Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hỏi vợ


Đánh răng rửa mặt xong Nhất Bác bước ra, Tiêu Chiến thấy vậy gọi nhân viên quầy đưa lên trà xanh nóng như thường lệ, Nhất Bác tiếp ly nước uống, mặt cậu buồn rười rượi

" Anh, nếu một chuyện anh không muốn làm, nhưng không làm thì không được, mà lại không có cách thoái thác, thì anh sẽ làm thế nào?" Nhất Bác rối ren nhìn Tiêu Chiến mà hỏi

Biết cậu có tâm sự nên anh ngồi đấy chỉ đợi cậu, quá hiểu nhau nên chỉ cần nhìn người kia biểu hiện thế nào người này đã lường được bước tiếp theo

" Sự lựa chọn là giữa cái nào và cái nào?"

" Giữa yêu thích và trách nhiệm" cậu không nói rõ với anh được, cái trách nhiệm của mình với cha mẹ, với công ty, còn cái yêu thích của chính cậu nữa.... dù đến giờ cậu chưa tìm được cái tình yêu đúng nghĩa, nhưng cậu không muốn vùi cuộc đời của mình bằng một hôn nhân thương mại hóa, với cậu có yêu mới có thể sống hạnh phúc được, càng gượng ép cậu càng phản cảm, mà như thế yêu thương nỗi gì.

" Nhất Bác à, yêu thích là một chuyện em có thể làm bất cứ lúc nào mà, còn trách nhiệm của mình là mình phải làm thôi, cái đấy không trốn tránh được, một người mà không có trách nhiệm sống há chẳng phải đáng bỏ đi sao" Anh chỉ phân tích cho cậu hiểu theo một cách phiến diện mà anh hiểu giữa cái yêu thích và trách nhiệm thôi, anh không hề biết cậu đã phải đấu tranh với nó bao lâu, bao tháng nay.

" Là đáng bỏ đi sao?" Mắt cậu hồng hồng nhìn anh " em hiểu rồi". Cậu cúi người uống ly nước ấm...

" Nhất Bác...."

" Cảm ơn anh, thôi em về đây" cậu đứng lên đi về...

Nhìn bóng lưng cô độc của cậu, sao trong lòng anh một nỗi mất mát nào đấy trào ra lan tràn tâm trí, anh tự hỏi, mình nói gì sai sao? Sao lại cảm thấy khó chịu đến nhường này? Anh thực không hiểu nổi chính mình.... anh sao vậy!

-------

Nhất Bác về nhà cậu đã ổn định lại tinh thần, ngồi trên xe cậu không ngừng suy nghĩ, anh nói đúng một người không có trách nhiệm há chẳng phải kẻ bỏ đi, cậu cũng đâu thể sống cả đời chỉ vì cậu được, nếu cha mẹ đau lòng, cậu cũng sẽ rất đau, công ty là cả đời ba gầy dựng, đến tay cậu lại trở nên yếu kém, là vì cậu chứ không thể đổ lỗi cho thiên thời địa lợi nhân hòa gì đấy, nên cậu phải có trách nhiệm vực dậy nó, nếu Lý gia có thể giúp đỡ, Ừ một tiếng cũng chẳng sao, tình yêu mà, có thể từ từ vun đắp... sẽ không quá khó đâu, không khó đâu. Cậu dằn lòng như vậy...

Vương Nhất Bác về nhà, cậu gõ cửa phòng ba mẹ cậu

Con đồng ý

-------

Tháng 7, người người thi nhau bắt đầu cho những chuyến du lịch hè vui vẻ, thì Nhất Bác lại bắt đầu cho một cuộc hôn nhân cậu không hề mong muốn, từ khi cậu gật đầu đồng ý, công ty phất lên như diều gặp gió, điện thoại đã có thêm một số lạ tên vợ tương lai, hằng ngày phải vài ba dòng quan tâm... cậu cũng phán ngán với chính cậu, khi yêu thương gì nhau đâu, chung quy cũng vì hau chữ trách nhiệm

Ấy thế cậu vẫn chưa từng đứt quãng việc đến cafe Tranh, dạo gần đây điện thoại Nhất bác cứ thỉnh thoảng lại báo tin nhắn liên tục, Nhất Bác có vẻ cũng không thích người nhắn tin đến cho lắm, anh thấy cậu vẻ mặt chán ghét khi thấy tin đến, Tiêu Chiến cảm giác cứ khó chịu đâu đó, anh không thích vậy.

