Chapter 20: Rage
StickTracer từ một vật thể cao hơn nửa màn hình, đã bị ép thành một khối nhỏ. Tiếng glitch của nó càng lúc càng dữ dội, nhưng không hề níu kéo được một chút lòng thương hại nào của Alan. Những mũi tên lửa không ngừng lao tới và Firefox cũng chẳng tiếc hơi lửa của nó.
Rất nhiều điều anh từng gặp phải đã chứng minh, kể cả là một con thỏ thì cũng đừng ép nó vào đường cùng.
Ngay khi không còn lối thoát nào khác, StickTracer bắt đầu nhấp nháy dữ dội hơn. Vào lúc những mũi tên lửa đâm vào góc màn hình bên đó, chúng hầu như đã bị nuốt chửng. Sợi dây mà Alan đã vẽ nhanh chóng đứt lìa, biến mất trong không khí. Tiếng gầm gừ bằng âm thanh glitch của StickTracer vang khắp máy tính, khiến cho anh phải lùi hai bước trước khi vung tay vẽ hàng loạt thứ vũ khí khác đang nhắm bắn.
Thứ duy nhất khiến anh có thể kịp thời phản ứng là phản xạ tốt hơn người thường mà anh vẫn hay tự hào. Ngay khi StickTracer phóng thứ gì đó vào Firefox, con trỏ vô hình đã kịp đưa nó quay trở lại bên cạnh Alan. Viên đạn mà khối glitch kia bắn ra đâm vào thành phía trên của màn hình, phá nứt màn hình nền thành một lỗ trắng. Một cơn rùng mình chiếm lấy Alan khi anh nhìn thấy.
Firefox gầm gừ dữ tợn, bộ lông của nó dựng đứng lên khi nó vòng qua chân anh đầy tính phòng thủ. Chrome hạ thấp xuống ngay bên cạnh, xoay tròn một cách dè chừng. Phía trước mặt họ, StickTracer đang dần co nhỏ lại và phát ra tiếng động đáng ngờ. Một cửa sổ thông báo hiện lên và con trỏ vô hình ném nó vào đối thủ như một phản xạ. Lần này cửa sổ đó không vỡ khi va chạm, nó biến mất một cách tĩnh lặng.
- ...Chà, không tốt lắm. - Alan lầm bầm.
Không đợi bất cứ dấu hiệu nào, Firefox đã lao về phía trước và phun lửa. So với lửa của The Chosen One, rõ ràng nó yếu hơn và chỉ có thể tiếp cận ở cự ly gần. Khi mục tiêu càng nhỏ, nghĩa là nó phải đi càng xa. Alan cau mày khi lửa của con cáo hầu như không còn tác dụng gì nữa. Anh vung tay, dùng con trỏ vô hình để kéo nó về lại bên cạnh anh trước khi một thứ gì đó như một cái roi đen quất xuống.
Thanh tác vụ bị nứt bởi những đường nứt trắng.
Không ai trong số họ dám lại gần thứ đó nữa cả. Dù sao chiến thuật từ đầu cũng là tấn công từ xa. Alan chắc chắn không biết đánh nhau, tất cả những gì anh biết là vẽ và đó là mọi thứ anh sẽ làm. Nếu Second có trong tình huống này, cậu sẽ vẽ những con vật có thể trợ chiến cho cậu. Nhưng Alan trực quan hơn, anh chỉ vẽ vũ khí tự động. Và nếu như tất cả những gì anh phải làm là vài cái vung tay để hoàn thành tác phẩm trong tưởng tượng của anh, vậy thì vài mươi cái hỏa tiễn cũng chỉ là bài kiểm tra xem tốc độ của anh nhanh đến mức nào. Rất may, nó đã được cải thiện rất nhiều so với hồi anh mới làm người que.
Tuy những hình vẽ không thể tiếp cận được StickTracer, nhưng nó ngăn được những cái roi đen tấn công họ. Alan ngừng tay lại một chút co tới khi những làn khói tan bớt. Một nửa màn hình trắng xóa dần xuất hiện đốm glitch đen khiến anh rùng mình. Anh vung tay vẽ thêm tên lửa mới, nhưng một sợi dây đen bị glitch đã lao tới phía anh.
Internet Explorer bị tóm phải.
Trước cặp mắt bàng hoàng của Alan, biểu tượng tội nghiệp lập tức bị bóp nát và biến mất. Hình ảnh này khiến hàng loạt các biểu tượng rơi vào e dè, một số khác thì tỏ ra phẫn nộ. Điển hình là Chrome, lập tức bay lên và tấn công dù nó chắc chắn biết đạn của nó không có tác dụng gì. Rất nhanh một sợi dây đen khác quất tới phía nó.
