Chương 48
"Đúng vậy, khóa cửa lại chẳng phải để cậu thay đồ cho tiện sao?" Trương Nguyên Ánh tựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực, đưa mắt quan sát An Hữu Trân từ trên xuống dưới rồi nói.
Hữu Trân hiếm khi cảm thấy ngại ngùng như lúc này, mặt cô bất giác nóng lên, yếu ớt hỏi một câu: "Vậy... tớ thay đồ, Ánh Ánh không ra ngoài sao?"
Nghe xong câu này, cơn giận của Trương Nguyên Ánh lại càng bốc lên. An Hữu Trân thế mà vẫn chưa yên tâm về cô và Hướng Tư Hằng ư?
Chuyện này phải là cô không yên tâm về An Hữu Trân mới đúng! Mới quen nhau có mấy phút đã để cô gái khác nắm tay, thế còn ra thể thống gì nữa?
Trương Nguyên Ánh nhướng mày, chậm rãi lên tiếng: "Sao thế? Chẳng phải chỉ là thay đồ thôi à? Bạn gái không được nhìn sao?"
An Hữu Trân nuốt nước bọt, nhỏ giọng đáp: "Cũng... cũng không phải là không được, vậy... vậy tớ thật sự cởi đây nhé?"
Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân đầy thú vị, không chút biểu cảm mà gật đầu một cái.
An Hữu Trân hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi cởi đai áo võ Taekwondo, để lộ chiếc áo ba lỗ trắng bên trong. Cô gấp gọn võ phục để sang một bên, liếc nhìn Trương Nguyên Ánh một cái, rồi mới từ từ kéo vạt áo ba lỗ lên.
Ngay lập tức, cơ bụng số 11 trắng nõn của An Hữu Trân đập vào mắt Trương Nguyên Ánh.
Nguyên Ánh chỉ bước mấy bước đã đến ngay trước mặt An Hữu Trân.
Hữu Trân dựa vào tủ sắt, nhìn cô gái thấp hơn mình một chút trước mặt, bỗng dưng có cảm giác Ánh Ánh lúc này khí thế quá mạnh mẽ.
Trương Nguyên Ánh học theo dáng vẻ lần trước khi An Hữu Trân ép cô vào tường, vây Hữu Trân giữa hai cánh tay của mình, nhìn thẳng vào cô gái đang có chút luống cuống trước mặt, chậm rãi hỏi: "Biết mình sai ở đâu chưa?"
An Hữu Trân hơi căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Cô cảm thấy so với khi thi đấu vừa rồi, bây giờ mình còn hồi hộp hơn.
Nhìn ánh mắt của Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân ngoan ngoãn suy nghĩ rồi đáp: "Tớ biết sai rồi..." Dù sao thì, không cần biết mình có sai hay không, xin lỗi trước đã.
Trương Nguyên Ánh khẽ ngẩng đầu, tiến sát vào cổ An Hữu Trân, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta không dám xem nhẹ: "Ừm, vậy nói xem, cậu sai ở đâu nào?"
Hơi thở nóng bỏng của cô phả lên phần cổ trắng nõn của An Hữu Trân, trái ngược hoàn toàn với cảm giác lạnh lẽo của tủ sắt phía sau, tạo nên một sự đối lập rõ ràng giữa nóng và lạnh.
An Hữu Trân cẩn thận mở miệng: "Tớ... tớ không nên để cô gái khác nắm tay. Cũng... cũng không nên cười nói với người khác."
Trương Nguyên Ánh hơi nhổm người dậy, nhìn chằm chằm vào An Hữu Trân, hỏi: "Còn gì nữa?"
Trong đầu Hữu Trân toàn dấu chấm hỏi, những gì cần nói cô đều nói rồi mà, còn gì nữa chứ?
"Ánh Ánh... hình như cũng chẳng còn gì đâu nhỉ?" An Hữu Trân yếu ớt lên tiếng, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trương Nguyên Ánh.
Trương Nguyên Ánh tiến lại gần hơn, nhướng mày, cười hỏi: "Thật sao?"
An Hữu Trân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy một luồng hơi nóng lan tỏa ở cổ-Trương Nguyên Ánh đã ngậm lấy một mảng da mềm mại trên cổ cô.
Cô ấy nhẹ nhàng cắn mút, răng khẽ miết qua vùng da nhạy cảm, còn đầu lưỡi thì lướt qua từng chút một. Cảm giác tê dại xen lẫn nóng bỏng ập đến, khiến toàn thân An Hữu Trân như nhũn ra, hoàn toàn bị rút sạch sức lực.
"Ánh Ánh... Ưm... thế này hình như hơi kỳ lạ, tớ cảm giác như sắp hết sức rồi..."
