Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

XIV. 💞 (iuu nhauuu)


"Vì tớ cũng chẳng định để mình cho ai khác cả."

Wonyoung ngước lên.

Cô không nhìn thẳng vào mắt Yujin.

Chỉ... nhìn đâu đó gần gần, nơi bờ vai, nơi khóe môi, nơi ánh mắt như đang run nhẹ.

Một nhịp.
Rồi hai.

Cả không gian như dừng lại.

———

Wonyoung cắn nhẹ môi dưới, gói snack trong tay từ lúc nào đã mềm oặt.

Cô đặt nó xuống, quay sang hẳn.

"Tớ..."

Ngừng một chút. Hít sâu.

"Tớ không biết rõ đây là cảm giác gì."

"Chỉ là... mỗi lần nghĩ đến chuyện cậu sẽ thích ai khác, tớ thấy khó chịu.
Rất khó chịu."

Yujin mỉm cười. Nhẹ thôi.
Như thở ra.

"Tớ cũng đâu có nói cậu phải biết hết ngay từ đầu."

"Tớ chỉ mong rằng, cậu sẽ...thử."

———

Wonyoung im lặng.
Không gật, cũng không lắc.

Chỉ là... tay cô đã dịch lại gần tay Yujin hơn một chút.

Một chút vừa đủ để chạm.

Một chút vừa đủ để hiểu:

"Tớ sẽ không bỏ chạy."

Yujin khẽ nghiêng người, tựa trán vào trán Wonyoung.

Khoảng cách này, là của hai người đang bắt đầu.

Không ồn ào.
Không pháo hoa.

Chỉ có hơi thở, nhịp tim, và một điều gì đó lặng lẽ lớn dần.

———

"Tớ không hứa sẽ yêu giỏi từ đầu,"

Wonyoung thì thầm, mắt vẫn không mở.

"Nhưng nếu là cậu... tớ nghĩ mình có thể học cách."

———

Và ngay lúc đó, không cần ai nói ra, cả hai đều biết —
Họ đã quyết định.

Sẽ cho nhau một cơ hội.

———

Sau cuộc trò chuyện tưởng nhẹ mà nặng đó, cả hai ai về nhà nấy, mỗi người một chiếc giường.

Không gian vẫn yên tĩnh như mọi khi,
chỉ khác... tim cả hai đập không còn theo nhịp quen thuộc nữa.

Yujin nằm nghiêng, mắt mở trừng trừng.

Một lúc lâu sau, cô với lấy điện thoại dưới gối, bật sáng màn hình.

Lướt vào khung chat quen thuộc.

Gõ xong. Xoá.
Gõ lại.

Lần này, cô nhấn gửi.

"Tớ không biết nên nhắn 'ngủ ngon~' hay 'nhớ cậu 🥺'...
nên tớ quyết định nhắn cả hai.

Chấm xanh hiện lên.
Wonyoung đã đọc.

Yujin nín thở.

Nhưng không có tin nhắn hồi âm.

Thay vào đó...

Một tấm ảnh hiện ra.

Gương mặt Wonyoung, bĩu môi nhẹ, tóc xoã trên gối, má áp vào chăn, mắt lấp lánh ánh đèn ngủ.

Biểu cảm vừa đáng yêu... vừa khiến tim ai đó lộn nhào.

———

Yujin vội úp điện thoại xuống ngực, cắn răng.

"Aaa không được."

"Không được không được không được...!!!"

Lăn qua trái.
Lăn qua phải.

Lăn xong đạp cái gối xuống đất.

"Gì mà dễ thương vậy trời ơi làm sao ngủ!!!"

Yujin thì thầm như tự chửi mình.

Rồi lại cầm điện thoại lên, mở ảnh ra xem lại.

Lần thứ ba.

Tự dưng miệng cười toe toét.

Ngón tay lướt màn hình, nhưng không nhắn lại.
Chỉ lưu ảnh vào mục "Favorites".

———

Ở phía bên kia đầu dây, Wonyoung cũng đang nằm nghiêng, một tay ôm gối, má hơi nóng.

"Biết vậy đừng gửi ảnh đó... nhìn mình kỳ quá."

Nhưng cô vẫn mỉm cười.

Và nhắm mắt lại với một cảm giác kỳ lạ...
như được giữ chặt, dù chẳng ai ôm lấy.

"Có những đêm chẳng cần nói gì nhiều,
chỉ cần biết... ai đó vẫn đang nghĩ về mình là đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com