Chap 1
Phan Lê Ái Phương là một người đã lên chức bác từ lâu. Cô có ba đứa cháu luôn miệng gọi là bác, gọi đến mức cô cảm thấy như mình lớn tuổi thật rồi. Lớn tuổi là sự thực, nhưng cô vẫn còn độc thân.
Lớn tuổi và độc thân vốn chẳng liên quan gì nhau. Ai nói người lớn tuổi nhất định phải lập gia đình? Đứng trên góc nhìn của một chuyên gia xã hội học mà nói, người độc thân lớn tuổi đang có chiều hướng tăng cao, nó làm ảnh hưởng trạng thái cân bằng của xã hội. Do đó, lớn tuổi mà chưa lập gia đình là có tội.
Mọi việc không chỉ ngừng ở đó. Trong mắt ông bà Phan, cô không chỉ có tội, mà còn bất hiếu.
Ái Phương từ đứa con ưu tú nhất của ba mẹ trở thành đối tượng khiến ông bà đau đầu. Tuy bất mãn vì điều này, nhưng mỗi khi Ái Phương bị bà Phan dạy bảo, cô cũng cảm thấy mình hơi bất hiếu.
Hiện nay, bà Phan đang chạy theo trào lưu của giới trẻ. Thỉnh thoảng bà sẽ thốt ra một hai từ lóng trên mạng gọi con mình. Bà hay dùng từ "Gái ế" để hình dung về cô, rồi gắn cho cô biệt danh... "Thiếu tướng ế vợ".
Thiếu tướng còn khoảng một năm rưỡi nữa là bước vào hàng ngũ bốn mươi. Không ế thì là gì?
Nếu trước đây bà Phan thường nhân nhượng con mình, thì bây giờ bà đang dốc hết lòng khuyên bảo cô.
" Con gái, lúc nào con mới giải quyết xong việc cá nhân hả? Phụ nữ hơn ba mươi đã ế, con bây giờ bao nhiêu, con là người ế nhất trong đám người ế đấy. Mẹ có thể bảo với người ngoài con chưa gặp được đối tượng kết hôn, nhưng trong nhà mẹ phải nghiêm túc nhắc con rằng, con đang bị ế. Nếu con không tranh thủ, con sẽ rất đáng thương!"
Bạn xem xem, phụ nữ không lập gia đình, không chỉ mang tiếng bất hiếu, mà còn rất đáng thương.
Hiện nay có khá nhiều phụ nữ sống độc thân, không lập gia đình. Trong đó, người có diện mạo xấu xí là chiếm đa số, phần còn lại là do gặp vấn đề về tâm sinh lý.
Trên đời này, không gì là không thể xảy ra. Vậy nên đẳng cấp như Ái Phương lại chưa lập gia đình cũng có thể hiểu được. Có lẽ do cô quá kén chọn nên không thấy ai hợp mắt hoặc gặp vấn đề nghiêm trọng về sinh lý chăng? Nếu nói theo tiểu thuyết ngôn tình thì người phụ nữ này đã trải qua quá nhiều biến cố nên mất hết niềm tin vào đời sống hôn nhân.
Nếu có người hỏi Ái Phương tại sao chưa kết hôn, cô chỉ im lặng, không trả lời. Đây là một bí mật và bí mật này bị rất nhiều người soi mói.
Đối với Ái Phương mà nói, cô không quan tâm người khác dị nghị thế nào về mình. Việc của cô là của mỗi một mình cô, có gì đáng để bàn tán.
Chẳng lẽ cô phải đi phân bua với người ngoài tại sao mình chưa lập gia đình?
Phan gia có hai người con. Con út là Phan Lê Tóc Tiên đã kết hôn từ lâu. Vợ con út là Minh Hằng sinh ba, một nữ hai nam. Ba đứa bé đều hết sức đáng
yêu. Mỗi lần Ái Phương về nhà, hai đứa sẽ ngồi lên hai đùi cô, còn một đứa vừa bám lên lưng cô vừa nói, "Bác ơi, Bin muốn cưỡi ngựa!"
