Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Khi Sự Thật Được Đưa Ra Ánh Sáng

“Tôi không đến đây để thắng. 
> Tôi đến đây… để không ai còn phải thua vì sự im lặng nữa.”

---

⚖️ Tòa án trung ương Seoul – 08:00 sáng

Hàng trăm người xếp hàng. 
Truyền thông quốc tế có mặt. 
Phiên tòa công khai vụ cháy Hội nghị Nhân đạo chính thức bắt đầu.

Bị cáo: 
- Cựu Bộ trưởng Tài chính 
- Hai cố vấn cấp cao 
- Một thành viên cấp cao của gia tộc Lee–Choi

Người làm chứng: 
- Jeon Wonwoo 
- Lee Chan 
- Choi Seungcheol 
- Joshua Hong 
- Lee Jihoon (Woozi) 
- Kwon Soonyoung (Hoshi) 
- Boo Seungkwan 
- Yoon Jeonghan

---

🕯️ Lời khai đầu tiên – Chan

Chan bước lên bục nhân chứng. 
Cậu không run. 
Không né tránh.

> “Tôi là người sống sót. 
> Nhưng tôi không đến đây để kể lại nỗi đau. 
> Tôi đến đây để kết thúc nó.”

Cậu trình bày đoạn video, bản ghi âm, và lời khai về những gì cậu biết — không phải từ ký ức, mà từ những gì cậu đã tìm ra.

---

📱 [Textfic – Tin nhắn chưa gửi từ Chan → Wonwoo]

'
Chan [draft] 
Em không cần anh bảo vệ em nữa. 
Hôm nay, em sẽ tự đứng lên. 
Và em hy vọng… anh sẽ tự hào.
'

---

🧊 Lời khai thứ hai – Seungcheol

Seungcheol bước lên. 
Anh kể lại đêm cháy. 
Về việc anh quay lại. 
Về việc anh bị buộc im lặng để bảo vệ danh tiếng gia tộc.

> “Tôi không phải người hùng. 
> Tôi chỉ là người không thể quay lưng lại với hai đứa trẻ đang khóc giữa biển lửa.”

---

⚖️ Lời khai cuối – Jeonghan

Jeonghan đưa ra toàn bộ tài liệu nội bộ của gia tộc Lee–Choi. 
Anh chỉ vào từng chữ ký. 
Từng dòng ghi chú. 
Từng quyết định im lặng.

> “Tôi từng bảo vệ họ. 
> Nhưng hôm nay, tôi chọn bảo vệ những người đã chết mà không ai lên tiếng.”

---

📢 Phán quyết tạm thời

Tòa tuyên: 
- Bắt giam Cựu Bộ trưởng và hai cố vấn 
- Mở lại toàn bộ hồ sơ tài chính của gia tộc Lee–Choi 
- Minh oan cho Choi Seungcheol 
- Ghi nhận Lee Chan là nhân chứng sống sót chính thức

---

🧩 Cuối chương

Sau phiên tòa, Chan bước ra. 
Truyền thông vây quanh. 
Cậu không nói gì. 
Chỉ nắm lấy tay Wonwoo — người đã chờ sẵn ở bậc thềm.

> “Chúng ta không còn phải chạy nữa.” – Chan thì thầm.

Wonwoo gật đầu. 
> “Vì em đã khiến sự thật không còn phải trốn.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com