Chap 9
Lan Hương nghĩ mình không nên hỏi cô trực tiếp như vậy. Nhưng nếu không phải ba khả năng này, chẳng lẽ đầu óc của Ái Phương có vấn đề nên để ý tới nàng?
Bên trong xe lặng phắc như tờ. Lan Hương không dám nhìn mặt Ái Phương, nàng thấp thỏm hết cầm điện thoại bằng tay trái rồi đổi qua đến tay phải.
"Cũng phải, do tôi không suy nghĩ cặn kẽ." Rốt cuộc Ái Phương cũng lên tiếng, "Vài ngày nữa, tôi sẽ gửi em kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của mình."
Kiểm tra sức khỏe tổng quát? Về mặt sức khỏe và sinh lý có thể kiểm tra, nhưng xu hướng giới tính thì khám bằng cách nào?
Lan Hương cúi gằm đầu không đáp lời Ái Phương.
"Em còn yêu cầu gì không?" Ái Phương cảm thấy mình hơi thất bại.
Lan Hương lắc đầu, mái tóc dài rủ xuống che hết nửa gương mặt, trông nàng rất ngoan ngoãn đáng yêu. Một lúc sau, nàng nhướng đôi mắt đen láy lên như vừa đưa ra một quyết định trọng đại trong đời, "Để công bằng... em cũng đưa kết quả sức khỏe của em cho chị."
Bàn tay cầm vô lăng của Ái Phương giật bắn. Cô nghiêng đầu nhìn Lan Hương , "Em suy nghĩ rất thấu đáo, cứ làm theo lời em."
***
Lan Hương cảm thấy bản thân điên thật rồi.
Ngày hôm sau đi làm, nàng lén lút xin chủ biên nghỉ phép. Chủ biên hỏi nàng tại sao xin nghỉ. Nàng nghĩ cả buổi cũng không ra lý do, cuối cùng lại nói lắp bắp, "Chu kỳ kinh nguyệt của em không đều, em xin nghỉ đi khám..."
"Vậy còn chần chờ gì nữa, đi ngay đi."
Lan Hương mau chóng chuồn khỏi tòa soạn. Xuống dưới lầu, nàng bắt xe taxi, thấp tha thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Tới bệnh viện, một dãy số xa lạ bất ngờ gọi vào điện thoại của nàng. Mấy ngày nay, Lan Hương nhận được rất nhiều cuộc gọi quảng cáo, nàng thẳng tay bấm tắt lập tức. Có điều vài phút sau, điện thoại của nàng lại đổ chuông.
Nàng cáu kỉnh nghe máy. Có điều nghe thấy giọng của Ái Phương , ngữ khí của nàng mềm mại hẳn, "Tại sao chị có số điện thoại của em..."
"Hôm qua, tôi quên hỏi em số điện thoại nên lúc về đã gọi hỏi cô họ của em." Ái Phương giải thích. Sau đó, cô hỏi nàng đang làm gì.
Lan Hương nhìn chung quanh bệnh viện, nàng nói nhỏ, "Thì... thì em..."
"À..." Điện thoại phát ra tiếng cười khẽ của Ái Phương, "Được lắm."
"Cái gì mà được lắm?" Lan Hương không hiểu ý của cô.
"Tính tích cực của em được lắm."
Cái gì mà tính tích cực được lắm?
Trong lúc Lan Hương ngồi đợi đến phiên mình vào khám, nàng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Nếu "ba cái tính" của Ái Phương đều khỏe mạnh bình thường, vậy nàng nên giả vờ nhút nhát không đồng ý hay bất chấp tất cả hốt hàng cực phẩm như cô về cho mình?
Mọi điều nàng nghĩ đều thuyết phục nàng đừng do dự nữa. Quan trọng nhất là khi con người cảm thấy hiếu kỳ về một sự vật nào đó, họ sẽ bất giác bị lôi cuốn theo. Lan Hương phải thừa nhận rằng, nhật ký của Thuỳ My khiến nàng tò mò về cô trước cả khi cô thu hút nàng.
Ra khỏi bệnh viện, Lan Hương gọi cho Ái Phương , "Bây giờ quan hệ của em và chị là gì?"
"Nếu em không ngại tôi chưa có kết quả kiểm tra sức khỏe, chúng ta có thể thử làm người yêu ." Ái Phương nói.
"Nhưng nếu kết quả không tốt, chẳng phải chúng ta lại chia tay nhau ư?" Lan Hương chu miệng, "Em sợ người ta kêu em không có đạo đức."
"Nếu có vấn đề thật, em đá chị, mọi người cũng sẽ thông cảm cho em." Ái Phương nói.
Lan Hương không ngờ cô cũng rất hài hước. Khóe miệng của nàng nhếch lên hạnh phúc. Cảm giác khi tiếp xúc với Ái Phương thoải mái ngoài sức tưởng tượng của nàng.
"Được thôi! Tới lúc đó chị đừng trách em vô lương tâm."
"Ừ, sẽ không trách em!"
Câu trả lời của Ái Phương làm Lan Hương cười không khép miệng lại được.