An Hữu Trân ấm ức tựa vào tủ sắt, cả người bị Trương Nguyên Ánh ép chặt vào đó.
Nguyên Ánh buông ra, hơi thở có chút gấp gáp, cười khẽ: "Vậy à? Mất sức mới đúng chứ."
Nói rồi, cô lại cúi xuống, lần này ngậm lấy một chỗ khác trên cổ An Hữu Trân. Nói là cắn, nhưng thực ra giống như đang dùng môi răng nhẹ nhàng mơn trớn hơn.
Bàn tay phải của Trương Nguyên Ánh ấn lên vai trái Hữu Trân, gần ngay tim cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của An Hữu Trân đang đập ngày càng nhanh hơn.
An Hữu Trân cảm giác như cả người mình sắp bốc cháy. Cô thấy mình chẳng khác nào một con cá bị vớt khỏi mặt nước, sắp bị Trương Nguyên Ánh làm cho mất nước đến nơi rồi.
Cuối cùng, sau khi để lại năm dấu hôn trên cổ Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh mới hài lòng đứng dậy.
Nhìn An Hữu Trân đang ấm ức tựa vào tủ sắt, để mặc mình bắt nạt, hoàn toàn không còn chút khí chất hiên ngang, bất chấp mọi thứ trên sân thi đấu vừa rồi.
Trên người An Hữu Trân lấm tấm mồ hôi, cả người trông cứ như vừa mới tắm xong.
Nhưng Nguyên Ánh không có ý định dễ dàng tha cho An Hữu Trân như vậy. Bản thân Hữu Trân tính tình tốt, con người cũng tốt, gia đình lại có tiền, có quyền, sau này chắc chắn sẽ không thiếu những cô gái vây quanh.
Phải dạy cho An Hữu Trân một bài học, để sau này không dám tùy tiện nắm tay người khác nữa!
Nghĩ vậy, Trương Nguyên Ánh không cho An Hữu Trân cơ hội lấy lại hơi thở mà trực tiếp cúi xuống hôn cô.
Không giống như những lần hôn trước đây, lần này, Trương Nguyên Ánh cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không cho An Hữu Trân bất kỳ cơ hội nào để giành quyền chủ động.
Mặc dù hiện tại, An Hữu Trân cũng chẳng còn sức mà giành quyền chủ động nữa.
Môi Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng cọ xát lên môi Hữu Trân, giữa đôi môi và hàm răng tràn ngập hương vị của cô ấy.
Trong lúc hôn, bàn tay trái của Trương Nguyên Ánh không ngừng vuốt ve phần cơ bụng của An Hữu Trân, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở của Hữu Trân càng lúc càng gấp gáp hơn.
Đến khi Nguyên Ánh kết thúc nụ hôn, hơi lùi lại để nhìn Hữu Trân, cô liền thấy An Hữu Trân toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập tựa vào tủ sắt, làn da vốn trắng nõn giờ đã nhuộm một màu hồng nhạt.
Bàn tay trái của Trương Nguyên Ánh vẫn chưa buông xuống, tiếp tục đặt trên cơ bụng của An Hữu Trân mà chậm rãi mơn trớn.
Nhìn Hữu Trân ngoan ngoãn để mình bắt nạt mà không phản kháng, ánh mắt Trương Nguyên Ánh mang theo một tia quyến rũ khó tả. Cô ghé sát bên tai An Hữu Trân, nhẹ giọng nói: "Trong người của cậu có nhiều nước như vậy, có phải rất khó để cháy lên không? Nhưng sau này cậu không cần lo nữa đâu, bởi vì... tớ có thể làm bật lửa của cậu đấy."
Vừa nói, cô vừa dùng mu bàn tay khẽ lướt qua phần cơ bụng của An Hữu Trân mấy lần rồi mới chịu buông ra.
Hữu Trân hoàn toàn đứng hình, cảm giác như người bị bắt nạt vừa rồi chính là mình?
Còn nữa, câu "bật lửa" mà Ánh Ánh nói có ý gì?
Đầu óc An Hữu Trân rối như tơ vò, cảm giác cả người mình sắp ướt sũng, hơn nữa, tại sao lại thấy chân có chút mềm nhũn thế này??
Trương Nguyên Ánh đứng bên cạnh nhìn An Hữu Trân bị mình "châm lửa", trong lòng có chút chột dạ, sợ cô ấy bị lạnh, liền đau lòng đi lấy khăn giúp Hữu Trân lau mồ hôi, dịu dàng hỏi: "Cậu còn ổn chứ? Để tớ lau mồ hôi cho cậu trước, rồi ngoan ngoãn thay quần áo nhé, được không?"
