[ Ngoại truyện 1 ] Vị Men
Waring :
H nhẹ ai không thích có thể bỏ qua
Nguyễn Trường Sinh-Hắn
Bùi Anh Tú-Anh
---
Atus310
❤️ 💬↗️
Có Songluan170,Isaaclion,rhyder.dgh,hidadoo và 200k người khác thích
Em chỉ có mỗi anh
Nhưng anh đâu có mỗi em🍷🍾
--- bình luận ---
hurrykhang
Anh bé sao thế ạ?
﹂Atus310: Anh ổn không sao
Hieuthuhai
Đội trưởng Bùi có gì sao không kể với bé?
﹂Atus310:Lâu lâu anh đi uống thôi có gì đâu
﹂Hieuthuhai: Anh đừng có nói dối nói lẹ trước khi em qua nhà anh
Quangtrung1903
Ê ai cho con uống,mẹ cho chưa?
﹂Atus310: uống chút thôi
ilovemystagename
ai cho anh buồn nổ địa chỉ em qua cho đi shopping
﹂Atus310: Thôii màaa
fan01
Anh bé thất tình rồi mày @Fan02
﹂Fan02: Êyy ai,ai dám làm ck iu buồn 😡
fan03
Anh đừng uống nữa có hại cho sức khoẻ lắm
Songluan1709
Em uống rượu hả Tú?
---
Songluan1709 -> Atus130
Anh Sinh
Tú,em uống rượu nữa à?
*Đã Seen*
Anh Sinh
Nói gì đi Tú
Đừng seen
Tú Tút
...
Anh Sinh
Em khóc à?
Tú Tút
Không,anh hiểu sai quá rồi
Tôi không có gì nói với anh cả
Anh Sinh
Tú hiểu lầm thôi mà
Nghe anh giải thích
Tú Tút
Còn gì để nói à?
---
Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt ở góc ban công, Bùi Anh Tú ngồi lặng lẽ, khuôn mặt hằn rõ những đường nét đau khổ. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên làn khói mờ ảo, phản chiếu hình ảnh của một chàng trai đang mải mê chìm đắm trong ly rượu. Từng ngụm rượu cay nồng dường như không thể xoa dịu được nỗi đau mà anh đang cảm nhận. Từ lúc đọc đoạn tin nhắn Trường Sinh – người mà anh yêu thương hết mực – đã ngủ người khác, trái tim Tú tan vỡ, những kỷ niệm đẹp giữa hai người chợt hóa thành cơn bão cuồng loạn xé nát tâm hồn. Anh cầm ly rượu lên, ngắm nghía nó như thể tìm kiếm một lời giải thoát trong sự cay đắng. Mọi âm thanh quanh anh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng rót rượu và những tiếng cười mỉa mai vang vọng trong tâm trí. Trong khoảnh khắc, anh thấy bản thân lạc lối, như đang đối diện với vực sâu không đáy, nơi bóng tối của sự phản bội và đau khổ hòa quyện, đè nặng lên tâm trí. Tú uống cạn ly rượu, đôi mắt đượm buồn và sầu muộn, chìm trong cơn say không lối thoát.
Tú đang nâng ly, hương rượu đắng cay như hòa quyện cùng những nỗi đau đè nặng trong lòng. Anh nhìn màn hình điện thoại một thoáng, nơi vừa xuất hiện một tin nhắn từ Trường Sinh. Đôi mắt Anh Tú dừng lại, lướt qua dòng thông báo ngắn ngủi: "Tú,em uống rượu à ?".Trái tim anh chợt thắt lại. Trong khoảnh khắc, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bỗng bùng lên như một cơn sóng mạnh.
