Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 43: Virabot

Nói thật thì, trong số tất cả những thứ hỗ trợ mà Alan nghĩ là The Dark Lord có thể gửi cho anh, anh đã không ngờ tới Virabot.

Anh đã nghĩ nó là thứ gì đó... mà thực ra anh đã không nghĩ. Có lẽ là một cập nhật ứng dụng để khiến cái vỏ này bớt vô dụng hơn. Bất cứ điều gì, ngoại trừ con nhện cưng của The Dark Lord. Bởi vì nó là virus, nó có thể kích hoạt anti virus ngay lập tức và chuyện này quá mạo hiểm. Anh nghĩ tên đó phải thông minh hơn thế. Do đó khi nhìn thấy con nhện chui ra từ trong cái vỏ ứng dụng, phản xạ đầu tiên của anh là vỗ trán. Thực sự?

Con nhện có mang theo một món quà lưu niệm với nó. Alan không thích nhện, nhưng đây là số phận của anh. Anh thở dài khi cái chân của Virabot đưa tới cho anh một thứ gì đó trông như Viraband, chỉ có điều là mỏng hơn. Nếu anh đã có con nhện này ở đây, thì không lý nào The Dark Lord lại đưa luôn cho anh cái vòng kia cả. Anh đảo mắt khi đeo cái vòng tay vào.

"Chào, creator. Không ngoài dự đoán của tôi nhỉ?" Giọng nói của The Dark Lord vang lên từ trong vòng tay, với giọng mỉa mai đặc trưng. "Vẫn là một tin nhắn thôi, đừng cố tìm cách phản hồi làm gì. Tôi ghét nói chuyện với anh lắm nên hãy chịu đựng cuộc hội thoại một chiều này cho tới khi anh có đủ khả năng tìm tới trước mặt tôi đi."

Cái giọng điệu này đúng thật là khó ưa. Alan cau mày, nhưng anh không nói gì. Ừ thì, anh nói gì trong một cuộc hội thoại một chiều thế này đây? Làm như The Dark Lord sẽ nghe thấy ấy?

"Vậy, anh sẽ nhận tin nhắn từ tôi dưới hình thức này trong một thời gian vì Virabot sẽ là phương tiện liên lạc bớt phức tạp hơn." Giọng nói bắt đầu trở nên tự mãn. "Và yên tâm, dăm ba cái anti virus chẳng làm được gì Virabot của tôi đâu, huống chi tôi cũng cài đặt chống phát hiện rồi. Đối xử với con tôi tốt một chút, hoặc tôi không chịu trách nhiệm nếu nó ăn anh."

Alan đưa mắt nhìn con nhện. Nó đang bò xung quanh để khám phá máy tính, có vẻ như đang định âm mưu gì đó. Chắc anh thèm quan tâm, có phải máy tính của anh đâu. Nó mà phá gì có khi anh còn mừng nữa là đằng khác.

"Có tin nhắn gì thì cứ gửi truyền đạt cho Virabot, nó sẽ tóm tắt rồi mã hóa và chuyển lời cho tôi, sau đó tôi sẽ nói lại với bọn kia sau. Tin thì tin, không tin kệ xác anh. Đừng nỗ lực đòi chuyển tin nhắn ghi âm làm gì, tôi không muốn nghe giọng của anh. Buồn nôn lắm. Còn hướng dẫn sử dụng cho mấy cái cập nhật vào vỏ ứng dụng thì... Tự mò đi ai rảnh chỉ cho."

Nói xong thì cái vòng biến mất, không cho Alan cả cơ hội nghe lại lần hai luôn. Không phải anh muốn nghe lại cái giọng điệu ngứa tai muốn chết đó của The Dark Lord, cơ mà đúng là cái thái độ làm việc cộc cằn chết đi được.

Anh vừa đâm đầu vào cái giao dịch quái quỷ gì thế này?

Con nhện đỏ sau khi nhìn một vòng quanh máy tính thì mò về lại bên cạnh Alan. Ít ra thì trông nó cũng chỉ như loại robot nào đó, không giống một con nhện thật ở thế giới ngoài kia, nếu không thì anh sẽ cách nó càng xa càng tốt. Anh nhìn nó lườm anh, bản thân cũng cạn lời. Làm sao mà chung sống cùng một máy tính với thứ quái quỷ này đây?