Alan lập tức vẽ ra một tấm chắn đỡ phía trước cho nó. Chỉ vừa kịp suýt soát che lấy, Chrome bị hất văng ra phía sau, để lại vị trí của nó một cái lỗ trắng. Biểu tượng nóng nảy vẫn cố chấp bay lên, nhưng trước cái nhìn của Alan lại nhanh chóng hạ thấp xuống.
Anh có cảm giác như thể trái tim anh đang đập mạnh vì căng thẳng, điều thật lố bịch vì anh biết anh không hề có một trái tim. Nếu như mã có thể mô phỏng điều đó, vậy thì chắc chắn adrenaline trong máu của anh cũng đang được nó tạo lên ngày một nhiều. Anh nuốt nước bọt, vung tay vẽ nên hàng loạt mũi tên và tên lửa khác.
Cánh tay như sợi dây dài màu đen của StickTracer giờ đây giống như một thứ vũ khí bất khả chiến bại. Một cái vung nhẹ của nó đã hất đi mọi hình vẽ của Alan. Anh không bận tâm, chỉ điên cuồng vẽ thêm càng nhiều nữa. Dường như mã của anh biết rằng sự cố gắng của anh sẽ không mang đến kết quả, vì vậy nó đưa ra một dấu hiệu khác. Alan cảm thấy tầm nhìn của anh mờ đi. Vốn dĩ những dòng mã đỏ ăn mòn khi anh bị Dark đâm phải đã biến mất, nhưng lúc này lại nhói lên một cái như nhắc nhở anh rằng anh sớm đã đi vượt qua giới hạn sức chịu đựng của bản thân rồi. Thứ duy nhất giữ cho anh đứng vững lúc này, có lẽ là nỗi sợ hãi không tên khi anh chứng kiến tương lai phía trước mịt mù.
Một số biểu tượng không thể tiếp tục nhẫn nại bắt đầu lao về phía trước và tấn công, hầu như đều bị StickTracer tiêu diệt. Alan không kịp dùng con trỏ vô hình để cản chúng khi tất cả đều lao lên cùng lúc. Ngay khi Chrome bị hất văng ra phía sau lưng anh, đụng vào thành màn hình và lăn lóc xuống thanh tác vụ, sự thất bại gần như đã định sẵn. Anh thấy tầm nhìn của anh nhấp nháy.
Firefox gầm gừ dữ tợn trong khi phun lửa.
Con trỏ vô hình của Alan lao về phía trước, cố bắt lấy bất cứ biểu tượng nào nó có thể cứu được. Nhưng không có tác dụng gì, anh quá chậm so với bất cứ cái nào trong số bọn chúng. Những biểu tượng sống động đó chỉ trong phút chốc đã nhanh chóng rơi xuống, vỡ nát hoặc im lặng như thể chúng chưa bao giờ di chuyển. Cánh tay của StickTracer một lần nữa lạnh lùng nữa lao đến phía họ.
Điều duy nhất ngăn Firefox tấn công một cách mất lý trí, có lẽ vì nó nhận thức nó là biểu tượng duy nhất còn lại và nó nên bảo vệ Alan. Nhưng anh thậm chí còn chưa từng nhìn thấy nó từ sau khi anh đến máy tính, chưa từng tiếp xúc với nó hay bất cứ biểu tượng nào. Anh thấy con cáo dùng hết hơi sức để phun lửa về phía trước, không hề lùi lại. Mặc dù nó đã quấn quanh chân anh chỉ vài giây trước, giờ nó lại kiên quyết tiến lên phía trước. Thậm chí cái đuôi của nó cũng đang ra hiệu điều gì đó với anh trong những nỗ lực cuối cùng.
StickTracer tóm lấy Firefox.
Chrome nằm dưới chân Alan, không nhúc nhích. Nó như một khối sắt, một khẩu súng không còn đạn bị vứt bỏ. Những biểu tượng lăn lóc, không trọn vẹn trên thanh tác vụ dường như đều đang nhìn anh. Với một con người, chúng lẽ ra chẳng nên là thứ gì cả. Chúng chỉ là những dòng mã anh có thể dễ dàng có lại với một nút tải xuống hoặc tải lại để khôi phục. Chúng là công cụ anh có thể vứt bỏ bất cứ khi nào anh muốn, chúng sinh ra vì điều đó, bảo vệ máy tính là điều chúng nên làm.
