Chapter 45: Hollows
Họ đã có một số tiến triển nhất định những ngày này. Hoặc ít nhất, Alan cho là vậy. Đó là lý do anh thản nhiên đến và ngồi trên một khối lập phương do mình tùy tiện vẽ ra, xem một đám người que cố điều khiển khả năng của họ mà không bị ai tấn công hay đề phòng. Thật kỳ lạ khi con người bạo lực một cách tự nhiên khi họ trở thành người que, nhưng anh không phàn nàn. Toàn bộ chuyện này đều khiến anh nhớ về Orange và nhóm màu.
Virabot vừa ném cho anh một cái vòng từ The Dark Lord, người đã tuyên bố Alan ngoài thế giới thực vẫn còn nằm lười biếng như một thằng cha hoạt ảnh gia hết thời.
Cảm ơn vì cái trò đùa nhạt nhẽo ấy.
- Anh trông không tốt lắm. - Một người que màu mint tới gần Alan. - Chào.
Anh ngẩng đầu nhìn. Đó là Rachel, cô ở máy số ba, người được nói là tới sau Stacy vài giờ. Cô bị lỗi hoạt ảnh, toàn bộ hoạt ảnh. Nó khiến cô thường xuyên bị lỗi biểu thị, mọi người phải học cách lờ đi các cử chỉ lạ của cô, vì cô không thực sự làm nó. Giống như cô trông như thể đang chạy nhưng thực tế là đang đi bộ, hoặc trông như đang trồng cây chuối nhưng lại đang đứng bình thường. May mắn là nó chỉ lỗi đôi khi, không phải mọi lúc.
Về phía Rachel, cô ghét điều này hơn so với việc lỗi một bộ phận nào đó. Với một cô gái mà nói, đó là ác mộng. Mọi cô gái đều để ý đến dáng vẻ bên ngoài của mình và giờ không chỉ không có tóc hay da mặt hay bất cứ thứ gì tương tự, cô còn hành động như một đứa dở trước mặt người khác. Mất một thời gian dài để cô làm quen, dù sao thì cô không có lựa chọn nào khác.
- Không phải một ngày tốt đẹp nhất. - Alan nói, gật đầu chào và thở hắt ra. - Và tôi nghĩ có lẽ tới lúc để nói cho mọi người những gì tôi biết rồi. Cả việc bàn luận mọi thứ nghiêm túc hơn.
Rachel nhướng mày. Stacy đã nói cho cô về những gì cô ấy và Alan đã trò chuyện vào vài ngày trước, nơi họ đặc biệt chú ý rằng Alan có một nơi để họ đến. Một lối thoát, đúng vậy. Đó là điều chính xác anh phải có để thuyết phục họ tham gia với anh. Họ cần sống, chứ không phải là đi cứu thế giới khỏi bất cứ hậu quả nào IX gây nên.
- Anh muốn tôi gọi mọi người hay là...? - Rachel tỏ ra bối rối.
- Không. - Alan giật mình nhận ra gì đó, như thể vừa rồi anh nói ra mà không chú ý. - Không. Tôi sẽ gọi họ. Tôi chỉ thông báo vậy thôi, cô cứ ở đây đi.
Rachel gật đầu, lúng túng khi Alan đứng dậy và rời đi tới bên kia màn hình. Cô thở dài, ngồi xuống khối lập phương mà anh để lại. Nói thật thì, họ đã rất ngạc nhiên khi anh tạo ra đồ vật bằng cách vẽ chúng. Thật tiện khi là một họa sĩ, đặc biệt khi cô có thể làm tương tự anh nhưng cô lại không biết vẽ.
Nói thật thì, họ có những năng lực kha khá giống nhau. Hoặc khả năng cao là hoàn toàn giống nhau, dựa trên việc Elliott đã sao chép cách mã của Alan hoạt động để tạo ra họ. Chúng chỉ khác vì họ có ý thức khác nhau và cách sử dụng sức mạnh khác nhau. Điều đó khiến một câu hỏi được đặt ra: Alan rốt cuộc có thể làm những gì ngoài vài thứ ngẫu nhiên anh thể hiện?
- Stacy, William. - Alan gọi, tới gần các đầu rỗng khác. - Tôi cho là David và Joseph?
