Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 26: Tell me a lie

Alan bị đánh thức bởi một cơn đói dữ dội.

Không giống lũ người que trong máy tính của anh, những đứa chỉ đói bằng hệ thống sinh tồn của Minecraft, anh thực sự cần ăn. Đó là lý do lần duy nhất anh bỏ bữa chính là ngày DJ ghé qua lần đầu tiên, nó đã dạy anh rằng cơ thể người que của anh khác với cơ thể con người và anh không nên coi thường sức khỏe.

Như một tính năng kèm theo, anh có thể xử lý gần như toàn bộ các dạng dữ liệu điện tử, nghĩa là tất cả mọi thứ về mặt lý thuyết. Chúng sẽ cung cấp năng lượng để mã của anh hoạt động bình thường, thậm chí tích lũy thêm. Điều đó khá dễ hiểu, anh có nguồn gốc khác, anh được lập trình khác, anh được tạo ra khác. Anh là kẻ ngoại lai và anh không giống với những người que trong thế giới của họ.

Nói thật thì Alan ghét cảm giác đói, là con người hay người que cũng vậy. Anh bò dậy, rên rỉ một chút khi xoa đầu. Thanh tác vụ tối đen phía dưới hình như đang di chuyển khi anh cố đứng dậy. Đó không phải một dấu hiệu tốt. Anh cần ăn gì đó, nếu không tất cả các mã của anh sẽ bắt đầu hoạt động không kiểm soát. Anh nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

Có một bức tường xám. Anh cau mày, đặt tay lên đó. Nó giống như ranh giới của một trò chơi, cách mà anh đã nghe qua khi Second kể về lần cả nhóm bị mắc kẹt trong máy trò chơi của Yellow. Một cơn rùng mình chạy lướt qua gáy anh khi anh nhớ lại những gì đã xảy ra. StickTracer đã bắt được anh, chắc chắn là thế. Anh choáng váng quay qua màn hình, xác định lại giả thuyết của mình.

Phòng của Elliott Jayden.

Ồ tuyệt thật...

Cánh tay của Alan đặt lên màn hình, gần như là phẫn nộ. Người đàn ông bên ngoài đang làm gì đó với một máy tính khác, ông ta không chú ý đến anh. Thế càng tốt. Anh ôm bụng, phớt lờ cơn đói đang gặm nhấm anh và đứng dậy. Anh đang ở một khung cửa sổ nhỏ, với dòng chữ StickTracer ở phía trên đó và một số mã đang chạy trên nền đen. Vậy là anh kẹt bên trong ứng dụng.

Con trỏ vô hình không thể thoát ra khỏi cửa sổ bên trong để có thể tắt ứng dụng. Alan thất vọng khi anh thu tay lại, khó chịu liếc nhìn xung quanh. Nền đen phía dưới không phải thanh tác vụ, Alan không chắc cửa sổ đang ở khu vực nào của màn hình vì anh không thấy bên ngoài, nhưng anh có thể chắc rằng không sát phía dưới. Thứ nền màu đen gần như là một loại lập trình gì đó để ngăn anh thoát ra ngoài.

Được rồi, thẳng thắn mà nói, Alan không nghĩ là anh sẽ thoát được. Lần trước anh chỉ may mắn mà thôi, vì dù sao với cả hai bên thì toàn bộ chuyện người que này đều mới. Giờ thì khác rồi và Elliott là con người, còn anh là người que. Mà một người que thì rất khó thắng được con người. Tuy anh vẫn luôn thất bại trước chúng, nhưng thực tế anh đã chứng kiến về các tạo vật của anh đã chứng minh rằng trong khi anh chẳng hề trầy xước gì thì chúng đã đánh cược cả tính mạng của mình. Kẻ thắng từ đầu đã được định đoạt, con người thực sự ở quá xa.

Nhưng Alan chịu thua á?

Ôi nằm mơ đi. Đâu tự nhiên mà anh lại chấp nhận lựa chọn đối đầu StickTracer dù biết mình có khả năng bị bắt nhiều hơn là chiến thắng. Dù anh không thể thoát được khỏi Elliott, thì anh cũng có cách khác để đối phó. Điều anh muốn là dừng nghiên cứu người que của ông ta, chứ không phải là thoát khỏi đây. Dĩ nhiên, nó sẽ không dễ dàng gì.

