Chapter 1: Bad news
Second vươn vai, bước ra khỏi ngôi nhà. Nhóm màu đang vây quanh cái bàn gỗ và ăn sáng, Green giơ tay chào cậu. Cậu mỉm cười chào lại:
- Chào buổi sáng. Alan có hoạt động không?
- Không. - Yellow trả lời, đang ăn một miếng bánh kem.
Sự thất vọng phủ lên vai Second khi cậu ngồi xuống với các bạn, mặc dù cậu biết thật khó để thấy mặt Alan vào thời điểm này trong ngày. Thành thật mà nói, đã lâu rồi họ không gặp nhau và cậu thực sự đang trong tình trạng sẽ hy vọng vào những điều xa vời nhất. Việc vẽ hoạt hình khi chỉ có một mình không vui bằng một phần mười mọi khi. Alan đã đi công tác hơn một tuần rồi và anh ấy nói trước khi đi rằng đó chỉ là một chuyến đi sáu ngày!
Nhóm màu chia sẻ với nhau ánh nhìn quan ngại. Alan không hay thất hứa, hơn nữa anh và Second có dự án phim hoạt hình còn đang dang dở. Mặc dù họ không quá quan tâm đến việc anh có đang ở đó vì nó không ảnh hưởng tới họ, nhưng họ thực sự bắt đầu nhớ việc có Cursor làm việc trên máy tính khi họ cũng đang có thứ cần làm. Alan gần như là đồng hồ bận rộn của họ vì phân nửa thời gian anh có mặt có nghĩa là Second phải làm việc.
- Anh ấy còn không thèm gửi mail cho chúng ta? - Blue vừa ăn nether wart vừa nói.
- Không phải anh ấy luôn gửi mail. - Red nhắc nhở. - Tự gửi mail cho mình có phải hành động ngu ngốc với con người không?
- Chúng ta sống trên máy tính anh ấy, chúng ta là người đọc cái mail đó. - Green lý giải.
- Ôi làm ơn. - Yellow đảo mắt. - Chúng ta đã có cam kết không tự tiện đọc tin nhắn tới trong các tài khoản của Alan.
Blue bĩu môi, không nói gì nữa. Second nhai một miếng bánh khi suy nghĩ về điều đó. Họ chắc chắn sẽ không đọc mail của Alan. The Animator thích giữ sự riêng tư ở mức độ nào đó nhất định, có vài nguyên tắc họ buộc phải tuân thủ khi sống trên máy tính của một con người. Nhưng Second vẫn không thể từ chối sức cám dỗ của việc kiểm tra email của Alan thử xem có tin nhắn nào liên quan cho họ không, theo như gợi ý của Blue.
Chỉ còn chút nữa thôi là tập AvA mới của họ sẽ xong, Alan thậm chí còn háo hức hơn cậu. Đáng lý ra không có việc gì có thể ngăn anh quay về để hoàn thành nó mới đúng. Cậu chỉ... không thể không lo lắng. Con người khác với người que, họ có thể ra đi vĩnh viễn dù không ai "end" họ và tất nhiên là họ cũng chẳng thể "reload" được. Kể cả khi Alan có nói với Second rằng anh còn nhiều năm cho tới khi điều đó xảy ra, cậu vẫn khó tránh sự bồn chồn lúc này.
Tiếng loẹt xoẹt phát ra bên phải màn hình, lập tức khiến Second đứng dậy. Biểu tượng wifi đang nứt ra và cánh cổng trắng bật mở. Nhóm màu lập tức quay về phía đó, chỉ để thấy The Chosen One chậm chạp đi vào từ trong cánh cổng.
- Chosen! - Second là người đầu tiên đi tới. - Anh không nhắn trước cho em là anh sẽ tới! Ồ, vừa lúc Alan không có mặt.
Ánh mắt của Chosen có hơi kỳ lạ, nó khiến Second dừng lại giữa chừng trước khi cậu thậm chí định ôm anh. Cậu nhướng mày, tự hỏi điều gì đã khiến anh có vẻ như không có tâm trạng tốt. Thường thì sẽ không có gì để đọc trên mặt anh vì anh là một người khắc kỷ điển hình, nhưng vì một lý do nào đó cậu luôn có thể đoán được.
- Anh biết Alan không có mặt. - Chosen nói, nhìn nhóm màu sắc qua vai Second. - Thực ra đó là lý do anh tới đây.
