Chương 41
Trong thư phòng truyền ra tiếng cười sảng khoái, Trương Triệu Huệ thò đầu vào, chớp chớp mắt cười hỏi.
- Quyết định xong rồi?
Trương phu nhân vẫn ngồi một bên không lên tiếng từ nãy giờ, nhìn thấy Trương Triệu Huệ liền nói.
- Mang đồ đến đây.
Trương Triệu Huệ cười đắc ý đi vào thư phòng nói.
- Đã sớm đem đến rồi!
Đoạn đưa cho mẹ mình hai chiếc hộp tinh xảo. Trương phu nhân nói với Trương Triệu Huệ.
- Đi ra ngoài đi.
Trương Triệu Huệ liếc Vương Nhất Bác một cái đầy vẻ trêu tức, đắc ý đi ra ngoài.
Trương phu nhân nhìn Trương Thư Hùng, quay lại nhìn Tiêu Chiến với sắc mặt nặng nề, qua một hồi lâu mới mở một cái hộp trong đó ra nói.
- Cặp nhẫn này là của Tố Nguyệt khi kết hôn, đây là cô ấy tự mình thiết kế. Mẹ biết cô ấy đặc biệt hy vọng có thể trao cặp nhẫn này cho con. Nhưng mẹ nghĩ, cái nhẫn nữ này giờ con cũng không cần nữa, thế nhưng đây là di vật của Tố Nguyệt, con giữ lại làm kỷ niệm đi!
Tiếp đó bà lại mở ra một cái hộp khác.
- Cặp nhẫn nam này là mẹ bảo Triệu Huệ tìm lại người thợ đánh nhẫn năm đó, mô phỏng lại theo thiết kế của mẹ con. Nếu như các con dự định một đời bên nhau, thì nhận lấy đi.
Nói đến đây, Trương phu nhân không nhịn được đã rơi nước mắt. Tiêu Chiến bước tới, nắm chặt tay của mẹ. Lúc này, trong lòng cậu có cảm kích, lại cũng có áy náy, vành mắt cũng hơi ửng đỏ.
- Đây là sự lựa chọn của con, hy vọng con không nên hối hận.
- Mẹ… Chúng con sẽ hạnh phúc! Chúng con cảm ơn mẹ!
Trương phu nhân nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đi tới bên người Tiêu Chiến, nắm tay Tiêu Chiến nói.
- Bác gái, xin người yên tâm. Chúng con nhất định sẽ như bác nói, bên nhau một đời.
Trương phu nhân nhìn Vương Nhất Bác nói chắc như đinh đóng cột, tựa như nghĩ gì đó. Cuối cùng, bà lại thở dài một tiếng, nói rằng.
- Được rồi. Ta hy vọng cậu có thể nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay.
Vương Nhất Bác gật đầu, cùng Tiêu Chiến nắm tay nhau mười ngón lồng vào nhau, nắm thật chặt.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, nhìn mẹ. Cậu biết, mẹ mình tuy rằng đồng ý chuyện cậu và Vương
Nhất Bác, nhưng trong lòng vẫn còn nút thắt không cởi được. Cậu muốn lên tiếng an ủi, nhưng cũng không biết phải nói sao.
Thường nói mẹ con đồng lòng, Trương phu nhân làm sao lại không biết suy nghĩ của Tiêu Chiến. Tuy nói con trai không như bà mong muốn, nhưng có thể có phần tâm tư này, bà cũng cảm thấy an ủi. Bà cũng không nỡ để Tiêu Chiến phiền lòng, Trương phu nhân vỗ vỗ tay Tiêu Chiến nói.
- Mẹ đều biết rõ. Đừng lo lắng, đi nghỉ ngơi đi. Gầy như thế này, mẹ làm sao yên tâm để con dọn
ra ngoài ở?
