Chương 33: Xin lỗi...
Tiêu Chiến tay gãy không thuận tiện cho nên đành để chìa khóa cho Vương Nhất Bác mở cửa. Vương Nhất Bác một tay mở cửa một tay cầm điện thoại soi sáng. Bên ngoài hành lang có tiếng người, là nhà hàng xóm mở cửa, người hàng xóm nọ thấy phía phòng anh có người còn tính chào hỏi một tiếng, nào ngờ cửa phòng anh vừa mở, người cũng bị kéo vào trong không thấy tung tích luôn, người nọ còn thấy lạnh sống lưng, không lẽ gặp ma rồi. Tiêu Chiến lờ mờ dưới ánh sáng yêu ớt của đèn flash còn có thể thấy phía xa cách hai phòng có hàng xóm mở cửa, vừa định chào hỏi thì đã bị Vương Nhất Bác đưa tay kéo vào trong, cánh cửa đóng sầm lại, Tiêu Chiến trực tiếp bị hắn đè lên cửa. Tiêu Chiến tim đập loạn xạ, Vương Nhất Bác không biết vì mệt mỏi do leo mấy tầng lầu hay vì kích tình mà hơi thở lúc này càng trở nên gấp gáp và nóng ẩm. Tiêu Chiến có chút sợ, Vương Nhất Bác để điện thoại ra tủ giày bên cạnh, để nó ngửa lên chiếu ánh sáng lên tường. Hắn âu yếm nhìn anh, người con trai trước mặt hắn thực đáng yêu, gương mặt đã đỏ lựng lên cả rồi, ngốc nghếch còn dùng ánh mắt yếu ớt nhìn hắn. Vương Nhất Bác chịu hết nổi rồi, đi mười tầng lầu cũng chẳng giúp hắn giải tỏa được chút nào. Tiêu Chiến trong lòng đáng yêu biết bao, hắn hôm nay không xử anh thì hắn cũng không sống nổi. Tiêu Chiến nhìn hắn có chút lo lằn, sao đột nhiên lại im lặng, ép anh vào tường rồi cứ im lặng nhìn anh là sao. Tiêu Chiến rụt rè lên tiếng.
- Em... em.. sao vậy...
Tiêu Chiến còn muốn nói thêm vài lời hỏi han, đã bị Vương Nhất Bác hôn xuống, mấy câu nói bỏ dở cũng bị nuốt xuống theo. Tiêu Chiến cũng chẳng ngại ngùng gì, còn rất thỏa mãn mà đáp lại người yêu trẻ tuổi của mình. Vương Nhất Bác thế như hổ, cuồng nhiệt mà hôn anh, tận hưởng từng ngóc ngách trong khoang miệng xinh xắn kia. Hắn cho rằng lúc này trên đời chẳng kiếm được thứ thứ hai có vị ngọt hơn bờ môi nhỏ nhắn của anh. Bờ môi mỏng, căng mọng, lúc này chỉ là của hắn, do hắn chiếm hữu, tại sao trước giờ hắn không phát hiện ra điều này, quả thực là thiếu xót. Tiêu Chiến có một tay cũng tận lực dùng để níu cổ người kia xuống, cái hôn sâu khiến cả người anh sắp mềm nhũn ra cả rồi. Vương Nhất Bác như hổ đói hắn dùng bàn tay to lớn của mình đưa đẩy khắp người anh, khoang ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp, bờ eo nhỏ nhắn xinh đẹp, hắn dường như không bỏ xót chỗ nào. Tay còn lại hắn dùng lực ghì vào cổ anh, cả người đều như đè lên người anh. Tiếng môi lưỡi giao nhau khiến nhiều kẻ qua đường nếu vô tình nghe thấy cũng phải đỏ mặt, thủy quang đã tràn qua khóe miệng bắt đầu chảy xuống vùng cổ thanh mảnh của cả hai. Tới khi Tiêu Chiến bị hôn tới mụ mị đầu óc, dưỡng khí không đủ cả hai mới nuối tiếc buông nhau ra. Vương Nhất Bác dĩ nhiên không chịu để không, hắn hôn một đường tới vành tai mẫn cảm của anh, cắn lên rồi thì thào mấy lời sến sẩm.