Nhiều khi Engfa rất biết ơn "Bi, Bin , Chíp", bởi vì nhờ bọn trẻ mà bà Phan bớt càm ràm, cũng không quản lý chặt chẽ chuyện hôn nhân của cô như trước đây. Tuy đã có đủ cháu trai cháu gái, nhưng chuyện cưới xin của con lớn vẫn là quan trọng nhất với hai người lớn nhà Phan gia. Họ sợ không đợi được ngày con lớn yên bề gia thất.
Hôm nay, Ái Phương vừa từ quân khu về nhà. Sau khi cả nhà vui vẻ dùng bữa, bà Phan đưa cô một tấm hình, "Con coi thử đi. Cô gái này rất xinh."
Ái Phương ngó lơ, cô nghiêng đầu kêu bà Phan, "Mẹ!"
"Gọi mẹ cũng vô ích. Nội trong năm nay, con phải giải quyết cho xong việc cá nhân." Bà Phan ra lệnh.
"Việc cá nhân là gì ạ?" Cháu gái Hằng Nga ( Chíp) hỏi.
"Đó là bác con phải tìm bác gái cho con." Bà Phan hiền từ đáp lời.
"Chíp không muốn bác gái. Bác gái già lắm." Trong mắt bé Chíp , bác gái luôn là những người lớn tuổi, da dẻ nhăn nheo.
"Bin cũng không thích." bé Bin bóc một miếng bánh bỏ vào miệng, cậu bé vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Những đứa bé sinh ba đều là một tổng thể hoàn chỉnh. Chíp và Bin phát biểu ý kiến xong, liền đưa mắt nhìn anh hai Bi. Trọng Tiến ( Bi) là một đứa bé có chính kiến riêng, cậu bé bỏ muỗng xuống, "Đúng là bác phải tìm một bác gái. Bác phải có bác gái thì mới có em bé."
Ái Phương lặng lẽ đặt tay lên đầu Bi, ông Phan thôi đọc báo, nói xen vào, " Thằng Bi còn hiểu chuyện hơn chị đấy!"
Ái Phương nhìn ông bà Phan , "Ba mẹ, con tự lo chuyện của mình được. Con chưa vội lập gia đình, ba mẹ không cần lo nghĩ linh tinh thay con."
Có ba mẹ nào không lo lắng chuyện đại sự của con cái? Ông Phan nổi giận đùng đùng. Nhưng do lúc này cả nhà đang ăn tráng miệng, ông không thể
bực bội dọa 3 đứa cháu của ông sợ hãi, mà nếu không nói ông sẽ rất tức tối...
"Phải, tôi và mẹ chị lo nghĩ linh tinh. Chị còn trẻ nên đâu cần gấp gáp, chị còn trẻ... còn trẻ..." Hai chữ "còn trẻ" cuối cùng được ông Phan rít qua kẽ răng, khiến đứa cháu gái bé nhỏ ngây thơ giật mình, cô bé lật đật nói, "Ông nội đừng mắng bác. Cùng lắm sau này Chíp lớn lên sẽ gả cho bác."
Tóc Tiên và Minh Hằng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng lên tiếng, "Chíp không thể gả cho bác..."
Chíp áy náy nhìn Ái Phương , "Vậy con không giúp bác được rồi."
Ái Phương nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tinh xảo thoáng dịu dàng, "Không sao."
Thành gia lập thất, sinh con nối dõi, không phải là quy luật từ xưa đến nay sao? Nếu đi ngược quy luật tự nhiên thì mới là bất thường.
Sau khi ăn xong, bà Phan lên lầu gõ cửa phòng con lớn. Lúc này, Ái Phương đã thay bộ quân phục trang nghiêm bằng áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần tây thẳng thớm, trông cô càng phong độ và mạnh mẽ.
Bà Phan nhìn chằm chằm Ái Phương bằng ánh mắt thương xót và không sao giải thích được.
