Chương 18
Wonyeong tiếc rẻ chi tiền đi xe buýt, em đi bộ nửa giờ tới nhà Yeju.
Trải qua một chuyến ngày hôm qua, Yujin vốn tưởng rằng khi Wonyeong ra cửa cô cũng sẽ được Wonyeong kéo bay lên, cho nên cũng không nhúc nhích, lười biếng ngồi dưới đất......
Nhưng ngoài dự kiến Yujin, Wonyeong đi ra ngoài vài phút, Yujin cũng không có bị kéo lên.....
Yujin phát hiện mình lại bị giam trong vòng mười mét quanh nhà.
Đây là có chuyện gì?
Yujin nhăn chặt mày.
Wonyeong đương nhiên phát hiện Yujin không đi theo mình.
Wonyeong mím môi.
Lúc này em rất có thể lại bị Yeju ức hiếp.
Ma nữ nhất định sẽ không chịu được mình bị ức hiếp, đến lúc đó nói không chừng lại khóc sướt mướt......
Nghĩ đi nghĩ lại, Wonyeong thậm chí còn cảm thấy ma nữ không đi theo sẽ tốt hơn.
Dù sao ma nữ đã lên kế hoạch cho em, Wonyeong tin tưởng mình có thể đảm đương nhiệm vụ học kèm này.
Nhà Yeju là một biệt thự hai tầng, bên ngoài thoạt nhìn rất mới, có lẽ vừa mới trang hoàng không lâu.
Wonyeong gõ cửa, nhưng không gõ hai lần, một người phụ nữ đã ngáp dài ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Wonyeong rõ ràng nhíu mày lại: "Đâu ra đứa ăn xin vậy, đi đi đi......"
"Con là bạn học Yeju, đến để học kèm cho Yeju...." Wonyeong nhỏ giọng mở miệng.
Wonyeong gặp qua Taehyun ba Yeju, Taehyun cho dù thời khắc nào cũng đều cười hì hì, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hòa ái.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ Yeju, Wonyeong liền biết tính cáu bẩn của Yeju là kế thừa ai.
Mẹ Yeju sau khi nghe lai lịch của Wonyeong vẫn cau mày, nhìn chằm chằm đôi giày rách tung toé của Wonyeong tựa hồ cũng không muốn để Wonyeong vào cửa. Vẫn là Yeju ngái ngủ ra khỏi nhà nhìn thấy Wonyeong hỏi: "Con ma lem, sao mày đến sớm vậy....." Lúc sau, mẹ Yeju mới để Wonyeong vào nhà.
Người bình thường nghe thấy con mình không có phép tắc như vậy nhất định sẽ lên tiếng dạy dỗ, nhưng mà mẹ Yeju lại không nói một tiếng.
Trong nhà lát gạch sứ mới tinh, mẹ Yeju ném cho Wonyeong đôi dép dùng một lần: "Phòng Yeju ở lầu một, lát nữa có thể vào thẳng phòng của con bé, lúc ra cửa nhớ mang dép vô, đừng chạm lung tung khắp nơi......"
"Dì." Wonyeong cúi đầu, gọi mẹ Yeju xoay người muốn đi lại.
"Còn chuyện gì nữa?" Vẻ mặt mẹ Yeju không kiên nhẫn nhìn qua.
"Trước đây con chưa học kèm cho ai hết." Wonyeong vô cùng thản nhiên mở miệng: "Nếu không dì ngồi kế bên xem thử! Cũng có thể cho con ý kiến.
Đây là Yujin tối qua nghĩ biện pháp cho Wonyeong.
Mặc kệ trong nhà Yeju có loại phụ huynh nào, chỉ cần không phải "quá khủng", có người lớn trông coi, Yeju tự nhiên không dám lén lút đánh người.
Thái độ Wonyeong vô cùng chân thành, mẹ Yeju nhìn Wonyeong một cái, mày nhăn lại, tựa hồ đang cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị của Wonyeong......
Yeju lúc này lại bỗng nhiên thông minh lên, sốt ruột nhìn mẹ nó: "Mẹ à, con học bài mẹ vô coi làm gì?"
Yeju không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng mẹ Yeju liền thầm nói trong lòng, e sợ là Yeju giống như mấy lần trước không chịu ngoan ngoãn học hành, thậm chí còn lén chuồn chạy mất, bà không khỏi lập tức quyết định: "Hai đứa lên phòng trước đi, mẹ lên liền đây..."
Yeju lập tức sầm mặt.
"Con ma lem, không ngờ mày có tâm cơ như vậy." Phòng Yeju khác với hình tượng nó thể hiện bên ngoài, giường công chúa lớn, giấy dán tường màu hồng nhạt, trông vô cùng tươi tắn và dịu dàng.
Yeju vừa vào phòng liền nằm lên giường, liếc mắt nhìn Wonyeong: "Hôm nay tao cứ không muốn học đó, mày làm gì được tao...."
