Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Đời người có mấy lần bỏ lỡ, vì một lần bỏ lỡ nên vô tình lạc mất nhau, vì một lần bỏ lỡ nên đánh mất một người quan trọng, mãi đến sau này, khi nghĩ về em, trái tim không ngừng nhức nhối, khi 5 năm trôi đi nỗi nhớ tỉ tê chưa bao giờ dứt, đặt tay lên ngực chỗ đó vẫn rất đau, xót xa này do chính mình mang lại, dằn vặt có, hối hận có, không thể trách cứ ai, đến tư cách đó anh càng không có.

Thứ lỗi cho sự cao ngạo này, thứ lỗi cho lí trí này, một lần cũng chưa hề đặt mình vào vị trí của em.

Từ chối em, căn bản chỉ vì bản thân nhất thời ích kỉ, là vì trái tim có quá nhiều phòng bị, lí trí có quá nhiều vách ngăn, sáng suốt đến đau lòng. Để rồi, em rời khỏi anh, đến câu tạm biệt còn không thể nói, cứ như trước giờ chúng ta chưa hề tồn tại, bao nhiêu nhẫn tâm, bao nhiêu cay đắng một mình em nhận lấy, còn anh lúc ấy cứ tưởng mình đã làm đúng, tự lừa dối bản thân, phủ nhận tình cảm, làm tổn thương em là cách anh bảo vệ chính mình. Nếu nói anh vô sỉ thứ hai thì chẳng ai dám đứng thứ nhất.

Mùa thu năm đó nếu quay lại, anh có can đảm đối mặt với tình cảm của chính mình ? Anh sẽ chấp nhận em hay lại từ chối ?

Người ta nói gieo nhân nào gặp quả nấy quả không sai. Hạt giống anh gieo cho em, đau đớn anh trao cho em cuối cùng người gánh lấy không ai khác là anh.
Không biết anh sống đến hôm nay là vì điều gì. Nhưng, anh phải sống, sống để trả giá cho sự cao ngạo của mình, sống để tự dày vò bản thân, sống để nếm trải mùi vị cay đắng do chính mình tạo ra.
Chỉ mong sau này nếu có cơ hội, một lần nữa hi vọng gặp lại em để nói câu xin lỗi.

Nhất Bác ! Anh nhớ em !

_______._______

Đứng một góc trên ban công, anh hướng mắt về một khoảng không vô định. Trời đã chập tối, dưới kia phố đã lên đèn, xe cộ đông đúc, ở đây độ phồn hoa không cần bàn đến, nhộn nhịp là thứ cơ bản phải có nơi Bắc Kinh này, từng làn người lướt đi, không nhanh không chậm, một vài bước rồi lạc vào nhau không còn nhận ra ai nữa.

Cầm khung hình trước mặt, anh đưa tay lên vuốt khuôn mặt nam nhân đang nở nụ cười như đóa hướng dương. Nụ cười này, anh không biết đã từ lúc nào khắc sâu vào tâm trí, một ngày không ngắm nhìn anh sẽ thấy bứt rứt khôn nguôi, sẽ chẳng thể tập trung làm được việc gì.
Từ bao giờ nó trở thành liều thuốc an thần của anh, điều đó anh cũng không rỏ. Nhưng anh biết, nếu còn sống một ngày, thứ muốn nhìn nhất vẫn là nụ cười ấy của em, Nhất Bác !

Em liệu có quay về không ?

Em liệu có tha thứ cho anh không ?
______.______

Hôm nay như mọi ngày, Tiêu Chiến đến phòng làm việc trong tâm trạng không mấy khả quan, đêm qua anh mất ngủ, dù cố gắng giữ nét tươi tỉnh nhất nhưng đôi mắt nó vẫn một mực tố cáo anh.
Bộ dạng anh bây giờ giống con cá thiếu nước, gầy gò đến mức chỉ cần cơn gió thổi mạnh lập tức như cây lìa cành, còn vỏn vẹn một ít sự sống ngoi ngóp trên khuôn mặt người đàn ông đứng giữa ngưỡng ba mươi, không ai biết, không ai hiểu, nếu có thì người đó đã ở quá xa rồi.