Rồi chẳng mấy chốc lại có thêm vài tin nhắn đến.Bùi Anh Tú lặng lẽ mở tin nhắn, nhìn từng chữ như thể chúng đang bấu víu vào nỗi đau của mình. Bức ảnh ly rượu với dòng caption ẩn ý vừa đăng lên cách đây không lâu đã làm Trường Sinh chú ý rồi. Anh không trả lời ngay. Giữa tiếng rượu rót lặng lẽ và âm thanh trong lòng càng thêm hỗn loạn, Anh Tú cầm điện thoại lên nhưng rồi lại hạ xuống. Trong lòng anh, sự tổn thương và niềm tự tôn vẫn còn nguyên vẹn. Anh biết, có lẽ câu trả lời đã không còn quan trọng nữa – chỉ còn lại một vết thương mãi mãi chẳng lành.Lựa chọn của anh là trả lời vài ba câu cho có rồi lại im lặng.
Sau ba mươi phút nhâm nhi từng ngụm rượu, đôi mắt Anh Tú đã bắt đầu mờ dần trong hơi men, hơi thở trĩu nặng mùi cay nồng. Không gian xung quanh như đong đưa theo mỗi cơn say, tiếng đồng hồ tích tắc trở nên nhấn nhá trong im lặng. Đúng lúc ấy, anh nghe tiếng chuông cửa vang lên. Tú nhíu mày, không hiểu ai lại đến vào giờ này. Nhưng khi bóng dáng quen thuộc của Nguyễn Trường Sinh hiện lên trước cửa, Tú chợt giật mình tỉnh ra, lòng dâng lên một cảm giác vừa mơ hồ vừa khó chịu.
Tú không muốn mở cửa, nhưng dòng cảm xúc mãnh liệt và sự tò mò lại khiến anh không thể cưỡng lại. Khi mở cửa, anh nhìn thấy Trường Sinh đứng đó, gương mặt có chút bối rối nhưng ánh mắt lại sáng lên đầy quyết tâm.
"Mình cần nói chuyện"
Sinh nói, giọng điệu nghiêm túc, nhưng cũng có phần yếu ớt .Tú hít một hơi thật sâu, để cảm giác say xộc vào phổi, và rồi gật đầu, mời Sinh vào trong.
Cả hai người ngồi đối diện nhau, không khí trở nên nặng nề. Ly rượu trên bàn vẫn còn đầy, nhưng Anh Tú đã không còn tâm trí để thưởng thức. Anh nhìn Trường Sinh, không biết nên nói gì, cảm xúc trong lòng dâng trào như những cơn sóng dữ. Mỗi giây trôi qua như một khoảng thời gian vô tận, và giữa họ chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt, đầy trĩu nặng.
"Bùi Anh Tú, em định uống rượu đến bao giờ?"
Tú nhìn Trường Sinh, cảm giác tức giận và hụt hẫng bỗng trào dâng, pha lẫn với chút mong manh yếu đuối chỉ rượu mới có thể bộc lộ. Anh bật cười khẽ, một nụ cười gượng gạo, cay đắng.
" Đến khi nào tôi quên được việc mình đã yêu thằng tồi như anh"
" Anh với Isaac là bạn, tất cả chỉ là trò đùa thôi Tú. "
Anh Tú ngồi đó, lặng im nhìn Trường Sinh. Nghe lời giải thích của Sinh, một nụ cười cay đắng chợt hiện lên trên môi Tú.
"Bạn thôi sao?"
Tú lặp lại, giọng đầy chế giễu và thất vọng. Những lời của Trường Sinh như một lưỡi dao đâm sâu vào nỗi đau mà Tú đang cố gắng che giấu.Anh cúi đầu, nhìn ly rượu trước mặt rồi nói chậm rãi, từng chữ nặng nề.
"Nếu chỉ là trò đùa, tại sao lại là tôi người phải gánh chịu hậu quả? Tại sao lại để tôi ở đây, uống rượu một mình, tự hỏi bản thân đã làm gì sai?"
Trường Sinh cắn môi, gương mặt hiện rõ sự hối lỗi nhưng không thể tìm được từ nào để đáp lại. Hắn định đưa tay ra nắm lấy tay Tú, nhưng Tú lùi lại, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng. Anh Tú tiếp lời.
