Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4: Break away

Đã bốn ngày trôi qua trong máy tính và tám ngày sau vụ tai nạn.

Alan gần như nắm được toàn bộ lịch trình của tiến sĩ Elliott Jayden. Ông ấy thường tới bệnh viện để làm việc, ăn uống ở ngoài trước khi về nhà và dành hầu hết thời gian ở nhà bằng việc nhốt mình trong phòng. Có vẻ ông khá quan tâm tới Alan, thường xuyên dành thời gian để trò chuyện với anh. Có một lần anh và ông ấy đã xem lại AvA suốt đêm. Anh thực sự nhớ việc gặp những anh bạn nhỏ này, nhưng anh không thể để tiến sĩ biết được nên anh chỉ có thể lén lút buồn bã.

Anh mong là đám tang của anh sẽ không ảnh hưởng nhiều đến mọi người. Con gái và vợ anh... Alan lắc đầu. Giờ không phải lúc. Anh sẽ tiếc thương với họ sau khi thoát khỏi chiếc máy tính này. Anh thở hắt ra, giơ tay tạm biệt tiến sĩ từ sau màn hình. Ông ta cũng vẫy tay với anh. Trong bóng tối của căn phòng, có thể dễ dàng nhận ra ánh sáng của những chiếc máy tính khác phát ra. Alan thở hắt ra, mở Adobe Flash và bắt đầu công việc.

Khi Jayden rời khỏi nhà, ông ta sẽ ngắt wifi. Theo như Alan suy đoán, điều đó là để cản anh thoát khỏi máy tính hoặc tìm kiếm trên Internet mà không có sự can thiệp của ông ta. Sẽ dễ dàng hơn nếu anh tự gửi mail cho chính mình, nhưng nó đã hoàn toàn vô vọng vì tiến sĩ quá đề phòng. Vậy nên anh phải tìm cách để sử dụng được nó mà không bị phát hiện.

Có vẻ như Alan là thí nghiệm người que duy nhất thành công. Nghĩa là Jayden không biết gì về các người que cả. Nếu anh có thể tìm cách để ông ta nghĩ anh đã gặp trục trặc, bị xóa hoặc bị hỏng vì virus, anh sẽ không cần phải lo lắng mình bị đuổi theo. Điều kiện tiên quyết là phải sớm tìm cách để tiến sĩ bị bắt hoặc ngừng nghiên cứu này đã, nếu không ông ta có thể sẽ tạo ra thêm ExperimentA.exe khác. Có lẽ là ExperimentA(1).exe chăng?

Alan ăn vài con chữ trong khi suy nghĩ. Anh dùng những dữ liệu thô làm thức ăn khi anh là người que. Chúng không ngon lắm, nhưng anh khá đói nếu không ăn chúng. Tiến sĩ sẽ viết mã cho anh trước khi rời khỏi nhà, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ ăn những biểu tượng như Chrome hay Firefox. Chúng không sống lại như trong máy tính của anh, vậy nên ăn chúng như ăn những cái bánh có trang trí đẹp mắt. Tiến sĩ thường không phàn nàn mà chỉ khởi động lại máy để reload chúng. Anh cố tình làm thế để ông ấy sẽ không nghi ngờ nếu anh thử nghiệm thứ gì đó gây ảnh hưởng đến các phần mềm máy tính. Ông ấy sẽ chỉ cho rằng anh đã ăn chúng.

Chỉ bốn ngày và anh đã quen với việc làm một người que.

Anh thở dài, tiếp tục vẽ một vài thứ đồ vật nhỏ khác. Anh đã vẽ một số trong lúc tiến sĩ vắng nhà, họ gần như là bản sao của anh và trốn trong máy tính làm việc để chờ đợi thời cơ. Có lẽ đây là năng lực của một người que, nhưng Second thường làm, anh không chắc. Jayden không biết những thứ anh vẽ có thể sống dậy theo ý anh, đó là một điều may mắn. Chúng sẽ biến mất nếu anh muốn, một cơ chế đơn giản gần như là máy tính vô hình bằng một nút "delete" trong đầu anh.

Alan lẩm bẩm gì đó, nhưng không phát ra tiếng động. Anh thở dài. Bốn ngày liền và anh không có ai để nói chuyện, Jayden chỉ đọc chữ trên đầu anh và anh thậm chí còn chẳng cần mở miệng. Việc này đang trở nên buồn chán. Anh sẽ phát điên nếu tiếp tục ở trong chiếc máy tính này.