Phòng làm việc này của anh tuy nhỏ, nhưng quy mô và sức ảnh hướng của nó không tồi. Những người tìm đến đây toàn là tai to mặt lớn, minh tinh cũng có rất nhiều. Vốn dĩ anh không muốn khoa trương, anh xây dựng phòng làm việc này trên cơ sở vô cùng giản dị, thu nhận một vài học trò, đào tạo cũng không ít học viên lớn nhỏ, cái anh cần không phải tiền, mặc dù tiền cũng rất quan trọng, nhưng đối với anh thứ giấy bạc đó chẳng qua là những con số khẳng định quyền lực của mình trong cuộc sống thực dụng này. Anh không cần khẳng định, cũng không muốn khẳng định, chỉ cần có một nơi để anh thỏa đam mê, vậy là đủ.

Anh yêu thiết kế và muốn tự mình tạo ra những cái đẹp đẽ, tìm một chút niềm vui trong cuộc sống, hay nói đúng hơn là tìm một lí do để tồn tại ở cái Bắc Kinh đầy sương gió này, ở đây anh chờ đợi điều gì đó, vào một ngày đẹp trời có lẽ sẽ quay lại.

Thật may mắn, vì cuộc đời này của anh còn có một người bạn cùng chia sẻ vui buồn. Trịnh Phồn Tinh cậu ấy vừa là bạn vừa là học trò ruột của anh, anh sớm đã xem cậu ấy là người một nhà của mình, tuy nhỏ hơn anh tận 7 tuổi nhưng dù nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng có thể nghĩ cả hai cùng trang lứa, chắc là do anh trẻ hay chăng.

Vừa bước vào cửa anh đã nghe loáng thoáng giọng nói của mấy bạn nhỏ trong kia, không biết là có chuyện gì, nhưng hình như là đang cãi cọ gì đó.

" Giai Kỳ cậu có biết cái này thầy rất quý không ? Bây giờ bể rồi phải ăn nói làm sao đây ?"

" Tớ không cố ý...để tớ mua đền cho thầy một cái khác !"

" Vấn đề không phải muốn mua là được, cậu có biết cái này là ai tặng..."

Bỗng dưng cả hai nín bặt khi thấy Tiêu Chiến bước vào. Nhìn sơ qua anh cũng có thể đoán được tình hình, cái đồng hồ bằng sứ anh hết sức nuông chiều bao nhiêu năm qua đang nằm chỏng trơ dưới nền nhà, hai mãnh hai nơi, vẻ mặt anh không thoát khỏi hụt hẫng, đây là vật kỉ niệm duy nhất của anh và Nhất Bác, bây giờ thì hay rồi, đã vỡ mất rồi, giống như trái tim của anh lúc này. Vỡ tàn tành.

Cúi xuống nhặt những mãnh vỡ, anh nhẹ nhàng đặt gọn vào chiếc hộp rồi cất nó vào trong tủ nhỏ.

Từ hôm nay không thể nhìn thấy "thỏ nhỏ", không được nghe giọng nói của Nhất Bác mỗi ngày nữa rồi. Nói nó là thỏ vì cơ bản chiếc đồng hồ đó mang hình dạng một con thỏ, còn giọng nói đã được Nhất Bác ghi âm vào chiếc đồng hồ ấy. Trước đây Nhất Bác vẫn thường gọi anh là Tiêu thỏ vì anh có hai chiếc răng thỏ cực kì đáng yêu. Cậu ấy tặng chiếc đồng hồ này trong một dịp sinh nhật hai mươi tám tuổi của anh, vừa nhìn anh đã rất thích, anh còn bật lên để nghe đoạn ghi âm đó, nội dung là :

" Chiến ca chúc anh sinh thần vui vẻ, phải luôn mỉm cười dù có chuyện gì xảy ra. Anh không được phép buồn vì em không cho phép anh buồn và một điều quan trọng nữa là tuyệt đối không được chạy trốn khỏi em."
Kèm sau đó là một đoạn cậu tự hát trong bản nhạc Nam Hài.
Đối với anh chiếc đồng hồ ấy rất quan trọng, là vật vô giá, không gì có thể sánh bằng.

Nhìn qua thấy Giai Kỳ mắt đã sớm hoe đỏ, nước mắt chỉ trực chờ tuôn ra, anh đi đến bên cạnh đưa tay xoa đầu rồi nhẹ nhàng nói :

" Không sao đâu, đừng buồn, em không cố ý nên không có lỗi. "

Giai Kỳ nước mắt nước mũi tèm lem, lắp ba lắp bắp không thành tiếng :

" Thầy..em...em xin lỗi...là do em bất cẩn..!"

