Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Tiêu Chiến nằm thư giãn trong bồn tắm lớn nhà Vương Nhất Bác, để cho làn nước ấm xua đi cái lạnh buốt thấu xương. Vương Nhất Bác đau lòng nâng bàn chân sưng đỏ của Tiêu Chiến lên, có chút hơi hờn giận mà nhìn cậu.

Tiêu Chiến mất tự nhiên rụt chân về nói.

- Đã không sao rồi.

- Đã sưng cả lên thế này, còn nói không sao! Nếu như để lâu thêm chút nữa, thì sẽ bị đông thương đó, có biết không hả?!

Gặp phải kiểu bệnh nhân như này, bác sĩ nào cũng sẽ phát điên. Huống chi bệnh nhân này còn là người yêu của mình.

Tiêu Chiến cũng không lên tiếng đáp trả mấy lời càm ràm của Vương Nhất Bác, mà vòng tay ôm đầu gối, cúi thấp đầu như là đang suy nghĩ gì. Bầu không khí lập tức trầm xuống, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến như vậy, không khỏi nghẹt thở, tim đập mãnh liệt. Anh muốn hỏi, nhưng lại không dám.

Qua một lúc sau, Tiêu Chiến mới khẽ nói, giọng thỏ thẻ nhu nhuyễn.

- Nhất Bác không muốn biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Vương Nhất Bác nhích lại gần hơn, kéo đầu cậu ngả vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

- Muốn, dĩ nhiên muốn! Từ lúc đó đến giờ, mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn biết cuối cùng là nguy hiểm như thế nào mới khiến em phải chạy ra đó như vậy? Anh muốn biết đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng anh bằng lòng chờ, chờ cho đến khi em tự nguyện nói với anh!

- Nhất Bác, cảm ơn anh!

- Thỏ ngốc! Còn cảm ơn cái gì? Nhìn thấy bộ dạng này của em, anh lại hận chính mình nhiều hơn! Anh hận tại sao xuống máy bay không đến tìm em ngay, anh hận tại sao anh không thể thay em chịu đựng sợ hãi đau khổ! Chiến, trái tim anh đau lắm!

Vương Nhất Bác quỳ một chân ở bên ngoài bồn tắm, hai tay nâng khuôn mặt thon gầy vẫn còn nhợt nhạt của Tiêu Chiến lên, nhẹ nhàng hôn lên, bắt đầu từ trán, từng tấc từng tấc, từng điểm từng điểm, ôn nhu nhẹ nhàng như sợ sẽ làm người trước mắt bị đau.

- Chiến! Anh rất sợ mất em!

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt ẩn chứa đau lòng của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng thầm thì.

- Đều qua rồi, đã không sao rồi! Em vẫn còn ở bên cạnh anh!

Vương Nhất Bác hôn mạnh lên cánh môi hồng của Tiêu Chiến, lòng càng thêm đau xót.

- Ngốc, đúng là một con thỏ ngốc! Lại còn an ủi anh!

.

.

.

Reng...

Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan cục diện khó xử của một người thì muốn tự ăn, còn một người thì muốn đút thỏ ăn.

Vương Nhất Bác tức giận đặt canh cá lên bàn cạnh đầu giường, cau mày nhìn Tiêu Chiến nhận điện thoại. Nhìn dáng vẻ lúc này của Vương Nhất Bác, hệt như muốn dùng ánh mắt để giết chết tên khốn nào gọi điện tới phá rối vậy.

Tiêu Chiến nhìn hai chữ "Anh ba" hiện lên trên màn hình điện thoại, hạ quyết tâm, vẫn là nhấc máy.

- Anh ba...

Trương Triệu Huệ ở bên đầu điện thoại kia lớn tiếng nói.

- Tiểu Chiến! Em đang ở đâu?

- Em... đang ở nhà bạn.

- Bạn? Bạn nào?

- Anh ba... em...

Trương Triệu Huệ vẫn chưa biết chuyện của cậu và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không biết nên nói như thế nào.

