Chapter 33 : Monster.
Sau khi Karma giải quyết xong vấn đề của cậu ta thì mọi người lại tiếp tục lên đường. Đang đi trên hành lang thì một tiếng gọi vang lên :
"Hey cô em, anh tưởng cô đi rồi chứ?"
Cả bọn trố mắt lên nhìn, một người đàn ông mặc chiếc áo măng tô đen và một chiếc khăn choàng màu trắng vẽ vài chữ Trung Quốc đang đứng trước mặt. Phía sau người đàn ông đó có vài người mặc áo đen, hình như là thuộc hạ. Tokaku bỗng dưng đi lên đầu hàng, đối diện với người đàn ông đó và nói :
"Chang đại ca, tôi tưởng anh phải đi gặp Balalaika chứ?"
Người đàn ông tên Chang đó phì cười :
"Có vài chuyện thú vị nên anh nấn ná ở đây thêm chút nữa. Còn cô em thì sao? Mà cô em làm gì với bọn oắt con này vậy?"
Tokaju liếc mắt về sau, mọi người vẫn đang ngạc nhiên nhìn Tokaku. Tokaku mỉm cười :
"À, đây chỉ là bọn nhóc con vô dụng, con cháu của mấy thằng đại gia ấy mà. Tôi chỉ đang... hướng dẫn chúng trở thành người lớn thôi."
Người đàn ông Trung Quốc đó phì cười, ngay cả đám thuộc hạ đằng sau hắn ta cũng vậy. Hắn ta nói :
"Vậy thì chúc cô em may mắn. Mà biết gì chưa? Macos vừa đưa cho anh một vài thông tin thú vị ấy."
Tokaku nhìn hắn cười :
"Ông anh làm thế nào mà hắn phun ra vậy?"
Chang liếc về đám thuộc hạ và nói bằng giọng đùa cợt :
"Bọn đàn em của anh định lấy con cu của hắn ra mà chơi đùa ấy mà."
Cả bọn lớp E đằng sau đứng hình, không ngờ còn có người ác hơn cả Karma, và bọn họ ngạc càng ngạc nhiên hơn khi Tokaku và thuộc hạ của cô lại bật cười. Chang nói tiếp :
"Vậy là để cứu lấy hai hòn dái của mình thì hắn đã phun ra tất cả."
Tokaku mỉm cười nhìn đồng hồ đeo tay của mình và nói :
"Xin lôi ông anh, hiện giờ tôi có việc khẩn cấp. Khi nào có thời gian tôi sẽ thăm anh."
Chang bật cười :
"Phải rồi, anh đi trước đây, cô em ở lại vui vẻ nhé."
Nói rồi hắn ta dẫn thuộc hạ của mình đi theo hướng ngược lại. Bọn họ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Karma hỏi :
"Bọn tôi là một lũ nhóc và cậu sẽ dạy bọn tôi cách trở thành người lớn ư? Lí do hay đấy."
Tokaku không cả nhìn Karma, trả lời :
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Không có lí do gì cả."
Nói rồi cả bọn im lặng, tiếp tục đi. Ritsu hiện lên từ màn hình, nói :
"Chúng ta phải đi vòng qua quán bar, đó là đường duy nhất. Nếu tiếp tục đi đường này thì chúng ta phải có thẻ ID đặc biệt."
Takaoka nói :
"Chuyện đó thì cứ để cho con gái bọn mình. Con gái thì sẽ không bị kiểm tra đâu."
Karasuma - sensei gật đầu :
"Được, các em hãy cẩn thận đấy."
Tokaku đứng dựa lưng vào tường nói :
"Xin lỗi, nhưng em không thể đi cùng. Họ sẽ kiểm tra em và người của em."
Karasuma - sensei nhíu mày :
"Vậy thì phải có một bạn nam đi cùng, chỉ có các bạn gái đi thì thầy không yên tâm."
Cả bọn phì cười, Karasuma - sensei thậm chí còn không coi Tokaku như một cô gái. Karma đột nhiên vỗ tay một cái :
"Cái này thì đơn giản."
Nói rồi cậu ta nhìn sang Nagisa.
_____________________
Nagisa bị bắt mặc một bộ váy chẳng biết lấy từ đâu ra. Karma thậm chí còn chụp ảnh Nagisa. Karasuma - sensei nói :
"Các em cẩn thận đấy."
Mấy bạn nữ vừa quay người đi thi Tokaku nói :
"Đợi đã."
Mọi người nhìn Tokaku, cô nói tiếp :
"Hako, đi theo và trông chừng bọn họ, nếu thấy bất cứ ai có ý định làm hại bọn họ thì... khử ngay. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Người tên Hako cúi đầu và nói với Tokaku bằng một giọng đầy cung kính :
"Vâng, tôi đã hiểu."