- Tiêu Chiến. Anh biết mình quyến rũ thế nào không?
Tiêu Chiến hơi thở gấp gáp, chốc chốc lại con người gồng mình gánh chịu lấy khoái cảm từ hai đầu hạt đậu nhỏ truyền tới. Vương Nhất Bác là muốn giết anh hay sao mà trêu đùa nó chứ. Anh trong tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ trả lời hắn.
- Lão Vương... anh... anh không biết...
Trong đầu Vương Nhất Bác liền hiện lên mấy câu chửi thề vô vị, Tiêu Chiến còn không biết bản thân mị hoặc, lại còn nói ra muốn thách thức khả năng chịu đựng của hắn à. Hắn chẳng đáp lại anh chỉ liên tục hôn lên cổ anh, chỗ nào cũng không bỏ xót. Cảm thấy manh áo ngủ của anh vướng víu liền trực tiếp xé bung ra, tiếng cúc áo rơi lả tả xuống sàn, Tiêu Chiến trong lòng hắn cũng có chút run rẩy .Cuối cùng khuôn ngực đầy đặn lấp ló sau lớp áo mỏng cũng phô bày trước mặt hắn, phô bày một cách toàn diện. Hắn như một con mãnh hổ đói khát lần từ cổ xuống khu nội ngực căng đầy của anh mà xâu xé, sờ soạn, hôn cắn thế nào đều có cả. Tiêu Chiến đứng đã không vững chỉ có thể ngửa cổ rên lên mấy tiếng kích tình. Đời anh sống gần ba mươi năm lại chưa từng trải qua loại chuyện này không trách được có chút kích thích quá độ. Không rõ Vương Nhất Bác đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn thuần thục cũng cho anh cảm giác dễ chịu. Vương Nhất Bác vừa hôn vừa cắn, chỗ nào môi lưỡi đi qua đều nhất định để lại dấu vết, Tiêu Chiến cảm nhận cứ như hắn muốn đánh dấu chủ quyền trên người anh vậy.
Vương Nhất Bác một bên cắn lấy, một bên dùng tay ve vẩy, hai hạt đậu nhỏ trước ngực anh sớm đã chẳng chịu được khoái cảm mà dựng đứng lên. Vương Nhất Bác hài lòng, bên tai lại nghe mơ hồ tiếng rên khe khẽ của anh, hắn hôn một đường lên miệng anh chặn lại mấy tiếng rên chưa kịp phát ra, nuốt hết vào cổ họng, thứ hắn muốn là nhiều hơn thế này.
Tiêu Chiến trong tình huống này, chỉ có thể ngốc nghếch mặc hắn làm gì thì làm, hắn bảo anh hôn anh cũng đáp lại, còn cách nào khác sao. Vương Nhất Bác càn quấy trong khoang miệng anh, một tay ghì vào cổ anh, tay còn lại vẫn còn chưa buông tha cho hạt đậu nhỏ trên ngực anh, dù vậy hắn vẫn dùng cái chân hư hỏng của mình cọ cọ lên khoảng hở giữa hai đùi của anh, làm một đường từ dưới lên, đầu gối thuận lợi luồn vào ngã ba mẫn cảm kia. Vương Nhất Bác hài lòng khi nơi đó của anh vậy mà chịu không được đã cứng lên rồi, hắn cười cười dứt ra khỏi nụ hôn ướt át chuẩn bị một loạt hành động hủy hoại khác.