Wonyeong không nói gì, để cặp sách xuống, lấy ra giấy bút ra, viết gì đó lên giấy.
Quần áo của cô bé hơi bẩn, đầu tóc bù xù, cúi đầu nhìn thẳng viết bài, cùng căn phòng trang trí đẹp đẽ của Yeju quả thực không hợp nhau.
Yeju nhìn bộ dáng của Wonyeong, đảo mắt, nhảy sang một bên mở tủ quần áo của mình ra.
Quần áo Yeju rất nhiều, có mấy bộ chỉ mặc một hai lần đã bị nó cất dưới đáy tủ.
"Nè, Won..... Wonyeong," Yeju bỗng nhiên mở miệng.
Wonyeong ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy mấy bộ quần áo bị Yeju ném qua đây.
Yeju nhìn Wonyeong, chậm rãi ngáp một cái: "Nếu mày chịu thay cái váy này, lát nữa tao sẽ cố gắng học tập với mày....."
Wonyeong cúi thấp đầu xuống, cầm lấy một chiếc váy vào nhà tắm thay vào, sau đó mặt không đổi sắc bước ra.
Trên kế hoạch ma nữ có viết: Để đạt được mục tiêu của mình, ta có thể thực hiện một số thỏa hiệp không làm tổn hại đến nguyên tắc.....
Yeju nhìn Wonyeong thay váy, nhưng nó không hào hứng như trong tưởng tượng: Có lẽ là cảm xúc của Wonyeong không có bất cứ gợn sóng gì, biểu cảm khác hẳn với cái hôm Wonyeong mặc bộ váy mới của em đến phòng học.....
Yeju trong lòng có chút phiền.
Lúc này mẹ Yeju đi đến, nhìn Wonyeong thay váy bĩu môi: Bà biết ngay mà, con ma nghèo này chơi với Yeju nhà bà đều là có mục đích.
Thoáng thấy mẹ mình đi vào, hơn nữa nó vừa mới hứa với Wonyeong, Yeju chỉ có thể không tình nguyện ngồi xuống bàn.
Wonyeong cũng không có giống những người khác vừa lên tới liền học kèm, em đưa Yeju một tờ giấy, bảo Yeju làm mấy câu hỏi trên đó.
Đề bài trên giấy đều là Wonyeong vừa mới viết, chẳng những có câu lớp bảy còn có câu tiểu học.
Đây cũng là ma nữ dạy em, hãy cho làm bài kiểm tra trước, sau khi biết rõ trình độ Yeju mới từ từ dạy kèm.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Wonyeong mới phát hiện Yeju chỉ tới trình độ lớp ba.
Wonyeong nhíu nhíu mày, bắt đầu từ kiến thức lớp bốn kèm lại cho Yeju.
Yeju vốn dĩ không có kiên nhẫn để học kèm, cho rằng sẽ có cảm giác nghe đọc kinh như mấy lần trước, kết quả Yeju phát hiện mình lại có thể nghe hiểu được những gì Wonyeong giảng.....
Yeju cảm giác có chút kì diệu.
Mẹ Yeju một bên nhìn dáng vẻ Wonyeong nghiêm túc phụ đạo cho Yeju, bà cũng nghĩ thầm: Từ lúc Yeju đi học tới giờ bà chưa từng thấy qua Yeju nghiêm túc nghe giảng như vậy, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn Wonyeong cũng giảm hai phần khinh thường.
Cô bé này tuy rằng có chút ham hư vinh món lợi nhỏ, nhưng chí ít có thể giúp được Yeju......
Bởi vậy sau khi hết giờ học kèm, mẹ Yeju đối đãi với Wonyeong thái độ tốt hơn rất nhiều. Không ngừng lấy túi vải đựng mấy bộ quần áo cũ của Yeju cho Wonyeong, còn lấy một nắm kẹo đưa cho Wonyeong, dặn dò Wonyeong ngày mai đến dạy Yeju học bài sớm một chút.
Mẹ Yeju thật ra cũng không trông cậy vào việc học Yeju có tiến bộ gì lớn, bà chỉ cần Yeju có thể nghỉ hè ở nhà, không giống như mấy lần trước ngày nào cũng muốn ra ngoài chơi thì đã cám ơn trời đất.
Wonyeong xách túi trở về nhà.
Ma nữ lập tức bay lại đây, nhìn thấy chiếc túi trong tay Wonyeong, trên mặt ma nữ nở nụ cười: "Mấy bộ quần áo xinh đẹp này ở đâu có vậy? Tiểu Wonyeong thật sự nên mặc nhiều quần áo đẹp hơn...."
"Đúng rồi, hôm nay chị có sửa chiếc dù hôm bữa em nhặt được á, ngày mai tiểu Wonyeong ra ngoài nhớ chú ý bung dù che nắng nha, da tiểu Wonyeong rất nhanh sẽ trắng lên thôi...."
Wonyeong nghe Yujin nói, bất giác cắn chặt môi dưới.