Nói rồi Hako cùng mấy bạn nữ bắt đầu đi vào quán bar, Karasuma - sensei nhìn Tokaku, Tokaku thở dài nói :
"Yên tâm, Karasuma - sensei, Hako rất giỏi và được trang bị vũ khí đầy đủ. Cô ấy sẽ bảo vệ bọn họ. Mà em nghĩ cũng chẳng sao đâu, chẳng ai đi làm hại một lũ nhóc cả."
Terasaka gằn giọng :
"Tokaku, cậu ngừng nói theo cái kiểu người lớn ấy đi, chúng ta bằng tuổi đấy."
Yoshida ở bên cạnh cậu ta cũng nói :
"Phải đấy. Cậu lúc nào cũng nói như thể cậu ở trên chúng tớ vậy."
Tokaku nhún vai :
"Thì tôi đúng là ở trên các cậu mà."
Cả bọn im lặng, nhìn Tokaku nói thản nhiên như không. Tokaku chưa bao giờ coi bọn họ là bạn ư?
Koro - sensei nói :
"Đừng cư xử như thế Tokaku, ở lớp học ám sát này thì ai cũng như ai cả. Em cũng như mọi người thôi và nếu các bạn là một lũ nhóc thì em cũng vậy. Em cũng chỉ là một con nhóc thôi. Trẻ tuổi và non nớt."
Ayato đột nhiên tiến lên trước :
"Sao ông dám nói như thế với..."
Tokaku gằn giọng ngắt lời Ayato :
"Ayato! Tôi không nhớ là mình đã cho phép cậu nói."
Ayato cúi đầu, lập tức lùi lại :
"Tôi xin lỗi. Tại tôi quá phận, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
Tokaku gật đầu, cô đi đến, đứng đối diện Koro - sensei, giọng của cô trầm và khản :
"Thầy vừa nói gì? Nói rằng em quá trẻ tuổi và non nớt sao? Xin lỗi nhưng em đành phải không đồng ý với thầy."
Koro - sensei hỏi :
"Nufufu, em có thể nói cho thầy biết vì sao không?"
Tokaku nhìn Koro - đệm bằng một ánh mắt... trầm lặng :
"Thầy biết không? Em được nuôi dậy bằng một cách tàn nhẫn, vì thế nên em trở thành một con người tàn nhẫn. Trong lúc bọn trẻ ngoài kia đang ăn kem và nô đùa thì em phải học cách cầm kiếm và mài dao. Trong khi bọn trẻ ngoài kia đang vui đùa và ăn tối với bố mẹ của chúng thì em bị nhồi vào đầu cả một đống kiến thức mà em còn không biết là chúng có tồn tại. Và trong lúc bọn trẻ con ngoài kia đang than vãn vì bố mẹ chúng không thể mua cho chúng thứ đồ chơi mà chúng muốn thì em phải học cách để sinh tồn. Như vậy đã đủ để chứng minh cho thầy chưa?"
Koro - sensei nói :
"Bây giờ thì em cứ như là một kẻ đang than vãn vậy."
Tokaku bật cười :
"Than vãn sao? Haha, thầu biết không, để em kể cho thầy nghe nhé, vào lúc em... bốn tuổi... em đã vô tình làm vỡ một lọ hoa và thầy biết chuyện gì xảy ra không? Em bị đánh 30 roi và bị nhốt trong hầm và bị bỏ đói bốn ngày. Thầy đi mà nói thế với học sinh của thầy, em cam đoan nếu bọn họ phải trải qua những chuyện như của em thì bọn họ đã chết lâu rồi."
Terasaka mở to mắt nhìn Tokaku, nói :
"Cậu quả là quái vật khi phải chịu những chuyện như thế."
Tokaku bỗng khựng lại, nhưng rồi trên môi lại nở ra một nụ cười :
"Đúng, đúng, tôi cứ như là quái vật ấy nhỉ? Nhưng tôi muốn các cậu nhớ kĩ, không có một con quái vật nào được sinh ra, chỉ có quái vật... được tạo ra mà thôi. Thế giới này vô cùng khốc liệt, nó không phải là một giấc mơ màu hồng đâu. Thế giới này đối với một số người mà nói thì chỉ có súng đạn, bạo lực, tiền tài và máu thôi là đủ."
Mọi người in lặng một lúc, Koro - sensei bỗng nói :
"Em làm thế... để bảo vệ mọi người phải không?"
Tokaku giật mình, nhìn Koro - sensei. Koro - sensei nói tiếp :
"Em đang cố đẩy mọi người ra xa vì em sợ em sẽ làm hại mọi người phải không? Em nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu mọi người ghét em thay vì làm bạn với em phải không?"
Tokaku im lặng, một lúc sau cô mở miệng :
"Em không phải là đối tượng thích hợp để làm bạn. Chưa bao giờ."
Koro - sensei nói :
"Em không thể bảo vệ người khác bằng cách đẩy người khác ra xa được."
Tokaku bật cười, gật đầu :
"Nhưng giữ họ lại ở gần cũng không đỡ nguy hiểm hơn đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com