Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Thời gian: khoảng tháng 10/2019.

11.

Khi mới ở bên nhau, hai người đều hơi lúng túng. Tuy nói trên phương diện giao lưu, Tiêu Chiến không cảm thấy có khác biệt thế hệ với Vương Nhất Bác, nhưng thực ra anh vẫn chưa từng yêu đương với người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, chân chính chung sống với nhau sẽ như thế nào, Tiêu Chiến cũng lo lắng không yên.

Sau khi bên nhau, thời gian có thể gặp mặt hai người đều ăn ý không ra ngoài ăn cơm, bọn họ sẽ ở nhà Vương Nhất Bác gọi thức ăn bên ngoài. Từ thuở mới quen biết, mấy người chơi chung khi đóng Trần Tình Lệnh thi thoảng sẽ tụ tập ở nhà Vương Nhất Bác, dù sao tiểu khu người bạn nhỏ đang ở đảm bảo về an ninh, thiết bị điện tử để chơi game trong nhà cũng rất đầy đủ.

Vương Nhất Bác chưa đến nhà Tiêu Chiến lần nào. Ban đầu là bởi vì không cần thiết phải nghĩ đến việc này, sau khi bên nhau thân phận cũng thay đổi, để Vương Nhất Bác đến nhà mình đã trở thành bậc thềm không cao không thấp, nhưng khi đạp lên thì Tiêu Chiến vẫn thấy hơi run chân. Mời nghiêm túc thì có vẻ quá mức, anh cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, mà hờ hững hỏi một câu thì chẳng thích hợp chút nào. Nói chung nghĩ đến chuyện này Tiêu Chiến liền thấy sầu cả người, dứt khoát bỏ qua một bên rồi chôn vùi vào cát vậy.

Ở nhà Vương Nhất Bác chơi rất vui vẻ. Không có gì bất ngờ cả, việc bọn họ thường làm nhất chính là chơi game. Vương Nhất Bác vì muốn anh trải nghiệm cảm giác căng thẳng kích thích khi đua xe của mình, mua mấy game đua xe để Tiêu Chiến thử, khi bắt đầu luyện tập cho anh sẽ cố tình đánh bại anh. Đúng là tham vọng thắng bại chết tiệt của chòm sao Sư Tử , Tiêu Chiến vừa ra vẻ ghét bỏ vừa theo cậu chơi.

Có lần Tiêu Chiến thua ba màn liên tiếp, anh vừa buồn cười vừa tức giận, ngã người lên thanh vịn của sofa, ném điều khiến về phía Vương Nhất Bác rồi hét lên: "Không chơi nữa, không chơi nữa, em cứ tìm cảm giác tồn tại trên người anh như vậy thấy thú vị lắm sao?"

Vương Nhất Bác rụt vai cười khúc khích: "Thú vị mà."

Tiêu Chiến trợn trắng mắt nói: "Làm chuyện khác đi."

Vương Nhất Bác chậm rãi quay mặt về phía anh, mắt sáng như đuốc hỏi từng từ: "Làm chuyện gì?"

Tiêu Chiến sững sờ, lúc này mới thấy lời mình nói quá ám muội, trong lòng bừng nóng, lỗ tai cũng nóng lên. Anh nghiêm túc ngồi thẳng người, vô ý thức mà hướng vào một bên khác của sofa, cách xa Vương Nhất Bác một chút nói: "Tìm bộ phim nào đó xem đi."

Vương Nhất Bác vẫn nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt anh, mới thả điều khiển game xuống, vừa cầm điều khiển tivi vừa hỏi anh: "Xem phim gì?"

Tiêu Chiến nhanh trí nói: "Phim ma!"

Vương Nhất Bác nhất thời quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, dù không nói lời nào nhưng trên gương mặt đẹp đẽ vẫn viết rõ ràng mấy chữ: "Em khinh bỉ anh."

Tiêu Chiến cười lớn nói: "Xem phim ma đi, xem phim ma đi, có anh ở đây em còn sợ gì chứ?"

Vương Nhất Bác nói: "Sợ anh đấy."

Tiêu Chiến tiếp tục chọc cậu: "Xem đi xem đi, anh hứa không dọa em, đảm bảo che mắt em đúng lúc."

