Chương 81 (Hoàn)
Mấy tháng sau, Hữu Trân chính thức tốt nghiệp đại học.
Cô rất vui vì trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, cô đã hoàn thành được ước mơ mà kiếp trước còn dang dở. Cô cũng rất hạnh phúc vì đã gặp được người mình yêu.
Nhưng dạo gần đây, Trương Nguyên Ánh cứ có cảm giác An Hữu Trân đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng mình.
Mỗi lần cô hỏi, Hữu Trân lại tìm cách đánh trống lảng.
Nguyên Ánh không còn cách nào khác, chỉ đành án binh bất động, xem thử tiểu cẩu con nhà mình rốt cuộc đang giở trò gì.
Hữu Trân lén lút vẽ thiết kế của cô.
Cô nghĩ, tra nam đã bị đánh bại, ba tình tiết cưỡng chế cũng đã vượt qua, vậy mà độ hảo cảm của Nguyên Ánh với cô vẫn chưa đạt mức tối đa.
5 điểm còn thiếu đó như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hai người. Nếu chưa đạt đến mức tối đa, ai biết có thể lại xuất hiện biến cố gì nữa?
Cô ngẫm lại, cả hai đã cùng nhau trải qua bao gian nan, chuyện nên làm cũng đã làm, vậy mà vẫn thiếu chút gì đó...
Có lẽ, cô cần cầu hôn Trương Nguyên Ánh.
Từ nhỏ, Nguyên Ánh lớn lên trong cô nhi viện.
Dù viện trưởng đối xử với các em nhỏ rất tốt, nhưng vẫn không thể so sánh với một gia đình thực sự.
Giờ đây, Nguyên Ánh đã ở bên cô, cũng xem nhà họ An như gia đình của mình.
Nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng...
Vậy thì để cô hoàn thành nó!
Trên bản vẽ đặt trên bàn, có hai chiếc nhẫn hơi nguệch ngoạc.
Đó là cặp nhẫn mà cô muốn dùng để cầu hôn Nguyên Ánh.
Cô muốn chính tay mình làm ra nó.
Dù nét vẽ có vụng về, nhưng đó là tất cả tấm lòng của cô.
Chiếc nhẫn bên trái có một chiếc bật lửa nhỏ ở đỉnh.
Chiếc nhẫn bên phải có một ngọn lửa.
Cô vẫn chưa bao giờ quên khoảnh khắc Trương Nguyên Ánh nói với cô rằng cô ấy chính là chiếc bật lửa của cô.
Nếu Nguyên Ánh nguyện ý làm chiếc bật lửa của cô, vậy thì cô cũng nguyện ý làm ngọn lửa được bật lửa thắp lên.
Vẽ xong bản thiết kế, Hữu Trân tìm anh trai giúp đỡ, nhờ thợ điêu khắc giỏi nhất trong tiệm trang sức của nhà mình chế tác viên đá quý trên nhẫn.
Mặt khác, cô cũng nhờ mấy người bạn cùng phòng hỗ trợ.
"Mấy ngày nữa, tớ định cầu hôn Ánh Ánh, đến lúc đó các cậu giúp tớ chỉ huy sắp xếp khung cảnh một chút nhé." An Hữu Trân vừa nói đến chuyện cầu hôn, mặt liền hơi đỏ lên.
"Trời ạ, An Hữu Trân cậu giỏi thật đấy, vừa mới ra trường đã muốn kết hôn rồi à?" Kiều Chiêu vừa nghe Hữu Trân muốn cầu hôn liền lập tức phấn khích.
"Ừm, tuy bọn tớ ở bên nhau chưa lâu, nhưng tớ đã xác định cô ấy chính là người đi cùng tớ suốt đời. Đã xác định rồi thì tất nhiên phải cầu hôn chứ."
"Không vấn đề gì, cần gì cứ nói nhé." Ninh Tử Phàm cũng phấn khích không kém, vì Hữu Trân là người đầu tiên trong ký túc xá của họ muốn cầu hôn.
"Chính xác, bọn tớ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Đinh Vân Lộ siết chặt nắm tay, hào hứng nói.
Mấy ngày sau, trong tòa nhà tập đoàn An thị, Trương Nguyên Ánh đã lần thứ tám nhìn thấy "chú cún nhỏ" nhà mình chạy ra ngoài nghe điện thoại, trong lòng có chút nghi ngờ.
