Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Thổ lộ 2

"Anh Việt Anh."

Cậu bất ngờ khi thấy anh thở hồng hộc trước cánh cửa thang máy vừa mở. Nhìn cách anh chống hai tay lên gối, trán đẫm mồ hôi, cậu biết anh vừa leo 5 tầng thang bộ.

"Em vừa nói gì khi nãy?"

Tài đỏ mặt luống cuống. Cậu vội bấm nút thang máy để cửa đóng lại. Cậu đã cố gắng chọn thời điểm thích hợp nhất để nói ra mấy lời kia, mấy lời mà có chết cậu cũng không dám thổ lộ với anh.

"Ơ, sao lại trốn anh."

Việt Anh bấm nút gọi tầng để cửa mở lại rồi bình tĩnh bước vào.

"Anh có ăn thịt em đâu mà sợ?" Việt Anh đưa tay sửa lại mái tóc đang rối của cậu. Giọng anh đứt quãng giữa những hơi thở dốc. "Anh chỉ muốn xác nhận khi nãy mình có nghe lầm điều gì không thôi."

Tim cậu vẫn đập mạnh từ khi được anh hôn. Chưa bao giờ cậu thấy mình lại có những cảm giác mãnh liệt và khác thường đến thế. Giờ thì cậu có thể chắc chắn với cậu, anh khác tất cả những người mà trước giờ cậu từng cảm nắng. Mà không phải cảm nắng, cậu thấy mình như đang bốc cháy từ đầu đến chân.

"Không chịu nói à?" Anh ghé tai cậu thì thầm rồi thơm nhẹ một cái vào má. "Vậy thì anh mặc định là em vừa bật đèn xanh cho anh rồi nhé."





"Tài về rồi mẹ ạ."

Cậu nghe tiếng của Dũng khi vừa đẩy cửa vào phòng.

"Mẹ em đang gọi anh này." Dũng đưa điện thoại của mình cho cậu.

"Sao mẹ lại gọi cho anh Dũng?" Cậu luống cuống nhận điện thoại từ anh.

"Con đi đâu cả tối sao không mang điện thoại đi?" Mẹ cậu có vẻ không hài lòng. "Mẹ không gọi được cho con nên mới phải gọi cho Dũng."

"Con quên từ lúc ăn tối." Cậu thấy xấu hổ khi có Dũng ngồi gần và nghe thấy mình bị mẹ mắng. "Lần sau thấy gọi nhỡ con sẽ gọi lại. Mẹ gọi làm phiền anh Dũng đấy."

"Đã học bài chưa?"

"Con giờ học đây." Tài thở dài. Cậu 20 tuổi mà mẹ cậu chẳng khi nào coi cậu là người lớn. "Con vẫn làm bài tập đầy đủ, mẹ đừng lo."

"Tài tối nào cũng học tới khuya. Cái này thì con đảm bảo với mẹ." Dũng nói với vào từ xa.

"Học vẫn là chuyện quan trọng, con nhớ chưa?" Mẹ cậu nhắc lại. "Thôi trả điện thoại cho Dũng rồi học đi còn ngủ sớm."

Cậu dạ vâng rồi trả lại điện thoại cho anh.

"Xin lỗi đã làm phiền con." Mẹ cậu tươi cười nói qua màn hình. "Nhớ giữ lời hứa với bác nghen."

"Dạ không có gì ạ. Khi nào bác muốn thì bác cứ gọi cho con."

Tài nhìn anh tắt điện thoại. Cậu kiểm tra điện thoại của mình thấy hai cuộc gọi nhỡ của mẹ và một tin nhắn hỏi cậu đã ăn tối xong chưa. Tài tuy đã xác định mình theo con đường thi đấu bóng đá chuyên nghiệp, nhưng trong gia đình cậu, chuyện học hành vẫn luôn có một sức nặng nhất định. Cậu xưa nay cũng không hề ngại học, thậm chí cậu tự nhận bản thân cũng thích thú với học hành. Việc theo kịp bài vở trên lớp không phải là vấn đề với cậu. Thế nhưng câu hỏi lớn nhất mà cậu vẫn luôn tự vấn, là mình đang duy trì việc học để làm gì, trong khi cậu đã sớm biết rằng bóng đá là ước mơ và sự nghiệp cả đời của cậu.

