Chương 52
- Thật sự kết hôn rồi...
.
.
.
Đúng như mong muốn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sống hòa thuận với nhau trong căn nhà nhỏ tình yêu được một tháng thì nghe tin mẹ Vương đã lên kế hoạch hôn lễ cho hai người, khỏi phải nói... người vui mừng nhất khi biết tin này chính là Vương Nhất Bác
Buổi sáng ngày kết hôn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thức dậy thật sớm, cả hai mau chóng dùng xong bữa sáng thì nhân viên trang điểm cũng tới, sau khi được mặc trên người bộ lễ phục sang trọng, cả hai mới lên xe trở về nhà chính Vương gia
Ngày hôm nay đặc biệt quan trọng, suốt một tháng qua, bà Vương đã tự mình sắp xếp mọi thứ, khách mời cũng là do ông bà quyết định cho nên Vương Nhất Bác cũng chẳng có ý kiến, có điều hôm nay là ngày vui của cả hai cho nên trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng cảm thấy hồi hộp hạnh phúc
Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, trong mắt chất chứa chua xót, hắn biết Tiêu Chiến mồ côi, không có người thân thích để chứng kiến ngày vui của bản thân, mặc dù cậu luôn mỉm cười vui vẻ nhưng Vương Nhất Bác cũng có thể nhận ra được sự tủi thân ở trong đó
- Bảo bảo, sau đám cưới, chúng ta lên chùa thắp hương cho mẹ có được không?
Tiêu Chiến mỉm cười, cúi đầu cố che giấu cảm xúc đau lòng khi nghe Vương Nhất Bác nhắc tới mẹ Tiêu, khẽ ừm một tiếng
Vương Nhất Bác nhìn thấy cậu cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, trong lòng càng thêm chua xót, hắn kéo người Tiêu Chiến lại ôm chặt vào lòng
- Đừng tủi thân, em vẫn luôn có anh ở bên cạnh mà
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ vùi đầu vào lòng hắn cảm nhận sự ấm áp mà hắn mang lại
Lễ đường tổ chức hôn lễ đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến bước vào lễ đường, trao nhẫn cưới cùng lời ước nguyện, nhận được thật nhiều lời chúc phúc từ người thân và khách mời có mặt trong bữa tiệc
Sau khi làm lễ là tới phần dự tiệc, suốt ba tiếng đồng hồ tiếp khách, cơ thể của Tiêu Chiến cũng bắt đầu mỏi mệt, khách mời đã vơi đi gần hết, Vương Nhất Bác lúc này đã uống không ít rượu nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, quay qua hỏi nhỏ vào tai Tiêu Chiến
- Em mệt lắm không?
Tiêu Chiến tuy mệt thật nhưng ngẫm nghĩ hôm nay là ngày vui của hắn và cậu cho nên mới mỉm cười lắc đầu
Vương Nhất Bác nhận ra cậu đang nói dối nhưng cũng không muốn vạch trần, hắn chỉ xót lòng bảo bối của hắn mà thôi. Nghĩ vậy cho nên hắn mới đưa tay lên xoa đầu Tiêu Chiến
- Chờ một chút nữa thôi, anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật
Tiêu Chiến có hơi bất ngờ, rồi mắt mở lớn hỏi lại
- Đi hưởng tuần trăng mật sao? Ở đâu? Sau lễ cưới?
Nghe một tràng câu hỏi của Tiêu Chiến khiến cho Vương Nhất Bác bật cười vui vẻ sau đó hắn đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, rồi mỉm cười cưng chiều với Tiêu Chiến
- Bí mật, em ngồi ở đây nghỉ một chút, anh qua kính rượu bàn trưởng bối để tiễn mọi người về, chờ anh
- Ừm
———
Sau hôn lễ, Vương Nhất Bác lấy va li đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ sau đó kéo theo Tiêu Chiến lên xe đưa người đi hưởng tuần trăng mật
Ngồi trên xe, Tiêu Chiến cứ ngạc nhiên mãi, cậu thật sự không biết sẽ có một màn này, cứ nghĩ sau ngày kết hôn cậu sẽ ở lại nhà chính Vương gia một thời gian
Vương Nhất Bác ngồi một bên lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến, trông thấy cậu có vẻ chưa hết bất ngờ liền nhỏ giọng quan tâm
- Em mệt thì ngủ một giấc đi cho khỏe, tới nơi anh liền gọi em dậy
- Nhất Bác, chúng ta đi đâu vậy? Đi bất ngờ như thế này ông bà Vương...
Nói tới đây Tiêu Chiến liền im bặt, cậu dù sao cũng đã kết hôn với Vương Nhất Bác rồi, không thể cứ gọi là ông bà Vương mãi được vậy là cậu đổi lại
- Ba mẹ sẽ không vui nếu chúng ta rời đi như thế này đâu
Vương Nhất Bác vừa lái xe, mỉm cười trấn an Tiêu Chiến
- Em yên tâm, anh đã nói trước chuyện này với ba mẹ rồi, với lại ba mẹ cũng thường xuyên đi du lịch không có thời gian để ý tới chúng ta đâu
- Thật sao? Ba mẹ sẽ không giận em có đúng không?