- Hử? - Second cau mày khó hiểu. - Em có nói với anh là Alan đi công tác à?
- Không.
Ném lại một câu trả lời cộc lốc và Chosen đi tới bên bàn để ngồi xuống. Red đặt ra một cái mới cho Second bên cạnh anh và mọi người đều ngồi lại, hoàn toàn khó hiểu.
The Chosen One thường đến máy tính kể từ sau trận Showdown, đặc biệt là sau khi mối quan hệ của anh và Dark với Second được làm rõ. Alan không nói gì, nhưng có vẻ anh đã biết việc tên đầu rỗng màu đen thường tới máy tính của anh. Chosen không thích gặp mặt anh nên thường thì chỉ ghé qua khi anh không dùng máy tính, thông qua việc nhắn trước với Second. Rất ít lần họ đụng mặt nhau và thường chỉ tương tác qua loa. Mối quan hệ của họ không căng thẳng, nhưng cũng không hề tốt.
- Dark thế nào rồi? - Second hỏi, như một cách bắt đầu câu chuyện.
- Tốt. - Chosen trả lời. - Cậu ta thậm chí đã ghé qua Internet.
Anh dừng lại một chút, có vẻ nao núng. Nhóm màu cho rằng đó là do anh nhắc tới Dark trước mặt họ, vì vậy họ chỉ nhún vai. Second không để ý lắm.
- Có lẽ em nên tới thăm anh ấy. Vậy có tiện không? Có lẽ Dark sẽ nổi giận với em?
- Không đâu. - Chosen trả lời thẳng thừng. - Dark khá tán thưởng sau trận Showdown đó. Cậu ta hơi... kỳ cục.
Second cười khúc khích. Ừ, Dark đúng là một kẻ hỗn loạn. Sẽ rất khó để Dark tới máy tính vì ác cảm của anh với Alan cao hơn rất nhiều so với những gì Chosen có. Nhóm màu cũng sẽ không thoải mái trước Dark, vậy nên chỉ có cách để Second gặp Dark là đến Outernet. Thực tế cậu chưa từng gặp mặt anh sau trận Showdown mà chỉ trao đổi vài câu qua tin nhắn, vậy nên có thể sẽ hơi căng thẳng một chút khi họ gặp mặt.
- Second, anh tới đây là có lý do. - Chosen đột nhiên nghiêm túc. - Dark bảo anh nên nói với em.
- Chuyện gì? - Second nhướng mày.
Chosen mím môi. Điều đó khiến Second và nhóm màu đều căng thẳng. Họ trao nhau ánh mắt lo ngại trước khi quay qua nhìn anh.
- Là... việc Dark ghé qua Internet. Ừm... Cậu ta đã... đọc được vài tin tức mới...
Sự lúng túng của Chosen khiến mọi người cau mày. Second gần như đã đứng dậy khi cậu nhìn chằm chằm anh, buộc anh tiếp tục nói. Anh nuốt nước bọt.
- Trên kênh thông báo chính thức, họ nói rằng Alan đã... gặp tai nạn.
Sự im lặng chết chóc lập tức phủ quanh màn hình máy tính. Trái với mong đợi từ Chosen, Yellow là người bật dậy đầu tiên. Nhưng cậu chỉ trừng mắt vì kinh ngạc, Red mới là người có vẻ hoang mang lo lắng. Blue và Green nhìn nhau trước khi chuyển tầm nhìn qua Second với khuôn mặt ái ngại.
- Gặp... tai nạn? - Second khó khăn lặp lại. - Nghĩa là sao?
- Dark không... cố tìm hiểu. - Chosen nói, ảo não. - Nhưng họ nói rằng có một vụ tai nạn ở đường cao tốc và Alan... gặp sự cố ở đó. Chưa có tin tức chính thức về tình hình hiện tại nhưng... có thể anh ta sẽ không bao giờ về để sử dụng máy tính nữa.
Gương mặt Second hoàn toàn tan vỡ. Cậu bé thực sự rất thích Alan, Chosen cảm thấy tội lỗi khi anh phải mang tin tức này đến cho cậu. Ngoài kia thực sự rất bận rộn và sẽ không ai quan tâm đến việc nói cho một đám người que về tình hình của Alan, trong trường hợp bất kỳ ai biết họ có tồn tại. Nhưng họ có tư cách biết và Chosen phải nói.
