Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C54 - Về sau ta muốn sống nhàn nhã bên em đến hết đời

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu uống thuốc xong, lại xem mạch cho hắn: "Dư độc Thiên Chu trong cơ thể của tướng quân đã trừ gần hết rồi, hẳn là sẽ không để lại di chứng."

Cố Phù Châu đã sớm đoán trước, không để ý lắm: "Khi còn ở Ung Lương vẫn luôn có phụ thân ngươi bên cạnh, nên tất nhiên ta sẽ không có việc gì."

Lâm Thanh Vũ trong lòng khẽ động. Có chuyện, y vẫn luôn muốn hỏi Cố Phù Châu, chỉ là...... Lâm Thanh Vũ nhìn qua phía cửa: "Giờ không còn sớm, hạ quan hồi phủ trước." Cuối cùng, còn không quên nhắc nhở: "Tướng quân đừng quên cử tạ đó."

Bị hai đôi mắt Thiên Cơ Doanh nhìn chằm chằm, Cố Phù Châu dù không nỡ thế nào cũng phải thả người đi. "Được rồi," hắn sống không còn gì luyến tiếc, "Ta nằm thêm nửa canh giờ rồi đi cử."

Lâm Thanh Vũ đứng lên, nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh, lại thêm một người Thiên Cơ Doanh đến. Cố Phù Châu thấy thế, từ trên giường ngồi dậy, ngữ khí ẩn mang theo hưng phấn: "Lúc này còn chưa tới giờ bọn họ thay phiên đâu."

Không phải tới thay phiên, thì chính là......

Chỉ thấy người mới tới kia nói gì đó với hai người kia, ba người cùng đi vào, quỳ xuống đất hành lễ với Cố Phù Châu. Một người trong đó nói: "Thái Tử điện hạ đã tăng cường binh lực cấm vệ quân tuần tra trong kinh, sau này an toàn của tướng quân phủ sẽ do cấm vệ quân phụ trách, chúng ta phục mệnh hồi Thiên Cơ Doanh."

Lâm Thanh Vũ thở phào một hơi, rất có cảm giác mọi chuyện thông suốt. Cố Phù Châu chậm rãi cười lớn: "Thời gian này vất vả rồi, đi thong thả không tiễn."

Thị vệ Thiên Cơ Doanh vừa đi, Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp nói gì, đã bị cánh tay người phía sau kéo lại, ôm trọn trong lòng, bị bắt ngồi xuống giường.

Lúc Cố Phù Châu mới hồi phủ, giường thì cứng như đá. Hắn không chịu nổi loại ấm ức này, lập tức kêu Viên Dần thay cho mình một cái giường lớn, ván mềm như bông, nhất là phía trên còn trải lụa lạnh, mùa hè ngủ ở trên vừa mềm vừa mát.

Nhưng Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy lòng mình mềm mại. Người Cố Phù Châu như cái bếp lò, y bị Cố Phù Châu ôm vào trong ngực, cả người đều nóng lên.

"Thanh Vũ, ta về rồi." Cố Phù Châu trầm giọng, "Thực xin lỗi, ta hơi vô dụng nên về trễ."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Phù Châu: "Ta biết, ngươi đã rất cố gắng rồi."

"Cố gắng cũng vô dụng, vẫn không thể về đúng hẹn." Cố Phù Châu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, không nhịn được chửi tục, "Mẹ nó Tiêu Tranh quả nhiên là vai chính, mẹ nó không dễ lừa —— Bỏ đi, không nói đến tên đó nữa. Ôm một cái trước đã."

Vòng tay ôm Lâm Thanh Vũ ngày càng thêm lực, Lâm Thanh Vũ bị ôm đến cơ hồ thở không nổi, đang muốn mở miệng kêu Cố Phù Châu buông tay, thì nghe thấy hắn cảm thán: "Tim đập nhanh thật......"

Lâm Thanh Vũ theo bản năng mà phản bác: "Ta không có."

"Ta nói ta mà." Cố Phù Châu cảm thấy mỹ mãn, "Nhưng lần này, dù tim có đập nhanh đến mấy thì ta cũng không ngất."