Anh mỉm cười rồi lại tiếp tục xoa đầu bạn nhỏ ra hiệu cho bạn về chỗ tiếp tục làm việc.
____.____

Một ngày trôi qua lặng lẽ, chưa kịp làm gì đã hết một ngày. Anh tựa lưng vào chiếc ghế xoay, mắt nhắm hờ. Một giọng nói văng vẳng bên tai :

" Thầy, đêm qua lại mất ngủ nữa sao ?"

Quả là chỉ có thằng nhóc này mới quan sát anh kĩ như vậy. Chuyện của anh, A Tinh cũng biết một chút, qua những lần say bét nhè không kiểm soát được lời nói, anh vô tình kể cho cậu nhóc nghe. Tuy chỉ là một vài mẩu chuyện không đầu không đuôi nhưng khi xâu chuỗi lại với nhau thì ít nhiều cậu nhỏ cũng đoán được phần nào, người khiến thầy của cậu dày vò trong bao nhiêu năm nay là ai, tên gì, cậu hoàn toàn biết rỏ, chỉ là chưa bao giờ được nhìn thấy.

Anh hít một hơi dài, làn mi khẽ run lên, không biết bây giờ trong đầu đang nghĩ gì nữa, anh bất giác thốt ra câu :

" Tôi có nên đi tìm cậu ấy không ?"

A Tinh vừa nghe được câu hỏi không khỏi giật mình, thầy là đang hỏi cậu sao ! Nói về chuyện tình cảm thì A Tinh chẳng có chút gì gọi là kinh nghiệm tình trường, dù trước đây có trải qua một hai mối tình, nhưng cũng chóng vánh, kiểu như chưa kịp yêu đã chia tay rồi, lấy đâu ra thời gian đúc kết kinh nghiệm cho bản thân. A Tinh là kiểu người dù không biết gì về tình yêu nhưng lại muốn cho người khác lời khuyên, cậu vẫn ý niệm rằng người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt, không chần chừ cậu liền đáp :

" Nếu thầy yêu người ấy sâu nặng như vậy thì hãy đi đi !"

Tiêu Chiến im lặng, đôi mắt trước đã lờ đờ thiếu sức nay lại thêm thâm trầm khó hiểu, những ngón tay của anh đan vào nhau, nhếch miệng nở một nụ cười không gì chua xót hơn :

" Nhưng tôi lấy tư cách gì để đi, tôi là người đã đẩy cậu ấy ra khỏi cuộc đời mình..."

A Tinh khẽ thở dài :

" Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, huống hồ, thầy lại là người anh ấy rất yêu, chưa thử làm sao thầy biết ? "

" Tôi đủ tư cách sao ?"

A Tinh đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt này mang bao nhiêu kiên trì khẳng định đều có đủ, từng lời của cậu giống như kiềm chế từ rất lâu bây giờ mới được bộc phát, từng chữ một cứ thế tuôn ra :

" Tư cách chỉ là cái màng bao bọc thầy tự tạo ra, không ai là không có tư cách để yêu một người cả ! Thầy đừng tự làm khổ bản thân nữa, trái tim của thầy nó cũng chỉ là trái tim của một con người !"

Tiêu Chiến như bị ngàn mũi kim châm vào từng thớ thịt, cậu nhóc này có phải là A Tinh ôn nhu hằng ngày mà anh thấy không, thái độ này quả thực không khác nào là đang trách móc anh, nhưng cậu ấy nói đúng, là anh lúc nào cũng tự tạo ra cái vỏ bọc cho mình, anh tưởng mình mạnh mẽ lắm, nhưng không, cái mạnh mẽ đó là cái lớp bề ngoài anh dày công xây dựng, đến một người thân thiết như Nhất Bác, bên nhau từ thuở sinh thời, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu vui buồn, vậy mà anh cũng không một lần cho phép cậu ấy bước qua bức tường đó. Anh tự hà khắc với bản thân làm gì để giờ đây người chịu mệt mỏi nhất lại là anh.

Nếu cuộc sống đơn giản đi một chút, suy nghĩ ít đi một chút, khoan dung với bản thân một lần, có khi, bây giờ hạnh phúc đối với anh không khó khăn như vậy.

Anh bật dậy khỏi chiếc ghế, tay cầm áo và túi xách lao thẳng ra cửa, tưởng chừng chậm một giây nữa thôi sẽ không kịp nữa, bỏ lại A Tinh đang chưa hiểu chuyện ngẩn ngơ người chỉ với một câu ngắn gọn xúc tích :

" Tôi đi đây !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com