Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 33: Worth it

Sau nhiều lần cố thử, cuối cùng Alan đã có thể thuần hóa StickTracer.

Đó không phải cách dùng từ đúng, nhưng dù sao thì cũng không có ai bận tâm. Anh ở máy tính một mình, không có ai để trò chuyện và anh sẽ không nói bất cứ điều gì với Elliott. Bất kể ông ta có cố gắng cỡ nào, Alan là một cái đầu rỗng cực kỳ cứng đầu. Kể cả khi anh ở lại đây và chấp nhận là đồ chơi của ông ta, thì anh cũng muốn bất hợp tác nhiều nhất có thể. Mọi thứ, miễn là ông ta đau khổ.

Dù sao thì, thời gian cũng không trôi qua quá lâu. Ngày thứ tám trong máy tính của Elliott, cũng là ngày thứ hai mươi hai sau tai nạn. Sau những gì anh nắm bắt được trong điện thoại và các hiểu biết lớn hơn liên quan tới phần mềm quản thúc, cuối cùng Alan đã có thể khống chế được StickTracer. Rất tiếc là không hoàn toàn, nhưng anh có thể tìm thấy một vài lỗ hổng để đôi lúc khiến nó tạm ngưng hoạt động. Thậm chí anh có thể rời khỏi máy tính mà không bị cản trở như trước nữa.

Đó là tin tốt, bởi vì đây là bàn đạp của anh. Giờ anh gần như đã nắm máy tính này trong tay. Điều đó nghĩa là, anh có thể xâm nhập sâu hơn và tìm cách để lấy thêm thông tin của các máy tính khác. Một khi các máy tính khác có khả năng bị hủy diệt cùng một lúc, anh sẽ có thể tự giải phóng mình khỏi đây. Mọi chuyện đang khá thuận lợi, anh chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi.

Thực tế Alan cũng không vội. Anh đang sắp xếp một số thứ, để lưu trữ thông tin. Từ khi anh có thể điều khiển StickTracer, nghĩa là anh sẽ không cần lo bí mật của mình bị lộ mỗi khi Elliott đọc lịch sử hoạt động của anh nữa. Và ông ta cũng không dùng máy tính này bao giờ, nên anh có thể làm gì tùy thích. Có lẽ một phần là do anh ăn quá nhiều thứ, biến máy tính này trở thành nơi không an toàn để lưu giữ thông tin.

Anh không bận tâm lý do là gì, anh chỉ lợi dụng nó. Việc phân tích những tin tức anh có được từ điện thoại hơi tốn thời gian một chút. Mặc dù tất cả đã được anh ghi nhớ, nhưng lọc nó ra là vấn đề lớn khi anh lưu trữ cùng một lúc quá nhiều thứ một cách nhồi nhét mà không thực sự nhớ. Anh sẽ cần xóa một số thứ để đảm bảo không bị những thông tin không cần thiết làm phiền mình. Bộ nhớ của anh được dùng để phục vụ cho ý thức của anh, chứ không phải để làm USB lưu dữ liệu ngẫu nhiên.

Với một số người que, tự xóa các chức năng phụ của mình gần như là không thể. Nhưng Alan với kỹ năng xâm nhập môi trường mã và điều khiển nó, có thể sử dụng hoặc sửa chữa lại cơ cấu cơ thể của mình như một loại công cụ. Tuy nhiên, nó không phải lúc nào cũng hiệu quả vì anh không thể hiểu hết những gì các mã thể hiện. Mã là cốt lõi của sinh vật điện tử, nếu anh vô tình xóa thứ gì đó sai, thì sẽ rất khó hay thậm chí không có cách để sửa chữa.

Ngoại trừ việc đó ra, khả năng xâm nhập môi trường mã cho anh rất nhiều lợi thế. Anh có thể chỉnh sửa một thứ thành thứ gì đó mà con người cũng không biết. Nó có tiềm năng vô hạn và anh rất thích được biến đống đồ điện tử của Elliott thành sắt vụn. Thế nhưng để việc đó ra sau, anh cần phân loại bất cứ thứ thông tin gì có trong đầu mình trước.

