Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 49: Wendy

Sau Yellow là Blue. Ngày thứ ba mươi lăm từ sau tai nạn, Alan đã nghĩ hôm nay Second sẽ tới. Kết quả là không ai thèm tới luôn. Anh bực bội ăn một cái biểu tượng, đá Virabot đang cản đường qua một bên. Con nhện phát ra tiếng kêu khó chịu đe dọa, nhưng Alan đã không còn sợ nó từ lâu rồi nên không thèm quan tâm.

Không làm gì được Alan, con nhện lao qua ăn hết đống biểu tượng trên màn hình để anh không có gì ăn. Alan trợn mắt nhìn nó cắn một loạt biểu tượng, có hơi bất ngờ.

- Tao mà không có gì ăn là tao ăn mày đấy. - Anh gầm gừ đe dọa.

Ở với Alan mấy ngày nay, tất nhiên là Virabot đã hiểu rõ được một phần năng lực của anh. Khả năng hấp thụ mã của anh là cái được thể hiện thường xuyên nhất nên chắc chắn nó biết anh có thể ăn nó thật. Nhưng con nhện chỉ đá chân một cái rồi ngoảnh mặt rời đi, không coi lời đe dọa của Alan ra gì. Alan tức không buồn nói chuyện, thở hắt ra một hơi. Thôi thì anh chấp vặt với con nhện làm gì, kệ xác nó đi.

Ăn nhện hư sẽ bị đau bụng, không thèm ăn.

Alan đảo mắt, ăn nốt biểu tượng trên tay và phớt lờ Virabot. Thời gian qua anh đã bắt nạt Virabot không ít lần để kiểm tra khả năng ảnh hưởng của anh lên môi trường mã của sinh vật điện tử. Không biết nó có mách lẻo gì với The Dark Lord không, nhưng thôi ai mà quan tâm. Dù sao kết quả cũng khá khả quan, Alan nghĩ anh có thể khắc phục một số lỗi của các hollow khác.

Dạo này Elliott đang cần thêm tiền để duy trì nghiên cứu nên ông ta vắng nhà nhiều hơn. Mở một lúc sáu máy tính liên tục là số tiền điện không nhỏ đâu, Alan biết mà. Anh chỉ lo ngại nếu như Elliott định thử tắt máy tính xem họ sẽ phản ứng thế nào với việc đó nếu ông ta không kiếm đủ tiền. Mặc dù chưa trải qua, nhưng anh nghe đám màu mô tả rằng cảm giác đó rất tệ.

Tình hình càng lúc càng khó khăn đối với họ. Nếu Elliott tắt máy tính trong thời gian ông ta rời khỏi nhà, thời gian hoạt động của họ sẽ giảm xuống cực kỳ thấp. Điều đó sẽ vô cùng khó chịu. Đã tới lúc đi một bước xa hơn. Alan muốn nghiên cứu IX. Nhưng trước đó...

Anh đáp xuống máy số bốn, đưa mắt tìm kiếm. Không có ai. Lạ thật, Stacy thường ở màn hình chính. Alan nhướng mày.

- Alan? - Một giọng nói nhỏ vang lên.

Sống lưng Alan hơi cứng lại, cho tới khi anh nhìn xuống. Một người que đầu rỗng thấp hơn, có màu hồng phấn đang nhìn anh. Đây là người que duy nhất có chiều cao khác biệt trong tất cả các người que Elliott tạo nên.

- Ồ, này Wendy. - Alan mỉm cười khi anh quỳ một gối xuống để điều chỉnh chiều cao giữa hai bên. - Chào buổi chiều, những người khác đâu rồi?

- Chào buổi chiều. - Wendy cười đáp lại. - Mọi người đã qua máy số hai rồi ạ.

- Cháu ở một mình trong máy à? - Alan hơi cau mày.

- Có vẻ có chuyện nghiêm trọng gì đó. - Wendy nhún vai. - Chú nên tới đó.

- Được rồi.

Alan miễn cưỡng gật đầu với Wendy, xoa đầu cô bé khi anh đứng dậy.

Wendy là một cô bé tám tuổi, chết vì bệnh nan y. Gần như bằng tuổi con gái anh, một câu chuyện đáng buồn. Cô bé có mặt ở đây vì Elliott cho rằng chất ký ức của trẻ em sẽ dễ được trích xuất và tải lên hơn. Alan còn chẳng buồn nghĩ làm sao ông ta lấy được chất ký ức của cô bé, đó là khoa nhi và khoa thần kinh, nó không ở gần trong tầm tay của ông ta. Việc này thật khó hiểu.

