Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12: Lies

Chosen nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Alan, nhưng những suy nghĩ ngổn ngang khiến anh chẳng hề tập trung vào các bức ảnh. The Animator không bận tâm. Anh chỉ ngồi và xem những bức ảnh mà anh đã từng thấy và quen thuộc. Có một vài bức anh nhớ đã được in ra và để trang trí trong nhà.

Thật đáng buồn, giờ đây những thứ này là cách duy nhất để anh thấy được vợ con anh. Họ ở đó, nhưng họ xa vời. Anh không thể không cảm thấy sống mũi cay cay khi nghĩ về điều đó. Một phiên bản của anh ngoài kia sẽ trở về, ở vị trí của anh một cách hoàn hảo và anh chẳng là gì hơn ngoài một bản sao dạng người que hoàn toàn dư thừa.

Nếu anh sớm biết điều đó, có lẽ anh đã chấp nhận rồi chứ không rơi vào tình cảnh này. Cảm giác điều mình tin tưởng đột nhiên không phải sự thật đau đớn hơn anh tưởng tượng nhiều.

- Tôi rất tiếc về những gì xảy ra với anh. - Đột nhiên Chosen lên tiếng.

- Về cái gì? - Anh hỏi lại, không chú ý lắm.

- Về những chuyện này. - Chosen nói, đạp vào một bức ảnh để Alan ngưng kéo thanh cuộn.

Alan im lặng, quay mặt đi. Những lời nói kẹt trong đầu anh. Nhận được lòng thương hại từ tạo vật anh bỏ rơi, thật trớ trêu. Trong số tất cả các người que trên máy tính, Chosen là người cuối cùng anh mong đợi sẽ đến và cảm thông với anh. Họ thậm chí còn chẳng phải bạn bè, hay kẻ thù. Họ chẳng là gì của nhau cả.

Nhưng... có lẽ đó là điều may mắn. Vì anh không muốn ai khác sẽ ở đây và thấy anh thế này. Nó chỉ là một nỗi buồn kéo dài mà anh biết sẽ tốt hơn nếu có người an ủi, ngoại trừ việc anh muốn đối phó với nó một mình. Khi nghĩ về những người anh đã chia xa và không bao giờ gặp lại, những người rất đặc biệt trong cuộc đời anh và giờ anh chẳng còn là một phần nào với họ nữa, điều đó làm anh sợ hãi. Nếu như một ngày nọ chuyện như thế tiếp tục xảy ra và anh lại biến mất, vậy thì anh rốt cuộc có thể tạo ra những giá trị gì bằng sự tồn tại của mình đây?

Thanh cuộn lại bị kéo xuống lần nữa. Chosen chỉ ngồi ở đó và xem, lặng lẽ nhìn những giây phút vui vẻ được ghi lại treo bên trên bức tường trắng của thư mục. Họ yên tĩnh một lúc lâu, cho tới tận khi thanh cuộn cuối cùng cũng chạm đáy. Alan vẫn ngồi bất động ở đó, không biết đang nghĩ gì.

Chắc cũng tới đêm khuya rồi. Chosen nghĩ vẩn vơ khi anh đứng dậy, muốn tìm cái cớ để rời đi. Có lẽ anh nên kiểm tra bọn trẻ. Hẳn là chúng vẫn ngủ, nhưng ngoại trừ Second ra thì cả đám có vẻ như là không cần ngủ nhiều, nếu chúng lẻn dậy và làm gì đó...

- The Chosen One.

Bước chân của người que đầu rỗng màu đen dừng lại. Anh quay đầu, nhìn Alan. The Animator rụt rè ngừng lại, thu bàn tay đang giữa lưng chừng không. Anh ta nhìn lại anh với vẻ lưỡng lự. Những lời nói ấp úng không có nghĩa thốt ra một lúc rồi dừng lại. Một tiếng thở dài nặng nề rơi ra ngoài.

- Tôi xin lỗi vì... những gì tôi đã làm. Điều này có vẻ như là một lời biện hộ, nhưng tôi đã không nhận ra cậu có tri giác khi đó. Mọi thứ chỉ... đi quá xa sau khi tôi vẽ ra cậu, từ việc cậu cố tấn công và những thứ khác.