Chỉnh sửa phần mềm anti-virus là phần khó nhất. Nhưng may là Yellow đã từng chỉ cho anh một lần, sau trận Showdown, để ngăn bất cứ thứ gì giống như Virabot tấn công. Nó là một công việc khá khó, ngạc nhiên là Yellow lại giỏi trong những việc như vậy. The Dark Lord còn tuyệt hơn, cậu ta đã tạo ra Virabot. Giờ nghĩ đến thì những người que của anh thực sự phi thường.

Một hình người tương đối khỏe mạnh giúp Alan đấm vỡ đường dẫn wifi và một vài chỗ khác trên màn hình. Nó không dẫn tới đâu cả, chỉ hơi phát sáng. Trong khi đó anh ném những biểu tượng trên hình nền lộn xộn khắp nơi. Chúng không có nhiều ban đầu, nhưng anh đã sắp xếp chúng. Jayden để anh làm mọi thứ như thể việc đó chỉ là anh đang trang trí nhà mình. Dù sao thì có một số game, ông ta chỉ nghĩ anh làm vậy để tiện chơi trò chơi mà thôi.

Hoặc ít nhất anh mong là vậy.

Phía dưới màn hình, thời gian đã trôi qua tương đối. Alan nhảy xuống, nhấn vào một biểu tượng trò chơi. Vài con gấu lập tức phá vỡ cửa sổ tương tác của trò chơi đó. Hóa ra những thứ đó lại khá dễ vỡ, hoặc người que thường mạnh hơn nếu so sánh tương đương với con người ngoài đời thật. Alan không còn bận tâm tới những thứ như thế nữa, anh chỉ muốn khiến mọi thứ càng hỗn loạn càng tốt. Màn hình anti-virus thu nhỏ lại và bỏ ở dưới, biểu tượng My Computer thì sát nút Windows. Có một con lươn điện nhỏ đang nấp phía sau biểu tượng đó, sẵn sàng khiến cả hai thứ dễ tan vỡ nhất của máy tính biến thành bụi.

Điều này sẽ hơi mạo hiểm nếu anh không kịp trốn thoát, nhưng nếu anh phá hủy máy tính thì mọi manh mối sẽ biến mất. Anh nằm xuống ở một góc, nơi anh có thể lập tức xem wifi đã hoạt động lại chưa và giả vờ như mình đã bị đánh rất nặng. Đây là kế hoạch không được có sai lầm, anh nuốt nước bọt khi chờ đợi cửa phòng mở ra.

Nó kéo dài khoảng mười lăm phút, tiến sĩ Elliott đã quay trở lại. Alan thầm ra lệnh cho những hình vẽ đáng sợ của mình bắt đầu làm hỗn loạn máy tính. Dựa trên tất cả những thứ linh tinh các người que từng làm với máy tính của anh, anh khá chắc những thứ này đủ chi tiết để thuyết phục một nhà khoa học không biết gì về hoạt hình.

Như Alan dự đoán, tiến sĩ lập tức ngồi vào máy tính khi phát hiện có thứ bất thường. Cursor tắt những cửa sổ đã vỡ nát trước, sau đó là cố chạy lại anti-virus. Anh vẫn mở mắt để chứng kiến thái độ của Jayden, dù sao ông ta không thấy mắt anh. Cursor không quan tâm những biểu tượng nằm lăn lóc khắp nơi, chỉ tập trung về phía Alan. Nó nhanh chóng kéo anh ra khỏi góc màn hình.

Cursor cố gắng để gọi Alan dậy như mọi khi bằng cách chọc vào người anh, nhưng không có tác dụng. Một cái nhấp chuột phải, mở cửa sổ lệnh. Anh có thể nhận ra cửa sổ này, nó xuất hiện lúc anh vừa nhận ra anh là một người que. Jayden điên cuồng lướt chuột tìm xem có chuyện gì không ổn, nhưng vô ích. Ừ thì, vốn dĩ đâu có chuyện gì không ổn.

Một số biểu tượng bắt đầu lóe điện và phần mềm anti-virus lại hiện lên. Alan có thể thấy Jayden đang chửi thề bên ngoài màn hình. Giá mà anh có thể khiến bản thân glitch một chút thì tốt rồi. Nhưng phải chấp nhận thôi, anh thở dài thật khẽ để tiến sĩ không nhận ra. Những hình vẽ có ký hiệu cảnh báo bắt đầu chạy khắp nơi và những hình trông như Cursor cũng đang dần xuất hiện. Anh vẫn nằm yên giữa một đống hỗn loạn đó, âm thầm điều khiển mọi thứ lung tung trong màn hình.

