Chapter 41: Curse or gift
Alan quyết định quay lại máy tính kia.
Dù sao thì anh cũng không thể nhỏ nhen bỏ qua họ chỉ vì tranh chấp ban đầu được. Ít ra Stacy đã làm đúng những gì cô đáp ứng cho anh, cô không nói gì với Elliott. Anh không tin nếu lão tiến sĩ có thể yên tĩnh vậy khi biết anh có thể tới máy tính khác. Nhiêu đó có thể coi là đã đủ thiện ý của bọn họ rồi.
Lần này tới máy tính đó, Alan không cần phải đánh nhau với StickTracer nữa, nên cũng không có cảnh tượng con quái vật glitch ngã ra màn hình chính. Không khí trên máy tính có gì đó rất ảm đạm, khiến anh nghi ngờ lần viếng thăm đầu tiên của mình. Anh quét mắt nhìn xung quanh màn hình chính, dừng lại khi thấy Stacy khập khiễng đi tới chỗ anh.
- Alan. - Cô mệt mỏi nói, nở một nụ cười nhỏ chào anh.
- Mọi người đâu cả rồi? - Anh hỏi khi gật đầu chào cô.
Stacy hơi nhướng mày, nhưng sau đó tỏ ra hiểu biết. Cô lúng túng xoa gáy.
- Mọi người đang có thời gian riêng ở tệp của mình. Chúng tôi chỉ có khoảng năm hay sáu người một máy tính thôi. Hôm qua khi anh đến, tôi đã nhận được tín hiệu của anh và chúng tôi tụ tập lại.
Alan sửng sốt. Họ đi qua lại giữa các máy tính hoàn toàn tự do? Vậy cớ gì anh lại chỉ ở một máy tính không biết gì?
- Phải thừa nhận là chúng tôi hơi sợ hãi khi biết người que ở máy tính số năm sắp tới. - Stacy thú nhận. - Chúng tôi đã cho rằng anh... đáng sợ hơn.
- Điều đó nghĩa là gì? - Alan cau mày, khoanh tay.
Stacy hơi lúng túng khi phải giải thích cho Alan. Cô không biết phải nói sao, nhưng anh chỉ vẫy tay. Thôi thì, anh cũng không muốn nghe Elliott đã nói cho họ những gì về anh. Việc anh là một con bot, hay liệu anh có phải thứ quái vật gì đó, anh có thể tưởng tượng những lời nói hoang đường nhất mà Elliott đã bịa ra. Anh không thấy điều đó quan trọng đến thế nào, dù gì thì nó cũng không khiến bản chất anh khác đi.
- Các người trở thành người que bao lâu rồi? - Anh hỏi, ngẫu nhiên.
- À... Tôi được năm ngày, nhưng người sớm nhất trong chúng tôi là mười một ngày. - Stacy thành thật nói.
Cử chỉ của Alan cứng lại trong vài giây. Thì ra từ ngày thứ ba anh bị bắt lại, Elliott đã tạo ra được một người que khác rồi. Anh thật ngây thơ khi cho rằng ông ta chẳng có tiến triển gì cho tới tận hôm qua. Hôm nay đã là ngày thứ mười bốn, ngày hai mươi tám sau tai nạn. Một tháng gần như đã trôi qua, anh hoàn toàn không có tin tức gì về bản thể của mình.
- Anh được bao lâu? - Stacy tò mò hỏi.
Giờ thì cô tin anh cũng từng là con người rồi à? Alan thầm chế giễu trong đầu khi anh đưa ánh mắt về hướng khác, xem xét máy tính này một cách tổng quát.
- Hai mươi lăm ngày. - Anh trả lời.
Giờ nói ra, nó thực sự có vẻ lâu. Nhưng với Alan anh cảm thấy nó lâu hơn vậy, mặc dù anh là người đếm từng ngày một. Trông Stacy có vẻ sốc khi cô nhìn anh. Cô có cho rằng anh đã ở một mình trong suốt gần một tháng đó ở máy tính số năm không? Bị giam lỏng? Cô đơn? Anh có trở nên đáng thương trong mắt cô không?
Alan không bận tâm.
- Tôi gặp người được lập trình sớm nhất được không?
Ánh mắt của Stacy có hơi kỳ lạ khi cô nhìn Alan, có lẽ là bởi cách dùng từ của anh. Nhưng cô không nói ra điều đó, cô chỉ lắc đầu.
