Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10 (End)

Một sáng nọ, Himchan vẫn nằm trên giường với gương mặt vô hồn, đôi mắt vẫn nhìn vào không gian vô định. Đồng hồ đã điểm mười giờ sáng, nhưng cậu vẫn không buồn cựa quậy. Từ sau lần đó, Himchan như người mất hồn, ánh mắt buồn bã và chẳng nói năng gì. Mọi chuyện của Bang Hội, nay đều một tay Jongup lo liệu. Có lẽ vì thế mà cậu buông xuôi mọi thứ.

Daehyun đột nhiên mở cửa và xông vào, cậu ta lay lay Himchan dậy và nói với vẻ khẩn trương.

“Thiếu chủ, Yongguk đang ở bên ngoài.”

Himchan bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra ngoài cửa, chẳng kịp thay quần áo. Tại sao anh lại đến nơi này, anh thừa biết nơi này là địa ngục mà, anh thừa biết nơi này là sẽ giết chết anh mà, tại sao anh lại đến? Tại vì sao chứ?

Yongguk đứng chính giữa vòng vây, từ đầu đến chân đều được băng bó, lớp băng gạc che đi hết một bên mắt và một nửa khuôn mặt anh. Vừa nhìn thấy cậu chạy ra, ánh mắt Yongguk có một tia sáng ánh lên, nét mặt rạng rỡ hơn một chút.

“Tôi đến để xin gia nhập.”

Có thể thấy rõ nét kinh ngạc trên mặt của tất cả mọi người ở đó.
----------------

Chủ Bang Hội, tức là cha của Himchan bệ vệ ngồi trên chiếc trường kỷ cười khanh khách, khi thấy Yongguk bước đến và quỳ gối trước chân ông ta. Thật ra anh cũng chẳng lấy gì làm xấu hổ, trong thâm tâm, anh đã thôi không con căm thù người đàn ông này. Vì ông ấy là cha của Himchan.

Ông ta có vẻ rất hả hê, tất cả mọi người đều thế. Vốn dĩ từ lâu, chỉ một mình anh thôi đã đánh nhừ tử không biết bao nhiêu tên tay sai trong Bang rồi. Chúng chỉ chực chờ ngày anh trở thành một phần của Bang, để mà báo thù.

Anh có biết không nhỉ? Có, anh biết hết. Nhưng anh sẽ chịu đựng, vì anh muốn được ở cạnh Himchan của mình. Đó là những gì anh đã nói với Jongup trước khi anh một mình xông thẳng vào đây, để ngồi đối mặt với Chủ Bang Hội trên một chiếc bàn dài.

Cha của Himchan đưa cho anh một tờ giấy nợ và bảo anh kí, nó được xem như là một bản hợp đồng không bao giờ hết hạn. Rất nhiều người, đã vì ham tiền mà kí, rồi cũng rất nhiều người muốn phá vỡ bản hợp đồng này mà bỏ mạng, vì không chịu được một cuộc sống mà mỗi ngày trôi qua đều là những trận đòn, những cuộc giao tranh vô nghĩa.

Yongguk chán ghét cuộc sống đó là vì thế, nhưng nay, anh sẽ làm tất cả để có thể ở cạnh và bảo vệ cậu. Yongguk thầm cười nhạo bản thân trong lòng. Cuối cùng rồi thì anh cũng vẫn phải chịu thua cái thế giới đó. Anh cười bản thân mình cuối cùng cũng vẫn yếu đuối, vì một người mà từ bỏ cuộc sống thong dong, tự do, tự tại.

Nhưng cuộc sống mà không có Himchan, nó còn đáng sợ hơn nhiều.

“Đừng ký.”

Himchan đột nhiên nắm chặt tay phải của anh lại, tay cậu siết chặt cổ tay anh. Cậu cúi mặt xuống, cố trốn tránh ánh mắt anh, cũng để giữ cho chân mình đứng vững.

“Himchan, con làm gì thế hả?”

Cha cậu lớn tiếng quát. Vai cậu khẽ run lên, anh quay nhìn cậu, tay nắm lấy bàn tay còn lại của cậu đang run rẩy. Cậu đang khóc, nước mắt cậu rơi xuống sàn nhà, rơi vào tay anh. Yongguk nhẹ buông bút xuống, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.

“Anh…đừng ký…”

“Vậy là em chọn tôi đúng không?”

Yongguk buông khẽ câu hỏi vào tai Himchan. Cậu ngừng nấc, tròn mắt nhìn anh, rồi lại quay nhìn cha. Chẳng phải từ rất lâu trước kia, cậu đã đưa ra lựa chọn rồi hay sao?

“Đưa em…ra khỏi đây đi.”

Dường như Yongguk chỉ chờ có thế, anh kéo cậu vào lòng, ôm chặt. Anh hất tung cái bàn về phía bọn đàn em, chân đạp nát cánh cửa và ngang nhiên mang cậu ra khỏi căn nhà đồ sộ đó. Ra đến vườn, có hàng trăm tên đang đứng chờ anh. Chưa để anh tung đòn, Youngjae và Daehyun lao ra. Daehyun còn quay lại nhìn anh nhoẻn miệng cười.