- Đó là... một tin tức rất xấu... - Yellow lẩm bẩm.
Red bật khóc, Blue ôm lấy cậu vỗ về. Green đập đầu xuống bàn trong một nỗ lực đừng tỏ ra quá tệ hại. Second chỉ ngẩn ra khi ngồi ở đó.
Cái chết... Con người không thể respawn hay reload được, họ sẽ chết. Nhưng Alan đã nói anh còn rất nhiều năm trước khi cái chết đến. Anh nói rằng cậu không phải lo lắng vì thế giới của con người an toàn hơn rất nhiều so với những gì cậu đã trải qua trong máy tính. Vậy tại sao anh lại không trở về để sử dụng máy tính nữa?
- Second... - Chosen nao núng tới gần.
- Điều đó không đúng! - Second bật dậy. - Alan nói nó chỉ là một chuyến công tác! Vợ con của anh ấy vẫn ở đây! Trong ngôi nhà!
Phải, họ vẫn ở đây. Nhưng những người que trong máy tính không thể nghe thấy họ được. Vậy nghĩa là điều đó không chứng minh được Alan có an toàn hay không. Anh đã nói chuyến công tác kéo dài sáu ngày và đã hơn một tuần trôi qua rồi.
- Vậy không có nghĩa là anh ấy không trở về. - Yellow cố gắng. - Có thể là sẽ mất thời gian. Như việc The Dark Lord cần khôi phục lại mã vậy.
Chosen nhìn Yellow. Anh đã đọc thông báo đó trên Internet sau khi Dark báo với anh, nó có vẻ nghiêm trọng. Nhưng anh không thể nói điều đó thành tiếng được, đặc biệt khi bọn trẻ đều đang cố gắng để lạc quan và hy vọng. Second sẽ không chịu nổi, cậu bé sống quá tình cảm. Một khi cậu đã yêu thích ai đó, thật khó để khiến cậu không tìm mọi cách bảo vệ người đó. Sự mất mát có thể nhấn chìm cậu rất lâu.
Yellow có thể đọc ánh mắt và cử chỉ của Chosen để biết chuyện đó có khả thi không. Anh chỉ không nói vì Second không chấp nhận nổi. Cậu ngồi phịch xuống ghế, im lặng. Vai của Second run rẩy, những tiếng nức nở không kiềm chế nổi mà thoát ra ngoài. Red bắt đầu khóc, Blue cũng lau nước mắt.
Chosen không biết cách an ủi. Anh lúng túng nhìn bọn trẻ dần nhích lại gần nhau, chỉ riêng Second vẫn đứng yên tại chỗ và gồng mình với những giọt nước mắt. Anh chậm rãi đến gần và nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mong rằng điều này sẽ giúp ích gì đó. Nhưng nó khó chấp nhận hơn anh tưởng, cậu hất anh ra và bỏ chạy. Anh biết cậu sẽ không bao giờ từ chối một cái ôm từ anh trong bất kỳ tình huống nào khác.
Ý tưởng về việc đuổi theo Second liên tục nhấp nháy trong đầu Chosen, nhưng anh quyết định sẽ để cậu yên. Thành thật mà nói, thông tin rằng Alan gặp tai nạn cũng ảnh hưởng tới anh theo một chiều hướng nào đó. Dark trở nên đặc biệt im lặng sau khi đọc tin tức đó. Cả hai đều từng nguyền rủa Alan, nhưng họ không thể vui mừng khi anh... Ừ, khi anh có lẽ chết. Tin tức đã đào ra một lỗ hổng lớn trong lòng cả hai, hoàn toàn trống rỗng.
Alan, The Animator. Anh đã tạo ra họ. Anh độc ác, nhưng anh tạo ra họ. Họ đã dành phần lớn cuộc đời để thù hận anh, và giờ anh chỉ ra đi như vậy. Cả Chosen và Dark đều hụt hẫng vì điều đó. Trong thời khắc nào đó họ bỗng nhiên nhận ra họ chưa bao giờ rời khỏi anh, họ vẫn luôn để tâm trí bản thân bên cạnh anh. Một phần nào đó của cả hai, như những đứa con bị bỏ rơi trong gia đình, vẫn luôn mong được anh công nhận. Giờ đây thậm chí còn chẳng kịp nếu họ có chút suy nghĩ nào về việc đó.
Cursor sẽ không hoạt động nữa.
Thật là một tin xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com