Alan chạm vào bức tường đen sau lưng mình, im lặng cảm nhận nó. Có rất nhiều mã đang chạy, rất nhiều. Những mã vận hành máy tính và những mã phần mềm lạ anh không nhận ra. Không phải là anh hiểu được tất cả những thứ đó, vì vậy anh chỉ cố gắng để hiểu chúng hết mức có thể.

Có tiếng loẹt xoẹt bên tai Alan. Anh cau mày, rụt tay lại và lắc nhẹ. Hình như vừa rồi có thứ gì đó đã mở ra, một thứ gì đó rất rộng lớn mà anh không thể miêu tả. Anh không nhận thấy cơ thể mình nhiễu một cái khi anh giơ tay chạm vào màn hình phía sau một lần nữa. Anh muốn biết đó là thứ gì.

Không để anh đọc thêm bất cứ mã nào, Cursor đã bay tới. Alan giật thót mình khi nó tới gần, bật lùi lại vừa suýt soát trước lúc nó chạm vào anh. Anh quay phắt ra ngoài màn hình, nhìn thấy Elliott Jayden đang ngồi ở đó từ lúc nào và nhìn anh.

Chà, cũng không ngoài dự đoán.

Elliott cau mày khi thấy Alan hất Cursor ra. Rõ ràng trước khi anh rời khỏi máy tính sau vụ virus, ông chắc chắn anh rất thân thiện với ông. Có chuyện gì đó đã xảy ra ngoài tầm kiểm soát trong lúc ông không thể điều khiển anh.

Tốt thôi, cũng là dịp để ông thử bộ lập trình mới. Alan chỉ thấy Elliott chuyển tầm mắt về hướng khác, Cursor rời khỏi diện tích của cửa sổ StickTracer ra bên ngoài nơi mà anh không thể nhìn thấy. Anh cau mày, cố suy đoán ông ta đang làm gì cho tới khi tiếng động chói tai vang lên khắp màn hình.

Anh nhăn mặt, bịt tai lại. Hoặc bịt bất cứ thứ gì anh có thay cho tai. Tiếng động nghe như tiếng đĩa xước, khiến anh nổi da gà. Nhưng nó rất nhanh biến mất, để lại Cursor bay trở lại cửa sổ chương trình.

"Anh nghe tôi chứ, Alan?"

Alan giật thót mình nhảy lùi lại. Anh trừng mắt với Cursor, sau đó là Elliott bên ngoài màn hình. Vừa rồi... là giọng nói? Hơi khàn và trầm, nhưng chắc chắn là một giọng nói của con người. Giọng của người que có hơi máy móc một chút, rất ít nhưng anh có thể nhận ra. Và giọng nói con người này, chắc chắn là giọng nói mà anh biết rằng anh không quen.

Một dấu chấm hỏi tím nảy lên trên đầu anh đầy hoang mang.

"Tôi đã hoàn tất thứ này để giao tiếp với anh trong bốn ngày qua khi StickTracer cố tìm vị trí máy tính của anh." Giọng nói tiếp tục, Alan có thể xác định vì anh thấy Elliott cũng đang nói.

- ...Đồ điên.

Elliott vẫn đang nhìn anh, không trả lời và không có dấu hiệu là đã nghe thấy. Vậy là ông ta không nghe được anh. Ít ra điều đó có lợi cho anh, mặc dù anh cũng chẳng định nói chuyện mấy vì chẳng có ai trong máy tính này để nghe anh nói cả. Anh dừng lại một chút, sau đó thở dài.

Mong là đám nhóc về máy tính an toàn rồi.

"Anh không có điều gì muốn nói à?" Elliott nheo mắt.

Alan im lặng, nhìn vào vẻ đánh giá của ông tiến sĩ điên. Điều muốn nói hả? Ông ta muốn anh nói gì đây? Xin lỗi vì đã chạy khỏi máy tính và không về lại ngay hả? Hay giải thích rằng anh không cố ý? Chẳng lẽ ông ta mong đợi những thứ như vậy sao?

[Tại sao ông không nói cho tôi biết Alan Becker vẫn còn sống?]

Đó là một cách bắt đầu rất thẳng thừng, nhưng Alan không muốn vòng vo. Anh cũng chẳng có tâm trạng nào để vòng vo cả. Đây là câu hỏi anh muốn ném thẳng vào mặt Elliott từ trước rồi, bất kể anh có biết sẵn lý do hay không. Nếu ngay từ đầu anh biết bản thể của anh vẫn còn sống, anh đã có thể đối phó với nó ngay lập tức rồi. Anh thậm chí có thể... dễ dàng từ bỏ nó. Tất cả mọi thứ, chỉ cần vợ con anh hạnh phúc.

