Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C109 - Thiên tử dạo này khác quá

Giang Tỉnh không thể ở ngoài cung lâu được, hôn tiểu quả phụ xong, lại đi nhìn cố nhị tiểu thư và cố tam công tử. Khi hắn đi Tây Bắc, hai bé này chỉ lớn như móng tay cái, giờ to như ngón tay rồi, có thể thấy Lâm Thanh Vũ yêu thương tụi nó bao nhiêu. Lúc sau, Giang Tỉnh liền nhân lúc ban đêm về cung.

Tiểu Tùng Tử hầu hạ hắn thay y phục. Ngay cả Lâm Thanh Vũ còn khen Tiểu Tùng Tử kín miệng, cho rằng tiểu thái giám này có thể dùng, hắn đương nhiên cũng tin tưởng. "Tiểu Tùng Tử."

Tiểu Tùng Tử nói: "Hoàng Thượng?"

"Đi gọi Thẩm Hoài Thức tới cho trẫm."

Tiểu Tùng Tử trợn mắt há mồm. Lần đầu tiên nghe Thánh Thượng nói một hơi nhiều như vậy, ngữ khí hồn nhiên không non nớt như thường ngày, ngược lại không khác gì người bình thường. Hoàng Thượng đột nhiên khỏi hẳn rồi?

Giang Tỉnh cười cười: "Sao thế, nghe không hiểu à?"

Tiểu Tùng Tử lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Nô tài lập tức đi."

"Còn nữa," Giang Tỉnh ngữ khí ôn hòa, lại phảng phất mang theo một tia cảnh cáo, "Trẫm trong cung nói gì, làm gì, không hy vọng ngoại trừ Lâm đại nhân ra thì không ai được biết."

Tiểu Tùng Tử nuốt nước bọt một cái: "Nô tài tuân chỉ."

Thẩm Hoài Thức từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, cho dù có khẩu dụ thiên tử, nhưng Tiểu Tùng Tử vẫn phải phí một phen công phu mới đưa được hắn vào cung. Cách hừng đông chỉ còn lại nửa canh giờ, Thẩm Hoài Thức phụng mệnh tiến vào Hưng Khánh Cung. Người truyền lời nói chính là do thiên tử tuyên triệu, nhưng Hoàng Thượng sao lại vô cớ muốn gặp hắn, nhất định là Lâm Thanh Vũ mượn danh thiên tử truyền triệu.

Lâm Thanh Vũ, thiên tử...... Nhớ lại một màn vừa nhìn thấy, trong mắt Thẩm Hoài Thức một mảnh khói mù, lặng yên nắm chặt song quyền.

Khó trách Lâm Thanh Vũ đối mặt với tin Cố đại tướng quân chết có thể bình tĩnh đến mức này. Nghĩ lại, sớm trước khi Cố đại tướng quân chết trận, y và tân đế đã......

Nhưng tướng quân vẫn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ, trước khi chết cũng luôn nghĩ về y.

Thẩm Hoài Thức cưỡng chế phẫn uất trong lòng bước vào trong điện. Hắn cho rằng mình sẽ thấy Lâm Thanh Vũ ở Hưng Khánh Cung, nhưng không ngờ trong điện chỉ có một mình thiên tử. Chỉ thấy thiếu niên thiên tử người mặc huyền sắc long bào, ngồi trên long ỷ, lấy tay đỡ trán, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Tùng Tử nói: "Hoàng Thượng, Thẩm công tử đến rồi."

Giang Tỉnh mở mắt ra, cười nói: "Thẩm công tử quả thật để trẫm chờ lâu."

Thẩm Hoài Thức hơi nhuớn mày. Chuyện chứng thất hồn của Thiên tử chuyển biến tốt hắn có nghe qua, nhưng nếu là hoàn toàn chuyển biến tốt, đâu phải là chuyện một hai ngày. Mà thiên tử trước mặt hắn, đâu giống người tâm trí không đủ.

Thẩm Hoài Thức đầy bụng nghi ngờ, vén vạt áo quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng."

Giang Tỉnh nói với Tiểu Tùng Tử: "Ngươi lại đi mời Quốc sư đến đi."