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nhìn anh không nói gì, vài giây sau, Tiêu Chiến cảm thấy đùa vậy là được rồi, anh không thật sự muốn ép người bạn nhỏ làm việc mà cậu ghét, vừa định hiền lành đổi giọng, đã thấy mắt Vương Nhất Bác sáng lên, Tiêu Chiến cảm thấy không ổn, định nói chuyện thì Vương Nhất Bác đã cướp lời trước: "Xem phim ma cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một việc."

"Việc gì?"

"Xem xong rồi em nói."

"Em không nói anh không xem."

"Anh sợ gì chứ, em là bạn trai của anh, em còn có thể hại anh được à."

Thế này quá phạm quy rồi. Hai tiếng "bạn trai" như ngòi lửa, châm cho không khí xung quanh bùng cháy. Tiêu Chiến hé môi nhưng tìm không ra lời nào để nói, cảm giác ngay cả lông mày mái tóc của mình cũng muốn bốc lửa.

Bọn họ đối diện nhau, ai cũng không cách nào dời đi tầm mắt. Một lát sau, vẫn là người bạn nhỏ khởi động lại bầu không khí yên tĩnh này trước, cậu đem điều khiển tivi đặt giữa vị trí của hai người nói: "Anh muốn xem gì thì tự chọn đi."

Tiêu Chiến rũ mắt thở nhẹ một hơi, tự nhủ không thể thua, sau đó cầm điều khiển tivi bắt đầu tìm kênh điện ảnh.


12.

Cuối cùng anh chọn bộ phim ma Hồng Kông rất xưa cũ tên là "Sơn thôn lão thi", lúc nhỏ Tiêu Chiến từng xem nửa tập đầu, cảm thấy cũng không quá đáng sợ. Hơn nữa kỹ xảo trước đây không tốt nên cảm giác cũng không quá lớn, Tiêu Chiến không thật sự muốn hù dọa người bạn nhỏ chút nào. Anh thậm chí còn rất biết ý mà không yêu cầu tắt đèn để có không khí.

Ai biết bị vả mặt liên tiếp, chính anh bị dọa thì thôi khỏi nói đi, Vương Nhất Bác dựa vào người anh kia cơ thể đã hóa đá luôn rồi, trợn mắt lên nhìn chằm chằm màn hình, mí mắt không nháy lấy một cái, nhưng chẳng phải là do chăm chú xem phim gì đâu, Tiêu Chiến cảm thấy cơ bản là hồn cậu đã lìa khỏi xác rồi.

Xem xong một nửa hai người đã chẳng khác gì xác chết di động, Tiêu Chiến cảm thấy cứ như vậy không được, anh vươn năm ngón tay lên khép lại che mắt Vương Nhất Bác, tay còn lại cầm điều khiển tivi chọn nút tạm dừng.

"Hay là chúng ta đừng xem nữa." - Anh nhìn gương mặt cứng ngắc của Vương Nhất Bác nói.

Ba giây sau, Vương Nhất Bác vươn tay lên nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến đang che trước mắt, để xuống bụng mình rồi siết chặt nói: "Không sao, tiếp tục đi."

Tiêu Chiến bị vẻ mặt thấy chết không sờn của cậu chọc cười, hỏi cậu: "Liều mạng như vậy rốt cuộc là muốn làm gì với anh?"

Cổ Vương Nhất Bác cứng ngắc, nhìn chằm chằm hình ảnh âm u trên màn hình tạm dừng của tivi, cổ họng run run, nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến nói: "Tiếp tục xem."

Tiêu Chiến không nỡ lòng để cậu sợ đến mức này, bàn tay còn cầm điều khiển tivi bấm loạn mấy lần, màn hình nhảy đến những kênh khác.

Mắt thường cũng thấy được vẻ mặt nhanh chóng thả lỏng của Vương Nhất Bác, cậu trì hoãn vài giây, lại vươn tay cướp lấy điều khiển tivi. Tiêu Chiến quá hiểu tham vọng thắng bại chết tiệt của cậu rồi, cánh tay trượt qua ném điều khiển tivi sang góc khác của sofa, bàn tay đang nằm trong ngực cậu xoay lại giữ lấy Vương Nhất Bác nói: "Em cố gắng thể hiện với anh làm gì, muốn gì nào, nói đi, bạn trai của em đồng ý với em."