"Lần đầu anh gặp ai vừa giỏi mà vừa chăm như em đấy." Dũng lại gần, tò mò nhìn vào màn hình laptop của cậu. "Anh còn vừa mới biết em là thủ khoa đại học."

"Anh làm em xấu hổ đấy". Cậu bắt đầu mở giáo trình lên đọc. "Chỉ là hồi ấy em lo ba mẹ cấm đi đá bóng nếu không đỗ đại học nên mới dành nhiều thời gian ôn tập một chút."

"Một chút mà thành thủ khoa luôn à?" Em bận thế này, chả trách sao không yêu đương bao giờ."

Nghe đến yêu đương, đầu cậu lập tức nghĩ tới anh. Trước khi thổ lộ với Việt Anh, cậu đã vẽ ra đủ thứ kịch bản. Có thể là cậu đang hiểu sai ý của anh, cũng có thể đó chỉ là một trò đùa anh bày ra để trêu chọc cậu. Nếu là như vậy thật, làm sao cậu còn mặt mũi nhìn ai. Nhưng rồi rốt cuộc mọi chuyện cũng không quá đáng sợ như cậu nghĩ. Giờ thì cậu biết anh quan tâm tới cậu thật, và cũng luôn kiên nhẫn chờ đợi cậu. Cậu đã nói với anh rằng cậu chưa từng quen ai hay tìm hiểu ai, nhất lại là con trai. Thế nên cậu cần thêm thời gian để hiểu mình, rồi hiểu anh. Cậu thuộc tuýp người an toàn, cái gì mới cũng phải đi chậm từng bước. Cậu không nghĩ người đầu tiên của cậu lại có đủ mọi yếu tố mà cậu vẫn luôn cần. Lại còn đẹp trai với điềm đạm.

"Em ế hai mươi năm nay rồi." Tài đùa nhưng đầu thì vẫn lâng lâng. "Anh có ai thì giới thiệu cho em."

"Mạnh mồm nhỉ?" Dũng quay lại giường. "Anh chỉ sợ em không ưng thôi."

Tài cười ngượng mà không trả lời. Dũng biết tối nay cậu đi đâu và đã ở cùng ai. Dù cậu không nói thẳng ra, nhưng mỗi khi nhắc đến Việt Anh, sắc mặt hay thái độ cậu đều thay đổi. Dũng từ khi biết đến Tài, anh đã dành cho cậu một tình cảm đặc biệt. Nó khó có thể miêu tả ở khoảng thời gian ấy. Anh luôn muốn bảo vệ cậu như một cậu em trai. Rồi dần dần mọi thứ trong anh thay đổi, anh quan tâm tới cậu nhiều hơn, dành thời gian nghĩ về cậu nhiều hơn. Và sau những việc xảy ra với bạn gái cũ, người anh mới chia tay cách đây vài ngày, anh nhận ra chỉ có cậu mới khiến trái tim anh được bình tĩnh trở lại. Anh cũng là người chủ động rủ cậu đăng kí chung phòng với mình, nhưng có lẽ anh đã tới chậm.

"Nếu là anh thì em có cho anh cơ hội không?"

"Dạ?"

Tài giật mình. Cậu quay lại nhìn anh.

"Anh không nói đùa đâu." Dũng biết nếu mình không tấn công bây giờ, thì anh sẽ mãi mãi chỉ đến sau. "Anh biết là em hơi bất ngờ về chuyện này nhưng anh không muốn giữ chuyện này trong lòng lâu thêm nữa."

"Nhưng mà . . ."Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Mấy hôm nay Dũng cư xử lạ với cậu. Ban đầu cậu cũng không quá để tâm, cho đến khi cậu biết anh hay im lặng nhìn cậu rồi bối rối quay đi chỗ khác khi cậu bắt gặp, cậu cảm nhận anh có điều gì đó khó nói. "Nhưng mà bạn gái anh. . ."

"Bọn anh chia tay rồi." Dũng thở dài, "Không phải vì em. Chỉ là bọn anh đã không còn tình cảm với nhau suốt một khoảng thời gian dài."

