8
RẦM
Trần Mặc Dư cầm bịch cá tím đập mạnh vào tường. Ai ai cũng biết Tiêu Gia yêu đứa con trai đặc sủng kia như thế nào, vậy mà bây giờ chính Tiêu Phu Nhân đây lại phải do dự trước câu hỏi của tên họ Vương. Rốt cuộc là bà ấy do dự về cái gì vậy? Đáng ra, với tình yêu từ trước đến nay bà dành cho Tiêu Chiến, bà sẽ phải từ chối ngay. Nhưng....tại sao?
- Lại là cái thằng mắc dịch kia. Ai cho nó vào đây?
Tiêu Phu Nhân nhỏ giọng nói với người hầu đứng kế bên. Một phần là vì giữ nho nhã trước mặt đối tác, một phần vì ngạc nhiên, phần còn lại là vì bị khuôn mặt nổi đầy gân xanh của Trần Mặc Dư doạ sợ. Bà thường xuyên thấy Mặc Dư lảng vảng quanh dinh thự, cũng đã thường xuyên lớn tiếng, nhưng đã lâu lắm rồi....vẻ mặt này lại một lần nữa xuất hiện...khiến cho bà cảm thấy run rẩy
- Cậu....Cậu mau đi khỏi nhà tôi. Người đâu, lôi tên này ra khỏi đây, nhà tôi là cái chợ sao?
Hai mắt đỏ gầu, hai hàng lông mày xô chặt vào nhau - Mặc Dư lúc này trông thật đáng sợ, lớn tiếng quát tháo
- Bà chần chừ cái gì? Bà không thể gả Tiêu Chiến Ca Ca cho anh ta. Anh ta là ai? Là Vương Nhất Bác đó!
- Cậu lớn tiếng cái gì? Chuyện nhà tôi...cần cậu quản sao?
- Bà...sẽ không làm thế đúng không? Không... bà không được làm thế. Bà chần chừ cái gì? Mau từ chối cậu ta.
- Người....người đâu?
Vệ sĩ từ tứ phương xông đến khống chế Mặc Dư. Nếu ở trong trạng thái bình thường, cậu hoàn toàn có thể đánh vật lại bọn họ, bất quá sẽ bị thương một chút. Cậu là tên cầm đầu, là thủ lĩnh một băng đảng đường phố kia mà. Nhưng hiện giờ, cậu lực bất tòng tâm, trong lòng cuộn trào, trạng thái bức xúc không ổn định, suy nghĩ lấn át lý trí, chạy thẳng lên đại não. Hung hăng đẩy người trong vô nghĩa, Mặc Dư vẫn ngông cuồng lớn tiếng. Tiêu Chiến...cậu phải bảo vệ anh!
- Mau từ chối! Bà không thể làm thế, Tiêu Phu Nhân. Bà...Bà...
Tiếng nói của Mặc Dư khuất lấp rồi lịm hẳn sau cánh cửa. Vương Nhất Bác lấy hai ngón tay xoa xoa hai thái dương, vẫn nở một nụ cười niềm nở
- Kịch thật sự rất hay. Nhưng tôi không muốn xem nữa. Chúng ta trở lại vấn đề chính. Có hay là không?
- Chuyện này....
- Do dự sao? Bị lời nói của tên giang hồ lúc nãy làm cho cảm động?
- Cậu...có thể chờ một thời gian được không? Để tôi có thể bàn lại chuyện với Lão Gia hôm nay không may đi vắng. Còn có...hỏi ý của con trai...
Tiêu Phu Nhân ấp úng. Vương Nhất Bác không chần chừ mà lại chêm thêm
- Phu Nhân hãy nhớ...70% cổ phần...vẫn đang đợi bà
- Tôi...
Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười. Từ trước đến nay sống trên sự nỗ lực của con trai...chắc hai người cũng mệt rồi. Thôi thì để Vương Nhất Bác cậu lương thiện chu cấp cho một chút, nhìn người mình yêu hết lần này đến lần khác dấn thân vào vòng nguy hiểm trong khi bản thân là một Omega, cậu không đành lòng, không cam tâm.