Dứt lời, anh hất hất cằm về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quay mặt sang nhìn anh, gương mặt sợ hãi đến mức tái mét, ngay cả mạch máu hiện lên một bên trán cũng vô cùng đáng thương, nhưng ánh mắt cậu lại nóng rực, cậu nhìn Tiêu Chiến nói: "Đêm nay ở lại đây."


13.

Cuối cùng lại thành ra thế này, Tiêu Chiến tắm xong đứng ở trước gương trong phòng tắm, áo ngủ Vương Nhất Bác đưa cho anh hơi nhỏ, cậu nói lần này mặc tạm đồ của cậu đã, sau đó cậu sẽ chuẩn bị áo ngủ thích hợp với Tiêu Chiến.

Lúc Vương Nhất Bác nói ra đề nghị anh ở lại, trong lòng Tiêu Chiến không phải chưa có linh cảm trước, nhưng khi đối phương dùng chất giọng trầm thấp ấy nói ra thành lời, Tiêu Chiến nghe vào lại thấy trong lòng dường như có cục đá từ trên bờ lăn xuống giữa hồ, nửa lặng yên nửa rung động.

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn không từ chối. Từ chối kiểu gì chứ. Không mang áo ngủ và đồ dùng vệ sinh cá nhân? Lạ giường? Phát triển quá nhanh? Cái nào nghe cũng chẳng ra gì. Hơn nữa chuyện phải xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra, trốn tránh làm gì.

Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ. Đúng rồi, cún con của anh sợ tối. Anh đi tới cửa phòng ngủ, cửa đương nhiên không đóng, mở ra khoảng hở cỡ lòng bàn tay. Tiêu Chiến lấy tay kề sát cửa, hít sâu một hơi đẩy vào trong.

Vương Nhất Bác ngồi trước máy tính không biết đang xem gì, lưng ghế dựa to lớn chặn kín mít. Nghe tiếng cửa mở Vương Nhất Bác quay người lại, ghế xoay xoay nửa vòng đối diện với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhếch miệng lên nói với anh: "Vào đi."

Tiêu Chiến chậm chạp đi về phía trước mấy bước. Vương Nhất Bác khẽ cười lộ ra hàm răng, đứng lên cầm lấy vật màu trắng trên bàn đưa đến trước mặt Tiêu Chiến. Là cục sạc điện thoại.

"Anh muốn ngủ bên nào?" - Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không dám nhìn thẳng cậu, nhận lấy cục sạc bị quấn một vòng dây nói: "Bên nào cũng được, bình thường em ngủ bên nào thì để anh ngủ bên khác."

Vương Nhất Bác bước về phía anh một bước hỏi: "Tiêu lão sư đang căng thẳng sao?"

Tiêu Chiến nỗ lực kiềm chế bản năng muốn lui về phía sau, tiếng tim đập ầm ầm vang vọng. Dây điện cục sạc trong tay đã mở ra hẳn, không thể trì hoãn thêmđược nữa. Tiêu Chiến hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, nuốt nước bọt nói: "Anh căng thẳng."

Bị rung động bởi sự thật thà của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thu lại vẻ mặt đùa giỡn, cậu giang tay dịu dàng ôm lấy Tiêu Chiến nói: "Không cần căng thẳng, em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi."


14.

Ánh đèn ngủ mờ nhạt tựa cây dù nhỏ, mở ra những giấc mơ ngọt ngào.

Bọn họ nằm trên giường, mặt đối mặt, tay nắm chặt tay, đầu gối đỡ lấy đầu gối, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của đối phương bật cười. Tiêu Chiến hỏi cậu: "Sao em không bật tivi mở đài CCTV5 rồi chỉnh âm lượng lên mức 3?"

Vương Nhất Bác trả lời anh: "Em có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của anh."

Kẹo bông trong lòng Tiêu Chiến đều tan chảy, anh sờ mặt Vương Nhất Bác nói: "Ngủ đi cún con, anh ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com