Tiểu Tùng Tử đi rồi, Giang Tỉnh đánh giá Thẩm Hoài Thức, nói: "Thẩm công tử sắc mặt tựa hồ không tốt lắm. Hôm nay Lâm đại nhân hồi phủ lo liệu tang sự cho Cố đại tướng quân, Thẩm công tử hẳn là cũng đi phúng viếng. Trẫm có chút tò mò, ngươi nhìn thấy gì rồi?"

Thẩm Hoài Thức đôi mắt ảm đạm, nói giọng khàn khàn: "Thuộc hạ...... Cái gì cũng chưa thấy."

"Tốt." Giang Tỉnh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn chân trời nổi lên hửng sáng, bỗng nhiên nói, "Trời sáng rồi? Thật tốt."

Thẩm Hoài Thức hơi hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía thiên tử lời nói hành động quỷ dị.

Đây là câu cuối cùng Cố đại tướng quân nói trước khi chết, chỉ có một mình hắn biết được. Thiên tử đêm khuya triệu kiến, nói ra những lời này, là trùng hợp, hay là có thâm ý khác?

Thẩm Hoài Thức rất nhanh đã nghĩ ra đáp án. Những lời này cũng rất bình thường, huống hồ đúng thật là trời đã sáng, Hoàng Thượng nói ra những lời này không có gì không ổn.

Giang Tỉnh nắm bắt được do dự trên mặt Thẩm Hoài Thức, cười nói: "Có một vấn đề, trẫm đã từng hỏi ngươi một lần, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời trẫm. Không biết vì sao, trẫm hôm nay đặc biệt muốn biết đáp án, cho nên mới gọi ngươi vào cung."

Thẩm Hoài Thức trên trán thấm ra mồ hôi: "Thuộc hạ ngu dốt, mong bệ hạ nói rõ."

Giang Tỉnh nói: "Ngày đó phu nhân ta đưa thuốc giả chết cho ngươi, ngươi có từng dùng?"

Thẩm Hoài Thức một thân mồ hôi lạnh, ngoại trừ một câu: "...... Hoàng Thượng?"

Giang Tỉnh thu hồi tươi cười, khó được đứng đắn: "Hoài Thức, một đường này, vất vả rồi."

Thẩm Hoài Thức hoàn toàn ngốc, hắn vốn ít lời kiệm nói, hiện tại càng khiếp sợ đến mức không nói được gì. Phản ứng của hắn nằm trong dự đoán của Giang Tỉnh, chuyện hồn phách đổi chủ, người bình thường đều sẽ không tin, giải thích thì lại quá phiền làm người ta mệt mỏi. Vừa vặn Từ Quân Nguyện tới, nhiệm vụ giải thích cho Thẩm Hoài Thức liền rơi trên đầu y.

Từ Quân Nguyện không ngờ tới thiên tử hơn nửa đêm gọi mình tới chính là vì loại sự tình này, dù dở khóc dở cười, nhưng vẫn kể chuyện Cố Phù Châu sau khi chết hồn về cố thể một năm một mười nói cho Thẩm Hoài Thức.

Thẩm Hoài Thức nghe được thì sửng sốt, người hoàn toàn choáng váng. Việc này quá mức vô lý, nhưng một khi tiếp nhận rồi, rất nhiều chuyện không bình thường đều có đáp án.

Vì sao chứng thất hồn của tân đế đột nhiên chuyển biến tốt, vì sao phản ứng của Lâm Thanh Vũ đối với tin Cố Phù Châu chết hoàn toàn bình thường, vì sao Lâm Thanh Vũ lại ở cùng thiên tử trước linh vị của Cố Phù Châu...... làm như vậy.

Nhưng hồn phách dịch thể? Trên đời thật sự có chuyện ly kỳ như vậy?

"Thật sự có." Giang Tỉnh nói, "Ngươi nếu không tin, có thể hỏi mấy chuyện chỉ có Cố Phù Châu biết đáp án."

Liên tiếp bị chấn động, Thẩm Hoài Thức trở nên trì độn, hơn nửa ngày mới nói: "Trước khi công thành, Võ tướng quân bắt được hai binh sĩ làm chuyện đoạn tụ......"