Tiêu Chiến cảm giác hơi thở ở cổ mình càng ngày càng nóng, Vương Nhất Bác hôn lấy vành tai anh, bàn tay to lớn lần mò từ eo đã xuống tới phần mông căng đầy của anh rồi. Không thể không nói Tiêu Chiến bình thường nhìn có vẻ gầy, nhưng chỗ nào cần có đều có, thậm chí còn nhỉnh hơn của người khác một chút. Làm gì có nam nhân nào, eo nhỏ, lưng nhỏ như anh chứ, quả là biết cách trêu chọc người khác. Vương Nhất Bác dùng lực bóp một cái lên bờ mông căng tròn kia, cảm nhận người trong lòng có chút giật mình, lại nghe tiếng anh ngập ngừng.
- Nhất... Nhất Bác... em... anh...anh...
Cũng chẳng hiểu mấy lời vô nghĩa anh phát ra là có ý gì, cũng không có ý phản đối hắn, cho nên Vương Nhất Bác trực tiếp bỏ qua luôn. Hắn luồn tay vào trong thuận thế kéo luôn quần ngoài xuống, quần ngoài là dạng quần ngủ có chun cho nên muốn kéo liền kéo. Tiêu Chiến giật mình một cái, nhưng hiển nhiên cũng chẳng mở lời phản đối hắn, bàn tay lành lặn còn lại còn mơ hồ đặt lên lưng hắn cổ vũ. Vương Nhất Bác rất nhanh liền được sự đồng ý của anh, quần con cũng đã cởi ra luôn rồi. Bàn tay to lớn của hắn lúc này có thể tùy ý trên người anh mà lộng hành. Tiêu Chiến lúc này chẳng khác một chú thỏ nhỏ bị người ta bắt chuẩn bị làm thịt, cả người cứ theo sự chuyển động của bàn tay hắn mà run rẩy. Trên người ngoài cái áo ngủ mỏng bị hắn xé toạc ra, thì ngay cả quần con cũng sớm đã bị lấy mất. Tiêu Chiến có chút xấu hổ, mặc chỉ có thể dụi vào cổ hắn.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lần mò tới Tiểu Tiêu Chiến, lúc này sớm đã bị khoái cảm làm cho cương cứng lên, trên đầu đã chảy ra chút dịch trắng đục, nhầy nhụa. Vương Nhất Bác cẩn thận cầm nó trên tay, nâng niu như báu vật, cảm nhận nếu so với của bản thân thì còn nhỏ hơn một phần. Không cần nói nhiều, bên trên tận lực hôn xuống, bên dưới dùng sức xoa nắn, tuốt lộng. Tiêu Chiến nhỏ giọng gọi hắn.
- Nhất... Nhất Bác... anh...
Vương Nhất Bác hơi dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn anh, qua ánh sáng yếu ớt của điện thoại, hắn nhìn thấy người yêu mình yếu ớt, run rẩy, muôn phần xinh đẹp. Dấu hôn sớm đã chi chít trên người anh, lúc này cũng đã đỏ lên cả rồi, đáy mắt xinh đẹp của anh vì khoái cảm mà ngấn lệ, yếu ớt e lệ nhìn hắn. Vương Nhất Bác không khỏi chửi thề, xinh đẹp như vậy là muốn giết hắn hay sao. Hắn nói thầm vào tai anh.
- Anh thật xinh đẹp!
Tiêu Chiến ngượng tới chín cả mặt, chỉ có thể rúc càng sâu vào hõm cổ hắn mà dấu mặt đi. Vương Nhất Bác lúc nào lại biết nói mấy lời sến sẩm này cơ chứ.
Vương Nhất Bác lúc này chẳng thèm kiêng dè nữa, miệng liên tục hôn xuống, một tay xoa nắn hạt đậu nhỏ, tay còn lại dĩ nhiên đặt ở Tiểu Tiêu Chiến kia mà nuông chiều. Khoái cảm tới quá dồn dập, đối với một kẻ có ít kinh nghiệm tình trường như Tiêu Chiến quả nhiên chẳng chịu được bao lâu, sau vài lượt rên rỉ ẩm ướt thì cũng rùng mình bắn ra. Vương Nhất Bác hài lòng ôm lấy người con trai yếu ớt kia vào lòng, bàn tay hắn lúc này chỉ toàn là bạch trọc trắng đục của anh. Tiêu Chiến ôm lấy hắn, ngại ngùng nói.
