Chap 6
"Đau ở đâu?" Lan Hương ngồi xổm xuống, nàng lo lắng nhìn đứa bé. Thấy đứa bé giả vờ đau hù mình, nàng nghiêm mặt răn dạy, "Em đụng chị mới đúng chứ!"
"Không đúng." Đứa bé trả lời quả quyết, "Em là con nít, chị là người lớn, con nít làm sao đụng được người lớn."
Đúng là kiểu suy luận của trẻ con.
"Được rồi, em mau đi tìm ba mẹ đi." Lan Hương nói.
Cậu bé nháy mắt với nàng rồi bỏ đi.
Lan Hương vòng qua khúc cua lại thấy một cậu bé đang nhón chân xem cá trong hồ, nàng bước lại xoa đầu cậu bé, "Tại sao còn chưa đi tìm ba mẹ?"
Cậu bé chậm rãi xoay đầu, tuy mặc đồ giống nhau nhưng đứa bé này và đứa bé ban nãy nhìn khá khác nhau. Cậu bé nhíu mày, "Em quen chị?"
Lan Hương có chút xấu hổ, "Xin lỗi em."
"Không sao." Cậu bé ngoảnh đầu ngắm bầy cá đủ màu sắc trong hồ. Đúng lúc này, một giọng nói khá quen thuộc truyền tới, "Bi, Bin, hai cháu ở đâu thế?"
Xem ra hai đứa bé này là sinh đôi. Lan Hương còn chưa định thần thì hai tay nàng đã bị người khác kéo lấy. Lan Hương trông thấy bà Phan đứng trước mặt nàng, "Chào cháu Bùi, trùng hợp quá."
"Chào bà Phan."
"Gọi bác được rồi."
"Dạ, bác..."
Cũng trong lúc này, một người phụ nữ trông giống bảo mẫu ôm cậu bé ban nãy quay lại, một bảo mẫu khác ẳm một cô bé đi ra, cô bé vừa cầm di động vừa nói, "Bà nội, ông nội hỏi bà nội bỏ trốn khỏi nhà, chừng nào mới chịu về?"
Cô bé phát âm không rõ nhưng Lan Hương nghe hiểu.
Bà Phan cười toe toét, "Con nít nói linh tinh, con đừng nghe nó."
Lan Hương mỉm cười, "Bạn con đang chờ bên trong. Con xin phép đi trước."
Bà Phan bồng bé Bi đang xem cá lên, "Khi nào cháu rảnh rỗi, đến nhà bác chơi nhé."
Lan Hương không biết phải trả lời thế nào, nàng cười cười nhìn ba đứa bé sinh ba của Phan gia, "Đáng yêu quá!"
"Cảm ơn." Chỉ có mỗi bé Chíp nghe khen dễ thương là thích trả lời. Thằng bé Bin ở bên cạnh hừ một tiếng coi thường bé Chíp, rồi cau mặt ghét bỏ. Còn "quý ông" Trọng Tiến đẹp trai lại trầm tư đánh giá Lan Hương một lượt từ trên xuống dưới.
Bà Phan và hai bảo mẫu đưa ba đứa bé về. Trước khi đi, bà Phan kêu ba đứa bé chào tạm biệt nàng.
Nghe giọng nói mềm mại của trẻ con, Lan Hương cảm thấy thư thái hẳn. Nàng nghiêng đầu vẫy tay chào theo đến lúc họ biến mất. Khi nàng xoay người, Quân Anh đã đứng gần đó nhìn nàng.
Lan Hương há hốc miệng kinh ngạc, nàng nói máy móc, "Hi."
Quân Anh tựa người vào tường, trên đầu anh ta là một bức tranh sơn dầu hình thiếu nữ. Anh ta giơ di động lên với nàng, nói hết sức tự nhiên, "Tôi tưởng em không muốn trả tiền nên bỏ trốn."
Lan Hương cười, "Đúng đấy, không ngờ lại bị bọn anh phát hiện."
Nàng dùng từ "bọn anh", chứ không phải "anh". Nụ cười trên mặt Quân Anh thoáng cứng lại, anh không nói tiếng nào đi thẳng vào trong.
