Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Mùi hương bạc hà từ hơi thở của Vương Nhất Bác như cuốn Tiêu Chiến vào vòng xoáy không lối thoát. Nụ hôn hắn ban cho cậu thật mạnh mẽ, như muốn xóa bỏ tất cả những khoảng cách giữa hai người. Đôi tay Vương Nhất Bác không buông lơi, giữ chặt lấy cậu, khiến Tiêu Chiến không thể di chuyển.

Hắn làm nhiều lần dồn dập khiến cậu đau đến phát khóc, giọng run rẩy xin hắn nhẹ lại nhưng hắn phớt lờ lời nói ấy.

Hơi thở của Tiêu Chiến nghẹn lại, lòng dạ như lạc vào mê cung mờ mịt. Cậu giãy giụa nhưng chỉ thấy cơ thể mình bị hắn giữ chặt hơn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy sự yếu đuối của mình, không thể làm gì ngoài việc để hắn kiểm soát.

Vương Nhất Bác từ từ rời môi Tiêu Chiến ra, chỉ cách cậu một khoảng không nhỏ, đủ để cả hai có thể thở được. Ánh mắt hắn tối đen, trầm xuống, như muốn đọc thấu từng suy nghĩ trong đầu cậu.

“Em không thể mãi trốn tránh được nữa, Tiêu Chiến.” Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo một sự khẳng định không thể chối cãi.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Lý trí cậu nói rằng phải thoát khỏi sự kiềm kẹp này, nhưng trái tim lại như rối bời, không biết nên làm gì tiếp theo.

"Anh muốn tôi làm gì? Dễ dàng như vậy sao?" Tiêu Chiến cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy, nhưng trong lòng cậu, nỗi sợ hãi đã bắt đầu len lỏi.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi, sự kiên nhẫn của hắn dường như đã hết. "Dễ dàng hay không, em đều phải đối mặt với nó, Tiêu Chiến. Bởi vì tôi đã tìm em suốt tám năm, em không thể chỉ đơn giản rời đi một lần nữa."

Tiêu Chiến cảm thấy một nhịp đập trong tim mình chệch đi, trái tim cậu đập loạn nhịp vì những lời của Vương Nhất Bác. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự kiên quyết trong giọng nói của hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận một cảm giác gì đó trong lòng mình. Đó không phải là nỗi sợ, mà là một sự bất lực khó tả, như thể cậu không còn sức để kháng cự nữa.

"Anh không biết... không hiểu đâu," Tiêu Chiến khẽ thở dài, ngón tay siết chặt chăn, cố không để bản thân rơi vào sự yếu đuối.

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt như muốn lôi kéo cậu ra khỏi sự né tránh. "Tôi hiểu. Nhưng có thể là em không muốn hiểu."

"Anh đừng làm tôi cảm thấy mình như một con rối trong tay anh," Tiêu Chiến ngước lên, đôi mắt cậu ánh lên vẻ kiên cường, dù cho nội tâm đang mâu thuẫn dữ dội. "Tôi không phải là thứ để anh cứ thế nắm bắt. Tôi có quyền quyết định cuộc sống của mình."

Vương Nhất Bác khẽ cười, một nụ cười đầy sự châm biếm. "Em không phải con rối. Nhưng em lại là người duy nhất tôi muốn nắm bắt."

Ánh mắt hắn bừng lên một tia lửa, và khi hắn nói xong, bàn tay Vương Nhất Bác đã di chuyển đến mặt Tiêu Chiến, giữ cằm cậu lại, ép cho đôi môi cậu phải đối diện với hắn. Hắn dịu dàng vén những lọn tóc vương trên mặt Tiêu Chiến, rồi nhẹ nhàng, một lần nữa, đặt môi mình lên môi cậu.

Lần này, nụ hôn không còn cuồng nhiệt như trước, mà tràn ngập sự mềm mại và dịu dàng lạ thường, khiến Tiêu Chiến bối rối, không biết mình nên phản ứng thế nào. Cảm giác ấm áp từ đôi môi ấy khiến cậu như chìm đắm trong một cơn mưa ngọt ngào, không thể tự mình thoát ra.

Đêm dài dần trôi, sự kiềm chế của Tiêu Chiến dần tan biến, và trái tim cậu cũng như đã thỏa hiệp với chính mình. Cậu không thể mãi sống trong nỗi sợ hãi, trong bóng tối của những ký ức đã qua. Cậu cần phải đối mặt với nó, dù có đau đớn đến đâu.

Vương Nhất Bác, với sự kiên định và quyết đoán của mình, đã thuyết phục được Tiêu Chiến theo cách không thể chối từ. Hắn là người khiến cậu cảm thấy không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Đêm nay, sẽ không còn sự quay lại, chỉ còn sự đối diện với quá khứ, với những điều chưa nói, những điều cần phải giải quyết.

Tiêu Chiến dần dần thả lỏng cơ thể, đầu óc mơ màng trong mớ cảm xúc hỗn độn. Vương Nhất Bác không rời đi, và có lẽ… cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Đêm tân hôn, dù bắt đầu trong mệt mỏi và sự né tránh, lại kết thúc bằng những điều chưa thể giải bày.