Thôi để tính sau vậy. Nhìn đồng hồ thì Elliott cũng sắp về rồi, cứ tìm cách che đậy đã. Để ông ta bỗng nhiên thấy con nhện này thì không biết sẽ suy diễn thành cái gì, cái diện mạo của Virabot trong fandom khá nổi đấy. Tuy Elliott không phải fan gì, nhưng đã xem qua thì biết thôi.

- Bây giờ sao đây? Mày muốn trốn ở đâu?

Con nhện phát ra tiếng kêu gì đó, rồi đi vòng quanh Alan.

- Không muốn trốn à?

Nó gật đầu, khiến Alan vỗ trán. Ừ thì chủ nào tớ nấy, The Dark Lord nào giống loại người sẽ trốn ở góc nào đó đâu. Theo như trước đó Second hay huyên thuyên với anh, anh hình dung tên đầu rỗng đó là loại khủng bố mà cả thế giới phải biết tới mình ấy. Nói chung là điên.

- Không được đâu, đi vào cái vỏ ứng dụng đi. - Anh ra lệnh.

Virabot khinh thường quay đi, bò lên thành màn hình. Alan bất mãn nhìn theo, nhưng không có hơi sức mà xử lý con nhện. Tầm này mà anh đánh thì nó mất xác đấy, hơn nữa nó còn là công cụ liên lạc nên cứ phải kệ nó thôi. Không nghe lời thế này đúng là làm khó anh quá mà.

Nhưng nói là nói thế, chứ giấu Virabot cũng dễ.

Kệ con nhện, Alan trước tiên tìm StickTracer xóa lịch sử đã. Nó có vẻ tò mò khi thấy anh đứng một chỗ và im lặng. Nhưng anh làm rất nhanh, nên mở mắt ra chỉ sau một hai phút, khiến con nhện hơi giật mình với năng lượng xanh mà anh tỏa ra. Có vẻ như nó khá để ý tới cách mà anh sử dụng năng lượng của mình, anh tin nó sẽ báo cáo mấy thứ này với The Dark Lord.

Không quan tâm tới nó, Alan đi tới đạp lên biểu tượng trên thanh tác vụ, mở ứng dụng vẽ hoạt ảnh ưa thích của anh ra. Anh trèo lên thanh công cụ để nhặt cây bút, vì con trỏ vô hình không làm được điều đó, rồi vẽ nguệch ngoạc vài thứ một cách ngẫu nhiên trong khi vẫn chú ý tới thời gian.

Lúc Elliott trở về nhà, ông ta nhìn thấy Alan đang đứng trên canvas. Đó cơ bản là những gì anh muốn ông ta thấy, vừa canh chừng đủ thời gian. Anh vẽ những con nhện màu đỏ, Virabot, và để chúng chạy lẫn quanh với con thật. Vị tiến sĩ cau mày khi ông ta bỏ áo khoác lên ghế và tới gần.

"Anh làm gì đấy Alan?"

Người que màu tím nhìn ra ngoài màn hình, làm bộ như giật mình. Anh nhìn Elliott một cái, sau đó lại vẽ. Anh không trả lời ông ta, gần như là không bao giờ. Nếu ngôn ngữ cơ thể của anh không đủ rõ ràng, thì đó là sự xui xẻo của ông ta. Vị tiến sĩ nhanh chóng kéo lấy ghế, ngồi xuống trước máy tính.

Cursor tới gần, bắt một con nhện. Đó là con giả, Alan không bận tâm. Ông ta có vẻ tò mò, vì đây là lần đầu tiên anh tạo ra một con vật nào đó. Trước đến giờ anh chỉ vẽ đồ vật thôi, sự sống luôn là mối nghi ngờ mà anh không bao giờ trả lời ông ta.

Con nhện giả vùng vẫy trên Cursor, theo mệnh lệnh trong đầu của Alan. Nó chỉ là con rối thôi, còn anh là người khiển rối. Không đời nào anh sẽ tạo ra một con vật thực sự sống. Trước kia khi dùng Cursor nó khá khó điều khiển, nhưng hiện tại trong dạng người que anh có thể khống chế việc tạo ra sinh vật nào đó một cách dễ dàng.

Elliott thả con nhện xuống. Ngay khi Alan thấy ông ta đụng vào công cụ tẩy, anh ném cây bút vào Cursor. Nó hơi giật ra, sau đó bay lại gần. Anh ra hiệu cho đám nhện đứng sau anh, gần như là một lời bảo hộ rõ ràng. Rất may, Virabot cũng hợp tác với anh. Bên ngoài màn hình, Elliott hơi bối rối.

"Anh vẽ chúng nó làm thú cưng à?"