Vậy, có một số thông tin mà Alan không ngờ anh sẽ thu thập được. Những thông tin này liên quan đến chất ký ức, với các mô tả khá chung chung và dễ hiểu hơn. Có lẽ là phục vụ cho việc công bố nghiên cứu. Anh không chắc về điều đó vì nó thực sự chưa cho kết quả nào rõ ràng và Elliott không thể công bố một nghiên cứu sử dụng con người làm thí nghiệm một cách bất hợp pháp được. Ông ta chắc chắn sẽ vào tù.

Trong thông tin mới, Alan lưu ý một số điều. Ở mục ứng dụng và tiềm năng, chất ký ức được mô tả là một phương pháp đặc biệt để kéo dài tuổi thọ của con người. Trong tương lai khi công nghệ phát triển, nó sẽ được ứng dụng để chuyển đổi con người vào một thế giới nhiều tiềm năng hơn hoặc thay đổi bản chất sinh vật của họ. Bằng cách đó, các vấn đề dân số sẽ dễ dàng được kiểm soát hơn cùng với nhiều vấn đề khác. Chất ký ức có thể thay đổi cả thế giới.

Alan dừng lại.

Nó có thực sự làm vậy không? Anh nhìn cánh tay màu tím của mình, một cảm giác lạ lẫm và sợ hãi dâng lên trong cổ họng trước khi anh nuốt nó xuống. Anh nhận thức được bản thân, anh biết anh tồn tại và anh biết anh là một sinh vật. Anh có thể nhìn thấy, có thể nói, có thể cảm nhận vui buồn và biết thế nào là đau đớn. Bản năng của anh nói cho anh giá trị của mình và anh đấu tranh vì tự do của chính anh. Anh biết anh đang sống trong từng giây từng phút, không hề nghi ngờ.

Nhưng tất cả những thứ này, nó khác với những gì anh nhớ. Nó khác đến mức đáng sợ, như thể mọi thứ đã sụp đổ từ lâu và anh đang đứng trên một đống đổ nát, rằng không có thứ gì là thực sự tồn tại cả. Thế giới cũ mà anh yêu mến, cuộc sống mà anh đã mang theo trong ký ức khi anh đến thế giới này, tất cả đều cho anh cảm giác như anh đang nhìn vào ảo ảnh. Anh cảm thấy một bức tường vô hình khi anh chứng kiến bản thân đứng giữa hai thế giới, không thấy nơi nào cho mình. Anh đã xa rời hiện thực, có thứ gì đó không chắc chắn khi anh nhìn vào bản thân anh.

Alan lắc đầu, xua tan đi cảm giác kỳ lạ vừa mới bao phủ anh. Điều đó chỉ làm chắc chắn hơn suy nghĩ của anh về sự không cần thiết của chất ký ức mà thôi. Anh không nên để mình đi sâu vào đó, nó sẽ là ngõ cụt. Anh hiểu chính xác điều gì đang đợi anh nếu anh dừng lại và bỏ mặc bản thân trong những thứ mà con người gọi là cảm xúc. Anh cần lý trí nhiều hơn.

Anh nhắm mắt lại, bỏ quên những gì anh cảm thấy và tập trung vào việc đọc các thông tin được lưu trữ. Rốt cuộc những gì anh đang làm chỉ đưa anh đi xa rời với bản thất con người mà ký ức của anh cung cấp cho anh, nghĩ về nó sẽ chỉ khiến anh bị mất phương hướng. Anh cần tiếp tục, anh phải tiếp tục. Ít nhất anh biết anh đang đi đúng hướng. Một khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ tự nhặt lấy chính mình, trở về nhà và ngủ một giấc thật ngon.

Suy nghĩ lạc quan bất chợt thúc đẩy anh tiếp tục.

Có các thông số cụ thể hơn được ghi chép về chất ký ức. Alan nhận ra thứ này thực sự rất khó sử dụng. Các thông số chỉ ra rằng chất ký ức cần phải được tải lên thành dạng điện tử trong vòng mười hai giờ vì không có cách để lưu trữ lâu dài ở điều kiện ngoài. Sau khi chuyển giao thành công, chất ký ức có thể được giữ lâu hơn nhưng vẫn có khả năng biến mất. Nói chung, đây là một vật chất khó nắm bắt kể cả ở thế giới thật hay thế giới trong máy tính.

