Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bữa tối gia đình

Sakura thực sự không muốn đến bữa tối gắn kết Đội Bảy tại nhà chính của tộc Uchiha. Thành thật mà nói, cô đã bị sốc khi lời mời thậm chí còn được gửi đến cô nhưng một ngày sau sự việc , Sasuke đã đến gặp ba thành viên khác của đội sau buổi tập và nói với họ rằng bố mẹ mình đang mong đợi họ đến bữa tiệc vào tối thứ Sáu.

Mẹ của Sakura khi nghe tin đã nhất quyết nài nỉ cô đi, đề cập đến việc sẽ có lợi thế nào nếu họ bắt đầu tiếp đón một vài khách hàng của tộc Uchiha nếu Sakura tạo được ấn tượng tốt ban đầu. Và họ thực sự cần một chiếc ghế dài mới và Sakura biết mẹ cô đã không thể mua một tấm nệm mới cho mình trong túi tiền của họ kể từ trước khi Sakura chào đời...

Tuy nhiên, cô vẫn chưa nói với mẹ mình về vụ Sasuke bị côc đấm, nên đối với Haruno Akane, con gái cô chỉ lo lắng về việc gặp gia đình chàng trai mình yêu. Và, khi phải đối mặt với sự lựa chọn, Sakura chắc chắn rằng cô thà đối mặt với một người đứng đầu tộc Uchiha đang khó chịu còn hơn là sự giận dữ của mẹ cô (dù sao thì cô cũng đã bị cấm túc nhiều tuần khi làm điều gì đó khiến mẹ mình thực sự khó chịu) .

Vì vậy, cô ở đó, ôm chặt một hộp trà thủ công sang trọng từ phía Bắc Hỏa quốc, tiến về phía quận Uchiha với những bước chân nặng nề và trái tim thậm chí còn nặng trĩu hơn.

"Này! Sakura-chan, đợi tớ với!" Những suy nghĩ u ám của cô, vòng xoáy tưởng tượng cô theo mỗi con phố mà cô rẽ, đột nhiên bị gián đoạn bởi giọng nói quen thuộc của người đồng đội tóc vàng phát ra từ phía sau cô. Khi cô quay lại đối mặt với Naruto, nụ cười tỏa nắng của Naruto khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thậm chí cô còn cố nở một nụ cười nhẹ.

"Chào, Naruto" Lúc này cô mới nhận ra cậu bé đang được đi cùng ai đó và ngay lập tức cô cảm thấy mình đang cúi mình thật sâu "Uzumaki-sama! Đây là một vinh dự-"

"Này, không cần phải trang trọng thế đâu, được chứ?" Người phụ nữ tóc đỏ và con trai cô ấy đứng trước mặt cô ấy trong khoảnh khắc và người phụ nữ quyền lực nhất đất nước sau đó nhẹ nhàng đỡ Sakura đứng dậy từ chiếc nơ của mình. Cô ấy đang cười toe toét, một bản sao của Naruto (hay đúng hơn là ngược lại, vì Naruto là con của cô ấy).

"Cô phải đưa thứ gì đó cho mẹ của Sasuke-kun, Mikoto " Kushina giải thích thêm (mặc dù Sakura đã biết mình là ai sau suốt thời gian đi học nhưng cô đánh giá cao sự chu đáo đằng sau nó) "Nên cô quyết định đi cùng Naru-chan!"

" Mẹeeeeeeee" Naruto rên rỉ "Đừng gọi con như vậy trước mặt Sakura-chan !" Đôi má rám nắng thường ngày của Naruto ửng đỏ và Sakura không thể không cười khúc khích.

"Aww, thôi nào, con sẽ luôn là Naru-chan bé nhỏ của mẹ, con biết mà!"

