39
Một ngày tẻ nhạt với những thứ xung quanh. Tôi đã dành một buổi sáng để Video call với Emma.
Cô bạn thân của tôi đã ốm đi rất nhiều sau khi về nước. Nghe thì có vẻ lạ đấy, nhưng nó là sự thật, cô bạn tôi chán ăn, nếu không phải đồ nhà làm thì sẽ không bao giờ ăn.
Tôi đã phải mắng Emma một trận thì cô ấy mới hứa là sẽ không bỏ bữa ăn. Những câu hỏi thăm qua lại rồi những chuyện phiếm. Chúng tôi cứ nói cho đến tận trưa mới nghỉ.
Xong cuộc gọi với Emma thì tôi mới bước ra khỏi phòng. Và có gì đó lạ lạ đang xảy ra tại nhà tôi. Tôi đi quanh một lượt nhưng chẳng thấy người làm ở đâu cả.
Nhìn xuống phía dưới thì thấy một người phụ nữ đang vắt chéo chân ngồi và ngó nghiêng xung quanh. Tôi tò mò và khó hiểu nên liền đi xuống.
- Cái nhà to như vậy mà không một ai.
- Cô là ai ?
Người phụ nữ đó xoay người sang nhìn một dọc từ đầu đến chân. Khoé miệng nhếch lên một ít rồi lại nói với giọng điệu đùa cợt.
- Wow. Ra là vẫn còn người, tôi cứ tưởng chỉ có ngài Kim ở một mình chứ.
- ............
- Làm cho tôi ly nước cam đi.
- Này. Cô có biết phép lịch sự trong giao tiếp không ? Đừng nói những lời nghe không có học thức như vậy. ' tôi nhíu mày khó chịu'
- Huh. Người ở mà dậy đời tôi? Wow... Vậy chắc cô học thức nhỉ?
- Nếu kiếm chuyện như thế thì mời bước ra khỏi nhà tôi.
- Haha. Buồn cười, cô là ai mà ra lệnh cho tôi? Ngài Kim mời tôi đến, cho nên biết điều thì đi làm việc nếu không đừng có trách.
- Trước giờ tôi đây không bao giờ nghe lệnh từ người khác.
- Wow...
- Cô mới là người...
- Chuyện gì đó?
Gã từ xa bước vào. Cô ta đi đến rồi lại ôm gã ngay trước mắt tôi.
- Ngài đến rồi. Người làm của ngài lì lợm thật đấy, chẳng nghe lời tôi.
-............
- Nó còn gan đến mức không sợ một ai. Lại còn muốn đuổi em về.
- Thật vậy sao?
Gã nhướng mày nhìn tôi, tôi bắt đầu khó chịu với cách nói của gã.
- Phải. Nhưng đó là do...
- Dừng lại và nghe tôi nói.
-............
- Đầu tiên, tôi không có dậy em đối xử với người đến nhà mình như vậy. Đây là khách và là khách của tôi em hiểu không?
-..............
- Em còn muốn đuổi người ta về? Sao thế hả?
-.............
- Ami. Em làm tôi thất vọng đó...
- Ba chỉ nghe cô ta nói. Có nghe tôi nói sao?
- Này em....
- Tôi biết rồi. Khách quan trọng nên có không gian riêng tư và tôi là hòn đá cản đường nên tôi sẽ đi, đi để mấy người làm chuyện của mình.
- .............
- Ba lo mà đi kiếm cô ta đi. Đừng có nói chuyện với tôi, đáng ghét...
Tôi giận dữ bỏ đi, chưa bao giờ tôi cảm thấy tức giận như vậy. Tức giận vì gã chẳng nghe tôi nói mà cứ bênh vực cô ta chầm chầm, tức giận là vì gã chẳng xem tôi ra gì mặc cho ngày nào cũng nói lời yêu thương.
Giả tạo lừa dối...
"
- Yah... Làm vậy quá đáng rồi đó.
- Aishh. Tôi cũng đau lòng lắm chứ nhưng chẳng còn cách nào cả.
- Đàn ông mấy người thật khó hiểu, bắt tôi đây tham gia cùng. Cô bé đó chắc giận tôi lắm.
- Tôi sẽ giải thích nên yên tâm đi.
- Rồi giờ bắt đầu này. Không thì chẳng kịp cho buổi đêm đâu.
- Biết rồi. Cô làm gì thế, đây là tôi thuê cô mà.
- Sorry. "
[***]
Tôi buồn chán ngồi một góc bên bờ sông rồi lại ném mấy hòn đá. Thật chán chường.
Chỉ còn một chút nữa sẽ đến buổi diễn Piano mà tôi chẳng có tâm trạng gì cả, thật là mệt.