"Anh đọc nó trên mạng hả?" Elliott hỏi.

Alan im lặng một lúc rồi gật đầu. Không có gì phải sợ cả, giờ anh có thể đấu lại Cursor của tiến sĩ Jayden rồi, tình hình rõ ràng khác so với lúc trước.

Suy cho cùng nếu anh đã không sợ bị xóa thì anh cũng chẳng việc gì phải e ngại.

[Trả lời tôi]

Trông Elliott không hài lòng lắm. Ông ta cau mày, gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

"Họ chỉ an ủi fan hâm mộ của anh thôi. Tôi là bác sĩ, tôi biết rõ tình hình."

Một lời nói dối trắng trợn. Alan chắc chắn tin tưởng DJ hơn ông ta. Anh nghiến răng, nhìn người đàn ông trước màn hình bằng sự chán ghét. Elliott vẫn muốn chơi trò thân thiện, dù cho rõ ràng ông ta chẳng thực sự tin rằng anh không biết gì. Họ đều là những người đàn ông trưởng thành cả rồi.

[Ừ, cứ nói lời dối trá với tôi đi, Jayden. Tôi biết ông đang lừa tôi.]

Họ im lặng một lát.

"Và anh làm được gì với điều đó?" Elliott hỏi, giọng điệu hơi chế giễu.

Một câu hỏi cay đắng, bởi rõ ràng câu trả lời là không có gì. Nhưng Alan vẫn thản nhiên. Đây không phải điều mà anh chưa đoán trước.

"Thực ra tôi cũng không hề nói anh đã chết, đúng không?" Elliott híp mắt cười nói.

- ...

Alan ghét cay ghét đắng sự tự mãn trong ánh mắt đó. Anh nghiến răng, nhưng sau đó chấp nhận khi anh thả lỏng và buông ra một hơi thở dài cam chịu: [Đúng]

Ừ, anh đã tự cho rằng không có lý do gì để anh tồn tại nếu Alan Becker thật còn sống, mà thực tế là giờ anh ta cũng chẳng cách cái chết bao xa. Anh thực sự đã tin rằng ông ta làm thế vì một lý do nào đó, ít nhất là cứu anh. Anh đã không nghĩ tới chuyện Elliott dám làm thử nghiệm với người còn sống, hay nói đúng hơn là chẳng có chút tình hình nào đủ lý tưởng để nghĩ tới chuyện đó.

Đó là suy nghĩ tự nhiên mà thôi, ai chẳng nghĩ thế trong tình huống đó. Khi ấy bản thân anh còn chẳng có tầm nhìn thứ ba để bao quát vấn đề, anh suy nghĩ thuần túy bằng suy nghĩ của Alan Becker thực sự. Một người đã cận kề cái chết, đã cho rằng mình không còn sống. Ai sẽ có tâm trạng để đặt câu hỏi về những thứ khác khi thức dậy đây?

Nhưng nhìn theo hướng nào đi nữa, kể cả khi Alan ngoài kia đã chết, thì anh vẫn là bản sao. Không có gì thay đổi được điều đó, đó là số phận mà anh phải hứng chịu.

"Tôi biết anh đã học được một vài kỹ năng ở máy tính của mình. Tôi rất ấn tượng." Jayden nói, giọng nói hơi nhuốm màu cảnh cáo.

Alan không bận tâm nếu ông ta nghi ngờ vụ "virus máy tính" là do anh gây ra. Không có bằng chứng, không có gì để bàn cãi. Anh vẫn còn lợi thế chừng nào Elliott còn chưa biết người que thực sự tồn tại.

"Nhưng phản kháng vô ích. Đừng rời khỏi máy tính, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi."

Với thứ StickTracer này thì trốn kiểu gì được. Anh đơn giản mái gật đầu, dù sao anh cũng không bận tâm. Nếu đã rơi vào đây, anh đâu dễ gì rời đi. Anh sẽ đối xử với ông ta, chính xác như cách ông ta đối xử với anh.

Ông nói với tôi một lời dối trá, và tôi sẽ trả lại bằng những lời dối trá khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com