Sau lời cảnh cáo, Cursor của Elliott từ từ di chuyển lên phía trên, nhấn nút X màu đen bên góc của StickTracer. Cửa sổ nhỏ lập tức biến mất, thả Alan rơi xuống. Anh vốn đã quen rồi nên cũng dễ dàng tiếp đất, chỉ chú ý đến StickTracer đang chạy nền. Xem ra thứ này đã một phần của hệ điều hành để Elliott có thể dễ dàng khống chế anh.
Anh không bận tâm, chỉ quay ra nhìn màn hình rồi sững lại. Có... nhiều cửa sổ khác. Anh đã từng thấy chúng, chúng chạy liên tục và chúng quen thuộc. Anh nheo mắt, nhưng không thậm chí cần phải cố gắng để nhớ lại. Những hình ảnh từ ký ức bắt đầu rõ ràng như thể nó đang ở trước mắt anh. Gần như thể không một thứ gì trong tầm nhìn của anh bị làm mờ vì anh không chú ý, anh nhớ tất cả mọi thứ.
Đó là cửa sổ chạy mã. Ngày đầu tiên biến thành người que, Elliott đã đưa nó tới chỗ anh và nó biến mất khi anh chạm vào. Hình ảnh trong đầu anh rõ ràng tới mức anh nhớ những chữ cái nào có trên cửa sổ đó, những dòng mã nào chuyển động ra sao và thậm chí là mọi thứ anh đã trải qua ngay lúc đó. Cảm xúc, hiện thực và thời gian. Tất cả mọi thứ đều rõ ràng.
- ...
Phải rồi, giờ anh là tồn tại điện tử.
Ký ức của anh được lưu trữ có hiệu quả hơn não bộ của con người nhiều. Đó là lý do anh hầu như không quên điều gì. Anh không biết đó là việc tốt hay xấu, bởi dường như anh nhớ rõ cuộc sống của Alan Becker thậm chí còn nhiều hơn người thật ngay lúc này, trừ khi anh ta tỉnh dậy và tự tạo cho mình các ký ức mới mà anh không biết. Những thứ mà anh nhớ, những chất ký ức Elliott dùng để tạo ra anh, sẽ được lưu trữ vĩnh viễn. Nó sẽ luôn là hồn ma bám lấy anh.
Một cảm giác kỳ lạ quặn lại trong bụng Alan và anh nuốt nước bọt để bỏ qua điều đó. Ánh mắt anh tập trung vào Cursor, sự bồn chồn bắt đầu trồi lên khi anh nhìn nó lướt qua những cửa sổ chạy mã đó. Chúng đang hoạt động. Chúng quay cuồng và chúng chạy như những mạch máu. Anh gần như thấy trái tim anh ở đó, đang đập điên cuồng.
Chúng... là anh.
Alan nhìn vào những cửa sổ mã như thể anh đã bị thôi miên. Chưa bao giờ nó gần với anh như vậy, những bằng chứng về tồn tại điện tử một cách thuyết phục nhất: mã vận hành của chính anh. Yellow đã quét anh, phải, nhưng không cho anh thấy điều gì hơn ngoài một buổi thăm khám thông thường. Elliott thì khác. Ông ta nắm anh trong tay.
Ấn tượng. Nhưng không quá ấn tượng. Alan chớp mắt, sau đó quay đi. Một khi anh còn giá trị, ông ta sẽ không xóa anh. Anh là sản phẩm duy nhất, là thành công duy nhất, là tuyệt tác của ông ta. Nghe buồn, nhưng là hiện thực anh đang nắm rõ ràng nhất và là món vũ khí tốt nhất. Anh phải nắm lấy thời gian để khiến những món vũ khí khác hữu dụng hơn. Khi một ai khác xuất hiện, nó sẽ là hạn cuối.
Và anh phải hoàn thành mục đích hủy diệt của mình trước khi thời hạn đó tới.
Hoặc ít nhất, Alan cho rằng nó là kế hoạch của mình. Tạm bợ nhưng có hình dạng. Anh nhìn theo Cursor đang tắt một cửa sổ khác ẩn phía sau. Nó tắt ngay, nhưng kịp hiện lên trước để anh thấy được một vài hình ảnh. Một đoạn video quay màn hình, rõ ràng là lúc StickTracer tấn công anh ở máy tính của anh. Anh chậc lưỡi. Thật tốt khi biết việc khóa Chosen và Dark vào trong tệp là một quyết định đúng đắn.
