Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7: How can this even possible?

Alan đang ở cùng với Red và Second trong vườn thú của Red. Nó không lớn lắm, được giấu trong một thư mục bỏ quên mà anh không thường truy cập. Phải công nhận là việc tiếp xúc với các động vật nhỏ rất thư giãn, mặc dù nó gần như mất một nửa tác dụng với anh. Ở thế giới thật, anh thấy những con thỏ với bộ lông mềm mượt hơn thế này, cảm giác tốt hơn thế này và hoạt động tự nhiên hơn thế này. Anh không có ý đòi hỏi gì trong hoàn cảnh của mình, dù sao đây chỉ là mob của Minecraft, nhưng anh không thể ngừng so sánh được.

Nó chỉ... tự động nảy ra trong đầu anh.

Second luôn có vẻ quan tâm quá mức với anh dạo gần đây, còn Chosen thì lại quan tâm quá mức tới Second. Tuy không theo hướng của hai người trên, nhưng anh khá là để ý đến Chosen. Họ là một vòng tròn quan hệ rất buồn cười mà Alan chỉ có thể lắc đầu chấp nhận.

Nhìn chung thì Second cảm thấy anh không ổn, cậu muốn ở bên cạnh anh vì có rất nhiều rắc rối mà một con người trở thành người que sẽ không thể xử lý nổi. Trong khi đó Chosen đề phòng anh vì giờ đây anh ở máy tính toàn thời gian, sợ rằng anh có thể sẽ làm gì Second. Còn anh đơn giản là cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Chosen không thân thiết đến mức anh có thể buông lỏng với bất cứ chủ đề nào liên quan đến tên đầu rỗng màu đen. Dark vẫn là Dark, cố chấp ở Outernet.

Reuben đang làm nũng với Red và Second khi Alan chú ý cửa phòng mở bên ngoài màn hình máy tính. Anh sững sờ, mở to mắt nhìn. Đó là vợ anh, Kaori. Cô ấy trông mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt xanh xao. Chỉ mới có mười ngày mà nhìn cô khác biệt rõ ràng so với lần cuối anh nhìn thấy. Anh đứng bật dậy, bước tới trước. Nhưng màn hình máy tính ngăn anh lại, anh chỉ có thể nhìn. Trái tim anh như bị một bàn tay nắm lấy.

Ồ, mà anh liệu có trái tim nữa hay không chứ?

Kaori cười khẽ với DJ một nụ cười an ủi khi để anh đi vào phòng làm việc của Alan. Đã trôi qua mười ngày và cô thậm chí còn không ghé vào đây để dọn dẹp. Cô không thể vào đây và thấy mọi dấu vết của anh ở đó, mặc dù nó không nói lên điều gì. Anh thích không gian riêng tư khi ở đây, mặc dù điều đó không chứng minh được gì cho luận điểm của cô.

- Lại làm phiền cô rồi. - DJ áy náy nói.

- Không sao, cứ tự nhiên. - Kaori mỉm cười. - Tôi thực sự khá quan tâm vì phòng của Alan có một máy tính luôn mở. Anh chắc nó ổn chứ?

- Ừ ừ, Alan luôn để nó mở như vậy, cô biết mà. - DJ nói, hơi qua loa.

Cô bối rối gật đầu. Chuyện về những người que trong máy tính của Alan, cô biết nó có ở đó. Nhưng với cô nó vẫn hơi mơ hồ và khó tin. Không phải là anh không thể làm hoạt ảnh hay gì đó để gạt cô và nói thực thì cô cũng không quá bận tâm tới người que. Giờ thì nó trở nên khá khó xử vì anh không có mặt để quản lý điều đó.

DJ vỗ vai Kaori và vào phòng. Cô miễn cưỡng nở nụ cười với anh trước khi rời đi. DJ đóng cửa lại và đi tới máy tính, lần này anh tới một mình và không có James. Anh đến và ngồi vào máy tính, The Second Coming đã ở đó với Red. Không thấy những người còn lại và cả The Chosen One. Có lẽ lần trước tên đầu rỗng đen chỉ ghé qua. Anh cau mày với một người que màu tím đang đứng ở giữa màn hình.