Hồi ức nảy lên trong lòng, Lâm Thanh Vũ cũng cười ra tiếng: "Ngươi còn không buông thì ta sắp ngất đến nơi rồi."

Lúc này Cố Phù Châu mới buông ra. Cố Phù Châu ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Thanh Vũ ngồi cạnh, dưới ánh nến khi sáng khi tối hai người tĩnh lặng nhìn nhau trong chốc lát, Cố Phù Châu rũ mi trước. Với màu da hiện tại của hắn, kể cả mặt hắn đỏ Lâm Thanh Vũ cũng không nhìn ra được.

Lâm Thanh Vũ tinh tế nhìn khuôn mặt hiện tại của Cố Phù Châu. Dáng người rắn rỏi, ngũ quan thâm thúy, so với quý công tử tuấn mỹ lúc trước hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, chỉ có đôi mắt kia, vẫn sặc sỡ loá mắt như trước, lấp lánh như sao.

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy ở đuôi lông mày của hắn có một vết sẹo nhỏ, cách mắt chỉ một chút. Vết sẹo này nhìn qua rất mới, hẳn là hình thành hai ba tháng trước.

Lâm Thanh Vũ nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt lên vết sẹo kia: "Sao lại xuyên thành Cố đại tướng quân?"

Cố Phù Châu thở dài: "Không biết nữa, lúc ta tỉnh lại cũng sợ không nhẹ."

Lần đầu tiên tỉnh lại sau khi chết, hắn thấy một mỹ nhân mặc hỷ phục cổ đại. Lần thứ hai tỉnh lại, thì thấy một đám đại hán cường tráng trong lều. Sự chênh lệch quá lớn, trong người còn trúng độc, hắn suýt ngủm thêm lần nữa. Cho đến khi hắn mông lung thấy nhạc phụ đại nhân đi vào, mới biết được mình còn ở Đại Du, còn ở thế giới có Lâm Thanh Vũ.

Dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến hắn gắng gượng thêm hai ngày. Cũng chính hai ngày này, nhạc phụ đại nhân tìm được giải dược, kéo hắn từ quỷ môn quan trở về.

"Võ tướng xuất chinh bên ngoài không có chiếu thư thì không được hồi kinh, ngay cả thư nhà cũng không thể viết. Ta biết mình trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về, nên nhận phụ thân ngươi làm nghĩa phụ trước, cũng nói trong sớ báo cáo công vụ. Ta nghĩ, sau khi Tiêu Tranh biết ngươi là nghĩa đệ của ta, sẽ không làm ra chuyện quá phận với ngươi."

Lâm Thanh Vũ nhớ tới đủ loại truyện trong non nửa năm nay nói: "Thân phận nghĩa đệ của Cố đại tướng quân, xác thật gánh cho ta không ít phiền toái." Nhưng cũng chỉ giới hạn trong lúc Tiêu Tranh tỉnh táo. Hôm sinh nhật Tĩnh Thuần, Tiêu Tranh say rượu muốn dùng sức mạnh với y, nếu không có Thẩm Hoài Thức, chỉ sợ y cũng không thể gặp Cố Phù Châu hiện tại.

"Sau đó, ta vẫn luôn viết tấu thỉnh về kinh, nhưng hai tên ngốc hoàng đế và Tiêu Tranh kia sống chết không chuẩn tấu." Nói đến chuyện này, Cố Phù Châu rất tức giận. Lúc ấy, trong lòng hắn như lửa đốt, sống mười tám năm lần đầu bị mất ngủ, suốt đêm ngủ không ngon, tóc rụng không ít. "Mắt thấy sắp đến ngày ta chết một trăm ngày, ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp trước nhất, để ngươi biết ta còn sống."

Lâm Thanh Vũ nói: "Cho nên căn bản không có mật hàm Tây Hạ gì hết, là do ngươi bịa ra."

