Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 34: Leave, now!

Alan đã cố gắng tìm cách thay đổi kết quả của mình trong khi tiếp tục chọn lọc và sắp xếp lại những thông tin mà anh có. Thật không may, không có thứ gì là khả quan. Anh có thể chỉnh sửa mọi thứ từ môi trường mã, nhưng không thể làm thế với chính mình. Năng lực của anh cho anh cảm nhận và kiểm soát tình trạng mã của anh, nhưng anh không thể xâm nhập vào đó như cách mà anh xâm nhập vào các môi trường mã khác.

Việc tắt các chức năng hay xóa các bổ sung như dữ liệu được ghi nhớ là khả thi, nhưng các thay đổi khác thì lại không thể. Nghĩa là không có cách nào để cắt đứt mối liên kết của anh với máy chủ IX. Một khi IX bị tiêu hủy, anh sẽ chết. Và anh cảm thấy chán nản với kết quả giậm chân tại chỗ đến mức từ bỏ việc cố gắng thay đổi điều đó. Không quan trọng, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Để đánh lạc hướng mình, Alan tập trung vào việc tìm cách liên kết với những máy tính khác. Môi trường mã của máy tính rộng lớn hơn nhiều so với StickTracer, anh mất rất nhiều thời gian để hiểu một góc của các hoạt động trong đó. Những liên kết trong môi trường mã này cực kỳ phức tạp, liên tục chặn đường anh và mất rất nhiều công sức để giải mã nó.

Ngày thứ mười một trong máy tính của Elliott và ngày thứ hai mươi lăm sau tai nạn, Alan cuối cùng đã tìm thấy đường dẫn tới máy tính khác. Nó thực sự khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đã làm việc rất nhiều để tiếp cận mối liên kết này. Nó làm anh kiệt sức và mệt mỏi. Anh gần như không thể khôi phục được toàn bộ năng lượng của mình ở bất kỳ thời điểm nào suốt ba ngày qua, sau khi mất năng lượng vào những thứ phân tích của StickTracer và việc giải môi trường mã của máy tính.

Nếu anh muốn đi vào máy tính khác, anh phải khôi phục toàn bộ năng lượng của mình và chuẩn bị các kế hoạch đề phòng. Không có gì đảm bảo việc xâm nhập liên kết khác sẽ an toàn cả. Nếu như có StickTracer khác được cài sẵn ở đó, việc vật lộn với nó sẽ đòi hỏi rất nhiều sức mạnh.

Điều đó nghĩa là Alan thực sự phải nghỉ ngơi.

Anh không hẳn là muốn nghỉ ngơi lúc này. Nó sẽ cho anh quá nhiều thời gian thừa và anh không cần những thứ đó. Nhưng anh không có lựa chọn nào, anh cần đảm bảo mình không gục ngã giữa chừng. Cơ thể mã phục hồi dễ dàng hơn cơ thể hữu cơ của con người rất nhiều. Anh chỉ cần bổ sung năng lượng mà anh thiếu và sau đó nằm một chỗ đợi mọi thứ phục hồi lại. Đó sẽ là lựa chọn tốt và nhanh chóng nhất. Nhưng anh cũng có thể vẽ gì đó để đánh lạc hướng bản thân, trong khi cơ thể anh hoạt động để nghỉ ngơi và khôi phục mọi thứ.

Quá lười biếng để thực sự ăn, Alan chỉ hấp thu những gì anh chạm vào khi đi ngang qua nó. Nhanh hơn và tiện lợi hơn, nhưng nó phi thường và thiếu tự nhiên. Nó khiến anh không thoải mái nếu anh thực sự đủ bận tâm, bởi không sinh vật tự nhiên nào ăn mọi thứ theo cách đó. Nhưng giờ anh đang mệt mỏi, anh không có tâm trí nào để tập trung vào việc đó. Và ai ở đây để đánh giá anh?

Ánh mắt Alan dừng lại ở một biểu tượng phía trên màn hình một cách ngẫu nhiên. Cái đó mới, anh không nhớ là nó có tồn tại. Điều đó khiến anh nghi hoặc khi quan sát nó gần hơn, để vài con trỏ vô hình lượn lờ xung quanh một cách đề phòng.