Dùng bữa xong, Lan Hương đi thanh toán, tay phải Đào Nhi vỗ lưng chồng sắp cưới, cô ta nói, "Hương , để Quân Anh tính đi."
Lan Hương vừa rút thẻ vừa nói, "Như thế sao được. Mấy ngày sắp tới, bọn cậu chỉ cần ăn uống ngon lành, đi chơi vui vẻ thôi, mình sẽ chi hết."
Như mọi lần đi cùng Anh Đào, Lan Hương luôn là người trả tiền, sau đó chi mãi cũng thành thói quen của nàng.
Lan Hương đưa thẻ cho thu ngân nhưng một thẻ khác bất ngờ truyền lên từ đằng sau nàng, "Để tôi trả."
Thu ngân đã quá quen với trường hợp này. Cô ta mỉm cười với Lan Hương, "Việc trả tiền nên dành cho quý ông."
Thu ngân nhận thẻ của Quân Anh. Vài giây sau, cô ta kinh ngạc ngẩng đầu, "Phòng ăn của mọi người đã được thanh toán."
Lan Hương không hiểu.
Lúc này, quản lý đi tới giải thích, "Bà Phan đã thanh toán hết. Vừa nãy do em giao ca với bạn nên không biết."
Lan Hương đau đầu, không biết giải quyết thế nào.
Ngày hôm nay để không mất mặt theo đúng lời ba dạy, nàng đã mượn xe của đồng nghiệp trong tòa soạn. Đồng nghiệp này là con nhà giàu nên xe của anh ta là mẫu BMWs nhập khẩu mới nhất.
Quân Anh và Anh Đào ngồi ghế sau. Lan Hương mở máy điều hòa, nàng hỏi họ, "Đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì có thể đến khách sạn của bạn mình."
"Đặt rồi." Anh Đào nói, "Khách sạn Tứ Quý nằm gần đây."
Lan Hương "ừ" một tiếng rồi thôi. Nàng nói tiếp, "Vậy để mình chở hai người qua đó."
"Cám ơn cậu."
Lan Hương đáp, "Không có gì."
Thoáng chốc, trong xe lâm vào trầm mặc. Lan Hương im lặng lái xe. Chiếc xe này nàng chỉ mới chạy vài lần nên không quen lắm, vì vậy nàng cố gắng tập trung giữ tốc độ ổn định.
Anh Đào đột nhiên hỏi nàng, "Hương, xe này ba cậu đưa cậu chạy hả?"
Phía trước là đèn đỏ, Lan Hương dừng xe. "Không phải, xe này của bạn mình."
"Bạn cậu là ai mà chạy xe đắt tiền thế?" Anh Đào chọc nàng, "Hay là người yêu?"
Lan Hương không muốn giải thích. Nàng nhìn chiếc xe Audi đằng trước, nói lái sang chuyện khác, "Cô chú khỏe không?"
"Cậu hỏi ba mẹ mình? Họ cũng tàm tạm. Bây giờ ba mình đang làm ở một công xưởng."
Lan Hương không nói tiếp.
Anh Đào quay về đề tài ban nãy, "Hương, ngày mai dẫn người yêu của cậu ra gặp bọn mình đi!"
Anh Đào vừa dứt lời thì đèn đỏ cũng chuyển sang xanh.
Lan Hương đạp ga, lái xe khỏi ngã tư. Nàng không đáp lời Anh Đào. Quân Anh trầm ngâm từ nãy đến giờ lên tiếng, "Người yêu của Hương chắc không rảnh đâu."
Anh Đào ồ lên kinh ngạc, cô ta hỏi, "Sao anh biết?"
Quân Anh không giải thích thắc mắc của cô ta.
Lan Hương cũng không đào sâu suy nghĩ ẩn ý của anh ta. Đến khi Quân Anh và Anh Đào xuống xe, nàng chạy xe về chung cư mình ở. Lúc này, nàng mới trông thấy cuốn tạp chí giải trí do đồng nghiệp mua để phía sau xe.
Trong không gian xe tối om, không ngờ Quân Anh lại thấy rõ bài đăng trên đó. À, suýt nữa nàng quên thị lực của anh ta rất tốt. Người có thị lực tốt thường tinh mắt, vì thế ngày ấy chỉ cần liếc sơ là biết nàng thích anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com