Cuộc trò chuyện giữa mẹ và con trai tiếp tục trong suốt chuyến đi, cho đến khi họ đến trước cửa của nơi chắc chắn là nhà chính của tộc Uchiha. Vào thời điểm đó, Sakura cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi ở bên người anh hùng chiến tranh thực sự Uzumaki Kushina và thậm chí còn cố gắng xen vào cuộc trò chuyện để trêu chọc Naruto về một giai thoại từ những năm chập chững biết đi mà cô nàng tóc đỏ đã chia sẻ. Nụ cười hài lòng mà Sakura nhận được từ người phụ nữ lớn tuổi đã sưởi ấm cô từ đầu đến chân.

Tuy nhiên, sự thư thái của cô lại nhường chỗ cho nỗi sợ hãi khi cánh cửa mở ra và Itachi đột nhiên xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh chào cả ba người họ, đặc biệt là dì Kushina (vì cô nhất quyết yêu cầu Sakura gọi mình như thế) nhưng khi bộ ba bước vào genkan để bắt đầu đổi giày lấy dép đi trong nhà, cô cảm thấy đôi mắt của cậu bé lớn hơn đang khoét một lỗ sau lưng mình. 

"Cái này là dành cho em, Haruno-kun," khi cuối cùng anh ấy lên tiếng là để đưa ra một đôi dép có cùng màu xanh lục như mắt cô "Mẹ anh đã chọn cho em"

"Ừm, em cảm ơn" Cô gần như không thể thốt ra được lời nào từ nỗi sợ hãi đang nghẹn lại trong cổ họng. Rốt cuộc, thật không hay chút nào khi một người được xếp vào hàng ngũ ANBU ưu tú ở tuổi mười lăm lại nhìn bạn với ánh mắt dò xét gắt gao như vậy. Mặc dù vậy, cô rất cảm động khi mẹ Sasuke đã cố gắng mua cho cô một đôi dép riêng, giống như dì Kushina và Naruto (đôi dép sau có màu cam bắt mắt mà Naruto rất thích).

"Cái này dành cho gia đình anh" cô đưa hộp trà và nhận lấy đôi dép, cố gắng không nhăn mặt khi thấy tay mình hơi run. Itachi là thành viên của ANBU nên không thể nào anh không nhận ra sự lo lắng của Sakura. Cậu thiếu niên nhận lấy chúng với một cái gật đầu xác nhận. Có lẽ... có lẽ anh ấy không ghét cô vì đã đấm em trai quý giá của anh ấy? Điều đó mang lại cho cô chút hy vọng về việc mẹ Sasuke sẽ phản ứng thế nào.

Có vẻ như chỉ cần nghĩ đến mẫu hệ của tộc Uchiha là đủ để triệu hồi dì ấy, bởi vì khi cô vừa xỏ xong đôi dép mới cực kỳ thoải mái và có lẽ đắt tiền một cách ngu ngốc của mình , Sakura bắt gặp cảnh tượng người phụ nữ đang rẽ ở góc tường để lén nhìn vào nơi nhóm nhỏ bốn người họ đnag đứng.

"Kushina!" Có một niềm hạnh phúc thực sự hiện lên trên khuôn mặt của người phụ nữ (xinh đẹp một cách không thể tin được) và nụ cười của dì ấy vẫn không thay đổi khi cô hướng sự chú ý sang chào Naruto. Và rồi, bất chấp ý định tốt nhất của Sakura là trốn đằng sau người đồng đội lùn hơn mình, cuối cùng cô cũng bị phát hiện.

"Chắc chắn con là Sakura-chan" dì ấy trông vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cô gái đã làm gãy mũi con trai mình vài ngày trước. Có lẽ Sasuke chưa nói gì? "Dạo gần đây Sasuke không ngừng nhắc đến con!"

Tâm trí Sakura trống rỗng mọi suy nghĩ ngoại trừ một điều: Sasuke đang nói về tôi? Không ngừng?

"Cậu chắc chắn đã để lại ấn tượng sâu đậm đấy, Sakura-chan" Naruto cười khúc khích khi quàng tay qua vai Sakura và cô gái tóc hồng quá sốc nên không phản kháng như đáng ra phải làm.