- Xin.. xin lỗi em... anh..
Tiêu Chiến bị người ta đụng chạm dĩ nhiên cũng có chút xấu nhưng bản thân lại nghĩ, nếu phát sinh loại chuyện này không phải cả hai nên giúp nhau giải tỏa hay sao. Anh cũng không cho là quá đáng, cùng lắm hắn giúp anh rồi, lát nữa anh sẽ giúp lại. Chỉ là có chút xấu hổ rồi, dù sao trước mặt hắn anh cũng chưa từng bày ra cái bộ dạng yếu đuối mỏng manh này.
Vương Nhất Bác vuốt ve trên eo anh, hắn nói.
- Anh trước mặt em càng yếu đuối càng tốt.
Tiêu Chiến mắt ngấn lệ gật gật đầu. Cứ nghĩ sớm đã xong chuyện rồi, bản thân cũng nên giúp đỡ hắn một chút, chắc nãy giờ cũng đã chịu đựng không ít. Mặc dù loại chuyện này anh cũng chưa từng làm qua, nhưng vừa rồi Vương Nhất Bác vừa thực hành xong, xem như cũng là phụ đạo rồi, chắc chắn là giống mấy lần tự mình giải tỏa thôi. Tự mình nghĩ trong đầu chắc hẳn cũng đơn giản, nhưng tay lại có chút run run đưa xuống cố gắng tìm cách mở thắt lưng quần cho hắn. Rõ ràng điệu bộ có chút không thành thục, còn xen lẫn xấu hổ tay thì tìm cách mở nhưng mặt thì lại cứ vùi vào hõm cổ hắn, miệng lắp bắp.
- Anh... để anh... giúp em...
Vương Nhất Bác thấy tay chân anh lóng ngóng thì buồn cười, chắc hẳn chưa làm qua loại chuyện này, mắt không nhìn còn dùng một tay để mở, còn muốn giúp hắn, ngốc chết đi được. Hắn gật đầu giúp anh tự cởi quần tụt xuống, rất nhanh hai lớp quần của hắn cũng được đoàn tụ luôn với quần của anh ở dưới sàn. Tiêu Chiến run rẩy đưa tay sờ lên Tiểu đồng chí của hắn, không phải chứ, chữ Tiểu này anh dùng cũng quá nhỏ bé rồi, thứ trong tay anh lúc này vừa cương vừa cứng, độ lớn so với anh có thể còn gấp rưỡi. Vương Nhất Bác quả nhiên không hề tầm thường. Tiêu Chiến không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ biết cầm lấy côn thịt đã nổi gân xanh của hắn trong tay cố gắng vuốt ve. Vương Nhất Bác đã cương tới khó chịu rồi còn bị anh chọc cười, cười lên một tiếng sảng khoái, thì thầm vào tai anh.
- Cần anh giúp. Nhưng không phải cách này. Ôm lấy em!