Vương Nhất Bác chua xót, đưa một tay xoa đầu Tiêu Chiến
- Ngốc, ngủ một giấc đi, tới nơi anh liền gọi em dậy, sẽ không ai dám giận em đâu, còn có anh ở bên cạnh em mà
Tiêu Chiến được trấn an nên tâm trạng thả lỏng không ít, quả thật cậu rất buồn ngủ, những ngày qua vì lo lắng cho hôn lễ nên cậu không thể ngủ được, sáng hôm nay cậu phải dậy sớm, làm tất cả mọi thứ cần làm trong hôn lễ, sau đó lại tiếp khách không ngừng gần bốn tiếng đồng hồ, hiện tại hai mí mắt như muốn dính chặt vào nhau luôn rồi
Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay vuốt ve một bên má của cậu
Tiêu Chiến tuy rất buồn ngủ nhưng lại nghĩ tới Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi giống mình nhưng vẫn còn vì cậu mà lái xe cho nên cậu cố mở to hai mắt nói với hắn
- Em sẽ không ngủ đâu, anh lái xe vài giờ đồng hồ sẽ rất buồn chán, cho nên em sẽ thức cùng anh, nói chuyện với anh có được không
- Như vậy cũng được, vậy em nói chuyện cho anh nghe đi
Tiêu Chiến ngồi nghiêng người, dựa một vai vào thành ghế, ánh mắt to tròn nhìn Vương Nhất Bác sau đó lại nghĩ tới câu chuyện mà bản thân cảm thấy vui vẻ nhất để kể cho Vương Nhất Bác, miệng nhỏ kể không ngừng
Vương Nhất Bác vẫn chăm chú lái xe, lâu lâu cũng mỉm cười gật gù ứng thanh, sau khi nghe giọng nói của đối phương mỗi lúc một nhỏ, hắn quay đâu nhìn qua bên cạnh, phát hiện Tiêu Chiến đã nhắm mắt ngủ say lúc nào không hay
Hắn cưng chiều dừng xe, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cho cậu, hôn lên má Tiêu Chiến, rồi tiếp tục hành trình lái xe của mình
———
- Tiểu Chiến, bảo bối, dậy thôi
Tiêu Chiến đang ngủ ngoan, nghe tiếng gọi cùng động tác lay động cơ thể thì chậm rãi mở mắt, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, cậu chớp chớp mắt một lúc, nhìn Vương Nhất Bác đang mỉm cười với mình thì lên tiếng hỏi nhỏ
- Tới rồi sao?
- Ừm, chúng ta tới nơi rồi
Tiêu Chiến đưa tay dụi dụi mắt sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, trông thấy nơi này là một khu nghỉ dưỡng cao cấp nhưng lại mang phong cách tối giản gần gũi với thiên nhiên, nhìn qua thật sự rất đẹp và thanh bình, tự dưng tâm trạng cảm thấy vui vẻ hẳn, cậu nhìn Vương Nhất Bác hỏi nhỏ
- Đây là nơi chúng ta nghỉ lại sao?
- Ừm, đẹp không?
- Rất đẹp
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến kéo theo va li tiến vào sảnh lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi lên tới phòng ngủ, Tiêu Chiến không khỏi hào hứng vì nhìn chỗ nào cũng rất đẹp
- Nhất Bác, cửa sổ này có thể nhìn thấy thung lũng phía dưới luôn a
Khách sạn mà Vương Nhất Bác chọn làm nơi nghỉ dưỡng được xây dựng trên núi, phong cảnh hòa lẫn với thiên nhiên vừa thanh bình lại mát mẻ, nhưng không vì vậy mà mất đi sự tiện nghi
Ba năm Tiêu Chiến rời xa thành thị sống ở nơi thôn quê yên tĩnh coi như đã quen cho nên vừa nhìn thấy cảnh này lại đặc biệt thích thú, mà nơi đây còn đẹp hơn cả nơi cậu ở trước kia nữa mà
Vương Nhất Bác tiến tới, từ phía sau ôm trọn Tiêu Chiến vào lòng, cằm hắn gác lên vai Tiêu Chiến, cùng người ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài
- Anh biết em thích yên tĩnh cho nên mới đặc biệt chọn nơi này, phía dưới khách sạn còn có nhà hàng, shop quần áo, nếu còn thiếu thứ gì chúng ta có thể xuống đó chọn mua
Tiêu Chiến mỉm cười thích thú, không hiểu cậu lấy can đảm từ đâu, quay đầu hôn lên má Vương Nhất Bác một cái
Vương Nhất Bác hài lòng với biểu hiện của người thương, hắn cũng nhanh chóng tìm đến môi Tiêu Chiến, nhấn chìm cậu trong nụ hôn hạnh phúc
.
.
.
./. Là Anh Nhìn Trúng Em
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com