"Ngươi hỏi tên hai người kia? Giang Thời Việt, Lâm Lan." Nhắc tới cái này, Giang Tỉnh tâm tình cũng có chút trầm trọng, nghĩ rằng xong chuyện sẽ nói với Lâm Thanh Vũ về vấn đề trợ cấp cho tướng sĩ đã hi sinh.

Thẩm Hoài Thức thần sắc càng thêm hoảng hốt, nhìn biểu tình của hắn, hẳn là cảm thấy thế giới này không chân thật.

Giang Tỉnh lại nói: "Hoài Thức, ngươi là người cuối cùng bên cạnh Cố đại tướng quân, hắn trước khi chết nói gì, chỉ có một mình ngươi biết. Ngươi có thể nói cho trẫm, hắn đã nói gì không."

Thẩm Hoài Thức dựa vào bản năng mà mở miệng: "Tướng quân nói hắn không muốn chết, nói...... nói Lâm thái y còn đang đợi hắn."

Giang Tỉnh lắc đầu: "Ngươi nhớ lầm rồi. Cố đại tướng quân trước khi chết nói chính là, hắn gắng gượng không nổi nữa, hắn không muốn lầm lỡ Lâm thái y cả đời, chỉ nguyện y tìm được lương duyên, tìm được một người thật lòng, đầu bạc không xa rời —— đây mới là di nguyện của Cố đại tướng quân trước khi chết. Nếu Lâm thái y thật sự vì hắn mà sống cô độc quãng đời còn lại, hắn sẽ chết không nhắm mắt." Giang Tỉnh sâu kín thở dài, "Trẫm nghe Quốc sư nói, người chết mà lòng có chấp niệm, chết không nhắm mắt thì không thể chuyển thế luân hồi, chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ, ngay cả hương khói cũng không thể hưởng. Chậc, quá thảm."

Từ Quân Nguyện bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Hoàng Thượng anh minh. Thần còn buồn bực, vì sao Hoàng Thượng không thẳng thắn nói với Thái Hậu, mà lại nói sự thật với Thẩm công tử, thì ra là thế."

Người thành thật như Thẩm Hoài Thức đầu óc còn chưa hiểu được hết: "Nhưng Cố đại tướng quân không phải nói như vậy."

Giang Tỉnh hơi mỉm cười: "Hắn chính là nói như vậy."

Nửa tháng sau, di thể Cố Phù Châu được Sử Phái hộ tống vào kinh. Lâm Thanh Vũ cùng mọi người ở Lễ Bộ đích thân ra thành đón nhận, dùng quốc lễ để đối đãi.

Khi xuất chinh, tư thế hào hùng, bi ca đánh trúc, dữ dội mênh mông. Mà khi trở về, chỉ còn lại một khối thi thể bất động tàn khuyết.

Sử Phái mang theo thân tín, đem quan tài Cố Phù Châu từ Tây Bắc một đường hộ tống đến kinh thành. Khi nhìn đến cổng thành, một đám hán tử nhiệt huyết trên sa trường lệ nóng quanh tròng, cảm thán thổn thức: "Tướng quân, chúng ta cuối cùng cũng mang ngài về nhà rồi."

Cố Phù Châu không cha không mẹ, cũng không ai biết phần mộ tổ tiên của hắn ở đâu. Thái Hậu niệm theo công trạng, chuẩn cho mai táng ở hoàng lăng. Hắn là thần tử duy nhất của Đại Du từ khi khai quốc tới nay được hưởng vinh dự này.

Sử Phái đem cây thương Thanh Vân Cửu Châu giao cho Lâm Thanh Vũ, nghẹn ngào hỏi: "Phu nhân có muốn nhìn tướng quân lần cuối không?"

Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm quan tài, do dự sau một hồi, nhẹ lắc đầu: "Không nhiễu tướng quân thanh tịnh, để cây thương Thanh Vân Cửu Châu này ở cùng tướng quân, sớm ngày nhập thổ cho an."

Chuyện quá khứ, không cần nhớ mãi. Chấp mê bất ngộ, chỉ tăng thêm phiền não. Giang Tỉnh hy vọng y có thể thoát khỏi, vậy thì y cũng nên thoát ra.

Y muốn chính thức cáo biệt Cố Phù Châu, giống như lúc trước đã cáo biệt Lục Vãn Thừa. Từ nay về sau, người làm bạn cùng y, chỉ có Giang Tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com