" Một lời xin lỗi, một câu nói 'chỉ là trò đùa'... Có phải anh nghĩ nó sẽ xóa hết những vết thương mà anh gây ra cho tôi không ? "
Trường Sinh ngồi đó, đối diện với ánh mắt đầy tổn thương và chua chát của Tú. Trong khoảnh khắc im lặng ấy, hắn hiểu rằng lời nói của mình không thể làm lành lại trái tim người mà hắn đã làm tổn thương sâu sắc.
Bùi Anh Tú còn chưa kịp phản ứng thì Trường Sinh đã bất ngờ kéo anh vào một nụ hôn sâu, bất chấp sự giận dữ, đau đớn, và những gì chưa kịp nói. Cả hai chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, nơi không còn khoảng cách, không còn những lời giải thích khó nói. Đôi môi của Sinh chạm vào anh, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, như đang cố gắng truyền tải những điều mà ngôn từ không thể diễn tả.
Anh ban đầu cứng đờ, trái tim trĩu nặng với bao nỗi hoài nghi, nhưng dần dần anh cảm nhận được sự chân thành ẩn chứa trong từng cử chỉ của Trường Sinh. Nụ hôn ấy mang theo một nỗi đau, một sự hối lỗi và có lẽ là cả tình yêu mà Sinh vẫn chưa dám thừa nhận. Những ký ức đẹp đẽ, những lần cười đùa và ánh mắt ấm áp khi hai người bên nhau lại ùa về, khiến Tú không thể ngăn mình buông lỏng.
Khi đôi môi rời nhau, cả hai ngồi đó, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi nhau. Trường Sinh nhìnTú, trong mắt lấp lánh tia hi vọng và sự van nài tha thứ không lời. Tú lặng im, đôi mắt vẫn còn đau đớn, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy có một tia sáng le lói trong lòng – một hy vọng mong manh cho việc hàn gắn.
Trong hơi men chếnh choáng, Bùi Anh Tú không còn giữ được lý trí vốn cố gắng kìm nén bấy lâu. Cơn say đã khiến anh trở nên táo bạo hơn, và như không thể kiềm chế được nữa, Tú kéo Trường Sinh xuống chiếc sofa gần đó. Những tổn thương, giận dữ và khao khát yêu thương đan xen, tạo nên một sức mạnh cuồng nhiệt không ngừng lại được.
Tú nhìn sâu vào mắt Sinh trước khi hôn, nụ hôn đầy đam mê và mãnh liệt, như thể muốn chiếm trọn từng cảm giác mà cả hai đã cố né tránh suốt thời gian qua. Sinh đón nhận nụ hôn ấy, không kháng cự mà để mình hòa vào vòng tay của Tú. Hơi thở của hai người trở nên gấp gáp, sự gần gũi càng trở nên mãnh liệt. Khi nụ hôn trở nên sâu hơn, Tú đưa lưỡi, chạm vào môi Sinh, như một lời thì thầm không thành lời, mong muốn gắn kết họ lại lần nữa.
Không gian chỉ còn tiếng thở, nụ hôn của hai người kéo dài, xóa nhòa đi ranh giới của tổn thương và lỗi lầm, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và khát khao. Trong giây phút ấy, họ như tìm lại được một phần của chính mình, nơi từng nỗi đau và hiểu lầm dường như mờ dần đi trong cơn say và vòng tay chặt chẽ của nhau.
Giữa không khí đượm nồng mùi men, Trường Sinh dường như bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt cùng Tú. Hương rượu trên người Tú lan tỏa, phảng phất đầy kích thích, khiến Sinh không thể kiểm soát được cảm giác của mình. Sinh để bàn tay lướt nhẹ xuống, vuốt ve cơ thể trắng nõn của Tú trong sự khát khao và chân thành không thể kìm nén.
Bàn tay Sinh chậm rãi di chuyển, cảm nhận từng hơi ấm, từng nhịp đập và hơi thở của Tú. Cả hai chìm vào một khoảnh khắc mà không còn khoảng cách, không còn rào cản, chỉ còn lại sự hòa quyện của hai trái tim và nỗi khao khát chân thật. Trong ánh đèn mờ ảo, họ để cho cảm xúc và khao khát bùng cháy, không cần ngôn từ, chỉ có sự đắm say và chân thành.Tú siết chặt vòng tay, đáp lại Sinh bằng tất cả sự mãnh liệt, như thể đây là cơ hội duy nhất để hàn gắn và vượt qua mọi tổn thương.