Tài thấy mọi thứ xoay mòng mòng trong đầu. Trước giờ cậu chưa từng hy vọng có ai thích mình, đơn giản vì cậu luôn nghĩ con trai phải là người chủ động, trong khi cậu quá nhát gái. Hoặc nếu không thì phải cực kì đẹp trai hay giàu có, mà hai thứ ấy cậu đều không có. Chính bản thân cậu còn thấy mình nhàm chán, cậu không nghĩ có ai lại thấy mình đủ thú vị để làm bạn, chứ chưa nói đến bạn trai. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, từ Việt Anh, giờ lại đến Mạnh Dũng, toàn những người không thiếu những cô gái (hay chàng trai) theo đuổi lại thể hiện tình cảm với cậu. Cậu chợt tự vấn lại bản thân, rằng tất cả những chuyện này có phải là trò đùa hay không.

"Nhưng không phải trước đó anh đã từng yêu con gái rồi sao?"

"Vậy em, không lẽ trước giờ em chưa từng cảm nắng cô nàng nào sao?"

Tài im lặng. Đây chính là điều cậu vẫn không thể hiểu được bản thân mình. Dù cậu đã nói chuyện với cả Danh Trung lẫn Việt Anh, thì cả hai đều không đưa cho câu một câu trả lời rõ ràng.

"Anh hiểu rõ những điều em đang trải qua." Dũng đứng dậy, tiến lại gần cậu. "Và anh biết anh Việt Anh cũng đang nghiêm túc tìm hiểu em. Anh chỉ hy vọng rằng mình có cơ hội. Để hiểu được bản thân mình là một chuyện rất khó, nhất là khi anh đã từng có bạn gái. Anh biết là em cần gì. Anh muốn được chăm sóc em và nhất là anh không muốn để lỡ mất em sau tất cả những gì anh đã trải qua."

Không hiểu sao bỗng dưng tim cậu đập loạn xạ. Rốt cuộc cậu đang bị sao vậy? Cậu vừa cảm thấy đồng cảm với Dũng, mà lại vừa cảm thấy có lỗi với Việt Anh. Cậu không nỡ từ chối Dũng, vì những cảm xúc cậu đang cảm nhận được hoàn toàn chân thật. Có khi nào tất cả chỉ do trái tim của cậu chưa bao giờ được yêu nên nó mới nhạy cảm đến mức được ai tỏ tình cũng phản ứng như vậy.

"Em . . ." Tài không biết nên nói gì khác, "Em suy nghĩ rồi trả lời anh sau được không?"

Dũng tiến lại gần rồi đặt tay lên vai cậu. Bao quanh cậu lúc nào cũng bầu không khí khiến anh thấy dễ chịu.

"Cảm ơn em."








Tài đóng laptop lại. Từ tối đến giờ cậu không học được chữ nào. Trước giờ ba mẹ đều cấm con cái yêu đương vì ảnh hưởng tới việc học. Giờ thì cậu mới thấy thấm thía. Đầu cậu chẳng thể nghĩ về điều gì khác được. Càng cố gắng tập trung, thì bộ não cậu lại theo lối mòn dẫn cậu lại khoảnh khắc mình có nụ hôn đầu với anh ở trong thang máy. Rồi sau đó là những cảm xúc rối bời khi được Mạnh Dũng tỏ tình với cậu.

Cậu đã xác nhận với bản thân rằng mình thích anh đội trưởng từ mấy ngày nay. Chuyện cậu có tình cảm với anh không phải là ngày một ngày hai, thậm chí cậu thích anh từ khi cậu đã dành rất nhiều thời gian để đọc những bình luận của anh trên facebook với người khác, chỉ để biết anh có đang quen ai hay không. Tại thời điểm đó, cậu vẫn chưa dám chấp nhận bản thân mình và cảm xúc của mình. Còn với Dũng, cậu chỉ coi anh như là anh trai, thế nhưng những gì mà trái tim của cậu phản ứng khi được anh thổ lộ lại khiến cậu khó nghĩ.

Tài nằm xuống giường.

Tại sao mọi thứ xung quanh cậu chẳng khi nào đơn giản cả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #u23