Đó là một ứng dụng với nền màu đỏ cam, có một tia chớp cắt ngang qua nó và được vẽ chi tiết tới lố bịch. Hiệu ứng sáng trên hình tròn của biểu tượng trông quen mắt bằng một cách nào đó, anh không chắc chắn lắm. Tên của ứng dụng là... Anh không biết đó có thực sự là một cái tên, nó gần như chỉ là một đống chữ ngẫu nhiên mà anh không đọc được. Hoặc có thể nó viết bằng ngôn ngữ nào đó khác.

Anh không tải nó xuống, chắc chắn. Elliott cũng không vì ông ta chẳng làm gì máy tính này ngoại trừ việc khởi động StickTracer để phân tích mã của anh. Liệu nó có phải virus không? Hay một loại ứng dụng rác nào đó? Nó có gây hại không?

Alan cau mày khi anh giẫm vào một ứng dụng ngẫu nhiên, dùng nó để trèo lên ngang hàng với ứng dụng lạ. Ở góc nhìn này, nó khá giống một quả cầu. Anh cau mày, thử gõ một cái vào nó. Có lẽ việc xâm nhập vào môi trường mã của nó sẽ an toàn hơn là khởi động nó ngay, anh có thể đọc xem nó là gì trước khi quyết định làm gì với nó.

Chưa để anh nghĩ xa hơn, một tia sáng lóe lên và chớp giật khi anh chạm vào quả cầu biểu tượng. Anh nheo mắt, bước lùi và hướng các con trỏ vô hình của anh về phía đó một cách phòng thủ. Con trỏ vô hình là tay và mắt của anh, nó có thể hơi hỗn loạn vì anh có nhiều cái, nhưng nó có ích khi anh sẽ không mất phương hướng quá lâu kể cả khi mắt anh không dùng được. Tuy nhiên, loại "mắt" của con trỏ vô hình chỉ giúp anh xác định vị trí chứ không thể phân biệt hình dạng hay màu sắc.

Một bàn tay tóm lấy tay Alan.

Anh giật mình hất nó ra và lùi lại, các con trỏ vô hình lập tức tấn công để giữ đối phương cách xa. Anh mở mắt khi biết anh sáng đã bị xua tan, rõ rành hành động của anh là phản ứng thái quá vì cái chớp nháy kia còn không xảy ra lâu đến vậy. Anh nheo mắt xác định ai hay thứ gì đã tóm lấy anh. Một giọng nói quen thuộc reo lên bên cạnh anh:

- Alan!

- Orange?!

Giọng nói của Alan khàn khàn, điều hợp lý vì đã rất nhiều ngày anh không sử dụng nó để nói chuyện với ai. Anh chỉ nói chuyện với Elliott bằng dòng chữ trên màn hình, một thao tác mà anh không cần mở miệng ra để thực hiện. Anh đã không nhận ra điều đó có thể ảnh hưởng tới giọng nói của anh, cũng không nhận ra mười một ngày thực tế là khoảng thời gian lâu đến vậy.

Nhưng anh không có thời gian bận tâm đến nó hay kể cả việc cái đầu rỗng màu cam nhào tới, ôm lấy anh và siết chặt. Anh không đáp lại cái ôm đó, anh bận mắc kẹt trong kinh hoàng. Tại sao Orange lại ở đây? Không phải nó nên an toàn với các bạn nó ở máy tính sao?

- Tôi rất mừng vì anh không sao. - Second vui vẻ nói, kéo tay Alan. - Để những thứ khác lại sau, chúng ta phải đi thôi.

Đầu óc của Alan không có chỗ cho chi tiết khi anh đuổi kịp những gì Second nói. Anh giật tay ra, bước lùi lại. Rời đi? Anh không thể rời đi, không phải bây giờ!

- Làm sao cậu đến đây? - Alan chất vấn, giọng nói của anh được điều chỉnh lại bình thường.

- Chúng tôi lần theo địa chỉ Mail, Yellow tìm thấy nơi này. - Second giải thích. - Sau đó Dark giúp chúng tôi tạo ra một lớp vỏ để ngụy trang khi đưa nó vào máy tính để tôi không bị con người phát hiện.