[Ông muốn tôi làm gì?] Alan hỏi, đề phòng một chút khi Cursor lảng vảng ở trên cửa sổ hiển thị mã.
Khá chắc Elliott không giết anh, nhưng chỉnh sửa gì đó không phải là không thể. Anh thích làm chính mình, cảm ơn. Anh không muốn bị ảnh hưởng vì một mã hay một lệnh nào đó. Không, anh không làm nạn nhân của cái trò anh đã từng làm.
Elliott liếc nhìn xuống thanh tác vụ, sau đó quay đi. Ông ta không quan tâm anh. Anh cau mày khi ông ta rời khỏi, đang làm gì đó. Anh nhanh chóng dùng con trỏ vô hình của mình, kéo màn hình hiển thị mã xuống. Anh chạm vào nó, nhưng nó chỉ lóe sáng. Không biến mất. Anh nheo mắt, liếc lên phía trên.
StickTracer, tất nhiên. Alan đảo mắt. Anh quay qua, mặc kệ bảng mã và tóm tạm vài biểu tượng trên màn hình để ăn. Mặc dù màn hình tải trên đó trông khá đáng lo ngại, anh sẽ cần tìm xem nó có mục đích gì. Đó là điểm bắt đầu, một điểm bắt đầu khá khả quan.
Giờ thì để hồi phục năng lượng trước đã. Anh không thể nghĩ khi mọi thứ cứ xoay tròn trong đầu anh. Những thứ biểu tượng này không cấp cho anh nhiều năng lượng lắm.
Chosen cũng cần nhiều năng lượng, cậu ta thường ăn cái gì nhỉ?
"Vincent?"
Alan cau mày một chút. Elliott chưa tắt máy, anh vẫn nghe ông ta nói. Anh dừng lại, tiến lại gần màn hình hơn. Ông ta đang nghe điện thoại. Người đầu dây đang nói gì đó.
Về phần Elliott, ông đơn giản là cần một đồng minh. Ông không thể lo liệu tất cả một mình, đặc biệt là khi điện tử không phải sở trường của ông. Nhưng ông không có nhiều sự lựa chọn. Chỉ có một người duy nhất biết về dự án của ông, mặc dù không tin nó sẽ thành công, cũng như có đủ kỹ năng mà ông cần.
- Nó hoạt động rồi, tin tôi đi!
"Được rồi, dừng lại đi." Vincent thở dài. "Tôi không còn tham gia với anh nữa, anh hiểu không? Tôi không giống như anh, chạy theo những thứ xa vời với lý tưởng bất khả thi. Tôi có gia đình. Betty đã cho tôi cơ hội, tôi... Tôi không thể mất nó được."
Elliott kiềm lại ý muốn đập bàn. Ông không gọi cho Vincent để nghe cậu ta nói đi nói lại việc cậu ta ngừng công trình của họ chỉ vì một con đàn bà. Có nhiều thứ cậu ta có thể làm thay vì chạy theo lưng một người phụ nữ bỏ rơi cậu ta. Nhưng ông biết đó không phải những lời khôn ngoan để nói ra.
- Nghe này, tôi biết chúng ta đã có... một khoảng thời gian khó khăn. Nhưng giờ mọi thứ đã khởi sắc rồi.
"Elliott..."
- Không không. Vincent. Tôi rất tiếc về chuyện của cậu và Betty, được chứ? Nhưng cô ấy đã chọn rời đi.
Ngay lập tức vị tiến sĩ phải bỏ điện thoại ra xa khỏi mì vì một âm thanh giận dữ chói tai. Ông thở dài, trước khi nghe điện thoại một lần nữa.
- Tôi xin lỗi.
"Anh không nên nói bất kỳ điều gì giống như vậy." Vincent nói với sự tức giận.
- Lỗi của tôi. - Elliott đáp lại, đầy chấp nhận.
Người phụ nữ đó... Tiến sĩ xoa trán. Betty đã phá vỡ thời gian họ có cho nghiên cứu. Nếu Vincent không bớt đi sự chuyên tâm của cậu ta cho những thứ mà cậu ta gọi là công việc thật sự, mà có lẽ chỉ để lấy lòng Betty, thì họ hẳn là đã thành công từ năm trước. Hoặc thậm chí sớm hơn. Giờ Elliott còn không biết ông đang níu kéo thứ gì ở Vincent, chỉ là ông không thể làm một mình được.