Nhưng miệng của "chú cún nhỏ" rất kín, cô hỏi thế nào cũng không chịu nói, Nguyên Ánh chỉ có thể chờ xem rốt cuộc cô ấy đang âm thầm chuẩn bị gì.
Hơn ba giờ chiều, Hữu Trân nói muốn ra ngoài một lát. Nguyên Ánh cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không quá để tâm. Chẳng bao lâu sau, cô nhận được điện thoại của Hữu Trân.
"Ánh Ánh, cậu nhìn ra ngoài đi." Trong điện thoại vang lên giọng nói phấn khởi của An Hữu Trân.
"Nhìn gì cơ?" Nguyên Ánh có chút thắc mắc, nhưng vẫn làm theo hướng dẫn của Hữu Trân, nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Cô liền thấy trên màn hình LED khổng lồ bên hông tòa nhà văn phòng phía bên trái hiện lên mấy chữ to: Trương Nguyên Ánh, lấy tớ nhé?
Trên màn hình LED của tòa nhà bên phải lại hiện lên dòng chữ: Không đồng ý cũng không sao, cưới tớ cũng được!
Nguyên Ánh nhìn hai hàng chữ lớn trước mặt, vành mắt hơi đỏ lên. "Chú cún nhỏ" nhà cô đúng là chẳng kén chọn gì cả, cưới cô hay để cô cưới cũng được.
Cô cố kìm giọng nói có chút run run, nói với Hữu Trân trong điện thoại: "Chú cún nhỏ nghĩ hay nhỉ, cầu hôn mà không có nhẫn à?"
"Có chứ! Ánh Ánh, cậu xuống tầng một đi, tớ đang đợi cậu ở quảng trường trước cửa." Hữu Trân vui vẻ nói trong điện thoại.
"Được, vậy tớ xem thử chú cún nhỏ mấy ngày nay đã giấu tớ làm gì nào."
Nguyên Ánh cúp máy, bước vào thang máy đi xuống. Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, cô liền nhìn thấy trong sảnh công ty, từng mảng hoa hồng được xếp thành hình trái tim hai bên lối đi.
Cô nhanh chóng bước ra ngoài, hai bên đường hoa hồng kéo dài thành một lối đi uốn lượn, dẫn thẳng đến người đang đứng ở quảng trường phía trước.
Lúc này, trong lòng Trương Nguyên Ánh chỉ mong mau chóng được nhìn thấy người đó.
Cô bước nhanh hơn, lao về phía An Hữu Trân. Hai bên có không ít người đứng xem, thậm chí một số nhân viên công ty to gan cũng đi theo để hóng chuyện.
Cuối cùng, Nguyên Ánh cũng đứng trước mặt cô. Chỉ thấy phía sau cô ấy có mấy người kéo đàn violin, tiếng đàn du dương vang vọng khắp quảng trường, cũng len lỏi vào trái tim Nguyên Ánh.
An Hữu Trân lấy ra chiếc nhẫn kim cương nắm chặt trong tay, quỳ một gối xuống, mở hộp nhẫn ra, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, hỏi: "Ánh Ánh, cậu đồng ý lấy tớ không? Hoặc cưới tớ cũng được?"
Tai Trương Nguyên Ánh hơi nóng lên, vành mắt cũng đỏ ửng. Cô đưa tay phải ra, giọng nghẹn ngào: "Vậy cậu còn không mau đeo cho tớ?"
Nghe cô nói vậy, đôi mắt Hữu Trân sáng rực. Cô lấy chiếc nhẫn kim cương hình bật lửa trong hộp ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Nguyên Ánh, rồi đưa chiếc nhẫn nhỏ hình ngọn lửa còn lại cho cô, cười nói: "Ánh Ánh, cậu cũng đeo cho tớ đi."
Nguyên Ánh nhận lấy chiếc nhẫn, cười nhẹ: "Được, tớ cũng đeo cho Trân Trân. Nhưng mà đeo rồi thì cả đời này cậu đừng hòng chạy thoát." Nói xong, cô cẩn thận đeo chiếc nhẫn ngọn lửa vào ngón áp út của Hữu Trân.