Tay Second chỉ về phía biểu tượng hình cầu. Màu đỏ cam, màu của quả cầu lửa của Dark. Cậu đã giúp vẽ tia chớp trên đó, chỉ vì cậu rảnh rỗi. Giờ thì Alan biết tại sao hiệu ứng sáng trên đó lại quen như vậy, vì nó giống như biểu tượng của Virabot mà anh từng thấy trước đó.

- Dark? The Dark Lord? Làm sao... - Anh sửng sốt nói với Second, sau đó lắc đầu vì một mối quan ngại khác. - Chết tiệt, không quan trọng nữa. Cậu không được ở đây, cậu phải đi! Ngay lập tức!

- Còn anh? - Second cau mày hỏi, linh cảm một kết quả không hay.

- Cậu không cần quan tâm tới tôi. - Alan nói nhanh, đang vội vã suy nghĩ việc gửi Second về bằng Mail có an toàn không. - Cậu và các bạn cậu lẽ ra nên ở yên trong máy tính. Tôi có thể tự lo nếu tôi dám quyết định rằng mình không cần The Chosen One và The Dark Lord tham dự.

Second dừng lại và sự nhiệt thành của cậu tắt ngúm khi cậu nhìn dáng vẻ suy tính của Alan, biết anh thậm chí còn không nhận ra anh đang nói cái gì. Vậy là Dark đã đúng, bất kể việc Alan có phản ứng không khắt khe đến thế. Cậu không hy vọng gì nhiều nhưng cậu quả thật đã ước là Alan không thực sự tự mình đâm đầu vào mối nguy hiểm này. Cậu không muốn nghe nếu anh ấy nói rằng anh ấy không cần cậu cứu, cậu không bận tâm. Có điều gì quan trọng hơn việc còn sống?

- Anh phải đi với tôi. - Cậu nói, kéo tay Alan.

- Không, tôi không thể đi với cậu được. - Alan né tránh, nghiêm túc nhìn Second và kèm theo một cái cau mày không hài lòng.

Cậu bé bắt lấy nó nhanh như cách cậu luôn hiểu các động tác của Cursor. Dark đã nói và cậu đã không lung lay, nhưng lý tưởng và hiện thực luôn khác nhau. Cậu đứng vững vàng được trước lời nói của Dark, không có nghĩa là khi hành động đúng như vậy xảy ra không khiến cậu thất vọng. Nhưng cậu đã nói, và cậu sẽ làm như thế. Cậu sẽ chịu trách nhiệm nếu anh không đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu, cậu chỉ cần anh an toàn.

- Được rồi, tôi có thể xử lý được. - Alan lẩm bẩm, để con trỏ vô hình bắt lấy Second. - Gửi cậu về bằng Mail cũng không mất thời gian lắm, hẳn là ông ta sẽ không nhận ra...

Anh chợt nghĩ đến việc, nếu Second đã muốn đưa anh rời đi thì hẳn là cậu cũng có cách để rời đi? Anh hơi nhướng mày một chút, quay qua Second định hỏi thăm. Thế nhưng đón lấy anh là cái nhìn âm trầm hơn so với anh dự tính.

- Tôi sẽ không đi đâu mà không có anh. - Second hất con trỏ vô hình đang chạm vào cậu ra ngoài.

Alan có thể đọc được sự giận dữ. Orange mà anh biết rất ít khi giận dữ, trừ khi là thứ gì đó liên quan tới giấc ngủ của cậu. Không phải là anh không hiểu, bị đánh thức gây cực kỳ khó chịu với một người rất yêu giấc ngủ của mình. Nhưng đó là sự giận dữ lành tính, cậu bé màu cam không gây hại gì khi cậu giận dữ. Lần này thì khác. Nó có vẻ đáng sợ hơn, chỉ là trông có vẻ thôi vì không phải là Alan sẽ bị dọa bởi tạo vật của mình. Và anh chỉ từng thấy sự giận dữ của Orange trông như thế khi nhóm màu gặp nguy hiểm.

Ồ, nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com