Trong túi em có một túi kẹo, Wonyeong vừa mới trên đường về nhịn không được nếm một viên, đó là mùi vị ngon mà em chưa từng thử qua bao giờ.
Wonyeong trước đó có để lại cho ma nữ bánh bao và táo, nhưng ma nữ không động đến bất cứ thứ gì.
Wonyeong vốn định lén đặt kẹo lên bàn để xem ma nữ có ăn không.
Nhưng Wonyeong lúc này đột nhiên không muốn động tay.
Wonyeong cảm thấy hơi ủy khuất:
Ma nữ chính là thích cái đẹp!
Em vừa đen vừa xấu, ma nữ chỉ là không còn cách nào khác mới đi theo em.....
Đúng rồi, ma nữ hiện tại còn không muốn đi theo em, hôm nay cũng không cùng em ra ngoài......
Mũi Wonyeong cay xót, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu!
Em lấy kẹo trong túi ra như để hả giận, tính toán làm trò ăn ngay trước mặt ma nữ, xem chị ta có thèm hay không...
Đây là những viên kẹo trái cây nhiều hương vị khác nhau, có vị đào, vị cam, vị táo... Đủ loại hương vị.
Wonyeong chọn một viên vị táo bỏ vào miệng, cố ý giả vờ như vô cùng ngon.
Có lẽ không cần giả vờ, viên kẹo này đối với Wonyeong mà nói vốn dĩ rất ngon.
Ma nữ bên cạnh thấy em ăn kẹo, quả nhiên bay lại đây.
Nhưng mà ma nữ lại không thèm ăn giống như Wonyeong tưởng tượng, ánh mắt cô nhìn Wonyeong lộ ra vài phần rõ ràng thương tiếc: "Chờ ----, chị nhất định sẽ mua cho em thật nhiều kẹo ngon, mua đủ loại thương hiệu, sau đó mua cho em những mĩ phẩm dưỡng da đắt tiền nhất, chiếc váy đẹp nhất..."
"Mười năm sau" mấy chữ này bị thời không quy tắc chặn lại, Yujin hoàn toàn không nói ra được.
Wonyeong cũng không cảm thấy những lời này của ma nữ sẽ trở thành sự thật, nhưng mà nghe ma nữ nói khiến bực dọc trong lòng Wonyeong đã biến mất một cách thần kỳ.
Trong lòng đột nhiên có chút vui sướng, còn vui hơn cả ăn kẹo.
Wonyeong lặng lẽ liếc nhìn ma nữ lơ lửng bên cạnh mình qua khe mắt, cắn chặt môi dưới, cuối cùng quyết định đại nhân không chấp tiểu nhân, cho ma nữ nếm thử những viên kẹo này....
Wonyeong đặt phần kẹo còn lại lên bàn - Ma nữ có thể ăn loại kẹo mình thích.
Quả nhiên, khi Wonyeong thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, kẹo trên bàn cũng không có bị người khác đụng qua.
Wonyeong cúi thấp đầu xuống, chung quy vẫn là nhịn không được cầm chiếc ô trong góc ma nữ đã sửa lại. Em chỉ dự định giả vờ một tí, lát ra cửa cũng không định mở ra.
Dù sao ma nữ hôm nay rất có thể sẽ không đi theo.
Nhưng mà khi em ra ngoài thì ma nữ cũng đi theo......
Đến một khoảng cách nào đó, ma nữ lại bay lên......
Đón tầm mắt của ma nữ trên không trung, Wonyeong chỉ có thể mím môi cứng đờ mở dù trong tay ra......
Yujin trong lòng có chút vui mừng.
Cô cảm thấy như mình đã tìm ra được quy luật.
Wonyeong và nhà Wonyeong đều có một loại lực dẫn với cô.
Khi đến gần trung tâm ngôi nhà, lực dẫn của Wonyeong đối với Yujin tương đối yếu đi, cô cũng không thể bị Wonyeong kéo ra ngoài;
Nhưng khi cô ra khỏi trung tâm và ở ngoài biên lực dẫn, lực dẫn của Wonyeong sẽ lớn hơn lực dẫn của ngôi nhà, cho nên Yujin có thể được Wonyeong kéo bay lên......
Nói như vậy, sau này cô đã có một chút tự chủ! Có thể lựa chọn ra ngoài cùng Wonyeong hoặc ở lại trong nhà......
Yujin vô cùng hài lòng với phát hiện này, thậm chí nhịn không được tiến đến bên cạnh Wonyeong: "Tiểu Wonyeong, em đúng là kỳ tích của chị!"
Một kỳ tích có thể vượt qua quy luật của thời không, có thể khiến Yujin có cảm giác tồn tại.
Wonyeong cúi đầu không kêu một tiếng, nhưng đôi tai dưới làn tóc rối lại hơi hơi ửng hồng.
Ma nữ hư! Chị vui là được rồi, mắc gì nói gần như vậy....
Tôi mới không phải kỳ tích.
Có thể trở thành một ma nữ, chị mới là kì tích của thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com