An Hữu Trân nghiêng người đến gần, khẽ nói: "Dù không đeo nhẫn thì tớ cũng là của Ánh Ánh, cả đời này không chạy thoát được đâu."
Nguyên Ánh nghe vậy, nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống. Cô bước lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Hữu Trân, tựa đầu lên vai cô ấy, giọng vẫn mang chút nghẹn ngào: "Tớ cũng sớm đã không chạy thoát rồi."
Vừa ôm lấy Hữu Trân, cô vừa tỉ mỉ ngắm chiếc nhẫn bật lửa trên tay mình, lại nằm lấy bàn tay đeo nhẫn ngọn lửa của Hữu Trân, tựa đầu vào vai cô ấy, lẩm bẩm: "Xấu chết đi được, tớ còn chưa từng thấy nhẫn kim cương nào hình bật lửa đâu."
Miệng thì chê xấu, nhưng giọng điệu lại rõ ràng đang làm nũng với Hữu Trân.
Hữu Trân vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành: "Đây là câu Ánh Ánh từng nói với tớ, tớ không chỉ nhớ bây giờ, mà còn nhớ cả đời. Ánh Ánh mãi mãi là chiếc bật lửa của tớ!"
Những nhân viên xung quanh đến xem náo nhiệt đều sững sờ. Trong công ty, Trương Nguyên Ánh luôn là người quyết đoán mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên họ thấy cô tựa vào lòng người khác như vậy.
An Hành nghe tin cũng xuống xem, vừa xuất hiện, mọi người trong công ty lập tức ngoan ngoãn đứng im.
An Hành nhìn hai người đang ôm nhau, mở miệng nói: "Trân Trân, cuối cùng em cũng cầu hôn Ánh Ánh rồi, tốt quá. Từ nay Ánh Ánh chính thức là người nhà của chúng ta. Ngày mai anh sắp xếp người đi nước ngoài giúp hai đứa lấy giấy chứng nhận nhé?"
Đám nhân viên xung quanh đều sững sờ. Khoan đã, vậy Phó Tổng Trương không phải con gái riêng của Chủ tịch An sao?
Chờ chút... Trân Trân? Hình như họ nhớ ra con gái lớn nhà họ An cũng tên Trân Trân! Vậy ra cô thư ký nhỏ của Tổng giám đốc An mới là em gái ruột của anh ấy?!
Bảo sao đến cả bộ phận nhân sự cũng không biết tên đầy đủ của thư ký An. Hóa ra cô ấy mới là thiên kim tiểu thư nhà họ An, còn Phó Tổng Trương là... bà chủ? Quá sốc!
Cầu hôn xong, Hữu Trân kéo Nguyên Ánh về căn hộ nhỏ của họ. Căn hộ đã được bạn cùng phòng của cô sắp xếp sẵn từ trước.
Vừa bước vào cửa, Nguyên Ánh liền thấy cả căn phòng tràn ngập bóng bay và hoa hồng. Mới vào chưa được mấy bước đã bị An Hữu Trân đẩy sát vào tường.
"Ánh Ánh, bạn gái, vợ yêu, tớ thích cậu lắm." Hữu Trân nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh như sao, vừa nói vừa hạ xuống từng nụ hôn dày đặc lên má và môi cô.
Trương Nguyên Ánh bị hôn đến mức không thở nổi, cố sức đẩy cô ấy ra, thở hổn hển: "Đồ chó con háo sắc, mới có mấy giờ chứ? Không cho tớ xem thử cậu đã trang trí thế nào à?"
Nghe cô nói vậy, Hữu Trân mới chịu dừng lại, kéo Nguyên Ánh vào phòng ngủ.
Vừa mở cửa, trần nhà và sàn nhà đều phủ đầy bóng bay, còn trên giường, những cánh hoa hồng được xếp thành một hình trái tim thật lớn.
An Hữu Trân liếm môi, vừa rồi mới hôn Ánh Ánh có mấy cái, căn bản là chưa đủ. Lần này vào phòng ngủ rồi, nhất định không thể để Ánh Ánh chạy thoát nữa!
"Ánh Ánh, cậu nằm lên thử xem."
Hữu Trân đã bế ngang cô lên, đặt xuống giường, sau đó đè lên người cô.
"Cậu đúng là đồ chó con hư hỏng, thử cái gì mà thử, mau tránh ra."