Vận may của nàng sao lại tốt thế này? Lẽ nào ông bà tổ tiên hiển linh thật rồi sao?
***
Khi con gái biết yêu, dù không nói ra vẻ mặt cũng hiện rõ hai chữ "Đang yêu". Mấy ngày nay, không chỉ đồng nghiệp hỏi nàng có phải đang yêu hay không, mà cả bà Bùi ở xa xôi ngàn dặm cũng nhạy bén phát hiện giọng điệu của con gái bà khác hẳn mọi khi.
Ví dụ như sáng sớm cuối tuần, bà gọi điện thoại cho Lan Hương. Theo lẽ thường trước đây, giờ này nàng còn đang lười biếng ngái ngủ, còn bây giờ đã thức dậy tập yoga.
"Hương , nói mẹ biết, con yêu rồi phải không?"
Lan Hương giấu diếm, "Không có..."
Buổi tối Ái Phương gọi điện cho nàng, Lan Hương kể cô nghe, "Hình như mẹ phát hiện em đang yêu."
Ái Phương trầm tư vài giây, cô nói, "Hương , em nói mục đích hai đứa mình yêu nhau là gì?"
"Kết hôn!"
"Nếu vậy, chúng ta có thể vào đề luôn không?"
Vào đề luôn không...
Buổi tối, bốn chữ này cứ quanh quẩn trong đầu Lan Hương. Hơn nửa đêm, Lan Hương vẫn không chợp mắt được, nàng bật đèn đầu giường, gọi điện cho Ái Phương.
"Em ngủ không được." Lan Hương nằm trở mình trên giường. Trong đêm đen tĩnh lặng thế này, nàng muốn trút hết tâm sự với cô, "Thủ trưởng, em không hiểu tại sao chị để ý tới em. Nhưng bây giờ em suy nghĩ kỹ càng rồi. Một người tốt như chị đột nhiên lọt vào tay em, em sẽ không dễ dàng buông tha. Chị đừng hòng đùa giỡn em, em không hiền như chị nghĩ đâu. Chị nên biết mấy cô nàng lớn tuổi bị ế rất kinh khủng. Chị mà bị em bám dính thì phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Em không ngủ được nên nghĩ đến mấy chuyện này?" Trong điện thoại ngoài giọng nói của Ái Phương, còn có tiếng xột xoạt như mặc quần áo và cả tiếng bước chân...
"Chuyện này quan trọng lắm, chị biết không?"
"Đúng là rất quan trọng." Ái Phương bước ra ngoài ban công. Cô nói dịu dàng vào điện thoại, ánh mắt cô trở nên mềm mại nhìn lính trinh sát tập dược buổi khuya ở xa xa. Một cảm giác rung động khó nói thành lời bỗng trỗi dậy trong lòng cô.
Sinh thời có thể gặp được người đó là may mắn vô bờ của cô.
"Một... hai... một, một... hai... một..." Trong quân khu vang vọng khẩu hiệu tập luyện của binh sĩ. Ái Phương ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, cô nói với nàng, "Lan Hương, chị chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Cô đã chuẩn bị làm một người chồng, một người cha. Cô không chỉ là quân nhân, là tướng lĩnh của binh lính, mà cô còn là người trụ cột quan trọng nhất của một người phụ nữ, là cha của con cô. Bây giờ cô đã chuẩn bị rồi, còn nàng thì sao?
"Em... em cần một chút thời gian." Lan Hương ghé vào gối nằm, nàng trả lời thành thật, "Nhưng chị yên tâm, khả năng tiếp thu và thích ứng của em rất tốt, em sẽ mau chóng chuẩn bị xong xuôi."
"Ừ." Ái Phương mỉm cười, thần thái cô ngập tràn ấm áp.
Sau khi cúp điện thoại, Lan Hương vẫn không tài nào ngủ được. Nàng tiếp tục không biết xấu hổ gọi điện đánh thức Ngọc Phước - bạn thời đại học của nàng.
Ngọc Phước mắng Lan Hương một hồi rồi mới chịu nghe nàng tâm sự.
"Thần kỳ quá, cảm giác khi yêu thật sự rất thần kỳ."
"Cô bé à, tình yêu chính là điều kỳ diệu." Ngọc Phước nói, "Bởi vì cậu không thể đoán người cậu yêu là ai, một người xa lạ không chút máu mủ sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cậu. Bây giờ đang hẹn hò, trái tim cậu đập loạn nhịp là bình thường thôi."
"Nhưng mình không ngờ người đó lại là chị ấy?"
"Ai?"
"...Phan Lê Ái Phương."
"Sặc!" Ngọc Phước gào lên kích động, "Hương, cậu nhớ phải nắm chắc cơ hội."
Khi Lan Hương và Ái Phương gần kết hôn.
Bạn bè và họ hàng của nàng ai cũng bảo nàng may mắn, nhưng chỉ có mỗi Anh Đào "ân cần" hỏi nàng...
"Hương, cậu không thấy chị ta già quá ư?"
Dĩ nhiên câu này là cô ta lén hỏi nàng.
___________________________________
Dạo này bận quá nên đăng drafts thui nha , còn truyện kia xin hứa rảnh sẽ ra
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com