Mà thực tế, Vincent có tiếng nói trong giới nghiên cứu khoa học hơn. Elliott biết rất rõ. Họ gọi ông là kẻ điên. Ông đã phải rời phòng nghiên cứu, dự án của ông bị hủy bỏ, không có tài trợ, ông phải đến làm ở một cái bệnh viện như một bác sĩ khoa thần kinh. Mọi thứ đã biến mất, thời hoàng kim xa vời giờ không còn nữa.
Với tình hình đó, không thể công bố thứ viễn tưởng thế này một mình. Không ai sẽ tin ông, kể cả khi ông cho họ thấy tận mắt, vì những gì ông đang làm là chưa đủ. Ông cần Vincent. Cậu ta là cơ hội duy nhất và sợi dây cuối cùng trong sự nghiệp của ông.
"Vậy là đủ rồi, Elliott." Vincent nói với tiếng thở dài. "Anh còn cần gì không?"
- Không, tôi nói thật đó Vincent. Nó thành công rồi. Tôi và cậu, làm được điều không ai làm được. Thế giới sẽ rung chuyển vì chúng ta. Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, hãy ghé qua nhà tôi... Không, tôi sẽ gửi cho cậu bằng chứng trước.
"Elliott, tôi phải nói bao nhiêu lần..."
- Chỉ lần này thôi, làm ơn. - Tiến sĩ hạ giọng, van xin.
"..."
Có một tiếng thở dài. Elliott im lặng, hy vọng Vincent sẽ đồng ý. Ông thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của sự suy tính trong khoảng không kéo dài ấy.
"Được rồi..."
Ngay lập tức vị tiến sĩ trở nên mừng rỡ. Ông tóm lấy con chuột máy tính, nhanh chóng thao tác.
- Nó chưa hoàn thiện lắm, tôi chỉ gửi cậu bản mẫu. - Elliott vừa thao tác vừa nói. - Cậu biết lập trình không phải sở trường của tôi mà. Cậu sẽ lập tức hứng thú thôi, tôi sẽ để chìa khóa dưới thảm cho cậu, ghé qua bất cứ khi nào cậu muốn để xem thử, được chứ?
Vincent chỉ ậm ừ, nhưng Elliott không bận tâm. Ông biết ngay khi Vincent nhìn thấy thứ này, cậu ta sẽ lao tới nhà ông.
"Rồi rồi. Gì nữa không?"
Cursor nhấn vào nút "Gửi", và Elliott dựa lưng vào ghế với một nụ cười tự tin để nhìn thông báo tệp đang tải lên. Ông biết chừng nào là đủ để thuyết phục Vincent. Họ đã làm việc với nhau rất nhiều năm.
- Không, đừng quên xem tệp.
Có tiếng lầm bầm nhỏ và Vincent cúp máy. Elliott thở phào, ném điện thoại lên bàn và nhìn về máy tính chính. Người que màu tím gần như đã ăn hết mọi thứ xuất hiện trên màn hình trừ StickTracer. Xem ra ông đã để anh ta khá thư giãn đấy. Và cái thứ năng lực mới đó của anh ta... Quả thực là một trở ngại, nhưng không nhiều.
Có vẻ như những khả năng mới lạ bé nhỏ đó khiến cho anh ta tự tin hơn một cách thừa thãi. Elliott nhếch mép đầy chế giễu. Thật đáng thương. Anh ta có cho rằng một vài hình vẽ sẽ giúp anh ta chống lại được con người sao? Suy nghĩ của một animator, thật là ngây thơ...
Ông tóm lấy con chuột, nhưng Alan không bận tâm tới ông. Anh đang tóm lấy một biểu tượng khác trên màn hình, nhảy xuống thanh tác vụ và quay qua. Elliott cau mày. Ông không thể đoán tầm nhìn của anh đang ở đâu vì cái đầu rỗng của anh không thay đổi hình dạng theo góc. Ông không phải một họa sĩ, không đủ chi tiết để theo dõi từng đường nét khác biệt của một người que. Đặc biệt là khi Alan không có đường nét đặc trưng giống như người que màu cam mà anh vẽ trên hoạt hình của mình.
Dù sao điều đó cũng không quan trọng. Elliott mở lại StickTracer, dùng Cursor để bắt lấy người que màu tím. Alan cố đẩy nó ra, nhưng thất bại. Biểu tượng rơi xuống đất khi anh bị nâng lên và ném về lại cửa sổ nhỏ. Elliott mỉm cười. Ồ, ông sẽ không sợ thất bại đâu, với tuyệt tác này.
Và bước chân mình vào vạch xuất phát của con đường chiến thắng huy hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com