Alan vẫn không trả lời, lẳng lặng tới nhặt cây bút lên. Elliott đảo mắt với sự cứng đầu đó. 

"Tôi không biết là anh thích nhện." Ông ta nhận xét.

Anh quay mặt đi, vẽ thêm một con nữa cho chẵn mười con. Vậy là chín con giả, một con thật. Cứ vậy đi. Virabot thật có vẻ bận tâm khi nó nghe thấy giọng nói của Elliott, cái chân của nó gõ trên nền phía dưới chân.

- Ông ta không nghe thấy tao nói chuyện đâu, thoải mái đi. Nhưng có thể nghe thấy mày đấy.

Dù sao Virabot cũng đâu có biết nói. Mà âm thanh của Alan phát ra chỉ là tiếng như tiếng gió nhẹ, giống cách anh vẫn nhìn bọn người que nhà mình có vẻ như đang tán gẫu mà anh hoàn toàn không hiểu hoặc nghe được gì. Elliott quan sát một lúc, sau đó bỏ đi. Có vẻ như ông ta không bận tâm chuyện anh nuôi thú cưng.

Ừ thì, ở một mình hoài ai chả buồn.

Thế là qua một màn, dễ như bỡn. Alan ném cây bút đi, sau đó dùng con trỏ vô hình tắt ứng dụng đi. Họ đáp xuống thanh tác vụ, anh nhìn ra ngoài và thấy Elliott đã đi đâu đó. Anh thở dài, nhìn qua Virabot đang dùng cái chân nhện của nó chọc vào mấy con nhện giả. Có vẻ nó đã nhận ra đây không phải nhện thật. Nó phát ra âm thanh như một câu hỏi với Alan.

- Đúng thế, hình nộm thôi. Tao không rảnh mà làm một đám nhện, tao không có chung sở thích với chủ của mày. Tự biết trà trộn vào đám này đi, điều khiển cùng lúc mười con không dễ đâu mà còn hơi sức bắt chước mày.

Con nhện giơ hai chân trước lên trong một cử chỉ như thể đang hỏi. Thật kỳ lạ là Alan có thể hiểu nó muốn hỏi gì, mà thật ra thì cái trường hợp này ai chẳng đoán được. Lỡ đoán trật thì, trách đứa nào không biết nói ấy.

- Nhiều để giết dần, kiểu gì lão ta cũng lôi chúng nó đi thử nghiệm. Mày liệu mà né đi.

Phớt lờ tiếng kêu của Virabot, Alan bắt đầu lôi mấy cái ứng dụng ra chơi. Elliott quay lại sau khi thay đồ, bắt đầu kiểm tra lịch sử mà StickTracer đã lưu. Alan cười khẩy, thứ đó bị anh thâu tóm lâu rồi.

Virabot nhảy lên Cursor, phát ra tiếng nhện kêu đặc trưng của nó. Cursor lắc mạnh hòng hất con nhện xuống, nhưng thất bại. Alan gần như đoán được nó muốn làm gì. Còn làm gì nữa? Anh còn không rõ lần trước nó làm gì ở trên máy tính của anh sao?

- ...Mày biết chơi thật đó, nhưng đừng cắn Cursor. - Alan khoanh tay. - Tao không rảnh tìm cách biện hộ cho mày. Biết nằm vùng là gì không?

Con nhện đỏ phát ra tiếng kêu bất mãn, nhảy xuống thanh tác vụ và trà trộn vào đám nhện giả. Ít ra nó không bị ngu. Alan đảo mắt, sắp xếp mấy con nhện giả như thể anh đang bắt đầu chơi với chúng. Thì anh đang diễn rằng mình nuôi thú cưng mà, phải diễn cho giống chứ.

Cursor tò mò tiến tới gần, bắt đầu kéo mấy con nhện ra. Alan để yên cho Elliott làm gì đó, giả vờ như anh đang bận rộn với một con khác. Elliott nâng con nhện giả lên cao, kéo về phía biểu tượng của StickTracer. Alan chậc lưỡi, dĩ nhiên ông ta muốn phân tích nó. Nhưng đó chính xác là những gì anh muốn ông ta làm.

Con nhện giả biến mất khi Elliott nhét nó vào StickTracer, khiến ông ta phát ra âm thanh ngạc nhiên. Alan nhếch mép, giả vờ như anh vừa nhận ra ông ta làm gì với con nhện của anh. Dĩ nhiên, anh đã có cái cớ để nổi giận.

Ồ, anh yêu việc chọc điên Elliott.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com