"Cậu ấy... Cậu ấy có?" Cô ngần ngại hỏi người phụ nữ lớn tuổi hơn để xác nhận, đặc biệt khi cô lo sợ về những gì người ta nói về mình nhưng cô không thể ngăn mình lại. Cái nhìn mà Mikoto-sama trao đổi với mẹ Naruto không làm cô bớt lo lắng hơn, cũng như tiếng cười nho nhỏ thoát ra khỏi dì Kushina cũng không.

Ngay cả khi Sasuke bắt đầu làm cô khó chịu với tất cả những cái nhìn chằm chằm và cách đối xử nóng lạnh thậm chí còn dữ dội hơn (giống như lạnh và lạnh hơn, nếu đó là Sasuke), dạ dày của Sakura không thể không rung lên khi cô cố gắng không đỏ mặt quá mức.

"Thằng bé nói rằng con đang tỏ ra khá mạnh mẽ. Dì cũng nghe nói Rin-chan có thể sẽ nhận con đi học nghề ngoài nhiệm vụ của mình ở Đội Bảy phải không?"

"Ừm, vâng ạ, hôm nọ Kakashi-sensei đã giới thiệu cho chúng con" Khi cô đấm con trai của Mikoto-sama trên sân tập .

"Con sẽ đi tìm Sasuke" Itachi xen vào cuộc trò chuyện để thông báo việc rời đi của mình nhưng khi anh nhìn Sakura lần cuối, anh trông không còn mãnh liệt nữa. Không, anh ấy đang mang vẻ mặt thích thú giống hệt mẹ mình. Người thừa kế gia tộc chỉ dừng lại một lần nữa để đưa cho mẹ chiếc hộp mà Sakura vừa đưa cho anh lúc trước "Haruno-kun mang trà tới" Và rồi, anh biến mất ở hành lang, tiến sâu hơn vào nhà.

"Tốt! Tớ không muốn làm gián đoạn cuộc vui nữa! Tớ chỉ đi cùng Naru-chan để trả lại cái này thôi," Dì Kushina coi đó là tín hiệu rời đi, đưa chiếc túi nhỏ mà mình mang theo cho bạn mình trước khi mang dép trở lại.

"Tớ sẽ xem liệu tớ có thể kéo Minato ra khỏi công việc giấy tờ của anh ấy đủ lâu để đưa tớ đến một cuộc hẹn hò thích hợp không!" Với lời thông báo đầy hào hứng đó và lời hứa sẽ gặp mẫu hệ của tộc Uchiha vào bữa trưa ngày hôm sau, cô gái tóc đỏ bước ra khỏi nhà và hòa mình vào không khí mùa xuân mát mẻ. Làm thế nào mà Ớt đỏ hung dữ huyền thoại của Konoha lại có thể dễ thương đến vậy ?

"Được rồi, hai đứa vào nhà đi" Mikoto dẫn hai đứa trẻ vào trong nhà "Bữa tối gần như đã sẵn sàng rồi nên chúng ta sẽ đi tới phòng ăn thôi. Kakashi-kun đã gửi lời nói rằng mình sẽ không đến được, nên tối nay chỉ có chúng ta thôi. Và có thể-"

"Dì Mikoto!" Người phụ nữ bị gián đoạn bởi một giọng nói vui vẻ khi họ rẽ vào một phòng ăn rất sang trọng, nơi Sasuke và anh trai mình đã ngồi sẵn với một chàng trai trẻ khác ngồi ở phía bên kia của Itachi.

Sakura có cảm giác như đang ở trong viện bảo tàng, sợ chạm vào bất cứ thứ gì vì sợ làm vỡ hay làm bẩn nó. Đó là một cảm giác đủ mất tập trung khi cô không thể cho phép mình tập trung vào Sasuke hoặc người mới đến cho đến khi cô ngồi an toàn bên chiếc bàn gỗ lớn, hai tay đặt trên đùi một cách kính trọng, nơi cô không thể làm tổn thương bất cứ điều gì .