" Nếu em không thích có thể đừng đáp lại" anh vừa vẽ thêm lớp màu vào cho hoàn thiện bức tranh vừa nói với cậu

Nhất Bác vừa ăn vội miếng bánh ngọt anh chuẩn bị, vừa gõ bàn phím vừa trả lời anh " Trách nhiệm, không thể không đáp" không phải cậu muốn cà khịa anh, mà là cậu đem câu nói ấy bắt buộc mình phải nhớ trong tâm, là thằng đàn ông phải có trách nhiệm, không thể không có, sẽ là kẻ đáng bị bỏ đi.

Tay cầm bút anh chợt run lên, phần màu ấy bị lem một cách không mong muốn, anh cuốn quýt tìm cách để sửa lại sai lầm, đầu vang câu của cậu... ừ, kể từ ngày anh với cậu nói chuyện về trách nhiệm này đó, anh luôn cảm thấy sao sao, định hỏi rõ cậu một lần, nhưng thấy cậu vẫn vui vẻ bình thường nên cũng cho qua.. không nghĩ hôm nay cậu lại nói thế, câu đó là chính anh nói với cậu mà, cậu nói vậy là ý gì, vì trách nhiệm không thể không làm dù bản tâm không thích sao? Bức tranh được sửa xong, nó đã chẳng còn hoàn mỹ bởi chút sai lầm kia, dù đã được vẽ thêm hoa mỹ đến dường nào nó cũng chẳng còn đẹp nữa... trong mắt anh!

Anh dẹp vội bức tranh, màu mực, anh đến đối diện chổ ngồi của Nhất Bác vớ ly nước cậu uống ban nãy lên uống, dường như mọi chuyện rất tự nhiên

" Nhất Bác, dạo này em có gì sao?" Tiêu Chiến dè dặt hỏi cậu..

Nhất Bác ngưng tay gõ phím, nhìn thẳng vào mắt anh thật lâu, cậu muốn nói với anh " thật ra em không ổn từ vài tháng trước lận kìa, sao đến giờ anh mới hỏi", nhưng mọi lời nói chỉ thay bằng một nụ cười nhẹ

" Em đâu có gì, nói cho anh biết một tin vui, em sắp cưới vợ đấy" báo tin vui mà cái mặt chẳng một tia vui vẻ, cười.. có chăng chỉ gượng gạo.

Tiêu Chiến tim chệch nhịp, anh không biết vì sao nghe cậu nói hai từ cưới vợ, nỗi hụt hẫng từ đâu sôi trào lên tâm trí khiến mọi lời nói của anh cũng chẳng thể thốt nên lời, anh chỉ mỉm cười nhẹ, không khí trở nên lúng túng, anh vớ vội ly nước uống một ngụm để trôi đi nỗi xót xa gì đó đang chặn đứng ở cổ họng.

" Chúc mừng em nhé"

Nhất Bác cũng không biết cậu đang mong chờ điều gì nữa, câu chúc mừng của anh sao? Không hề... nhìn đáy mắt anh sa lại, anh lúng túng cậu càng hi vọng anh nói thêm một điều gì đấy? Em suy nghĩ kỷ chưa? Đừng quyết định vội thế.... chẳng hạn, nhưng "chúc mừng em nhé" đã triệt đễ đánh chết chút hi vọng cỏn con trong lòng cậu, cậu cười chế giễu mình...

----

Tối đêm đó Tiêu Chiến không ngủ được, lòng cứ cào nhào mãi, anh phải ngồi bật lên mới khiến mình dễ chịu hơn, anh sao vậy? Anh thích Nhất Bác sao? Chẳng phải anh chỉ xem cậu ấy như Bảo Bảo mà đối đãi sao? Sao nghe tin cậu ấy sắp đi lấy vợ tim anh lại cứ như vỡ vụn thế này?

Nhắm mắt mở mắt toàn là hình ảnh của Nhất Bác, hình ảnh nghiêm túc bên cạnh máy tính, hình ảnh ngủ quên trên ghế sofa, bộ mặt ghét bỏ cà chua khi dùng cơm với anh, hay mỉm cười chấp nhận sự săn sóc từ anh.... anh điên rồi, anh thực sự nghĩ đến cậu ấy, anh điên thật rồi....

Với ngăn kéo ngăn tủ đầu giường, anh mở một lượt 4 viên thuốc an thần cho vào miệng, với tình hình của anh lúc này một viên thật chẳng thấm nỗi.