Second tới gần người que màu tím, ôm lấy vai anh ta trong một cử chỉ giống như an ủi. Red thậm chí còn cố nhét cho anh ta một con thỏ Minecraft. Anh ta nhận lấy những hành động quan tâm đó và đáp lại bằng một vài động tác có ngôn ngữ cơ thể tương đối hạn hẹp. DJ cau mày, tự hỏi đây là ai. Anh chưa gặp Purple thật sự, nhưng dựa trên hoạt hình thì cậu ta không có cái đầu rỗng. Chỉ những người que do Alan tạo ra mới có đầu rỗng.

Cursor bắt đầu hoạt động theo thao tác của DJ, đầu tiên là mở Note Pad. Second vỗ vai người que mới màu tím và cùng anh trèo lên cửa sổ mới mở. Red để con thỏ vào lại vườn thú trước khi trèo lên cùng với cả hai. DJ để con trỏ dọc gõ chữ lên đó và bắt đầu gõ:

[Có chuyện gì cậu cần nói vậy, TSC?]

Second quay qua Alan. Anh vẫn đang thẫn thờ nhìn DJ bên ngoài màn hình. Thật khác khi nhìn bạn mình từ đây, qua màn hình máy tính. Một cánh tay đặt lên vai anh nhắc nhở, khiến anh giật mình. Second chỉ lên phía trên. Phải rồi, chuyện quan trọng.

[Là tôi, DJ] Dòng chữ màu tím bật lên trên đầu Alan. [Tôi muốn nói chuyện với cậu]

DJ hơi dừng lại một chút, tỏ vẻ nghi ngờ trước khi tiếp tục gõ: [Cậu là ai?]

Alan hơi im lặng. Anh thậm chí không cần mở miệng nói chuyện để chữ xuất hiện trên đầu, nhưng nó vẫn khó khăn. Làm sao để cho DJ biết rằng anh là Alan? Là chính xác Alan mà bạn anh đang nghĩ đến ấy. Anh không thể mở miệng hay nghĩ về nó, chỉ đơn giản là nó thật khó tin.

- Nói đi, Alan. - Second động viên. - Anh ấy sẽ tin thôi, anh ấy là bạn anh.

Cổ họng anh khô khốc khi anh nhìn qua người que màu cam. Red cũng đồng ý với cậu, giật cánh tay với anh như một cử chỉ cổ vũ. Anh chậm rãi gật đầu với cả hai rồi lại nhìn ra màn hình. DJ đang nhìn thẳng vào anh, tò mò và lo ngại. Anh siết chặt tay.

[Tôi là Alan]

Sự im lặng phủ đầy máy tính và bên ngoài căn phòng. DJ trố mắt. Alan có thể đọc được khẩu hình rằng cậu ta đang mắng "Cái quái gì vậy?". Anh nở nụ cười buồn bã.

[Alan như là] DJ gõ tiếp.

[Alan Becker] Dòng chữ hiện trên đầu anh trước khi DJ gõ hết câu.

Bàn tay DJ cứng đờ trên bàn phím. Anh bối rối nhìn người que màu tím. Ừ, Alan thích màu tím. Anh biết Alan thích màu tím. Đó là biểu tượng của cậu ta, thậm chí họ đã vẽ thiết kế người que của cậu ta trong AvA là một gã đầu rỗng màu tím. Nhưng điều đó nghĩa là gì? Không thể bất cứ tên người que màu tím nào cũng đều có thể là Alan! Alan còn sống và đang ở bệnh viện!

- Đây tốt nhất không nên là một trò đùa. - DJ lẩm bẩm.

[Tôi sẽ giải thích] Dòng chữ màu tím lại nảy lên: [Nói ngắn gọn là, có một người tự xưng là tiến sĩ Jayden Elliott đã biến ý thức của tôi thành người que trong máy tính của ông ta dựa trên một nghiên cứu nào đó. Tôi không biết rõ lắm, tôi đã trốn ra khỏi đó và quay về đây bằng email]

Tiến sĩ Jayden Elliott? Không quen lắm. DJ cau mày. Anh chắc chắn không biết người đó, nhưng không chắc Alan có quen biết hay không. Chuyện này nghe thật điên rồ. Một nhà khoa học đã nghiên cứu về việc chuyển ý thức lên máy tính, tất cả giống như bộ phim viễn tưởng.

Nhưng việc nói chuyện với người que cũng viễn tưởng không kém.