"Có phải em là Sakura-chan không?" Chàng trai trẻ có mái tóc xoăn đen ngang ngược và kết hợp với nụ cười dễ gần của anh, Sakura lại cảm thấy hơi nóng dâng lên trên má mình. Có phải tất cả mọi người đều... đẹp trai một cách quá đáng không?

Cô gật đầu, sợ mình sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc nếu mở miệng ngay lúc đó.

"Em thật dễ thương, anh có thể hiểu tại sao Sasu-chan không ngừng nói về em! Nhân tiện, anh là anh họ của Sasuke, Shisui."

"Shisui-!" Sasuke trông có vẻ xấu hổ , cố gắng lao qua anh trai mình để tấn công anh họ.

"Sasuke, con sẽ dừng hành động ngu ngốc này lại và cư xử đúng mực" Giọng nói trầm trầm của tộc trưởng cắt ngang không khí, khiến mọi người dừng bước khi nhìn người đàn ông oai vệ bước vào phòng ăn. Người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Shisui (ngay cả Itachi cũng có vẻ căng thẳng hơn một chút ở vai, Sakura nhận thấy). Ngay cả cách anh dừng lại để đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đầu vợ trước khi ngồi vào chỗ ngồi ở đầu bàn cũng không làm dịu đi sự lo lắng của cô gái tóc hồng.

"Dù sao thì, như anh đã nói, không phải ngày nào cũng có người bị đồng đội của mình đấm vào mặt và mở được sharingan" Shisui tiếp tục, vẫn cười toe toét.

Sakura muốn chết . Đặc biệt là khi Uchiha Fugaku (người đứng đầu gia tộc được cho là gia tộc quyền lực nhất làng!) chuyển sự chú ý khỏi việc mắng con trai mình để tập trung vào cô. Nếu cô nghĩ ánh mắt của Itachi trước đó rất mãnh liệt thì nó chẳng là gì so với cha Sasuke.

"Shisui nói đúng, Haruno-kun" người đứng đầu lực lượng cảnh sát thừa nhận, điều này dường như khiến cô gái trẻ bị sốc "Nó gần như chưa từng được nghe đến. Tuy nhiên" nét mặt của ông ấy cuối cùng (may mắn thay) cũng bắt đầu dịu đi một chút "Chúng tôi rất vui vì Sasuke không cần phải trải qua trải nghiệm mà hầu hết gia tộc chúng tôi phải trải qua khi mở khóa sharingan."

Đôi mắt Sasuke mở to vì sốc, giống như Sakura. Về phần mình, Naruto gần như im lặng một cách kỳ lạ nhưng cô bé hồng hào quá bận đón nhận ánh mắt của Uchiha Fugaku và cố gắng không thu mình lại. Cô thậm chí còn không biết phải nói gì với những điều như thế?!

"Cảm ơn ạ" cô cố gắng thực hiện những cách cư xử tốt mà mẹ đã dạy cho cô từ khi còn nhỏ nhưng giọng cô phát ra chỉ hơn một lời thì thầm. Trong giọng điệu của cô cũng có chút thắc mắc, như thể Sakura không chắc liệu đó có phải là câu trả lời đúng hay không (vì thực lòng cô không chắc chắn lắm). May mắn thay, Mikoto-sama đã can thiệp để cứu Sakura.

"Đúng vậy cháu yêu, chúng ta rất biết ơn vì đã giúp Sasuke giải phóng khả năng của thằng bé. Mặc dù vậy" nụ cười nhẹ nhàng của cô chuyển sang vẻ nghiêm nghị khi cô quay đầu lại nhìn con trai nhỏ của mình. Sasuke cứng người trên ghế khi mẹ nói chuyện với mình "Dì tin rằng thằng bé nợ cháu một lời xin lỗi vì những gì Sasuke đã nói với cháu những điều đó. Đúng không Sasuke?"