- Hạn là cuối tuần này. Chỉ cần một câu đồng ý, tuần sau sẽ lập tức tổ chức lễ cưới. Bà liệu mà sắp xếp cho ổn thoả.
Nhất Bác không thèm liếc nhìn cái cúi người của Phu Nhân lấy một cái, cứ thế sải bước ra khỏi dinh thự. Trong lòng thầm nghĩ : "Bà ta có thể không đồng ý sao? Phải đồng ý!"
___________________________________
Tiêu Chiến hồi phục hoàn toàn sau 1 tháng, vết thương trên tay gần như đã lành hẳn. Vốn là một Omega, thời gian hồi phục cũng chậm hơn so với người thường. Mặc dù mất nhiều máu nhưng vết thương cũng không quá sâu, dùng thuốc là có thể làm mờ sẹo. Hiện giờ tâm trạng đã phấn chấn hơn rất nhiều. Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Nên Tiêu Chiến có thời gian ra ngoài vườn cây thưởng hoa. Ở giữa khu vườn rộng lớn của dinh thự còn có một chiếc bàn với nhiều chiếc ghế nhỏ. Tiêu Chiến như một ĐẠI thiên thần ngồi giữa chốn hoa lá mê người từ tốn đọc một cuốn sách đến say mê. Cuối cùng, vẫn là không chịu được mà hai mắt nhắm nghiền lại, từ từ gục xuống bàn
Trần Mặc Dư khó khăn chèo vào trong nhà, ngã uỳnh một cái. May rằng có cái cây to chống đỡ, cơ thể không có xây sát gì. Vừa bị đẩy ra ngoài lại tìm cách lẻn vào trong. Cậu Mặc Dư này vốn lì đòn thế mà!
Nhìn thấy Tiêu Chiến, vốn dĩ định xông đến thuật lại mọi chuyện với anh. Rồi còn nghĩ trong đầu sẽ đưa anh đi trốn, hoặc bắt chước phim Mỹ cướp dâu trong lễ cưới, nhưng không! Tất cả đều sụp đổ khi Trần Mặc Dư nhìn thấy Tiêu Chiến. Anh đang ngủ, ngủ rất say. Không những thế, còn rất đẹp, đẹp không góc chết...
Trần Mặc Dư ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, lấy một chân đạp đạp nhẹ vài cái vào chân bàn, miệng kêu anh "Ya" một tiếng. Nhưng Tiêu Chiến vẫn không tỉnh. Cậu lại tiếp tục nghĩ ra thêm trò quỷ quái, lấy ngón tay trỏ chọc chọc vào hai bên má anh rồi cười khúc khích. Nói gì thì nói chứ Tiêu Chiến một khi đã ngủ thì trời có sập cũng không dậy. Lúc nãy cậu ngã uỳnh một cái mà anh cũng chẳng có lấy một cái nhăn mày, đủ hiểu anh ngủ say đến mức nào...
Trần Mặc Dư quậy phá xong một hồi, mới từ tốn gối hai tay lại với nhau đặt trên mặt bàn, rồi dựa cằm vào đó nhìn Tiêu Chiến ngủ say. Bàn tay vươn lên vén hai sợi tóc dài chọc vào mi mắt anh, nhàn nhã nói
- Anh ngủ say như thế này. Lỡ người bên cạnh anh hôm nay không phải là em, thì người ta sẽ làm gì anh chứ? Anh có nhận thức được điều đó không? Rằng anh rất mê người? Tiêu Chiến....
Hôn lễ....