DJ e ngại gõ nhẹ tay trên bàn phím, không đủ mạnh để viết ra chữ. Anh mím môi, vẫn quan sát người que thất vọng trên màn hình. Anh không biết anh có nên tin không, có lẽ là thử cũng chẳng mất gì. Nhưng việc này chỉ... Anh không thể không nghĩ đến Alan ở bệnh viện.

[Nếu cậu thực sự là Alan] DJ chậm chạp gõ, không quá chắc chắn mình đang kỳ vọng vào điều gì.

[Có một chiếc ghế đầy hình nộm nhồi bông của những người que trong phòng] Alan nói bằng chữ trên màn hình. [Bên phải của cậu, ngay trước mắt bên cạnh máy tính, là Couch Figures của tôi mà tôi đặt ở đó để họ có thể xem tôi làm việc]

Đó... hoàn toàn chính xác. Không phải là chuyện gì bí mật, nhưng người que không biết những thứ đó. Câu cuối cùng mà người que màu tím nói là những gì Alan đã nói trong một video react trên kênh AvG vào lúc họ bán giới hạn thú nhồi bông người que. Không phải là những người que không thể xem điều đó, nhưng nó rất nhàm chán với họ và Alan lẫn DJ đều tin chắc họ quan tâm các video người que đánh nhau nhiều hơn những thứ như một video react.

DJ thẫn thờ nhìn người que đầu rỗng màu tím, thậm chí có thể đoán được vẻ mặt của Alan nếu anh thực sự có khuôn mặt.

[Làm sao chuyện này thậm chí còn có thể được chứ?] Anh gõ trong sự bối rối.

[Tôi không biết, anh bạn] Alan trả lời, buồn bã đến mức DJ đọc được kể cả với ngôn ngữ cơ thể kém rõ ràng của anh. [Tôi không biết]

- Alan? - Second rụt rè nói.

Alan quay lại nhìn Second. Trông cậu có vẻ kinh ngạc. Red đứng sau lưng cậu, há hốc trước khi nhảy tới trước.

- Anh có hình nộm nhồi bông hình chúng tôi? - Red kêu lên, gần như là một tiếng hét.

À, cái đó. Alan cười ngượng ngùng khi anh gãi đầu. Anh chưa nói cho họ về những thứ đó, có vẻ anh khá là tự tiện khi quyết định làm mà không hỏi ý họ. Anh nghĩ họ sẽ không bận tâm, dù sao nó chỉ là hình nộm nhồi bông mà thôi.

- Cả figure? - Second nói theo Red, nhướng mày nghi ngờ. - Chúng tôi ở trong máy tính của anh là chưa đủ nhiều sao? Tôi nghĩ anh thấy phiền vì điều đó?

- Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy. - Alan quan ngại lùi lại, quay mặt đi. - Đó chỉ là... một cách con người thể hiện sự yêu thích thôi. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, vậy nên tôi chỉ có thể nhìn thấy các cậu thực sự ở trong phòng tôi nếu có hình nộm ở đó. Hơn nữa, tôi không thấy phiền vì các cậu. Ý tôi là, đôi lúc các cậu thực sự quấy rầy tôi, nhưng vẫn...

Second và Red nhìn nhau. Chuyện này thật bất ngờ. Chắc chắn Alan thích họ, nhưng chưa bao giờ có ai trong số họ nghĩ anh sẽ thích họ đến vậy.

Tiếng những chữ cái xuất hiện trên Note Pad kéo sự thu hút của cả ba người que.

[Xin lỗi vì điều này, TSC, Red. Chúng tôi có thể nói chuyện riêng được không?] DJ gõ.

Ánh mắt Second chuyển qua Red, sau đó lại quay ra bên ngoài màn hình. Một dòng chữ màu cam xuất hiện trên đầu cậu: [Chắc rồi]

[Cảm ơn] DJ thở phào.

Alan nhận cái vỗ vai nhẹ của Second trước khi cậu và Red nhảy ra khỏi cửa sổ Note Pad. Anh thở dài nhìn theo cho tới khi cả hai đi xa, biết rằng DJ cũng đang nhìn theo họ. Sau đó anh mới quay lại con trỏ dọc nhấp nháy rồi quay ra bên ngoài màn hình. DJ đang trầm tư nhìn anh.

[Giờ thì nói rõ mọi thứ đi, Alan]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com