Ánh mắt của Sasuke dán chặt vào đĩa của mình trong khi đang lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, đến nỗi Sakura không thể nghe được mặc dù ngồi đối diện với Sasuke.

"Đó là cái gì thế, Sasu-chan?" Shisui một lần nữa lên tiếng "Chúng ta không nghe rõ lắm"

Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô gái tóc hồng chắc chắn rằng cậu thiếu niên sẽ chết như một cái đinh trước cửa.

"Tớ xin lỗi" Nó vội vã và hơi khắc nghiệt, nhưng đó là một lời xin lỗi thành thật của Sasuke-kun !

"Cảm ơn" Đôi mắt Sasuke tối tăm và dò xét, liếc nhìn cô và Sakura cảm thấy mình bắt đầu lắp bắp khi hơi nóng bò lên cổ, khắp mặt và tai cô "Tớ, ừm, tớ tha thứ cho cậu. Và tớ xin lỗi một lần nữa vì đã đấm cậu"

"Hn" Đó là câu trả lời thông thường  nhưng Sasuke vẫn không ngừng nhìn cô .

Đó là giấc mơ của Sakura đã trở thành hiện thực... hoặc có lẽ đã như vậy, vài tuần trước. Nhưng sau khi Sasuke nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cho dù có báo thù được, SAkura cũng chắc chắn sẽ cảm thấy nhiệt huyết của mình nguội đi vài độ. Thêm vào đó, việc Sasuke luôn tập trung chăm chú vào mình đã bắt đầu khiến Sakura lo lắng.

...Có lẽ cô cần phải xin lỗi cậu ấy vì hành vi của mình ở Học viện, bởi vì nếu điều đó khiến Sasuke trở nên khó chịu đến mức này chỉ sau vài ngày, Sakura không thể tưởng tượng được việc phải chịu đựng nó trong nhiều năm như thế nào.

"Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào Sakura-chan nhiều thế, teme? Nó thật đáng sợ " Lời xen vào của Naruto cuối cùng cũng khiến cậu bé xanh xao quay mặt đi và cuộc cãi vã thường lệ của họ lại bắt đầu. Mọi người trong bàn đều đủ quen thuộc với cả hai chàng trai nên không bị để tâm, mặc dù Mikoto-sama bắt đầu khiển trách hai người khi những người còn lại trong gia đình cuối cùng cũng bắt đầu đụng đũa.

Sau đó là một bữa ăn khá yên bình. Người đứng đầu tộc Uchiha huyền thoại và Lực lượng Cảnh sát Làng Lá tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên vì vẻ ngoài nghiêm nghị của ông. Ông ấy và Mikoto-sama rõ ràng vẫn đang yêu nhau - có điều gì đó khi nhìn thấy một người đàn ông xếp hạng S trong Sách Bingo nhìn vợ mình như thể mặt trời và tất cả các ngôi sao quay xung quanh khiến cô gái hồng hào cảm thấy đặc biệt mềm mại và lung lay bên trong.

Cô ước gì Sasuke-kun sẽ nhìn mình như vậy , thay vì cái liếc nhìn nửa vời kỳ lạ mà Sasuke gần như không ngừng nhìn cô suốt hai ngày qua.

Và rồi, giữa bữa tối, Shisui bắt gặp ánh mắt của cô và nháy mắt với Sakura.

Sakura cố gắng không bị nghẹn miếng cá mình vừa ăn, vội vàng ngoảnh mắt đi khi một nụ cười nhếch mép bắt đầu nở trên khuôn mặt chàng trai trẻ. Thật không may, ánh mắt của Sakura ngay lập tức hướng về phía Sasuke-kun và Sasuke trông như vừa nuốt một quả chanh khi nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ấy đã vướng vào cái quái gì với quả bóng chảy xệ của Hashirama vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #sasusaku