Thực tế thì, cho tới khi anh để con lươn điện phá vỡ Windows và My Computer, anh vẫn đang rất an toàn.

Tiến sĩ Jayden không biết điều đó. Ông không phải kỹ sư máy tính, đây không phải điều mà ông có thể kiểm soát được. Ông lập tức vứt con chuột, bấm một cuộc điện thoại để gọi đi. Màn hình máy tính vẫn mất kiểm soát, ông không thể nhận ra đầu là con trỏ của mình nữa. Alan vẫn nằm ở nơi ông đặt anh ở đó, thỉnh thoảng co giật và bị những ký hiệu trên màn hình hất văng. Ông siết chặt tay trong sự nôn nóng. Alan đã làm cái quái gì trên máy tính vậy?

"Elliott?" Người bên kia đầu dây điện thoại bắt máy.

- Vincent! Về phần mềm anh đã lập trình cho tôi lần trước! - Jayden nói ngay. - Nó thành công rồi! Nhưng tôi nghĩ nó đang bị một loại virus nào đó tấn công. Có cách nào để...?

"Này này." Vicent lập tức cắt ngang. "Elliott, dừng lại."

- Vincent?

Tiến sĩ nhìn vào màn hình máy tính. Nó vẫn đang chạy một cách bất thường, hoàn toàn hỗn loạn. Những biểu tượng phần mềm bay ở khắp nơi và nút Windows thậm chí đang rung chuyển. Ông rùng mình khi nghĩ Alan, người que duy nhất thành công trong thí nghiệm của ông, sẽ có thể chết.

"Tôi chán ngán anh rồi Elliott. Đừng viễn tưởng về những thứ đó nữa, con người và máy móc là hai thứ khác nhau. Tôi đã không còn là một sinh viên đại học ngây thơ nữa."

- Anh nói vậy là sao? - Tiến sĩ gần như kinh hoàng khi hét lên.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó là tiếng thở dài.

"Tôi đã lừa anh, đó chỉ là một phần mềm vớ vẩn, được chứ?" Giọng nói của Vincent trở nên thiếu kiên nhẫn. "Tôi không quan tâm những công trình nghiên cứu của anh, nó thật vô lý, phi thực tế. Phần mềm mà tôi cho anh chỉ là một phần nhỏ bản sao của một AI tôi đã tạo ra, nếu nó bị virus thì anh chỉ cần xóa nó. Vậy đấy, đừng làm phiền tôi nữa."

Điện thoại đã bị ngắt. Jayden kinh hoàng nhìn những tia lửa điện trên màn hình máy tính. Ông lập tức tìm một cách khác, kết nối điện thoại và dùng bàn phím để điều khiển. Alan biết chuyện gì, anh có thể nhận ra ý định của tiến sĩ. Ông ấy muốn chuyển anh lên điện thoại. Sẽ khó nếu không có Cursor. Anh ra lệnh cho một số hình vẽ khác bắt đầu mở các tab Chrome anh đã chuẩn bị trước.

Những tab Chrome che mất tầm nhìn của Jayden với Alan. Ông cố di chuyển để tìm ra con trỏ chuột, nhưng tất cả chúng di chuyển chung một hướng. Các tab liên tục xuất hiện và máy tính bắt đầu lag nặng. Ông thực sự không biết phải làm gì lúc này.

Alan nhìn tab Chrome che trước mặt, cuối cùng đã có thể bắt đầu đứng dậy và tìm gửi mail. Anh sẽ về máy tính của mình, đó là chắc chắn. Sau đó những thứ này sẽ thay anh xóa mail trong hộp thư. Anh mong vậy. Ít nhất là đủ để anh thoát khỏi đây và tính toán những thứ khác sau. Mọi thứ hơi lag nhưng vẫn đủ để chạy, dù sao anh đã mở sẵn và nó chỉ cần load. Anh ra lệnh cho con lươn điện bắt đầu phá hỏng máy tính, sau đó nhảy vào tệp đính kèm và để một con trỏ giả nhấn nút gửi giúp anh.

Màn hình bắt đầu loẹt xoẹt, Jayden có thể nghe thấy quạt gió đang chạy dữ dội và âm thanh của những tiếng nhiễu bất thường. Ông cố làm gì đó, nhưng một cái bảng "not respond" xuất hiện và toàn bộ màn hình biến thành màu xanh.

Sự yên lặng chết chóc phủ quanh căn phòng.

- KHÔNGGGGGG!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com