- Alan, tôi không chú ý anh đến. - David, một đầu rỗng màu nâu nhạt, gật đầu.
- Tôi đã ngồi quan sát một lúc. - Alan ậm ừ. - Lời khuyên của tôi có ích chứ?
- Anh nói đúng, sẽ tốt hơn nếu tưởng tượng rằng tôi đang điều khiển thứ gì đó cứ không phải nâng đồ vật bằng ngoại cảm. Làm sao anh biết nó?
Thực ra David còn khá trẻ, ít nhất là trẻ hơn Alan. Anh có vẻ thích thú với những thứ như siêu năng lực, điều khiến Alan cảm thấy mình hơi già. Nhưng ừ, việc này có thể khá là đặc biệt với họ, làm gia tăng sự hứng thú của họ. Dù sao họ đều là những kẻ từng là con người và biết siêu năng lực không tồn tại.
- Nó là Cursor. - Alan trả lời, dùng con trỏ của anh để đoạt lấy thứ đồ trong tay David. - Vô hình. Điều khiển nó trong một máy tính là hiển nhiên. Thú vị huh?
David ngớ ra và Alan vỗ vai anh. William cười khúc khích, nhưng Alan chỉ nhún vai. Joseph, một hollow màu xanh rêu, có vẻ khá trầm lặng khi chỉ nhìn và không nói gì.
- Anh sẽ chiến thắng mọi trận đấu mà chúng ta có. - William than thở vờ vịt.
- Sao cũng được, tôi không quan tâm nếu tôi thắng. - Alan đảo mắt. - Tôi sẽ không ở trong một trận đánh nhau.
William lẩm bẩm gì đó về việc khi nhắc tới người que hầu hết mọi thứ mà người ta nghĩ đến là đánh nhau. Alan không có ý kiến, anh cũng vẽ tụi người que đánh nhau trong mọi tập phim về chúng nó mà, mặc dù lấy ý tưởng từ người que có thật. Cơ mà có một vài tập là ý tưởng của studio, không thực sự xảy ra. Hay ít ra anh nghĩ thế.
Stacy chỉ giơ tay chào.
- Sam thế nào rồi? - Alan hỏi William sau khi gật đầu với Stacy.
Không khí đông lại ngay tức khắc, trầm xuống một cách nhanh chóng. William ở cùng một máy tính với Sam, máy số hai. Sam được dự đoán là người tiếp theo không thể vượt qua, vì họ đã mất một vài người trong vài ngày qua cũng như không có thêm ai khác bổ sung. Điều đó hợp lý, xét trên việc Elliott đã ngừng việc phân tích mã của Alan mấy ngày rồi. Xem ra ông ta đã phát hiện rằng lặp đi lặp lại việc này không hề đưa tới những cải tiến tích cực hơn.
Cái cúi đầu của William cho Alan một câu trả lời tương đối đủ. Anh thở dài.
- Tôi sẽ thử sửa anh ta. Hollow không nên chết dễ dàng như vậy, chúng ta đã mất quá nhiều. - Anh lắc đầu. - Còn bao nhiêu người?
Alan không có nhiều thời gian để tương tác với họ, anh thực sự chỉ gặp một vài người nổi bật và tình nguyện tiếp xúc với anh. Sam, cho tới nay, không nằm trong số đó. Nhưng ít nhất anh ta may mắn vì còn tồn tại tới lúc Alan quyết định can thiệp vào vấn đề giữa họ, mặc dù anh không chắc anh có thể làm được gì.
- Anh có thể sửa chữa chúng tôi? - William sửng sốt.
- Sao anh không từng làm thế? - Joseph cau mày lên tiếng, giọng hơi buộc tội. - Chúng tôi đã mất nhiều người.
- Tôi không biết. - Alan thở dài thừa nhận. - Tôi không rõ tôi có thể làm được gì, được chứ?
- Vậy sao bây giờ anh làm được?
Sự im lặng bao phủ xung quanh khi Alan nhìn Joseph. Sự thật là, anh không biết liệu năng lực đọc môi trường mã của anh có tác dụng với sinh vật điện tử hay không, vì vậy anh không bao giờ dám làm bất cứ điều gì với họ. Nhưng từ khi Virabot tới, anh có một mẫu thử hoàn mỹ. Nhân tiện thì, anh không hề đối xử tệ với con cưng của The Dark Lord đâu, nó vẫn lành lặn và không bị sửa chữa gì.