Alan tự hỏi đó có thực sự là điều anh cảm thấy hay không. Như ánh mắt phản bội của Chosen mà anh tự nhủ anh không hề bận tâm đến đó. Anh biết mình chẳng phải thứ người gì tốt đẹp, nhưng đâu đó trong anh lòng trắc ẩn và đồng cảm nói với anh rằng anh không phải thứ công cụ lạnh lẽo vô hình mặc kệ tất cả. Giờ đây anh không còn ở ngoài kia, không phải vị thần chẳng hề xây xước gì khi chúng sinh đang vùng lên giãy giụa để thoát khỏi số phận bi thảm do chính anh định sẵn. Anh đang ở đây, bên cạnh chúng, chứng kiến từng biểu tượng một ngã xuống. Và chúng đều chết vì bảo vệ anh.
Nó có xứng đáng không? Khi anh chỉ là một bản sao chẳng có chút giá trị nào?
Sự phẫn nộ bị châm ngòi cháy lên dữ dội trong lòng Alan, phớt lờ cách tầm nhìn của anh bị bao phủ dưới một lớp lọc tối đen. Anh vung tay, vẽ ra một nét vẽ. Nét vẽ thô sơ nhất, một nét vẽ tối đen, thẳng hướng tới kẻ thù trước mắt. Nó tóm lấy cánh tay của StickTracer, một cái giật mạnh kéo anh nhảy lên phía trên và tóm lấy Firefox trong tay kẻ thù. Con cáo vẫn gầm gừ, nhưng âm thanh của nó yếu ớt hơn rất nhiều.
StickTracer chẳng bận tâm. Hàng loạt các cánh tay của nó xuất hiện và nhắm vào Alan, tiếng glitch phủ đầy bên tai anh như thể thế giới chỉ còn lại sự sai trái và lỗi lầm. Anh cố gỡ Firefox ra, một nỗ lực thảm hại đến đáng thương. Con cáo rõ ràng không muốn điều đó. Nó phun một ngọn lửa qua vai anh, đốt cháy cánh tay đen ngòm tiếp cận phía sau lưng. Ngay khi con quái vật siết chặt, con cáo tội nghiệp không kịp kêu lên tiếng nào khi tan biến thành một ngọn lửa.
Lóe sáng trong những cánh tay tối đen vây quanh Alan.
Không còn ai ngăn cản, hàng loạt cánh tay đen lập tức xông tới. Người que màu tím không cử động khi anh nhìn vào nơi ngọn lửa nhỏ biến mất không dấu vết. Thanh tác vụ sứt mẻ dưới chân anh, hình ảnh của sự hủy diệt rõ mồn một. Âm thanh của giận dữ vang lên bên tai anh, nhưng không một tiếng động nào phát ra.
Rất nhiều Cursor bất chợt xuất hiện trên màn hình. Những mũi tên màu trắng, thứ công cụ lạnh lẽo chuyên quyền thống trị máy tính, vị vua duy nhất, giờ hiện lên hàng loạt xung quanh người que bé nhỏ. Chúng hằn lên trên màn hình như khẳng định sự tồn tại của mình trước khi biến mất, trở về bản chất vô hình. Hàng loạt các mũi tên đó lao tới StickTracer, muốn xé xác con quái vật xâm phạm.
Tiếng glitch dữ dội hơn bắt đầu phát ra, vật vã và, bằng một cách nào đó, nghe như đau đớn. Những vết nứt trắng bắt đầu xuất hiện ở phần còn lại của màn hình vì sự vùng vẫy ấy. Cánh tay màu đen của con quái vật co lại, nhưng không quên tóm lấy mục tiêu của nó. Đôi mắt tím của Alan bị xâm chiếm bởi màu xanh biển chết chóc, lóe lên một con ngươi đỏ thẫm. Những cánh tay của StickTracer hầu như đã bị cắt đứt.
Nếu thứ quái vật đó biết sợ hãi, nó có lẽ đang sợ hãi như cách Alan cảm thấy khi anh nhìn thấy nó. Nhưng nó không biết, nó chỉ tấn công. Những mũi tên vô hình càng chém nó, thì nó càng dùng nhiều cánh tay hơn để tóm lấy anh. Sự bùng nổ trong chốc lát cũng chẳng làm nên điểm sáng gì giữa tuyệt vọng. Tiếng gọi của phẫn nộ ong ong bên tai Alan và những dòng mã nảy lên như cách trái tim anh nỗ lực lần cuối trước khi ngừng đập.
Cuối cùng khi tầm mắt của anh hoàn toàn tối đen, anh cũng bị khối glitch kia bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com