- Anh ta đã chết rồi, chương trình của anh ta thất bại trong một thời gian ngắn. Tôi chỉ được nghe nói lại, chưa từng gặp anh ta. Anh biết đấy, chúng tôi không hoàn hảo... như anh.
Nếu giọng nói của cô có chút ghen tỵ nào, thì Alan cũng đã phớt lờ nó. Anh nhìn vào cái chân chập chờn của cô, ậm ừ khi hiểu điều đó nghĩa là gì. Không, anh không buồn hay tiếc thương cho một người anh không quen. Đặc biệt là khi người đó đã chết, cái chết thứ hai có thể sẽ là sự giải thoát. Và nếu có điều gì đó bổ sung, anh biết rằng chất ký ức của người đó vẫn được lưu trữ và có thể tái sử dụng bất cứ lúc nào.
- Cô biết bao nhiêu về nghiên cứu của Elliott? - Alan hỏi.
Anh muốn biết càng nhiều càng tốt về những kiến thức của họ, trước khi anh tiết lộ những gì anh biết. Về chất ký ức, bản chất quản thúc của StickTracer cũng như IX. Hay thậm chí là kế hoạch của anh, mục tiêu phá hủy nghiên cứu đang cứu mạng sống của họ. Với anh, nó là điều thiết yếu mà anh sẽ chỉ đi đến bằng một con đường khác chứ không từ bỏ.
Stacy có vẻ nao núng, cân nhắc giữa những gì cô nên nói và không nên nói. Alan đọc được sự thiếu tin tưởng trong mắt cô, lưu ý rằng anh có thể không nên tin toàn bộ vào những gì cô sẽ cho anh biết.
- Tôi không chắc anh biết bao nhiêu, chúng tôi biết về chất ký ức và những lưu trữ của nó. IX duy trì chúng tôi, anh có lẽ cũng thế nếu anh từng là con người như chúng tôi.
Cô dừng lại khi thấy ánh mắt của Alan dán lên mình. Nó gần như khó tin và không thể hiểu nổi. Ngay khi cô định hỏi liệu anh có biết chất ký ức hay IX là gì không, anh đã giơ tay lên để ngăn cô nói tiếp.
- Ý cô là, các người biết ông ta điều khiển cuộc sống của các người, và các người chấp nhận nó? - Anh hỏi.
Và Stacy trả lại cho Alan ánh mắt giống hệt những gì anh dùng để nhìn cô.
- Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?
Sự im lặng xuất hiện đột ngột giữa họ. Alan nhận ra rằng họ thực sự có nhiều bất đồng hơn anh nghĩ. Khi tầm nhìn của anh đi xa, vượt ra khỏi vấn đề sống hay chết, khi anh có thời gian để nghĩ về ý nghĩa của việc tồn tại trong một cơ thể điện tử, thì họ chỉ biết rằng đây là cơ hội thứ hai của họ. Năm ngày? Mười ngày? Đó là bao nhiêu thời gian để họ hiểu sâu hơn?
Đặc biệt là khi họ đã chết. Giống như, cái chết thật sự. Những cái chết mà anh không biết lý do, không chắc chắn liệu họ có chấp nhận nó hay không. Ai trong số họ giống như anh, là một bản sao? Ai trong số họ có quyền chọn tiếp theo mình sẽ trở thành bản thân như thế nào?
Vận mệnh của họ khác nhau.
- Giờ tôi biết tại sao Elliott để anh ở một máy tính và nói với chúng tôi anh là một con bot rồi. - Stacy liếc nhìn Alan, vẻ mặt cô lạnh đi. - Anh có điều chúng tôi không có, và anh coi nó là một lời nguyền chứ không phải món quà.
Vẻ mặt của Alan cũng nguội lại, khiến họ như hai tảng băng đối diện nhau.
- Điều gì khiến cô cho rằng đây là một món quà? - Giọng nói của anh đanh thép và chắc chắn. - Việc bị giam giữ trong một cái máy tính? Sống như thế này tới vô tận? Nhìn ra thế giới từng thuộc về chúng ta nhưng không còn nữa? Thậm chí chỉ nhìn thấy một góc phòng tăm tối?