Ban đầu Wendy nhìn có vẻ hoàn hảo, điều khiến Elliott có vẻ vui mừng. Nhưng sau đó họ phát hiện rằng cô bé có những khoảng thời gian không phản hồi nhất định trong ngày. Dù sao thì, họ mong đợi gì ở ký ức của một đứa trẻ tám tuổi có thể tiếp quản được mọi thứ rung chuyển gọi là người que này cơ chứ. Đó là lý do Wendy là đứa trẻ duy nhất, không bao giờ có một đứa trẻ nào khác được tạo ra là người que nữa.

Nếu nhìn vào mặt tích cực, Wendy không thực sự đã chết và có cơ hội để có cuộc sống mới. Dù sao cô bé chỉ mới tám tuổi, có thể thích nghi mọi thứ tốt hơn người lớn nhiều và việc lớn lên trong thế giới này sẽ khiến cô bé được hòa nhập. Thế nhưng đó là ưu điểm duy nhất. Là một hollow nghĩa là có vẻ ngoài khác biệt, chưa kể còn khiếm khuyết. Và một người que nhân tạo nghĩa là sẽ không bao giờ lớn lên về mặt thể chất. Họ thậm chí còn chẳng biết cô bé có thể lớn lên về mặt tinh thần không.

Có một câu chuyện rất dài liên quan đến sự chuyển đổi thành người que của Wendy. Nghe nói những người khác đã từng chất vấn Elliott về việc này, nhưng Alan chưa bao giờ đào sâu vào vấn đề. Nó chẳng hay ho gì. Họ đã dự đoán Wendy không tồn tại lâu, nhưng cô bé đã trụ lại tới bây giờ sau khi rất nhiều người không còn nữa.

Vì Elliott không tải lên các chất ký ức mới, Alan tự hỏi khi nào ông ta sẽ tái sử dụng các chất ký ức cũ. Thành thật mà nói, nếu điều đó xảy ra thì đó sẽ là địa ngục...

- Khi nào chú sẽ đem bánh quy tới nữa? - Wendy chợt níu tay Alan hỏi.

Alan dừng lại. Để bàn luận về về những thứ họ ăn, nó thực chất là một loại vấn đề. Ký tự, tệp, biểu tượng. Nó không hẳn là tệ, nhưng nó không có vị gì cả. Trẻ con cần đồ ngọt. Lần trước Blue đã đem cho Alan vài cái bánh quy và anh đã đem nó cho Wendy, cô bé thích nó. Anh nghĩ là anh sẽ tải trò chơi để có nguồn thức ăn cố định hơn, hoặc yêu cầu các người que của mình đem tới thêm. Anh mỉm cười.

- Giờ chú không đem theo. Lần sau nhé? - Alan dịu dàng hỏi.

- Được rồi. - Wendy bĩu môi.

- Ngoan lắm. Giờ thì, vì không có người lớn ở đây nên cháu cần tìm chỗ an toàn, được chứ? Chú nghĩ là sắp tới giờ ngủ của cháu rồi.

Điều đó nghĩa là lúc mà Wendy ngừng phản hồi. Họ đã giải thích nó cho cô bé một cách ít đáng sợ hơn, nhưng từng là một đứa trẻ bị bệnh nên Wendy thực chất không thấy lạ việc cần phải nghỉ ngơi nhiều. Thời gian không phản hồi của Wendy đang kéo dài hơn, Alan có linh cảm không hay về việc này nhưng anh không có cách nào để sửa chữa cả.

- Cháu biết rồi, tạm biệt.

Alan vẫy tay khi Wendy thả tay anh đi, chào tạm biệt và đi vào một tệp nhỏ ở góc màn hình. Alan thở dài khi anh nhìn theo, đứng lặng một lúc. Rốt cuộc số phận nào đã ép họ đến bước đường này vậy, để một đứa trẻ cũng không thể tránh khỏi...

Ah, anh đa cảm ra đây làm gì chứ?

Alan lắc đầu, đi qua phía góc còn lại của máy tính. Điều này khiến anh hơi lo lắng, anh chỉ từng đến máy số bốn vì chưa khai thác đường tới các máy khác. Nhưng từ máy số bốn tới những máy còn lại không bị khóa nên về cơ bản là... anh chỉ cần đánh bại các StickTracer để không bị nuốt sống.