Giọng điệu Nguyên Ánh đầy ôn nhu, cứ như thể người vừa không cho An Hữu Trân thay đồ, còn đè cô ấy vào tủ sắt mà bắt nạt không phải là mình vậy.
"Được, Ánh Ánh, tớ hơi mỏi chân." An Hữu Trân hơi ngượng ngùng nói, không biết Ánh Ánh có chê cười mình chỉ mới hôn một chút đã mềm nhũn cả người hay không.
"Được, vậy để tớ đỡ cậu thay đồ nhé?" Trương Nguyên Ánh dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Lúc này An Hữu Trân mới gật đầu, cởi nốt chiếc áo ba lỗ vừa cởi một nửa ra, thay vào một chiếc áo thun trắng.
Tuy tay Nguyên Ánh không làm gì cả, nhưng nhiệt độ trên mặt cô lại nhanh chóng tăng cao, sắc mặt sớm đã phản bội suy nghĩ trong lòng.
Cơ thể An Hữu Trân vốn đã có nền tảng tốt, lại thêm việc duy trì tập luyện thường xuyên, khiến cho dáng người càng thêm săn chắc, hấp dẫn.
Trương Nguyên Ánh không dám nghĩ tiếp, mãi đến khi An Hữu Trân thay cả quần xong, sắc đỏ trên mặt cô mới dần dần tản đi.
Sau một hồi quậy phá, mái tóc dài của Trương Nguyên Ánh xõa trên vai cũng có chút rối. An Hữu Trân ngoan ngoãn giúp cô chỉnh lại mái tóc lộn xộn ấy.
Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân, chút ghen tuông nho nhỏ lúc nãy đã tan biến từ lâu.
Nhưng cô vẫn muốn trêu chọc An Hữu Trân một chút: "Vậy cậu nói xem, tớ là gì của cậu?"
An Hữu Trân cắn nhẹ môi, có chút căng thẳng. Ôi trời, lỡ mà trả lời sai có lại bị Ánh Ánh bắt nạt nữa không đây?
"Ánh Ánh là bạn gái của tớ, là vợ của tớ." An Hữu Trân len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Trương Nguyên Ánh, sau đó nhanh chóng bổ sung: "Còn là bật lửa của tớ nữa!"
Trương Nguyên Ánh nhìn bạn gái ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, khóe mắt tràn đầy ý cười, cô nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi An Hữu Trân: "Đây là phần thưởng cho cậu, trả lời rất tốt. Nhưng sau này, cậu không được để người khác tùy tiện chạm vào đâu đấy, tớ sẽ ghen đó."
Bên ngoài, mấy người bạn cùng phòng của An Hữu Trân đều cảm thấy khó hiểu.
"Chậc, các cậu nói xem, An Hữu Trân bị gì thế? Bình thường thay đồ chưa đến năm phút, sao hôm nay vào đó hơn nửa tiếng rồi mà còn chưa ra?" Kiều Chiêu đứng ngoài phòng thay đồ thắc mắc.
"Đúng đó, chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ ngủ quên trong đó rồi?" Ninh Tử Phàm đứng bên cạnh đáp.
"Không thể nào, phòng thay đồ bé tí, chắc là chưa thay xong, đợi thêm chút nữa đi." Đinh Vân Lộ tiếp lời.
Lúc này, Hướng Tư Hằng cũng đi tới khu vực phòng thay đồ. Nhìn thấy Kiều Chiêu và những người khác, anh ta lịch sự mở miệng hỏi: "Các em, tôi là giảng viên ngành Tâm lý học. Mấy em có thấy Trương Nguyên Ánh đâu không?"
Dù sao Trương Nguyên Ánh cũng là hoa khôi của Học viện Kester, Hướng Tư Hằng nghĩ rằng hỏi họ có lẽ sẽ biết cô ấy đi đâu.
Nhớ lại cảnh vừa rồi Trương Nguyên Ánh không thèm chào hỏi mình mà vội vã chạy đến chỗ An Hữu Trân, Hướng Tư Hằng siết chặt tay, khớp ngón tay kêu răng rắc.
Kiều Chiêu cảnh giác nhìn Hướng Tư Hằng, cô không quan tâm người này có phải giảng viên hay không.
Nhìn Hướng Tư Hằng còn trẻ thế này, ai mà biết có phải đang có ý đồ theo đuổi Trương Nguyên Ánh không?
Ngay lập tức, trong lòng Kiều Chiêu vang lên hồi chuông báo động thay cho bạn cùng phòng của mình, cô thản nhiên đáp: "Không thấy đâu, chắc là đi cùng bạn gái rồi."