Tiêu Chiến thức dậy trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Cảm giác đầu óc như đang bị quay cuồng, một đêm dài vừa qua, là những gì khiến cậu không thể định hình rõ ràng. Nhìn quanh, cậu nhận ra mình không còn ở trong phòng riêng mà là trên giường trong căn phòng lớn của biệt thự nhà họ Vương. Hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác vẫn vang lên bên cạnh, khiến Tiêu Chiến không thể không đối diện với sự thật.

Cậu từ từ ngồi dậy, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, nhưng mọi thứ lại như một làn sương mù mờ ảo, chỉ có những cảm giác và ký ức vụn vặt đan xen nhau. Cảm giác bị giam cầm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, và sự đụng chạm ấy, một cách mạnh mẽ và dịu dàng cùng lúc.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua Vương Nhất Bác, người vẫn còn đang ngủ say. Hắn nằm đó, dáng vẻ bình yên khác hẳn với vẻ mặt sắc lạnh mọi khi. Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn hắn trong khoảnh khắc này – không còn sự cứng rắn, không còn áp lực, chỉ là một người đàn ông đang ngủ, thoải mái và không lo nghĩ.

Nhưng Tiêu Chiến không thể thoải mái như vậy. Cảm giác nặng nề trong lòng khiến cậu không thể tĩnh tâm. Cậu tự hỏi liệu mình có thực sự muốn sống trong cái thế giới mà Vương Nhất Bác xây dựng, nơi mọi thứ đều được kiểm soát, nơi cậu chỉ là một phần trong trò chơi của hắn?

Hít một hơi dài, Tiêu Chiến quyết định bước ra ngoài, tìm chút không gian riêng cho mình. Cậu đi dọc hành lang, không mục đích rõ ràng, chỉ đơn giản là muốn rời xa khỏi không gian này một lúc. Bước chân cậu dừng lại trước cửa phòng Tiêu Tỏa, và rồi cậu nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ bước vào.

Tiêu Tỏa vẫn còn đang ngủ say trong chiếc giường nhỏ của mình. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh giường, nhìn con trai yêu thương của mình, lòng chợt dịu lại. Đôi mắt trong veo của Tiêu Tỏa, vẻ hồn nhiên vô tư, tất cả đều khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình phải kiên cường hơn.

"Con là tất cả với ba, phải không?" Tiêu Chiến thì thầm, vuốt ve tóc con trai.

Vài phút sau, Tiêu Tỏa cựa quậy, mở mắt. Thấy ba, bé mỉm cười thật tươi, ánh mắt ngây thơ và trong sáng khiến lòng Tiêu Chiến thêm ấm áp.

"Ba ba, hôm qua con ngủ với ba rồi à?" Tiêu Tỏa hỏi một cách ngây ngô, giọng nói của thằng bé như những tia nắng sớm mai, trong lành và dễ chịu.

Tiêu Chiến gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại. "Ừ, ba ba ngủ với con một đêm."

Tiêu Tỏa lại cười tươi, rồi ôm ba một cái thật chặt. "Ba ba là tốt nhất."

Ánh mắt Tiêu Chiến lướt qua bóng dáng bé nhỏ trong tay mình, cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý giá. Tuy nhiên, cậu biết mình không thể mãi chỉ sống vì con. Cậu cần phải đối diện với chính bản thân mình, và với Vương Nhất Bác.

Đột nhiên, một âm thanh làm cậu giật mình quay lại. Vương Nhất Bác đã đứng ở cửa phòng, đôi mắt nhìn vào cậu đầy sự quan sát, và sự im lặng giữa họ khiến không khí trở nên nặng nề.

"Em đang làm gì ở đây?" Giọng hắn trầm thấp, không có sự giận dữ, nhưng lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy một sức nặng vô hình.

Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, rồi quay lại nhìn Tiêu Tỏa. "Con cần ba, còn tôi cần không gian riêng."

Vương Nhất Bác bước vào phòng, không nói gì thêm, chỉ đứng lặng lẽ quan sát Tiêu Chiến. Sự im lặng giữa họ kéo dài vài giây, cho đến khi Tiêu Chiến quay lại, ánh mắt bây giờ đầy kiên quyết.

"Anh không thể cứ thế ép buộc tôi, Vương Nhất Bác. Tôi không phải là món đồ mà anh có thể tùy tiện sắp xếp," Tiêu Chiến nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng, vừa kiên quyết.

Vương Nhất Bác không tỏ ra bực tức, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Em đã là vợ tôi, Tiêu Chiến. Không phải món đồ, nhưng em cũng không thể cứ chạy trốn mãi."

Câu nói của hắn khiến Tiêu Chiến nghẹn lại. Cậu nhìn vào đôi mắt sắc bén ấy, cảm thấy như bị chạm vào một cái gì đó rất sâu trong lòng. Lần này, cậu không thể trốn tránh nữa. Nhưng liệu có phải cậu đã sẵn sàng đối mặt với điều mà Vương Nhất Bác muốn?

Câu hỏi ấy, có lẽ sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới có câu trả lời. Nhưng Tiêu Chiến biết, những lời chưa nói giữa họ sẽ không bao giờ dễ dàng kết thúc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com