"Mẹ, sao mẹ vào mà không nói tiếng nào?" Ái Phương chỉnh cổ áo ngay ngắn, cô nói tiếp, "Tối nay con không về ăn cơm. Bạn con đám cưới nên con đi dự tiệc."
"Bạn nào của con? Sao mẹ chưa nghe con nhắc bao giờ?" Bà Phan quan tâm hỏi han.
"Mẹ không biết cậu ấy đâu. Cậu ấy là bạn học cấp ba của con." Ái Phương giải thích.
Bà Phan ngẩng phắt đầu, cất giọng khó tin, "Con còn bạn học chưa kết hôn thật ư?"
Ái Phương đáp, "Cậu ấy từng kết hôn nhưng bốn năm trước vợ cậu ấy bị bệnh qua đời."
Bà Phan càng nghe càng khó chịu, "Bạn con đã kết hôn đến lần thứ hai, mà con còn chưa có tin tức gì hết!"
Ái Phương : "..."
Trước cấp hai, cuộc sống của Ái Phươnh cũng như bao bạn bè đồng trang lứa khác, áp lực học tập luôn đè nặng lên cô. Gia đình khá giả và danh giá không cho phép tuổi trẻ của cô sống phóng đãng ngông cuồng. Gia đình đòi hỏi cô phải cố gắng hơn bất cứ ai hết. Từ tốt nghiệp cấp ba cho đến vào học viện quân sự, rồi lấy bằng thạc sĩ, cô đều chứng tỏ mình là người xuất sắc nhất. Nhờ thế, cô được thăng chức thẳng từ lính trinh sát lên chỉ huy. Tuổi trẻ của cô huy hoàng chiến công, tương lai rộng mở nhưng cũng đi kèm với đời sống độc thân.
Có lẽ năm ấy, hoa đào đã nở rộ thật sự. Hoa đào tuy nhỏ nhưng sáng chói màu đỏ au. Đó là nửa thanh xuân tươi sáng của Ái Phươnh, còn nửa thanh xuân khác ở đâu. Ái Phương không biết.
Thanh xuân thường gắn liền với những từ "Tiếc nuối", "Hồi ức" và "Mất mát". Thế nhưng một người xuất sắc như Ái Phương , thanh xuân của cô không có "Tiếc nuối", cũng không có "Mất mát", vì vậy không cần "Hồi ức".
Đám cưới mà Ái Phương tham gia tối nay là của bạn thân Đức Hoàng . Cô không có nhiều bạn như em gái Tóc Tiên, nhưng mỗi người bạn của cô đều là chí cốt tâm giao.
Chú rể Đức Hoàng và Ái Phương cùng thi vào học viện quân sự. Sau khi tốt nghiệp, cả hai đều làm ở viện nghiên cứu quân sự trong vòng một năm, rồi anh ta vì bạn gái đổi sang nghề khác. Khi ấy, nhờ gia đình Đức Hoàng quen biết nên anh ta chuyển làm công an. Trong một lần truy bắt bọn buôn ma túy, Đức Hoàng bị trúng đạn, bạn gái cô ấy đau lòng, khóc lóc sướt mướt. Anh ta thấy vậy lại chuyển sang kinh doanh.
Đôi khi người quan trọng nhất trong cuộc đời không phải là người đi cùng ta lâu nhất. Đức Hoàng kết hôn chưa tới hai năm thì vợ cô ấy bị ung thư qua đời.
Nhiều lúc, con người đối mặt với số phận đều ở thế bị động. Họ sẽ bị động chọn lựa, bị động từ bỏ. Sau đó trải qua quá trình mài giũa, vài chuyện bị động sẽ trở thành chủ động hoặc những chuyện đó chỉ có thể ở thế bị động mãi mãi.
Ngày hôm nay, Đức Hoàng tái hôn với một nữ diễn viên.
Số phận chính là kỳ tích, nó sẽ gắn kết những con người xa lạ lại gần nhau.
____________________________________
Xin hứa chăm chỉ ra chap của fic này 🫰🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com