Hướng Tư Hằng mỉm cười nhìn Kiều Chiêu vài giây, sau đó mới nói lời cảm ơn: "Cảm ơn em, vậy tôi đi tìm ở chỗ khác nhé."
Kiều Chiêu chỉ hờ hững gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Đồ giả tạo..."
Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ mở ra.
Hướng Tư Hằng cũng bị âm thanh đó thu hút, dừng bước nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy An Hữu Trân gần như bám hẳn lên người Trương Nguyên Ánh, hai người cứ thế đi ra khỏi phòng thay đồ.
"An Hữu Trân, cậu hay lắm, đúng là không có nghĩa khí gì cả. Trốn trong phòng thay đồ thân mật với bạn gái, quên bọn tớ sạch sành sanh rồi đúng không?"
Kiều Chiêu cố ý nói lớn, sợ Hướng Tư Hằng không nghe thấy. Cô phải giúp bạn mình tuyên bố rõ ràng với Hướng Tư Hằng rằng Trương Nguyên Ánh đã có chủ, đừng mong có cửa!
"À... Tớ quên mất." An Hữu Trân ngượng ngùng cười cười.
Đinh Vân Lộ "í" một tiếng, tò mò ghé sát lại nhìn, rồi kinh ngạc hỏi: "An Hữu Trân, trên cổ cậu là gì thế này?"
Vừa dứt lời, cô lập tức sững sờ, sau đó kêu lên: "Trời ạ, An Hữu Trân? Hóa ra cậu lại là người ở dưới à? Không thể tin được, ngay cả Trương Nguyên Ánh mà cậu cũng không đấu lại sao?"
Kiều Chiêu nghe vậy cũng nhìn sang cổ An Hữu Trân. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi cô lại càng tức hơn. An Hữu Trân thật chẳng có chí khí gì cả, trên sân đấu thì mạnh mẽ thế mà?
Sao có thể để một Trương Nguyên Ánh yếu đuối, mong manh trồng tận năm dấu hôn lên cổ được chứ?!
"Hầy... An Hữu Trân, cậu đúng là quá yếu rồi! Thật sự làm mất mặt tập thể 336 chúng ta! Về phòng nhất định phải bồi bổ cho cậu tử tế, nhìn xem cậu thế này, đến đứng cũng không vững nữa rồi!"
Mấy người bạn cùng phòng thay nhau oanh tạc An Hữu Trân một trận.
Hướng Tư Hằng đứng bên nghe được hết cuộc đối thoại của họ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hắn vẫn không thể chấp nhận chuyện Trương Nguyên Ánh thực sự ở bên An Hữu Trân. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có mình mới xứng đáng với Trương Nguyên Ánh.
Cố gắng thu lại biểu cảm méo mó trên mặt, Hướng Tư Hằng lấy lại vẻ nho nhã thường ngày rồi mới bước về phía Trương Nguyên Ánh.
"Trương học muội, tôi tìm em nãy giờ, hóa ra em ở bên An học muội à?"
Hướng Tư Hằng mỉm cười nói, nhưng khi ánh mắt lướt qua vết hôn trên cổ An Hữu Trân, biểu cảm của anh ta thoáng cứng đờ.
Trương Nguyên Ánh lúc này chẳng buồn giữ phép tắc gì nữa. Dù sao giữa cô và Hướng Tư Hằng cũng chỉ là quan hệ thầy trò bình thường.
"Ồ, vừa rồi quên mất chưa nói với thầy. Thấy bạn gái của mình, mấy chuyện khác tôi quên hết sạch rồi. Xin lỗi nhé, để thầy đợi lâu như vậy. Nếu thầy không có chuyện gì khác, vậy mời thầy đi trước đi, tôi còn muốn ở bên cạnh An Hữu Trân một lát."
Hướng Tư Hằng khẽ cười, đáp: "Ừm, quan tâm bạn gái là chuyện nên làm. Vậy tôi không làm phiền hai em nữa, chào các em."
Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi sân thể thao.
Nhưng khi vừa bước ra ngoài, khuôn mặt anh ta lập tức trở nên méo mó đầy dữ tợn.
Trương Nguyên Ánh, một người hoàn mỹ như vậy, chỉ có anh ta mới xứng đáng có được.
Còn An Hữu Trân ư?
Hừ, cứ chờ mà xem!
Hướng Tư Hằng càng nghĩ càng giận, trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh lúc nãy.
Sắc mặt hắn ta vặn vẹo đến mức những sinh viên đi ngang qua cũng bị dọa sợ.
Hướng Tư Hằng hít sâu mấy hơi, cố kìm nén tâm trạng, rồi lại đeo lên bộ mặt nhã nhặn thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com