Anh đã quên mất StickTracer trong một máy tính anh lần đầu tới sẽ tấn công anh vì nó chưa bị thuần hóa. Tuyệt thật. Alan phản ứng nhanh khi anh nắm lấy một con trỏ vô hình để nó kéo mình ra xa, né tránh một cái xúc tu glitch đâm ra từ màn hình.

- Trời ạ, Alan! - Ai đó hét lên.

- Tôi né được rồi, đừng hét lên thế. - Alan nhăn mặt khi anh thả con trỏ vô hình ra và đáp xuống thanh tác vụ.

- Anh qua đây làm gì thế?! Còn Wendy???

- Tôi không có rảnh mà tán gẫu đâu! - Alan hét lên đáp lại.

Anh vung tay, hàng loạt mũi tên xuất hiện. StickTracer chui ra từ phía sau màn hình máy tính, hoàn toàn méo mó và không có hình dạng. Vẫn trông kinh tởm như cũ, cơ mà lạ là Alan đã quen cái thứ này tới mức còn chẳng buồn nhăn mặt. Những mũi tên của anh nhanh chóng bị đánh tan thành mực, nhưng một lớp tên lửa khác lao tới.

Một loạt tiếng nổ vang dội làm rung chuyển màn hình. Khi làn khói vừa tan hết, một lớp lưới đen đổ ập xuống. Nó giống như hàng loạt các nét vẽ đan vào nhau, tóm lấy StickTracer. Alan đáp xuống từ phía trên, con trỏ vô hình lượn lờ quanh anh khi anh chạm vào khối glitch chớp giật. Chân của anh lóe lên khi glitch lây lan, nhưng anh không bận tâm, cúi xuống cham vào StickTracer.

Có một tiếng thét lớn khiến mọi người phải nhăn mặt bịt tai, sau đó biến mất.

StickTracer rút khỏi màn hình chính như một chất lỏng trôi đi, để lại một mình Alan ở đó. Anh cau mày khi chân anh nhấp nháy. Quả nhiên là thao túng mã từ trong hệ thống máy tính sẽ ít có hại cho bản thân hơn là đánh trực diện, anh có giỏi mấy thứ đánh đấm này đâu.

- Cái quái gì thế??? - David há hốc, huơ tay khi mô tả. - Tôi biết anh tạo ra đồ vật, nhưng cái đống bay lung tung đó...

- Sáng tạo bằng vẽ thôi. - Alan trả lời, đi tới. - Tôi là một... họa sĩ. Sao mọi người lại tập hợp ở đây?

Không phải họ không biết Alan thường đến giờ này, anh hơi bất ngờ khi tất cả họ đều rời đi. Câu hỏi của anh khiến đám đông chùn xuống. Stacy liếc nhìn Alan trước khi bước qua một bên, khiến những người khác cũng tránh ra. Có mười hai người trong số họ và đó thực ra cũng không đông lắm để không thể đồng bộ. Vẻ mặt Alan nhanh chóng tối đi khi anh thấy người que đầu rỗng màu lục sẫm dưới thanh tác vụ.

- Sam... - Alan nói, gần như là một tiếng than thở.

Quả nhiên Sam là người tiếp theo. Lúc này đã không cử động gì, chỉ nằm trên thanh tác vụ. Bề ngoài thì không có vấn đề, nhưng lỗi của anh ta là hoạt ảnh khi cử động bị đảo lộn. Vì vậy khi không cử động sẽ không thấy bất cứ điều gì. Có vẻ như lỗi của anh ta bắt đầu lớn hơn, Alan chưa chứng kiến nhưng Stacy nói cho anh là khi họ biến mất, họ sẽ phân rã thành các mã trắng.

Có lẽ vẫn còn cứu được. Alan siết chặt tay, cụp mắt tính toán. Anh không chắc chắn, thực sự không chắc chắn. Virabot chỉ là một sự sống điện tử với cấp độ phức tạp kém xa người que, mà đã có môi trường mã không thể kiểm soát. Vậy thì anh có thể làm được gì với một đầu rỗng bị lỗi đây?

Nhưng chẳng lẽ chỉ đứng nhìn thôi sao? Anh cũng đã bỏ qua rất nhiều người khác khi họ chết lần thứ hai...

- ...Để tôi thử xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com