- Ami ah.
- Oh.. Jungkook ? Wow cậu cũng ở đây à?
- Mình buồn chán nên ra đây.
- Cậu là chủ tịch nhưng thật sướng, được đi đây đi đó.
- Hm... mình đã phải làm rất nhiều. Vẫn còn việc nhưng do mình hơi mệt nên dạo xung quanh thôi.
- Một vị chủ tịch yêu thiên nhiên.
- Haha... Còn cậu làm gì thế?
- Mình buồn chán nên ngồi ở đây.
- Sao lại buồn?
- Ba mình. Ba mình bênh người ngoài, chẳng nghe mình giải thích.
- ................
- Mình thật sự rất giận.
- .............
- Ba không còn thương mình.
Jungkook nhẹ nhàng choàng tay qua vai tôi rồi lại xoa nhẹ.
- Ba không thương cậu thì vẫn còn mình mà đúng chứ?
- Ò...
- Mình sẽ không tìm hiểu vấn đề cá nhân của cậu nhưng dù thế nào thì cậu vẫn còn mình.
-.........
- Hôm nay cậu có đi làm không?
- Có chứ, một tí nữa mình sẽ đi.
- Nếu không phiền. Mình có thể đi cùng chứ?
- Tất nhiên là được. Mình sẽ rất vui đó.
[***]
Jungkook đưa tôi đến nhà hát ở trung tâm Seoul, tôi vào phòng để chuẩn bị còn cậu ấy làm một số việc rồi mới vào bên trong. Tiết mục dương cầm của tôi được xếp ở cuối nên tôi đã phải chờ khá lâu.
Sau màn trình diễn hoà tấu của các loại nhạc cụ và cả Opera thì cũng đến tiết mục của tôi. Lần này tôi diễn đơn phần dương cầm không có bè hát nên sẽ có chút khác biệt so với những lần trước. Tôi như thường lệ bước ra ngoài rồi lại cuối chào những người trước mặt.
Tôi rảy tay trên những phím đàn, thứ âm thanh mê hoặc kia lại ngân ra. Như một thói quen tôi hoà cả tâm hồn mình vào bản nhạc quên cả mình đang diễn trước nhiều người.
Đột nhiên ánh đèn điện bên trong hội trường tắt hẳn, cả ánh đèn chiếu đến chỗ tôi cũng không còn. Mọi người bàn tán xì xào hẳn lên và tôi cũng không thể đàn tiếp được.
Một góc hội trường được thắp lên bằng một ngọn nến nhỏ. Ngọn nến thật nhỏ bé theo hướng nhìn từ phía tôi.
Ngọn nến được di chuyển xuống phía dưới bởi một người nào đó và đang tiến đến chỗ tôi một lúc một gần hơn.
Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday to Ami.
Happy birthday to you~
Giọng hát này thật quen thuộc, đó chẳng phải là giọng của Jungkook sao?
Ngọn nến hiện giờ đã đến với tôi, phía dưới ngọn nến là một chiếc bánh kem.
- Ami. Chúc mừng sinh nhật.
Tôi có chút bất ngờ nhìn xung quanh rồi lại đến cậu bạn của mình. Bất ngờ không thể tả thành lời. Tôi đã quên mất ngày hôm nay lại là sinh nhật của mình. Thật bất ngờ với sự chúc mừng này của Jungkook.
- Nào. Thổi nến đi và hãy cầu nguyện nhé.
Tôi mỉm cười rồi lại đưa tay lên và nhắm mắt lại. Buông tay ra tôi thổi tắt những ngọn nến kia. Tiếng vỗ tay vang ngay sau đó,ánh đèn điện cũng trở lại bình thường.
- Jungkook à. Mình... Mình thật sự đã rất bất ngờ. Mình không nghĩ rằng...
- Hẳn là cậu rất vui đúng chứ?
- Hơn cả niềm vui. Mình rất hạnh phúc, ngay cả mình còn không nhớ ngày sinh của mình vậy mà cậu không những nhớ mà còn chuẩn bị cả bánh kem ngay tại hội trường và cùng mọi người chúc mừng sinh nhật mình.
- Cậu xem. Họ đang mỉm cười rất hạnh phúc, họ cũng có những lời muốn nói với cậu đó.
Tôi xoay người lại nhìn những người phía trước đang mỉm cười nhìn mình.
- Ta đã nghe Piano của con đã từ rất lâu, ta đã từ Pháp đến để nghe con biểu diễn thêm một lần nữa. Chúc mừng sinh nhật nhé.
- Ngay từ lần đầu buổi hoà nhạc ở nhạc viện, tôi đã rất thích phần trình diễn Piano ấy. Hôm nay là sinh nhật bạn, tôi chúc bạn thật vui vẻ và luôn luôn hạnh phúc với đam mê nhé.
