Chapter 31: Information
Alan ưu tiên các dữ liệu và tệp trước, truy cập vào những thứ bộ nhớ đám mây hoặc lưu bên ngoài. Sẽ mất hơi lâu để ghi nhớ hết tất cả chúng nên anh cố làm nhanh nhất có thể. Dù tốc độ của anh có nhanh ra sao đi nữa thì cũng không thể chọn lọc thông tin trong chốc lát được. Thế nhưng may mắn là, Elliott quyết định mang theo Alan trong điện thoại đi đến bệnh viện.
Phải nói thật là trong nhiều thứ anh nghi ngờ ông ta sẽ làm, anh đã không dự đoán rằng chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng anh khá thoải mái với nó, đặc biệt là khi Elliott phải làm việc. Vậy nghĩa là anh có nhiều thời gian để tự xử lý. Và tất nhiên, ăn tất cả mọi thông tin anh có trong này. Anh hy vọng bộ nhớ của mình đủ, nhưng nó thực sự không đáng lo lắm. Cho tới nay, bộ nhớ của anh vẫn chưa bao giờ chạm tới giới hạn và anh không thể phàn nàn vì điều đó. Nó rất có lợi.
Việc phá vỡ bảo mật điện thoại và chạy những tiến trình trong đó rất hao tốn pin điện thoại. Một phần là vì anh cần lấy năng lượng để bổ sung cho việc sử dụng năng lực của anh, điều khiến pin điện thoại càng tụt xuống nhanh hơn. Nó sẽ sớm tắt nguồn, nhưng không sao. Anh sẽ rơi vào trạng thái ngủ tạm thời trong lúc đó, cho phép các mã của anh nguội đi và nghỉ ngơi.
Alan thở dài. Những thứ về người que mà Second thường lải nhải bên tai anh đã bổ sung cho anh rất nhiều kiến thức, kể từ khi anh không đi đâu hay làm gì để thích nghi với cuộc sống mới của mình quá nhiều. Anh mong là mọi chuyện với cậu vẫn ổn, ở trong máy tính của anh.
Đã sao chép xong. Alan không có thời gian phân tích những thứ anh đã đọc được, anh chỉ thoát ra màn hình chính và quan sát số pin đang rất thấp. Hệ thống cảm biến của điện thoại cho phép anh cảm nhận một vài thứ như trọng lực, có vẻ như Elliott để lại điện thoại ở đâu đó. Alan thở dài, chuẩn bị để rơi vào trạng thái ngủ tạm thời.
Mọi thứ không đến như anh mong đợi.
Điện thoại được cắm sạc. Alan cau mày khi anh nhìn thông báo sạc hiện lên rồi biến mất trên màn hình. Anh không thể nhìn ra ngoài vì anh không muốn mạo hiểm đi ra màn hình khóa, sợ rằng nếu người cầm điện thoại không phải là Elliott thì anh có thể bị phát hiện. Có lẽ là một ai đó đã thay ông ta cắm sạc, vì vị tiến sĩ thường sẽ mở màn hình ngay để xác định Alan vẫn ở trong điện thoại.
Điều đó trùng hợp thay, và may mắn một cách lạ lùng, khi anh nhận ra điện thoại đang được kết nối với một máy tính. Không có vấn đề gì, StickTracer có nhiệm vụ cản anh thoát đi qua đường truyền Internet, nhưng không cản anh đi tới một máy tính hay thiết bị khác qua kết nối. Không chần chờ gì thêm, Alan trực tiếp tiến vào đường liên kết để đi vào máy tính.
Đây là máy tính của bệnh viện, hệ thống của nó đang mở sẵn. Nó không phải máy tính cá nhân của Elliott nên nó sẽ không lưu trữ bất cứ thứ gì anh cần có liên quan tới nghiên cứu của ông ta, nhưng anh có thể tiến hành một số tìm kiếm mà không sợ Elliott sẽ đọc được lịch sử hoạt động của anh do StickTracer ghi lại. Dĩ nhiên, nó cũng là một lối thoát tuyệt vời mà anh hiếm có cơ hội tìm được.