------

Vương gia

Nhất Bác đang sải mình trên chiếc giường êm nhưng không thể nào chợp mắt được, cậu nghĩ đến anh, người con trai đầu tiên cho cậu ấn tượng " rất đẹp", cậu từng bước sa vào cái anh ôn nhu, cái anh săn sóc, hình như đến cafe Tranh cậu mới có thể buông lỏng tâm tình, mặc anh sắp xếp ăn uống nghĩ ngơi, nói cách khác cậu ỷ lại anh một cách toàn diện.... cậu là người thế nào? Quyết đoán, mạnh mẽ, tự lập, khép kín... lại cho phép mình ỷ lại vào người kia... mọi thứ cậu đều tỏ ra lãnh đảm, anh cho cậu nhận nhưng từng ngày trôi qua như thế có góp thành gạch chắc xây được cả cái nhà rồi, huống chi anh là dành tình cảm chân thành mà đối đãi, mức độ dao động của cậu không phải là ít.

Có thể có một tình yêu giữa hai người con trai?

Cậu muốn đánh ngất chính mình với suy nghĩ vớ vẫn này.

----

Cafe Tranh hôm nay lần đầu đóng cửa buổi sáng, nhân viên đến gọi liên tục cũng không nghe Tiêu Chiến bắt máy, họ đứng trước cửa vài người chần chờ không biết làm gì cho phải, đã qua giờ mở cửa lâu rồi mà không thấy Tiêu Chiến ra, họ thật rất lo, liên tục gọi dù không ai nghe máy

7h30 Nhất Bác đi làm, láy xe ngang quán thấy quán đóng cửa, vài ba nhân viên ngồi trước cửa cứ lóng ngóng, cậu lui xe lại hỏi, mấy người nhân viên gặp cậu mừng như muốn khóc vậy, bởi Nhất Bác thân thiết với Tiêu Chiến. Nhưng Nhất Bác cũng không biết Tiêu Chiến thế nào, cậu gọi cho cảnh sát gần đấy lại xem, cửa khóa trong chắc chắn anh ấy còn ở trong.

Nhất Bác lo lắng vô cùng, cậu bất chấp hình tượng, mặc vest trèo tường vào cổng đập cửa ngoài nhưng người vẫn không ra mở cửa, cậu rất sốt ruột.

Cảnh sát cũng đến, qua một hồi công tác chuyên môn lcũng mở được cửa ngoài, cậu nhanh chóng chạy lên tầng hai, thật may anh ngủ không khóa cửa ngoài, cậu bậc đèn lên, anh vẫn đang nằm ngủ say sưa, cậu nhíu mày khi thấy vỏ 4 viên an thần nằm sỏng soài trên đầu giường, vừa mừng vừa tức không biết phải nói thế nào, mừng vì anh vẫn không sao, nhịp thở đều đều chứng tỏ anh ngủ rất sâu, vừa tức là tại sao dùng một lượt tận 4 viên thuốc ngủ, anh ở một mình không có ai hết, lỡ có gì thì sao...

Cậu ra ngoài xin lỗi cảnh sát bảo là anh ấy thức khuya quá ngủ say nên không hay, không quên dí vào tay người cảnh sát một số tiền vì đã làm phiền họ, sau đấy bảo nhân viên tất cả làm việc như bình thường đi.

Cậu nhẹ nhàng lay người anh tỉnh dậy, Tiêu Chiến đầu rất nặng, khó khăn lắm anh mới mở mắt ra, gặp ngay Nhất Bác, không suy nghĩ tại sao cậu ấy lại vào được, chỉ cần thấy Nhất Bác anh đã có thể yên tâm ngủ tiếp được nữa rồi.

" Nhất Bác, đầu anh rất nặng, anh muốn ngủ tiếp"

Nhất Bác thấy anh mệt lã người như thế cũng không ép anh tỉnh cho anh ngủ cho thoải mái, cậu quyết định không đến công ty mà ở lại

" Thư ký Hà, Hôm nay tôi không đến, có báo cáo gì thì chuyển mail cho tôi"

" Vương Tổng có cuộc hợp nội bộ 3h chiều nay ạ"

" Chuyển thành hợp online cho tôi"

Cậu ở lại vừa giải quyết công việc vừa tiện chăm sóc anh, ngó thấy đồng hồ cũng 9h sáng rồi, anh vẫn chưa có dấu hiệu dậy, cậu bước qua phòng bếp ở tầng hai, nơi anh nấu ăn tại đấy, định làm một tô cháo cho anh, rất may tủ lạnh anh chứa rất nhiều đồ, cậu làm món cháo thập cẩm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com