Thế nhưng, tôi nhanh chóng nhận ra rằng, trong khi hoàn hình, Cassie dần dần hiện ra với bộ quần áo thể thao bó sát mà bọn con gái hay mặc khi tập aerobic.

Tôi chăm chú ngó và nhận ra một hình ảnh rất đẹp. Trong vài giây, Cassie ở trạng thái nửa người nửa ngựa. Nó làm tôi nhớ đến ông hoàng Andalite. Tôi nhận ra chuyện này đã cân nhắc kỹ lưỡng. Cassie đã kiểm soát được cách nó biến hình.

"Rachel, em nói rất đúng," tôi trầm trồ. "Nhỏ Cassie này cừ thật!"

Bất chợt, có tiếng bánh xe lăn trên sỏi.

Cả bọn chạy láo nháo. Trên con đường sỏi đất, một chiếc xe màu đen và trắng đang tiến tới.

"Cảnh sát!" Tobias thốt lên.







CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com