- Hãy nói đơn giản là tôi có một số phát hiện mới. - Anh trả lời sau khi cân nhắc những gì mình nên nói.
Stacy đặt tay lên vai Joseph, lắc đầu. Alan chỉ vừa quen họ vài ngày và anh thậm chí chỉ có từ vài phút tới vài tiếng để gặp họ mỗi ngày, anh không thể thân thiết nhanh như họ có khi luôn ở với nhau. Và đó là lỗi của họ khi giữ khoảng cách với anh, họ không thể yêu cầu anh làm nhiều thứ cho họ với điều kiện đó được.
Và thực tế là, Alan chỉ có một mình. Đối diện anh là nhiều người hơn và ý kiến của họ có thể nhấn chìm anh, thậm chí khi họ không có nhiều đến thế. Sẽ khôn ngoan hơn nếu anh giữ một vài điều cho mình để tránh bị đám đông ép buộc. Alan là người cẩn thận, anh không bao giờ làm mọi thứ quá nhanh.
- Chúng ta còn bao nhiêu người? - Alan hỏi lại.
- Mười bốn. - David thở dài.
Vẻ kinh ngạc xuất hiện trên mặt Alan. Tuy anh không biết con số chính thức ban đầu, nhưng chỉ mới vài ngày mà họ từ trên hai mươi người trở thành mười bốn người. Có lẽ anh thực sự nên thử giúp họ sớm hơn. Anh thở ra một hơi chậm rãi với sự hối tiếc.
- Hollow là gì? - Stacy lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh và chủ đề nặng nề. - Anh luôn gọi như vậy, như thể có loại người que khác ngoài chúng ta vậy.
Alan quay qua Stacy. Cô khoanh tay, tỏ vẻ mình sẽ không bỏ qua vấn đề này. Anh biết, ừ, anh đã cố ý. Họ nên biết về Outernet và các người que ở đó. Không sớm thì muộn, đó là ý tưởng của anh. Mặc dù không thể không nói anh đã hơi vô tình khi sử dụng cách gọi như thế.
- Hollow là các người que đặc biệt hơn. Nhân tạo, có sức mạnh, đôi lúc bất tử. - Alan trả lời, thái độ hơi qua loa. - Tôi không chắc về điều đó lắm, nhưng cô đúng. Có người khác ngoài chúng ta.
Điều này đã thu hút những người khác, nhưng Alan đã nhanh chóng rời khỏi, kéo họ đi về phía Rachel. Người que màu mint hơi nhướng mày, nhận ra rằng cô bỏ lỡ điều gì đó khi họ có vẻ căng thẳng hơn.
- Nhân tạo nghĩa là chúng ta không phải...
- Đúng vậy, William. - Alan đảo mắt. - Chúng ta không phải người que duy nhất. Nhưng chúng ta là con người duy nhất trở thành người que. Nhân tạo không có nghĩa là con người hoàn toàn. Để tôi nói cho cậu biết Elliott đã lợi dụng thứ tự nhiên như thế nào, vì tôi sẽ gọi chúng ta là bán nhân tạo.
William bối rối quay đầu lại nhìn những người khác, họ cũng bối rối không kém. Rachel, đã đủ gần để nghe những gì Alan nói, hơi cau mày. Vậy đây là điểm họ bắt đầu?
- Tôi biết là không đông đủ, ờm, mười bốn người ở đây. Nhưng tôi không hy vọng một thứ gì đó như cuộc họp báo và bị ném một đống câu hỏi vào người bởi đám đông. Vậy nên vì bây giờ tôi đã có quyết định, mấy người sẽ giúp tôi chuyển lời cho những người còn lại.
Trước ánh nhìn của mọi người, Alan vẫy tay. Rachel đứng dậy, trả lại khối lập phương cho anh. Anh ngồi xuống, tìm một điểm tựa để đảm bảo mình không bị chèn ép ngay lập tức và có thể đối diện với bất cứ câu hỏi nào tiếp theo. Anh ngẩng đầu, nhìn những người que đầu rỗng trước mặt.
- Cho nên, tôi muốn nói với mọi người về nơi mà tôi đã nói là thích hợp với chúng ta: Stick City.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com