Nguyên Ánh cố đẩy An Hữu Trân ra, nhưng không đẩy nổi. Chó con nhà cô tuy mềm mại đáng yêu, nhưng ngày nào cũng tập luyện, sức rất lớn, cô căn bản không chống đỡ được.
Chỉ vài cái thôi, cô đã bị An Hữu Trân hôn đến mức hơi thở rối loạn.
"Đồ chó con hư hỏng, đứng dậy trước đã, còn chưa tắm mà, trên giường còn có cánh hoa nữa..."
Thế nhưng lời chưa kịp nói xong đã bị Hữu Trân chặn lại bằng nụ hôn.
Hai tiếng sau, Nguyên Ánh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Hữu Trân đang ngoan ngoãn ngồi trên giường giả vờ đáng yêu.
Nguyên Ánh nhìn cô, khẽ cười lạnh:
"Chó con hư hỏng vừa nãy còn như sói đói, sao giờ lại giả vờ đáng thương rồi?"
"Hu hu hu, không có mà, tớ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời vợ mà."
An Hữu Trân chớp đôi mắt lấp lánh nhìn cô.
"Hừ, thế mà tớ chẳng nhìn ra đấy."
Nguyên Ánh liếm khóe môi, chó con hư hỏng dám bắt nạt cô, vậy thì cô cũng phải bắt nạt lại. Thế là chẳng bao lâu sau, trên cổ Hữu Trân chi chít dấu hôn.
Hôm sau, Hữu Trân và Nguyên Ánh quay về nhà họ An. An Hành đã lấy được giấy kết hôn của hai người. Trì Hiểu thì vui sướng không thôi, giờ cô thực sự có hai cô con gái rồi!
"An Hành, nhìn em gái con giỏi chưa, tìm được Ánh Ánh rồi, còn con thì sao?"
An Hành bị gọi tên bất ngờ, nhất thời ngẩn người. Hữu Trân đã nhanh nhảu trả lời thay anh:
"Mẹ, dạo này anh con toàn hẹn hò với chị Trần Tĩnh đấy."
"Hừ, cái miệng nhanh quá rồi đấy!"
An Hành hận không thể chạy qua bịt miệng An Hữu Trân lại.
Nghe vậy, Trì Hiểu càng vui hơn: "Vậy khi nào dẫn con bé về nhà đây?"
"Để khi nào có thời gian đã."
An Hành chỉ cười trừ.
Nửa tháng sau, Hữu Trân và Nguyên Ánh tổ chức một đám cưới lớn tại thành phố Kinh Đô.
Tống Mông Mông, Vương Tiêu cùng các bạn cùng phòng của Hữu Trân đều đến giúp đỡ, ai nấy bận rộn không ngớt.
Sau khi MC nói xong một đoạn dài giới thiệu, Viện trưởng Nguyên trao tay Trương Nguyên Ánh cho An Hữu Trân, còn An Trung Khôn và Trì Hiểu thì giao An Hữu Trân cho Trương Nguyên Ánh.
"Chúng tôi không phân ai cưới ai, ai gả cho ai, mà chỉ đơn giản là gả cho nhau."
Tại hôn lễ, An Hữu Trân đã nói như vậy.
Sau đám cưới, Hữu Trân nghe thấy âm thanh máy móc cuối cùng từ hệ thống:
"Chúc mừng ký chủ đáng yêu, đạt được hảo cảm của nữ chính Trương Nguyên Ánh +5, hiện tại hảo cảm của nữ chính: 100 (người yêu thân mật). Ký chủ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống."
Đến đây, ký chủ sẽ có được quyền thực sự tồn tại trong thế giới này, nữ chính Trương Nguyên Ánh cũng sẽ không còn bị ác ý nhắm vào, toàn bộ tình tiết cưỡng chế trong sách đều bị hủy bỏ.
Hệ thống cũng phải nói lời tạm biệt với ký chủ rồi, mong rằng ký chủ và nữ chính sẽ hạnh phúc mỹ mãn!
"Hệ thống, hệ thống?"
An Hữu Trân gọi mấy lần trong đầu nhưng không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Đến lúc này, cô mới thực sự yên lòng. Cô và Ánh Ánh cuối cùng cũng có thể tự do ở bên nhau!
~ Hoàn ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com