- Chúc mừng sinh nhật nhé cô gái nhỏ.
- Sinh nhật vui vẻ nhé.
...............
Tôi vui và hạnh phúc đến nỗi nước mắt đã trực trào, đây sẽ là ngày sinh nhật mà tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.
- Cảm ơn mọi người rất nhiều. Cảm ơn vì sự ủng hộ của mọi người và cả những lời chúc mừng khi nãy. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày sinh nhật đặc biệt này, tôi xin hứa là sẽ cố gắng và theo đuổi thứ mình khát khao và không để mọi người thất vọng.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, hoa giấy từ bên trên rơi xuống. Cứ như tôi đã đạt được một giải thưởng vậy, Jungkook đứng bên cạnh không thể ngừng nhìn ngắm cô gái bên cạnh,đôi đông tử đã dãn nở đến cực đại chỉ để thu trọn cả dáng người lẫn khuôn mặt hạnh phúc kia. Nụ cười ẩn khuất theo những hoa giấy khiến người ta cũng phải mê đắm nhìn theo.
[***]
Tiết mục của tôi đã hoàn thành, sau khi đi ăn thì bây giờ tôi đang đi cùng Jungkook về nhà.
Khá lâu rồi chúng tôi không đi bộ cùng nhau, tôi cầm ly Americano nóng cho từng ngụm vào miệng, Jungkook thì vẫn thích loại đồ uống của Starbucks.
- Ngày hôm nay thật tuyệt, cậu đã cho mình bất ngờ đến nỗi mình sắp bật khóc.
- ..........
- Cảm ơn cậu nhiều lắm.
- Đó là điều mình nên làm mà.
- Mới ngày nào thôi mà đã đến sinh nhật mình, thật nhanh. Đến cả mình còn chẳng nhớ nổi...
- Cậu đã quá vất vã để suy nghĩ những thứ khác.
- Mình ước thời gian có thể chậm một chút.
-..............
- Huhm. Canh rong biển ở tiệm đó rất ngon.
- Lần sau chúng ta cùng đến nữa nhé. Cừu xiên nướng cũng rất tuyệt.
- Đúng đó, nếu mình không mơ ước làm nghệ sĩ dương cầm thì mình cũng đã mở một cửa tiệm toàn thức ăn ngon.
- Nếu cậu mở cửa hàng như thế mình sẽ có cơ hội làm việc cùng cậu chứ?
- Chắc chắn Slot đầu tiên là của Jungkook.
- Haha. Thế chúng ta có nên làm ngay không nhỉ?
- Haha. Không còn cơ hội rồi.
Bầu trời đầy sao lung linh rồi lại có chút gió, Jungkook lại từng chút một nhít gần cạnh rồi lại đưa bàn tay nắm trọn tay tôi.
Tôi có chút giật mình định kéo ra thì lại cảm thấy bên bàn tay kia đang nắm chặt tay mình hơn. Tôi thấy cũng không là gì nên bỏ qua.
- Chúng ta biết nhau bao lâu rồi nhỉ? ' Jungkook vu vơ nói rồi lại nhìn tôi'
- Chúng ta biết nhau từ lúc mình 10 tuổi.
- Nhanh thật đấy.
- Mình không thể nào quên được cảnh 3 bà chị sắp đánh mình. Haha nhớ lại mình cảm thấy mình thật ngốc khi chẳng sợ ai như thế.
- Nhưng nhờ như vậy chúng ta mới quen nhau.
- Cả những hôm chúng ta trốn đi chơi. Ba mình đã rất giận nhưng rồi chẳng là gì khi được thoải mái chơi cùng cậu ở mọi nơi như vậy.
- Để cậu thật vui mình làm gì cũng được...
- Thời gian thật nhanh chúng ta điều đã lớn cả rồi.
- ...........
- Aishh. Đã trễ như vậy rồi sao? Mình phải về nhà gắp nếu không sẽ lại có chuyện mất.
- Ami à... Mình...
- Hủm?
- Không có gì. Chuyện ấy để sau cũng được. Cậu về nhà đi...
- Vậy thì khi rảnh chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé. Mình đi trước. Tạm biệt...
Tôi đi nhanh đến trạm xe buýt gần đó, ánh mắt cậu vẫn dỗi theo tôi dù bóng tôi đã dần mờ nhạt và khuất hẳn. Cậu lại cười khổ, cười cho chính bản thân mình.
' Mình lại bỏ qua cơ hội để nói chuyện đó rồi. Thật ngốc! Bao giờ mình mới có được câu trả lời...? '
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com