Anh chỉ tay ra ngoài màn hình, căn phòng của Elliott tối đen nơi chỉ có ánh sáng từ màn hình của những chiếc máy tính hắt lên bàn. Họ không nhìn thấy gì hơn là một góc mãi mãi và vĩnh viễn. Stacy gần như bị áp đảo với tông giọng tăng cao của anh, sự buộc tội vô hình trong đó khiến cô nao núng.
- Cô có ổn với việc không thể gặp lại bạn bè hay gia đình cô, kể cả khi cô còn sống? - Anh hỏi, gần như đã trừng mắt.
Stacy lảo đảo lùi lại, cho rằng cô đã kích hoạt điều gì đó trong Alan. Nhưng anh đã dừng ngay khi chạm vào một vạch kẻ vô hình giữa việc kích động và bình tĩnh, cho thấy anh không hề bị giận dữ chiếm lấy. Ánh mắt lạnh nhạt dán lấy cô, như thể anh thực sự mong đợi ở cô câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó. Cô nao núng nhìn anh.
- Anh đang tham lam, Alan. - Cô nói, nhưng không có sự kiên định như lúc ban đầu. - Ta nên biết đâu là đủ.
Một cái cau mày thoáng xuất hiện, nhưng biến mất nhanh như ảo ảnh. Alan có vẻ gì đó thất vọng khi anh nhìn cô. Anh đã tới đây với một mục đích, nhưng giờ thì không còn nữa. Anh không tin anh có thể nói cho họ hiểu những gì anh muốn làm, thậm chí là ý tưởng cố gắng để họ cùng rời khỏi đây. Liệu họ có muốn hiểu không? Hay thậm chí vượt qua được những khác biệt của họ với anh khi biết rằng anh thực tế không hề giống họ?
- Tôi sẽ về máy tính số năm. - Anh nói, giơ tay chạm vào màn hình nền phía sau. - Và cô nên dành thời gian để thoát khỏi ảo cảnh rằng đây là một món quà. Nghĩ về quãng đời tiếp theo của cô, trở thành một con chuột thí nghiệm.
Điều gì đó nói với Stacy rằng Alan sẽ không bao giờ đến đây lần nào nữa nếu cô để anh rời đi. Giọng điệu khinh thường của anh như một cú đánh mạnh vào đầu cô, khiến cô gần như giật mình và phản ứng lại. Bước chân cô vấp vào nhau khi cô bước tới, quên mất rằng chân của cô không hề nguyên vẹn như khi cô là con người. Nó khiến cô ngã xuống thanh tác vụ bên dưới.
Anh nói đúng. Họ không thể tiếp tục coi đây là món quà nếu họ mãi sống thế này, với những khiếm khuyết không thể nào khắc phục trong một cuộc đời không rõ giới hạn ở đâu. Việc được sống đã che mờ mắt họ, để họ chỉ quay cuồng lo lắng những điều xảy ra trong tương lai gần rằng khi nào chương trình của mình sẽ không còn hoạt động được nữa. Cái chết đã áp đảo họ, để họ không nghĩ xa hơn.
Alan thì có thời gian để nghĩ bên ngoài cái hộp, anh đã tồn tại hai mươi lăm ngày rồi.
Khi không phải bận tâm và lo toan cuộc sống, hai mươi lăm ngày không hề ngắn chút nào. Stacy hiểu chợt nhận ra rằng, có những điều mà cô không thể dùng cái nhìn phiến diện để đánh giá. Cô nên hiểu rõ điều đó, cuộc sống luôn cần những cái nhìn đa chiều. Tuy cô không thay đổi nhìn nhận của mình ngay, nhưng cô biết cô đã sai ở đâu.
- Khoan đã! - Stacy kêu lên.
Người que màu tím dừng lại, nhìn qua. Cô có thể thấy cái cau mày khó chịu của anh từ phía dưới thanh tác vụ. Cô nuốt nước bọt, tự hỏi mình đang tìm kiếm điều gì ở anh. Họ gần như chỉ mới vừa gặp nhau một lần, không ai chịu trách nhiệm cho ai trong mối quan hệ của họ. Cô gần như ước cô đã hỏi rằng anh muốn điều gì khi tới tìm họ. Cô chỉ biết rằng, anh đã cố gắng tìm kiếm một con người giống như mình.
- Chúng ta... có thể nói chuyện thêm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com