"Không sai. Nhưng khi ta về kinh thành, thấy mọi người căn bản chưa từng nghe qua 'kỳ biến ngẫu bất biến', liền biết Tiêu Tranh không làm theo lời ta nói. Ta hỏi ngươi ám hiệu này dưới mắt người Thiên Cơ Doanh, nhưng ngươi rất bình tĩnh nói chưa từng nghe bao giờ. Ta đoán ngươi sớm đã biết rồi."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ngay hôm ngươi đi một trăm ngày, ta nghe được ám hiệu này từ một tiểu thái giám Cần Chính Điện."

"Một trăm ngày nghe được?" Cố Phù Châu có chút đau lòng, "Vậy lúc đó có phải ngươi rất buồn đúng không."

Lâm Thanh Vũ ngừng một chút: "Vẫn ổn."

Cố Phù Châu nhìn y: "Ngươi khóc sao?"

Lâm Thanh Vũ lắc đầu.

Cố Phù Châu nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Lâm thái y thật tàn nhẫn, một giọt nước mắt cũng không rơi vì ta."

Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng nói: "Không phải ngươi đã về rồi sao."

"Đúng thế, ta về rồi." Cố Phù Châu cảm thán, "Từ nay về sau, ta muốn ở bên cạnh ngươi, nhàn nhã sống đến chết."

Có hai chữ "Nhàn nhã", Lâm Thanh Vũ không biết nên cảm động hay nên cạn lời. "Nếu ngươi đã truyền ám hiệu này đến trong kinh, sao còn muốn gấp gáp trở về? Ngươi hẳn biết là, ngươi có đủ loại hành vi khả nghi, Tiêu Tranh đa nghi, tất nhiên sẽ không bỏ qua ngươi."

"Ta biết, nhưng ta không có cách nào. Thứ nhất, ta không thể bảo đảm ám hiệu này nhất định có thể truyền tới tai ngươi; thứ hai......" Cố Phù Châu do dự nói, "Ta nhớ mang máng, Tĩnh Thuần quận chúa sinh nhật vào mùa hè."

Lâm Thanh Vũ sắc mặt khẽ biến: "Ta vốn chết vào ngày sinh nhật của Tĩnh Thuần đúng không."

"Sao ngươi lại......?" Cố Phù Châu mở to mắt, "Tiêu Tranh ra tay với ngươi?"

"Ừm." Trong giọng nói của Lâm Thanh Vũ mang theo một tia ủy khuất chính mình cũng không phát hiện ra, "Hắn bắt tay của ta."

Cố Phù Châu "Đệt" một tiếng, hỏi: "Tay nào?"

Lâm Thanh Vũ vươn tay trái: "Tay này."

Cố Phù Châu ôm tay y vào trong ngực, xoa lên xoa xuống: "Còn chỗ nào bị chạm vào không?"

"Không có." Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Hắn cưỡng ép được một nửa, thì đổi đối tượng, đi cưỡng ép Thẩm Hoài Thức."

Cố Phù Châu bình tĩnh, thiên ngôn vạn ngữ thành hai chữ: "Chó chết."

"Ta vốn chết như thế nào." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Chết dưới tay Tiêu Tranh, hay dưới kiếm Thẩm Hoài Thức?"

"Ngươi vốn định đồng quy vu tận với Tiêu Tranh, nhưng nửa đường nhảy ra một Thẩm Hoài Thức. Hắn thay Tiêu Tranh chặn một kích trí mạng, ngươi thấy ám sát thất bại, không chút do dự nuốt thuốc độc trước đó đã chuẩn bị......" Cố Phù Châu không nói được nữa. Dù đây chỉ là cốt truyện theo nguyên tác, nhưng hắn cũng không thể tiếp thu.

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Cái này đúng là chuyện ta sẽ làm."

Cố Phù Châu hối hận: "Đáng lẽ ta phải hạ quyết tâm trở về sớm hơn."

"Hạ quyết tâm mà ngươi nói, chính là kêu phụ thân ta hạ độc Thiên Chu cho mình?"

Cố Phù Châu u oán thú nhận: "Ta cũng không muốn mà, nhưng nếu không làm như vậy, ta căn bản không thể về được."

Hầu kết Lâm Thanh Vũ lăn lăn: "Hồ nháo."