- Tiểu Chiến, em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh về biệt thự đón em, nhưng không gặp. Triệu Khải nói tối hôm qua hắn về, trông thấy em ngồi lên xe của một người rồi đi. Rốt cuộc là ai? Có thể để em không mặc áo khoác, không mang giày, cứ như thế mà đi?

Tiêu Chiến nghe anh ba mình nói vậy, chỉ thấy lòng một trận khó chịu cuồn cuộn nổi lên. Cậu không ngờ anh ba còn gặp Triệu Khải, cũng càng không ngờ Triệu Khải lại vô liêm sỉ nói dối như vậy.

Tay Tiêu Chiến cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, khuôn mặt vừa mới phiếm hồng lập tức trắng bệch. Vương Nhất Bác nhìn thấy biến hóa của Tiêu Chiến, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay lành lạnh kia.

Dường như được tiếp thêm sức mạnh, Tiêu Chiến nói tiếp.

- Hôm qua em đi vội quá. Anh ba, anh đừng lo, bây giờ em rất tốt. Chỉ là bị cảm lạnh một chút, chờ em khỏe lại, sẽ về nhà.

- Cái gì? Bị bệnh? Em thực sự là... Hừ, tức chết anh rồi! Chờ anh hai trừng trị em đi! Nói cho anh biết em ở đâu, anh đến đón em!

- Tự em sẽ về.

- Không nói cho anh cũng được, anh để anh hai tra hỏi! Chờ điện thoại của lão đại đi!

Hiển nhiên, mọi người còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, Trương Triệu Huệ còn dễ dàng uy hiếp Tiêu Chiến.

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến giả vờ ung dung nhìn Vương Nhất Bác nói.

- Nhất Bác, đút canh cho em ăn đi!

Vương Nhất Bác trầm mặt nhìn Tiêu Chiến. Hiểu Tiêu Chiến như Vương Nhất Bác, làm sao sẽ không biết vẻ mặt cậu nghĩa là thế nào, càng ngụy trang nói chuyện đến mức ung dung, thì càng chứng tỏ trong lòng cậu rất buồn. Vương Nhất Bác mặt vô cảm xúc cầm lấy chén canh nói.

- Nguội rồi, anh đi hâm nóng lại.

Nói rồi liền đứng lên, đi ra ngoài phòng ngủ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mặt trầm như nước, lòng dậy lên từng trận áy náy.

- Nhất Bác... Xin lỗi!

Vương Nhất Bác xoay người nhìn lại, vừa định mở miệng nói chuyện, chỉ nghe Tiêu Chiến nói tiếp.

- Chuyện ngày hôm qua... Anh đừng nói....

Nhìn thấy sự áy náy và khẩn cầu trong mắt cậu, Vương Nhất Bác lại nuốt lời trách cứ trở vào, anh chỉ yên lặng thở dài trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu, đi ra khỏi phòng.

.

.

Vương Nhất Bác bật lửa hâm canh, hai tay tức giận chống lên kệ bếp. Đau đớn cùng phẫn nộ trong lòng đan xen vào nhau, kéo dài không dứt. Anh tức giận nghĩ.

Hừ! Không nói cho mình, còn không cho mình nói với người nhà họ Trương. Con thỏ ngốc kia lại muốn một mình ôm chuyện giấu vào lòng! Coi Vương Nhất Bác ta là tên ngốc sao? Hừ! Không nói, mình cũng có thể đoán được!

Vương Nhất Bác đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Tiêu Chiến và Trương Triệu Huệ, không phải Vương Nhất Bác có ý định nghe trộm, mà là giọng của Trương Triệu Huệ thực sự quá lớn quá vang. Hình như hắn có nhắc tới Triệu Khải, mà Tiêu Chiến sau khi nghe thấy cái tên này, rõ ràng không được tự nhiên, mơ hồ toát lên sự sợ hãi. Lại liên tưởng đến chuyện lần trước, Vương Nhất Bác đã có thể đoán rằng, việc này cùng Triệu Khải chắc chắc là có liên hệ!

Dám đụng vào vào thỏ của Vương Nhất Bác ta thì kết cục sẽ không tốt đẹp đâu. Đừng mơ tưởng thỏ của ta!!

.

.

.

=== Hết chương 23 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com