Nói rồi hắn để tay anh lên eo mình, để anh ôm lấy hắn rồi bàn tay chuyển sang bờ mông căng tròn kia của anh xoa nắn mấy cái. Tiêu Chiến ngượng chín mặt chỉ có thể trong hõm cổ hắn mà thở gấp, bất ngờ Vương Nhất Bác dùng sức đánh lên mông anh một cái, nhân lúc anh giật mình thuận thế bàn tay hắn trượt dài xuống đùi anh, xuống tới đầu gối thì dùng sức kéo chân anh lên, tạo thành tư thế anh đứng dựa vào tường ôm lấy hắn, chân thì vắt lên eo hắn, tư thế này quả nhiên với một người chưa qua trường lớp người lớn như Tiêu Chiến có chút miễn cưỡng. Nhất là khi hắn đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ve Tiểu Tiêu Chiến đã có dấu hiệu ngóc đầu dậy của anh rồi bất ngờ lần mò ra phía sau, nơi có một cái động nhỏ ẩm ướt ẩn náu. Tiêu Chiến cứ thế từ lúc tới giờ bị động bị hắn kéo vào cơn kích tình, anh nghĩ hai người yêu nhau sớm muộn cũng phải làm ra loại chuyện này, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác thật sự muốn làm ra một chuyện còn khiến anh kinh ngạc hơn cả. Thứ mà có nằm mơ anh cũng chưa từng mơ ra, hắn muốn anh, muốn ở bên trong anh chứ không đơn giản chỉ là đụng chạm thể xác. Tiêu Chiến có chút không thích ứng được. Với anh chuyện trao thân cho ai đó trong tình yêu chẳng phải chuyện gì quá khó chấp nhận, mặc dù trong chuyện này anh lại bị hắn mặc định là phận nằm dưới, nhưng với anh trên dưới trong ngoài vốn cũng không quan trọng. Nhưng có điều anh vẫn chưa hề nghĩ qua sẽ làm chuyện này vào lúc này, chỉ là anh có chút hơi bất ngờ. Anh sợ bản thân chuẩn bị chưa tốt sẽ khiến cả hai khó chịu, chỗ đó cũng chẳng phải chỗ xinh đẹp sạch sẽ gì, chỉ e tới lúc thật sự vào rồi cả hai sẽ hối hận mất. Tiêu Chiến cả người như kiến đốt vì ngón tay Vương Nhất Bác liên tục càn quấy bên ngoài của nơi đó. Tiêu Chiến nuốt nước bọt, biết bản thân mình sắp tới cực hạn rồi, mặc cho hắn hôn lên cổ mình, anh cố gắng yếu ớt mà đẩy hắn ra, hoảng loạng nói.
- Anh... anh xin lỗi... có... có thể... cho anh một chút thời gian... một chút... thôi... được không...
Tiêu Chiến vừa nói vừa với lấy điện thoại chạy vào trong phòng tắm khóa cửa lại, tiếng nói của anh rõ ràng là méo mó do nước mắt trực trào. Vương Nhất Bác không hiểu bản thân làm sai điều gì, có phải quá đột ngột nên anh chưa thể chấp nhận không. Hắn cúi xuống nhìn Tiểu đệ của mình cười khổ lắc đầu, nhặt quần áo lên đi vào phòng ngủ đợi anh.
Tiêu Chiến ở trong phòng ngủ kiềm chế lại tiếng khóc. Không phải anh không muốn cùng hắn, chỉ là anh muốn lần đầu tiên phải thật chu đáo, thật sạch sẽ, bởi vậy mới cố chấp chạy vào nhà vệ sinh tự mình cố gắng làm sạch. Anh đã có chuẩn bị cho bước này, vì nghĩ rằng hai người yêu nhau cũng sẽ có lúc không kiềm chế được cho nên đã tìm hiểu qua, bất kể là ai nằm dưới thì cũng đều không bỡ ngỡ. Nhưng lúc này tay anh đang gãy quả thực rất khó tự mình làm, Tiêu Chiến cũng bất lực đành cố gắng. Chỉ mong Vương Nhất Bác đừng vì cái hành động ấu trĩ này của anh mà tức giận. Anh chỉ muốn dành cho hắn những gì tốt đẹp nhất mà thôi. Anh yêu hắn, yêu hơn bất cứ người nào trước đây, bất chấp chuyện mình cũng là một người đàn ông, còn hơn hắn 6 tuổi, chấp nhận nằm dưới thân hắn, chấp nhận chiều chuộng hắn, chỉ xin hắn đối với ân tình này của anh có thể lưu tâm lâu dài một chút, vậy là anh mãn nguyện rồi.
_____^_^_____
Đang hay thì đứt chính là tại hai người họ k phải tại tôi.
P/s:
Cuối cùng tôi đã quyết định viết tiếp truyện cho người ta có cái mà copy cho hoàn chỉnh. Còn VNCQ xin phép đem về cất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com