Cố Phù Châu cười cười: "Phụ thân ngươi giúp ta khống chế liều lượng Thiên Chu rất tốt, chỉ cần có thể hồi kinh đúng lúc thì sẽ không có trở ngại gì. Yên tâm đi, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta."

Bao gồm cả Thiên Cơ Doanh, hắn cũng đoán trước được. Kỳ thật không phải khi hắn trở lại kinh thành thì Thiên Cơ Doanh mới bắt đầu giám thị hắn. Hắn phát mấy chục bản tấu xin từ quan, cũng đã khiến hoàng đế và Tiêu Tranh nghi ngờ. Từ lúc đó, ám vệ Thiên Cơ Doanh đã lẫn vào Ung Lương, từ đó về sau vẫn luôn đi theo hắn vào kinh.

Hắn nghĩ vừa trở về thì tương nhận cùng Lâm Thanh Vũ. Dù dưới mắt Thiên Cơ Doanh, muốn mạnh mẽ tương nhận cũng không phải không được. Nhưng Tiêu Tranh đang điều tra người bên cạnh hắn, nhạc phụ đại nhân đã bị liên lụy, hắn không muốn lại để Lâm Thanh Vũ bị cuốn vào trong đó, đành phải tạm thời nhẫn nại.

Đáng tiếc, tâm tình tưởng niệm một người thì không giấu được, Lâm Thanh Vũ lại thông minh như vậy, cuối cùng vẫn nhận ra hắn. Lâm Thanh Vũ biết được tình thế ngay lúc đó, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng hai người ngầm hiểu rõ mà không hề nói ra, diễn lâu như thế, lúc này mới có thể được giải thoát.

Lâm Thanh Vũ im lặng một lát, hỏi: "Ngươi làm hết thảy, không tiếc hạ độc bản thân là vì trở về gặp ta?"

Cố Phù Châu không cần nghĩ ngợi: "Bằng không thì?"

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, quay đầu đi không muốn nhìn hắn.

"Thanh Vũ?"

"......"

Cố Phù Châu nhìn thấy đôi mắt Lâm Thanh Vũ đỏ hồng, chân tay luống cuống trong chốc lát, lộ ra tươi cười: "Kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì ngươi. Không phải ta nói với ngươi rồi sao? Ta ở Ung Lương quá vất vả mệt mỏi, trên lưng còn đeo tính mạng ba mươi vạn quân Chinh Tây, muốn lười nhưng lương tâm cảm thấy bất an. Ở đó làm lụng vất vả thêm một ngày, ta cảm giác như sống ít đi một năm." Hắn nắm lấy sợi tóc của Lâm Thanh Vũ trong tay thưởng thức, "Ta liều mạng trở về như vậy, cũng là vì chính mình."

Chút nhu tình hiếm thấy của Lâm Thanh Vũ nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh: "Không hổ là ngươi."

"Là ta là ta, cho nên ngươi đừng buồn, đừng khóc mà."

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Ngươi chết ta còn chưa khóc, ngươi sống ta khóc làm gì."

Cố Phù Châu hàng giả không trâu bắt chó đi cày bị bắt đánh trận hết vài tháng, nên biết tầm quan trọng của địch tiến ta lui, địch lui ta tiến. Lâm Thanh Vũ đang cố gắng bình tĩnh, vậy cần phải vạch trần y. "Có người khóe mắt đỏ, nhưng ta không nói cho ngươi biết người đó là ai đâu."

Lâm Thanh Vũ: "......" Người này thật là, một chút cũng không thay đổi.

Lúc này, Viên Dần vội vàng chạy vào: "Đại tướng quân, người trong cung tới nói Hoàng Thượng tuyên ngài tiến cung diện thánh."

Cố Phù Châu sửng sốt: "Hoàng Thượng? Ngươi xác định là Hoàng Thượng, không phải Thái Tử?"

"Đúng là Hoàng Thượng không sai."

Cố Phù Châu nhìn về phía Lâm Thanh Vũ: "Không phải Hoàng Thượng bệnh nặng sao?"

Lâm Thanh Vũ đứng lên, chỉnh trang lại quan phục trên người: "Ta cứu đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com