Trần Mặc Dư nhăn mày ngồi thẳng dậy. Trong đầu lại ùa về hình ảnh của con người họ Vương tên Nhất Bác. Rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì anh? Ba lần bảy lượt muốn tiếp cận, giờ còn muốn làm bạn đời của anh? Trần Mặc Dư đơn thuần chỉ nghĩ Vương Nhất Bác muốn trả thù Tiêu Gia. Nhưng Tiêu Chiến cũng là một phần của Tiêu Gia, không những vậy còn là mấu chốt quan trọng nhất. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại muốn kết thân với Tiêu Chiến. Chỉ vì đoạn tình cảm trẻ con ngày xưa? Liệu có thể không?
___________________________________
Alvin dựa lưng vào thành tường nhìn Vương Nhất Bác đăm chiêu suy nghĩ. Rất bất ngờ vì hành động của Vương Nhất Bác hôm nay có khác ngày thường, cũng chẳng thể nén nổi thắc mắc mà buột miệng hỏi
- Vương Nhất Bác, cậu lại toan tính chuyện gì đen tối nữa đúng không? Sao hôm nay lại chăm chú tới mức này? Nhìn nghiêm túc phát sợ...
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ liếc nhìn Alvin một cái rồi lại chuyển rời ánh mắt sang hướng khác. Y vì bị phớt lờ cũng có chút không bằng lòng, đi đến chỗ cậu rồi vuốt ve khuôn mặt tuấn mĩ
- Cậu căng thẳng quá rồi. Để tôi giải nhiệt cho cậu.
Bàn tay đang trượt dần xuống cúc áo thì bị Vương Nhất Bác dùng tay chặn lại. Alvin giật mình mở to mắt, thì bị ánh nhìn của Nhất Bác làm cho đứng hình. Cứ nghĩ cậu ta sẽ hất y ra, nhưng lại hỏi y một câu hỏi vô cùng thú vị
- Anh trai cậu là người nghiên cứu Pheromone và các chất dẫn dụ kích thích đúng không?
- À ha, cậu từ bao giờ lại có hứng thú-
- Trả lời tôi!
- Đúng...làm sao?
- Tốt!
Alvin bị Vương Nhất Bác gỡ ra khỏi người. Đưa một tay chống lên cằm suy nghĩ, y như nghĩ ra được gì đó, liền rón rén muốn chuồn đi nhưng ngay lập tức bị cậu gọi lại
- Alvin, cậu định đi đâu?
- Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì nhé? Pheromone chủ yếu là lấy từ Omega và thí nghiệm đa phần cũng là đều trên Omega. Anh trai tôi vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm, mặc dù đã hoàn thành nhưng vẫn chưa được kiểm duyệt, chưa bày bán ra thị trường. Đến tháng sau đợt kiểm duyệt mới được diễn ra...
- Tôi tin tưởng anh cậu ~
- Tin tưởng cái shit -.- Cậu mà dám sử dụng thì chính là phạm pháp đấy, dụ dỗ con trai nhà lành, xâm phạm thân thể Omega là tội lớn đó
- Một tháng sau là quá lâu đối với tôi. Tôi cần ngay trong tuần này. Alvin, tôi cần cậu giúp...
- Nói nghe hay dữ. Thuốc chỉ có tác dụng giúp các cặp đôi thăng hoa, chứ không có tác dụng cho cậu đi lừa lọc đâu nhé?
Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Alvin. Sống lưng của Alvin lại rợn thêm một đợt sóng. Hôm nay mà không giúp cậu ta thì y bỏ mạng ở đây cũng nên. Nhưng nếu y đồng ý giúp cậu, đồng nghĩa với việc y sẽ làm tổn thương một người. Và người đó cũng là người mà y ngưỡng mộ...
- Thôi được rồi, nhưng phải hứa với tôi không được phá hỏng anh ta. Cậu sức khoẻ như trâu ấy.
- Tôi tự có sắp xếp
- Ờ ờ -.-
Vì quá phấn khích nên mình viết luôn chap này đăng lên cho mọi người đọc. Giúp mọi người có hứng thú với truyện của mình trở lại sau một thời gian dài mình vắng bóng nhé. Hãy yêu và ủng hộ mình, cảm ơnn ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com