Một lần nữa, Alan không định trốn thoát. Anh chần chừ một chút sau khi lùng sục trong các tệp và không thấy bất cứ thông tin gì khác ngoài những thứ của bệnh viện. Anh nhanh chóng từ bỏ khi nhặt lấy một vài tệp ngẫu nhiên anh cho là có liên quan, dù sao anh chỉ thử để chắc chắn. Giờ thì việc hệ thống thông tin người bệnh trước mặt anh khiến anh hơi lo lắng. Anh cố gắng thử tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được một phần hồ sơ bệnh án của Alan Becker mà Elliott có quyền truy cập.
Không khả quan.
Alan thở dài, quay lại điện thoại. Thời hạn một tháng đang đến rất gần, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi. Họ đang trông chờ vào kỳ tích. Không phải anh không có niềm tin với chính mình, nhưng hiện thực là thứ gì đó rất tàn khốc. Đó là điều họ phải đối mặt, anh không có gì khác có thể làm ngoại trừ kỳ vọng. Mỗi ngày trôi qua, họ sẽ càng bớt hy vọng hơn, cho đến khi cảm giác thất vọng nhấn chìm họ.
Điều đó có thể xảy ra, anh phải quen với nó. Alan đã có niềm tin rất lớn trong việc bản thể con người của mình sẽ trở lại, hoặc nếu ai đó nói rằng đó là sự hoang tưởng của anh thì anh cũng sẽ không phản đối. Hồ sơ bệnh án đã cho anh được đối mặt trực tiếp với tất cả những thứ vấn đề thậm chí sẽ xa hơn sau khi anh thực sự đã kết thúc những gì anh muốn làm. Sẽ ra sao nếu người thật ngoài kia chết đây?
Alan không biết. Anh nghĩ anh sẽ rời đi, đảm bảo rằng sự biến mất của mình là lòng thành kính và tôn trọng cao nhất với người chết. Nhưng anh hy vọng anh không phải làm vậy. Dù họ ở một cõi khác, anh vẫn muốn được ở gần gia đình của mình. Điều đó giờ phụ thuộc vào việc Alan Becker thật kia có thể tỉnh lại hay không. Anh thở dài, ngồi xuống một góc trên màn hình.
Khá buồn, nếu phải nói.
Phòng làm việc im lặng một lát, cho tới khi vị bác sĩ quay trở lại. Khi đến bên bàn với vẻ chán nản, Elliott nhìn thấy điện thoại đang cắm sạc. Ông lập tức nhìn lướt qua máy tính trong khi gần như phát hoảng và mở điện thoại lên. Nhưng trái ngược với sự lo lắng của ông, người que màu tím đang nằm ngủ ở một góc màn hình và dường như không nhận ra rằng mình đang có đường thoát. Ông thở phào, lập tức rút dây sạc ra.
Nhìn số pin, có lẽ nó vừa được cắm sạc không lâu. Elliott thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế. Không biết nếu ông về muộn hơn một chút nữa và nếu Alan thức dậy rồi phát hiện rằng có một đường thoát khỏi ông, thì ông sẽ tốn bao nhiêu công sức để tìm anh ta về lại. Rõ ràng là kể cả khi chỉ có một mình, anh ta cũng không thích bị kiểm soát. Nếu một lần nữa thoát ra khỏi máy tính, ông không chắc ông sẽ phải tìm anh ta ở đâu vì xác suất anh ta trở về máy tính mình một lần nữa là rất thấp.
Elliott mím môi. Ông đã muốn đưa Alan tới chỗ Vincent, vì cho tới nay cậu ta vẫn chưa liên lạc gì. Thế nhưng chuyện này có vẻ khá nguy cơ. Máy tính của Vincent không có sẵn StickTracer, máy tính sẽ không được phong tỏa. Alan rất nhanh, ông đã xem đoạn ghi màn hình khi anh ta đấu với StickTracer. Tốc độ đó đã vượt qua tốc độ phản ứng mà con người bình thường có thể làm được rồi. Nếu như Alan đi vào một máy tính không có sẵn StickTracer...
Không nghĩ gì nhiều hơn nữa, Elliott lấy sạc và cắm vào ổ điện. Màn hình tắt khi ông ta bỏ điện thoại lên bàn và làm việc. Alan lập tức mở mắt. Anh ngồi dậy, thở hắt ra vì mọi thứ trót lọt. Elliott là đồ ngu khi dễ dàng tin tưởng như thế. Có lẽ đoạn ghi hình ở máy tính lúc anh cố gắng chống lại StickTracer đã cho ông ta niềm tin sâu sắc vào việc anh rất muốn chạy trốn. Một điều có lợi cho anh, nên anh không có gì để phàn nàn. Thật tốt khi anh đã chọn làm vậy.