Chất ký ức được lưu trữ trong phần mềm đặc biệt được ký hiệu là XI, có vẻ như được phát triển từ một ứng dụng quản lý do Vincent tạo ra. Alan có biết Vincent, anh ta là một đồng nghiệp cũ của Elliott nhưng hiện không có quan hệ quá tốt sau khi gia đình anh ta tan vỡ bởi các nghiên cứu chung với Elliott. Anh ta đã rút khỏi dự án, nhưng vì Elliott vẫn đang lôi kéo anh ta quay lại nên Alan cảm thấy anh nên lưu ý nhiều hơn tới người này.

IX của Vincent không chỉ lưu trữ chất ký ức mà đồng thời cũng là công cụ tải lên chất ký ức cho người que. Cơ thể người que có thể được xem là một bình chứa của chất ký ức, IX được dùng như một máy chủ để duy trì hoạt động của các chất ký ức khi đã được tải lên. Nếu IX bị phá hủy, khả năng cao những chất ký ức khác sẽ bị tiêu hủy theo.

- ...

Cánh tay của Alan hơi co giật khi anh dừng lại. Được rồi, đó là một thông tin mới. IX là máy chủ chịu trách nhiệm trong việc này, có nghĩa nó là mục tiêu chính của anh. Anh cần xác định nó ở đâu và tiêu hủy nó sớm nhất có thể. Tuy nhiên, nó có thể được tạo ra lại nên anh cần phải tìm cách giải quyết triệt để hơn. Mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nếu chất ký ức bị hủy diệt theo IX, nghĩa là anh không thể xử lý những thứ khác sau IX. Nó phải được để lại sau cùng.

Và...

Alan xoa trán. Dù anh cố phớt lờ nó đi nữa thì sự thật là anh vừa phát hiện ra cái chết đang treo trên cổ anh. Tiếp tục làm việc này không khác gì tự sát cả. Không phải là anh không thể tìm cách khác, có thể sẽ có cách để ngăn IX lại mà không tiêu hủy nó. Hoặc anh có thể rút lui ngay bây giờ. Anh biết rằng chất ký ức không thể sao chép, StickTracer thì đã không còn là mối đe dọa nữa và Elliott sẽ không bao giờ tìm được anh nếu anh rời đi lúc này. Anh có thể mang theo bằng chứng và bản thể của anh có thể kiện Elliott vì thử nghiệm trái phép. Mọi thứ có thể kết thúc đơn giản hơn cho anh.

Nhưng anh sẽ không sửa được gì cả. Bao giờ thì bản thể của anh sẽ tỉnh dậy? Liệu bằng chứng của anh có đủ để tống Elliott vào tù không? Những chất ký ức đó sẽ đi về đâu nếu không bị tiêu hủy? Lỡ như ai đó sẽ tìm ra sự thật về người que? Con người sẽ làm gì khi biết về nó? Liệu anh có bị phát hiện không? Hay Outernet và những người que vô tội ở đó? Thậm chí nếu Elliott tìm ra cách tạo người que trước khi mọi chuyện kết thúc thì sao?

Alan không chắc chắn bất cứ điều gì trong những câu hỏi nảy ra trong đầu anh. Anh không thể rời đi được. Làm sao anh có thể ngủ khi anh trốn chạy, biết rằng anh đã chẳng giải quyết được gì? Anh có thể làm như không có gì khi vẫn hiểu rõ rằng mình còn đang nằm trong tay một ai đó không? Chẳng lẽ anh lại từ bỏ để quay lại cuộc sống mờ mịt trước đó mà anh đã kiên quyết kết thúc nó bằng cách đến đây? Sự tồn tại của anh có xứng đáng để anh bỏ dở tất cả những thứ này không?

Không. Anh phải làm điều này. Alan siết chặt tay một cách kiên quyết. Tiêu hủy IX là con đường đúng đắn nhất, kể cả khi anh phải dùng mạng sống của mình để đánh đổi. Nó là một cái giá đắt, nhưng là cái giá mà anh có thể trả.

Vì nó sẽ xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com