“Ra cửa sau đi, chỗ này để tụi em lo. Chăm sóc anh ấy hộ tụi em nhé.”

Phía cửa sau đã mở, anh có thể nhìn thấy từ xa có một chiếc xe đã đậu sẵn, nhưng để đến được chiếc xe đó, anh phải vượt qua một hàng rào những tên tay sai khác nữa. Jongup nổ một phát súng rền trời, cậu buông ra một mệnh lệnh đầy đanh thép khiến tất cả bọn chúng phải khiếp sợ.

“Bất kỳ ai cản đường họ, tao bắn bỏ.”

Và thế là không một ai dám cản đường họ. Chiếc xe lăn bánh, Himchan nằm gọn trong lòng của Yongguk. Cậu nghe được tiếng tim anh đập, tiếng thở của anh và ánh mắt anh nhìn cậu trìu mến. Khẽ choàng tay lên cổ anh, cậu nhìn anh một chút, đưa tay chạm lấy những vết thương trên mặt và hỏi nhỏ.

“Có…đau lắm không?”

Yongguk hôn lấy tay cậu và thì thầm.

“Đau lắm, mau chữa lành cho anh đi.”

Và họ hôn nhau, dồn dập, ngấu nghiến. Anh siết chặt cậu hơn, nếm cho bằng hết, cho trọn vẹn hương vị của cậu. Chiếc xe cứ thế lăn bánh, đưa họ về một vùng trời hạnh phúc.
-----------

Himchan rên lên những tiếng mời gọi khi khoang miệng ấm nóng của Yongguk bao trọn lấy cậu nhỏ của cậu. Người cậu run lên từng cơn, miệng vẫn rên gọi tên anh, oằn người ra, đón nhận những đợt khoái cảm dồn dập được anh mang lại. Không phải lần đầu, nhưng cảm giác chẳng khi nào thay đổi.

Đầu óc cậu mê đi khi anh nhẹ đưa vào, rồi anh chồm lên người cậu, ngắm nhìn người yêu của mình mặt ửng lên một lớp phấn hồng, mơ màng theo từng nhịp đẩy của anh. Cậu em của anh vừa khít bên trong cậu, anh gằn lên một tiếng rồi nhẹ đẩy đưa. Himchan vội bám vào lưng anh, thở hổn hển, chờ đợi những đợt khoái cảm mạnh mẽ hơn.

“Em kêu lên thật dâm đãng.”

“Tại anh mà.”

Cánh cửa đột nhiên bật mở làm Himchan giật mình, thẳng chân đạp anh ngã lăn quay ra sàn. Daehyun xuất hiện đằng sau cánh cửa, nét mặt vui vẻ, tươi rói không biết mình vừa ngắt quãng điều gì. Chỉ biết rằng sau đó, Yongguk suýt chút nữa là băm vằm cậu ta ra cho cá ăn.

“Jongup có đến không?”

Himchan hỏi sau khi đã mặc lại quần áo vào và nhận lấy từ Youngjae giỏ thức ăn. Đã một năm kể từ ngày Yongguk ngang nhiên xông thẳng vào Bang Hội cướp đi đại thiếu chủ. Họ vẫn ở căn hộ đó, nhưng mọi thứ đã được sửa sang lại, nó tiện nghi và khanh trang hơn rất nhiều.

“Có ạ, nhưng thiếu chủ không đến một mình.”

“Thiếu chủ dắt mèo theo nữa.”

Youngjae đạp cho Daehyun một đạp, rồi chỉnh sửa.

“Thiếu chủ dắt theo thiếu nương ạ.”

“Thiếu nương?”

Yongguk và Himchan đồng thanh. Rồi Jongup xuất hiện, theo sau cậu ấy là một cậu bé mặt búng ra sữa, làn da trắng như trứng gà bóc, cao hơn cậu ấy một cái đầu nhưng núp sau lưng cậu ta, trông rất rụt rè.

Yongguk nhận thấy ánh mắt Jongup nhìn cậu trai đó rất đỗi trìu mến, tay nắm chặt tay, thì thầm một chút, rồi giới thiệu.

"Đây là Junhong, thiếu nương của em."

Cậu trai trẻ cúi chào cả hai rất lễ phép.

“Cậu ta giống em hồi đó quá nhỉ.”

Yongguk thì thầm khi giúp Himchan bày thức ăn ra, hôm nay là ngày đầu năm mới, đây cũng là cái Tết đầu tiên anh và cậu đón cùng nhau.

“Vậy anh có nhìn em như thế không?”

“Anh luôn nhìn em như thế mà.”

Và anh hôn lên môi cậu một cái, dịu dàng, đầy yêu thương. Bên ngoài, con đường mòn rộn rã tiếng cười, ngập tràn những niềm hân hoan.

End.
Có ngoại truyện là chuyện tình của JongLo nhe :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com