Chosen dừng lại một chút, như thể hoạt ảnh của anh đã ngưng hoạt động. Những ký ức sống động về năm tháng đó nhanh chóng trỗi dậy, kéo anh bước lùi lại những bước chân mà chính anh cũng không nhận ra. Sự phẫn nộ ngủ yên đã lâu đột nhiên thức giấc, nói với anh những lời thì thầm kỳ lạ. Anh nhìn thẳng người que màu tím, một cảm giác kinh khủng trồi lên cổ họng và gương mặt anh chỉ còn sót lại sự ghê tởm.

Không khó để hiểu nó. Alan chớp mắt trước khi anh quay mặt đi, tiếp tục dán mắt vào những bức hình trước mặt. Nếu nói anh chưa từng nghĩ về việc liệu mình có lỗi hay không, thì đó là nói dối. Nhưng một lời xin lỗi là điều mà anh không nghĩ anh thực sự sẽ thốt ra một lúc nào đó. Nó là điều thiết yếu, dù sao thì anh cũng phát mệt với việc phải tránh mặt The Chosen One suốt rồi.

Tiếng bước chân giận dữ của Chosen sát bên tai anh khiến anh nao núng, nhưng anh không cố chạy trốn dù suy nghĩ rằng gã đầu rỗng màu đen sẽ trả thù anh đang lởn vởn trong đầu. Dù sao thì nó không còn quan trọng nữa vì anh sẽ chẳng bận tâm việc ăn vài đòn hay bị đốt cháy. Anh chỉ là một người que, vậy sao phải quan trọng?

Quả thật nếu trung thực, Chosen rất muốn đốt Alan thành tro bụi. Nhưng anh kiềm chế mình khi thấy người sáng tạo của anh chỉ ở đó và ngồi yên lắng nghe sự phẫn nộ của anh. Anh biết anh ta sợ hãi, vì anh đọc sự nao núng của anh ta trước mặc anh còn dễ hơn là đọc những lời hoa mỹ của Dark. Có lẽ một phần nào đó của việc trở thành người que đã ảnh hưởng tới anh ta, dẫn anh ta tới quyết định này, vì Chosen không tin một con người sẽ thật lòng hối lỗi vì những gì họ làm với chương trình máy tính. Hãy nhìn xem cách anh ta nhắc tới việc anh đã tấn công trước đi, lời xin lỗi chẳng qua chỉ là trò đạo đức giả mà thôi.

Nhưng nhìn Alan, sự giận dữ của anh nhanh chóng nguội đi. Anh dừng lại, nhiệt độ trên bàn tay lạnh xuống. Dư âm phẫn nộ vẫn âm ỉ chảy dưới da, nhưng anh nhanh chóng nuốt xuống sự ghê tởm trong cổ họng mình. Đâu phải là anh không biết chứ.

- Tại sao anh nói điều đó? - Anh hỏi.

Alan hơi cử động, sau đó vẫn ngồi yên. Anh không nhìn Chosen, anh đoán phản ứng của cậu ta. Anh không thể nhìn được, vì nếu như phần nào đó sợ hãi trong bản năng sống còn của một con người vô năng có ở đó, nó sẽ thúc giục anh bỏ chạy. Dù chẳng hề có ý định từ đầu thì anh vẫn không ở đây để làm điều đó. Anh có trách nhiệm với những lời anh nói ra.

- Vì cậu nên được nhận một lời xin lỗi. - Anh cụp mắt trả lời, giọng nói đều đều. - Tôi không nói những lời này vì giờ tôi là người que hay gì cả. Suy nghĩ này từng lướt qua trước đây khi tôi... là con người, và tôi đã gạt nó qua. Mọi thứ đã xảy ra rồi và dù gì chúng ta không có mấy dịp nhìn thấy nhau nữa. Nhưng giờ tôi ở đây và tôi biết tôi muốn làm vậy.

Đó chính xác là những lời Chosen không nghĩ anh sẽ nghe thấy, đặc biệt là từ nhà sáng tạo của anh. Anh đứng lặng trước mặt người que màu tím, không nói nên lời. Cảm giác giận dữ đã biến đâu mất và thứ cồn cào trong bụng anh cũng lặn đi. Có lẽ anh không hiểu anh ta nhiều như anh nghĩ, vì giờ đây anh cảm thấy như thể anh chưa từng biết người trước mặt.