Trong cơn say nồng nàn và cảm xúc mãnh liệt, không biết từ lúc nào, cả hai đã rời khỏi chiếc sofa và cùng dìu nhau vào phòng ngủ. Ánh trăng mờ ảo trong phòng càng làm tăng thêm sự lãng mạn và thân mật, từng chút một phá bỏ mọi khoảng cách. Cả Bùi Anh Tú và Nguyễn Trường Sinh giờ đây đều để lộ những xúc cảm chân thật nhất, không còn rào cản hay sự che giấu nào.
Họ đứng trước nhau, để từng ánh nhìn và cử chỉ nói lên những gì trái tim muốn gửi gắm. Trong khoảnh khắc ấy, mọi hiểu lầm, nỗi đau dường như tan biến, chỉ còn lại hai con người trần trụi, mong muốn một lần nữa được trao trọn cho nhau. Trường Sinh nhẹ nhàng chạm vào Tú, đôi bàn tay cảm nhận từng hơi ấm trên làn da quen thuộc. Cả hai để cho cảm xúc dẫn lối, không cần lời giải thích, không cần lời hứa hẹn, chỉ có giây phút hiện tại, nơi họ là chính mình, gần gũi và chân thành nhất.
Trên chiếc giường mềm mại, trong vòng tay của nhau, Anh Tú và Trường Sinh như tìm lại được một chút bình yên, để lòng mình được thả trôi trong cảm giác trọn vẹn.
Dưới ánh trăng mờ ảo,căn phòng dường như chìm vào một không gian đầy cảm xúc, nơi chỉ còn lại hai con người đang hòa quyện.Tiếng va chạm nhẹ nhàng, âm vang đầy ái muội, mỗi cử chỉ, mỗi tiếp xúc đều ẩn chứa sự khao khát và mãnh liệt. Trường Sinh và Anh Tú như quên đi tất cả, chỉ còn lại những cái chạm đầy yêu thương, những nụ hôn trao nhau không dứt.
Giữa không gian riêng tư ấy, tình yêu của họ trở thành ngôn ngữ duy nhất. Những hiểu lầm, tổn thương dường như tan biến, nhường chỗ cho sự chân thành và cảm giác trọn vẹn trong vòng tay của nhau. Cả hai cùng cảm nhận sự hòa quyện đó, như thể là sự khép lại của một câu chuyện buồn và sự mở đầu cho những điều tốt đẹp.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng dịu dàng bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, Trường Sinh và Anh Tú từ từ mở mắt. Cảm giác ngây ngất và ấm áp bao trùm lấy họ, nhưng điều khiến cả hai ngạc nhiên hơn cả là hình ảnh của nhau. Người đầu tiên mà họ nhìn thấy khi tỉnh dậy chính là đối phương, gương mặt quen thuộc nhưng giờ đây lại đầy sức sống và bình yên.
Hơi thở còn mang theo dư âm của đêm qua, cả hai đều không nhớ rõ đã trải qua những gì, nhưng họ đều cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ, như thể mọi rào cản đã bị phá bỏ. Họ trao nhau ánh nhìn đầy hiểu biết, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. Trong khoảnh khắc đó, những kỷ niệm đau thương, những cuộc cãi vã và nước mắt dường như tan biến, nhường chỗ cho một khởi đầu mới.
Trường Sinh và Anh Tú biết rằng họ đã cùng nhau bước qua những nỗi đau và giờ đây, họ có thể viết tiếp câu chuyện tình yêu của riêng mình, không chỉ với những điều ngọt ngào mà còn với cả sự trưởng thành và chín chắn hơn. Họ nắm lấy tay nhau, sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước, cùng nhau vẽ nên những trang mới đầy hy vọng và yêu thương.
" Bùi Anh tú,anh yêu em "
" Nguyễn Trường Sinh, em yêu anh "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com