Ngoài ra, có một việc kém quan trọng hơn mà Alan muốn làm.
Anh chuyển qua kiểm tra danh bạ, xem xét danh sách người quen của Elliott. Có thể thấy các mối quan hệ xã hội của ông ta giờ không còn lớn lắm, không có gì đáng chú ý. Nhưng để đề phòng, anh vẫn ghi nhớ qua một lượt các cái tên và cách thức liên lạc. Anh sẽ xem xét nếu họ có liên quan, anh cần lên danh sách để phá hủy hoàn toàn bất cứ thứ gì còn sót lại của dự án liên quan đến chất ký ức và thứ này sẽ có ích.
Sau đó anh thoát khỏi danh bạ và đưa sự chú ý của mình phía StickTracer. Anh nghĩ có lẽ anh nên thử nghiệm phiên bản di động của thiết bị quản thúc này một chút. Nghĩ là làm, anh trèo lên phía trên màn hình, đá vào để mở nó ra. Màn hình hoàn toàn màu đen, không có gì xảy ra. Nó không được thiết lập để phân tích anh như StickTracer trên máy tính làm. Anh đi vòng quanh một chút, nhưng không có gì khác ngoài màu đen.
Alan sử dụng năng lực của mình, xâm nhập vào các cấu trúc mã của StickTracer. Nó là một thế giới rộng lớn, như những gì anh từng thấy. Có kinh nghiệm trong sử dụng năng lực của mình rồi, nên anh phớt lờ những thứ bên ngoài và đào vào sâu hơn. Anh có thể tổng hợp các mã và tìm thông tin liên quan. Thời gian hoạt động hay phiên bản hệ thống chẳng hạn. Anh kiểm tra một loạt những thứ thông tin vớ vẩn, cả dung lượng cần thiết để lưu trữ StickTracer nữa. Hóa ra thứ này cũng khá là nặng, 2gb. Anh không chắc nó nặng bao nhiêu ở phiên bản máy tính.
Với một ứng dụng chẳng có gì ngoài cái màn hình đen thui lúc mở lên thế này thì 2gb là hơi quá nặng rồi đấy? Alan cau mày, thử tìm kiếm cách hoạt động của ứng dụng. Nó đang phong tỏa điện thoại, ngăn chặng các truy cập mạng trong và ngoài. Đó là việc nó làm, ngăn cản anh, nhưng vẫn chưa đủ thuyết phục. Alan hơi cau mày khi nhận ra thứ này có tàng trữ một lượng khá lớn các thông tin cá nhân của Elliott. Nó có vẻ lưu như thông tin người dùng, nhưng những thứ nó lưu vượt quá những thông tin mà một cái ứng dụng sẽ cần ở một người dùng.
Alan không rõ lắm nguồn của ứng dụng này. Nó không được ghi ra, có lẽ là một ứng dụng tự tạo. Anh sao chép những thông tin của Elliott trong khi đang suy nghĩ thêm. Sau đó anh tiếp tục đào sâu hơn nữa. Các ghi chép về hoạt động của anh cho thấy cái thứ ứng dụng này có tệ cỡ nào vẫn là StickTracer. Anh đảo mắt, phớt lờ phần đó.
- ....
Có lẽ nên xóa phần lịch sử mà anh đã rời khỏi điện thoại. Alan quay lại phần thông tin anh vừa lướt qua, nhanh chóng hấp thụ một phần mã ở khu vực đó. Phần hiển thị nhanh chóng thay đổi, đoạn lịch sử anh đã đến máy tính biến mất. Alan hài lòng gật đầu, tiếp tục đi vào sâu hơn. Anh tìm kiếm các hoạt động khác.
Có một số hoạt động, nhưng rất ít. Nó cho thấy StickTracer được duy trì từ một nguồn bên ngoài. Alan cau mày khi anh cố dịch các mã biểu thị để hiểu được thông tin. Dường như có một người dùng khác ngoài Elliott đang sử dụng StickTracer trong điện thoại của ông ta.
- Người dùng...Victor?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com