Chosen nuốt nước bọt.

- Anh không cần phải làm vậy. - Cuối cùng anh nói. - Nó vô nghĩa.

- Tôi biết. - Alan gật đầu, nghiêng người quay qua nhìn anh. - Tôi biết cậu sẽ không đánh giá cao nó. Nhưng dù sao tôi cũng đã nói ra rồi.

Nó là một lời xin lỗi dối trá. Chosen có thể ý thức được điều đó. Hầu hết anh ta tiếc nuối có lẽ là vì nếu như anh ta sớm nhận ra điều đó, thì anh ta đã không cần mua một cái máy tính mới. Cũng như Chosen đã từng hối tiếc những gì anh phản ứng vào những giây phút đầu tiên trong đời để khơi mào cuộc chiến giữa họ. Tiếc nuối không có nghĩa là họ thực sự ân hận, không ai trong cả hai ngờ tới tình huống này sẽ xảy ra.

Nhưng giờ anh ở đây, với nhà sáng tạo của anh và lời xin lỗi của anh ta.

- Tôi không chấp nhận lời xin lỗi đó.

Chosen nói vậy, nhưng anh ngồi xuống. Alan hơi kinh ngạc nhìn Chosen, cái đầu rỗng màu đen đáp lại ánh nhìn của anh. Sự lạnh lẽo cô độc vẫn ở đó như mọi khi, nhưng mọi thứ đều tĩnh lặng như nước. Không có mùi hương của phẫn nộ hay giận dữ, chỉ còn lại cảm giác xa cách như con người Chosen vốn dĩ vẫn luôn thể hiện.

- Nhưng tôi xin lỗi. - Chosen ngoảnh mặt đi. - Vì máy tính của anh.

Không hiểu sao Alan cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh nở một nụ cười khẽ khi nhìn lại những bức ảnh treo trên bức tường trắng. Hãy nhớ về sự thất vọng của anh năm đó khi Chosen và Dark phá hỏng máy tính, những lời giận dữ anh nuốt lại trước khi anh bực tức đi tìm một giải pháp thay thế. Anh biết mình không hề muốn thừa nhận bản thân đã sai bằng lời xin lỗi, đó chỉ là sự hối tiếc cho xung đột mà họ trải qua trong những năm tháng còn thiếu khôn ngoan và hiểu biết ấy. Giờ đây anh biết nó cũng không hẳn là vô ích khi anh chọn nói ra.

- Tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. - Anh đáp lời.

Một tiếng cười khẽ phát ra bên cạnh Alan, bị ngăn lại ngay lập tức nhưng vẫn đủ để anh nhận ra đó là một tiếng cười. Anh thở hắt ra, mắt lảng vảng ở phía trên. Buồn cười làm sao, đây vốn là điều anh từng chẳng mấy bận tâm. Hãy nhìn xem những gì thay đổi chỉ bằng một lời nói.

Những bức ảnh vẫn ở đó, lặng lẽ không lời. Alan vô thức đưa tay chạm vào thanh cuộn, nhưng không còn ảnh bên dưới. Cuộc sống ở thế giới đó đã kết thúc với anh, cảm giác cay đắng nhanh chóng quay trở lại khi anh gục đầu xuống.

- Second giống anh.

- Hả? - Alan hé mắt nhìn qua Chosen.

Gã người que màu đen hơi nghiêng đầu nhớ lại. Sao anh lại không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ?

- Lúc nhận tin về vụ tai nạn, thằng bé đã trốn vào thư mục hoạt ảnh và nhìn những tệp trong đó. Nó phản ứng hệt như anh.

Alan sững sờ trong vài giây vì bất ngờ. Chà, anh không dự đoán trước điều gì như thế, nhưng nó thật đáng ngạc nhiên. Nếu nghĩ về hướng đó, chẳng phải Second sẽ giống như con trai anh sao?

Không. Không, Alan. Đừng nghĩ vậy. Anh mím môi quay đi. Đó từng là trò đùa của fan mà anh yêu thích, thế nhưng giờ thì không còn nữa. Khi anh không thể gặp lại con anh thì nghĩ về bất cứ ai trong vị trí như vậy đều sẽ giết chết anh còn nhiều hơn thế.

- Ừ, dù sao tôi cũng tạo ra nó mà.

Chỉ vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com