Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng tối phục thù

Không gian rung chuyển, mặt đất nứt nẻ, từ những khe nứt đó, những luồng khói đen lan tỏa ra, cuốn lấy mọi thứ xung quanh. Cây thần, dù đã bị phá hủy, vẫn đứng trơ trọi, những cành cây khô cằn bắt đầu mọc lại với tốc độ kinh hoàng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hải Đăng hét lên, lùi về phía sau, cố kéo Bảo Khang đang bất tỉnh ra khỏi vùng nguy hiểm.

Thanh Pháp, dù còn run rẩy, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự quyết đoán. "Không phải cây thần là gốc rễ của sức mạnh kia, mà chính vùng đất này mới là nguồn cơn! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"

"Rời đi bằng cách nào? Cánh cửa đã biến mất, và mỗi lần chúng ta cố gắng thoát, đều quay lại nơi này!" Thượng Long đáp, giọng gấp gáp.

Thái Sơn đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc. "Cây thần chỉ là một phần. Thứ thực sự trói buộc chúng ta ở đây chính là linh hồn của những người từng chết trong căn biệt thự này. Chúng ta phải tìm cách giải thoát họ!"

"Giải thoát? Bằng việc đấu với hàng trăm, thậm chí hàng ngàn linh hồn oán hận sao?" Đức Duy nheo mắt, khẩu súng trên tay siết chặt. "Đừng mơ! Chúng ta không đủ sức làm điều đó."

"Không còn lựa chọn nào khác." Thái Sơn nói, mắt nhìn thẳng vào bóng tối đang tràn ra từ cây thần. "Nếu không, không chỉ chúng ta, mà cả những người khác sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong vòng lặp kinh hoàng này."

Bỗng từ phía xa, một loạt tiếng gầm rú vang lên. Những bóng hình quái dị, nửa người nửa thú, bắt đầu xuất hiện từ màn đêm. Chúng di chuyển với tốc độ kinh hoàng, mắt đỏ rực như những ngọn lửa nhỏ.

"Chúng đang tới!" Đăng Dương hét lớn, cố gắng đứng dậy dù vết thương chưa lành.

"Bảo vệ Bảo Khang và những người bị thương!" Đức Duy ra lệnh, đứng chắn trước nhóm.

Hải Đăng nhanh chóng kéo Bảo Khang và Thanh Pháp vào một góc an toàn, trong khi Thượng Long và Thái Sơn chuẩn bị vũ khí. Đăng Dương dù yếu vẫn đứng lên, tay nắm chặt con dao nhỏ.

Những con quái vật đầu tiên lao đến, gầm thét điên cuồng. Đức Duy bóp cò súng, viên đạn xé toạc không khí, găm trúng một con, nhưng nó không hề dừng lại.

"Chết tiệt! Chúng bất tử à?" Thượng Long hét lên, ném mạnh một cây gậy vào một con khác, nhưng chỉ khiến nó lảo đảo.

"Không phải bất tử, mà là chúng bị điều khiển bởi chính oán khí từ vùng đất này!" Thái Sơn hét lớn. "Chúng ta phải phá vỡ kết giới xung quanh đây!"

"Làm thế nào?" Thanh Pháp gào lên từ phía sau.

"Có một thứ... một chiếc chìa khóa được giấu trong căn hầm cũ của biệt thự," Thái Sơn đáp, mắt nhìn về phía căn biệt thự đổ nát phía xa.

"Cậu có chắc không?" Đức Duy hỏi, mắt không rời những con quái vật đang lao tới.

"Đây là nhà của tôi. Tôi biết nó nằm ở đâu!" Thái Sơn đáp, giọng chắc nịch.

"Được! Tôi và cậu đi tìm chìa khóa. Những người còn lại, cố giữ chúng lại!" Đức Duy ra lệnh.

Cả nhóm gật đầu. Thái Sơn và Đức Duy nhanh chóng lao về phía căn biệt thự. Trong khi đó, những người còn lại cố gắng chiến đấu để câu giờ.

Những con quái vật ngày càng đông, chúng gầm gừ và lao tới không ngừng. Thanh Pháp run rẩy, nhưng vẫn cầm dao đứng chắn trước Bảo Khang đang bất tỉnh.

"Đừng sợ, Thanh Pháp!" Hải Đăng hét lớn, vung cây gậy đập mạnh vào một con quái vật. "Chúng ta sẽ sống sót!"

Ở phía biệt thự, Thái Sơn dẫn Đức Duy đi qua những hành lang tối tăm và lạnh lẽo. "Căn hầm ở ngay đây," Thái Sơn nói, đẩy một cánh cửa nặng nề.

Bên trong, căn hầm nhỏ và chật hẹp, nhưng ở giữa phòng là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ được khắc đầy những ký tự kỳ lạ.

"Đây là nó!" Thái Sơn nói, vội vàng mở chiếc hộp.

Bên trong là một chiếc chìa khóa bằng bạc, sáng lấp lánh dù ánh sáng trong căn phòng mờ nhạt.

"Lấy nó và đi thôi!" Đức Duy nói, nhưng ngay khi Thái Sơn cầm lấy chiếc chìa khóa, một tiếng gầm lớn vang lên.

Một bóng đen khổng lồ hiện ra từ góc phòng, đôi mắt đỏ rực như máu, gào lên đầy giận dữ.

"Cậu phải đi trước! Tôi sẽ cản nó lại!" Đức Duy hét lên, giơ súng bắn vào bóng đen.

"Không! Chúng ta cùng đi!" Thái Sơn gào lên.

"Đi ngay!" Đức Duy quát, đẩy Thái Sơn ra khỏi phòng.

Thái Sơn cắn răng, tay nắm chặt chiếc chìa khóa, rồi chạy về phía nhóm còn lại.

Phía bên ngoài, nhóm của Thượng Long đang kiệt sức. Những con quái vật bao vây xung quanh, càng lúc càng gần.

"Chúng ta không cầm cự được lâu nữa!" Thượng Long hét lên, máu chảy từ một vết thương trên tay.

Đúng lúc đó, Thái Sơn lao tới, chiếc chìa khóa trong tay. "Tôi có nó! Nhưng cần một người giúp tôi phá kết giới!"

"Tôi làm" Thanh Pháp nói, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Thái Sơn gật đầu, đưa chìa khóa cho Thanh Pháp, rồi chỉ về phía cây thần. "Cắm nó vào gốc cây, nhưng hãy cẩn thận. Oán khí sẽ không để cậu làm điều đó dễ dàng."

"Thanh Pháp không thể làm điều đó một mình!" Đăng Dương nói, đứng dậy dù cơ thể vẫn còn yếu.

"Tôi đi cùng," Hải Đăng nói, nhìn Thanh Pháp. "Đi thôi!"

Cả ba lao về phía cây thần, trong khi những người còn lại cố giữ đám quái vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com