Dọn ra ngoài? Tiêu Chiến xưa nay chưa từng nói muốn dọn ra ngoài! Trước đây nhà trọ kia cũng chỉ là khi nào công tác quá bận mới thỉnh thoảng đến ở vài ngày. Sau khi xảy ra chuyện, anh ba vừa nhắc tới căn nhà kia liền giận dữ nhảy dựng lên, la hét ầm ĩ nói, nếu không phải phóng hỏa đốt nhà là trọng tội, anh ba đã sớm đem căn nhà kia thiêu trụi không còn một mống! Thế là anh hai phải khóa căn nhà đó lại, định tìm thời cơ thích hợp thì bán đi, sau đó cũng là mắt không thấy tâm không phiền. Lần này, cậu còn có thể chuyển tới chỗ nào chứ?
- Mẹ, mẹ yên tâm…
Tiêu Chiến vừa định bảo đảm mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, liền nghe Vương Nhất Bác lớn
tiếng nói.
- Bác gái, bác yên tâm, Thỏ… à không… Tiêu Chiến dọn ra ngoài con cũng sẽ chăm sóc em ấy thật tốt,
bảo đảm có thể nuôi mập…
Nói tiếng cuối cùng, liền thấy Vương Nhất Bác nhe răng nhếch miệng, mặt nhịn đến đỏ sung huyết,
nhưng cũng không dám xoa cẳng chân bị Tiêu Chiến đạp mạnh.
Trương phu nhân nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác không dám giận cũng không dám nói, cố nén ý cười
trong mắt bảo.
- Các con đi nghỉ trước đi. Tuệ Nghi đến bệnh viện, chờ nó về cả nhà chúng ta ăn bữa
cơm đoàn viên.
Thấy Trương phu nhân cười, Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, cậu chào ba mẹ rồi cầm lấy chiếc hộp đặt trên bàn, cũng không thèm chờ Vương Nhất Bác, xoay người đi ra ngoài thư phòng, Vương Nhất Bác vội co chân khập khiễng đuổi theo sau.
Trương Thư Hùng ôm vai vợ mình xoa xoa, Trương phu nhân ngã đầu vào vai chồng mỉm cười, giọt lệ
mãn nguyện rơi xuống. Bà thì thầm.
- Tố Nguyệt! Tiểu Chiến nhất định sẽ hạnh phúc với người bạn đời của nó. Bạn đã yên lòng rồi đúng
không?
.
.
.
Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ phòng ngủ, xuyên qua tấm rèm mỏng màu trắng, cậu có thể nhìn thấy những
chồi non nhú lên mơn mởn trên đầu cành.
Vương Nhất Bác đi tới phía sau cậu, đưa tay ra ôm trọn lấy cậu. Tiêu Chiến thuận thế ngả vào lồng ngực Vương Nhất Bác, để anh cầm tay trái mình lên, những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài, Vương Nhất Bác đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc vào ngón áp út, trên chiếc nhẫn khảm lên một viên kim cương nhỏ mà sáng lấp lánh, phảng phất như cả lời thề hẹn cũng lấp lánh ánh hào quang.
Tiêu Chiến xoay người lại, cầm lấy một chiếc nhẫn khác cũng giống vậy, đem ước hẹn tình yêu của mình đeo lên ngón tay gần với trái tim cậu nhất. Duỗi tay ra ôm lấy hông anh, gác chiếc cằm nhỏ lên hõm vai anh. Bên tai Vương Nhất Bác vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của thỏ con.
- Nhất Bác, chúc mừng anh! Chúc anh hạnh phúc!
Vương Nhất Bác nghiêng đầu khẽ hôn lên vành tai trắng nõn của cậu.
- Cảm ơn em, anh nhất định sẽ hạnh phúc vì có thỏ con bên cạnh!
Ôm Tiêu Chiến ngồi lên ghế sofa mềm mại, Vương Nhất Bác vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay Tiêu Chiến,
dè dặt hỏi.
- Mẹ em nhắc đến Tố Nguyệt, là…
- Là mẹ ruột của em.
Kỳ thực Vương Nhất Bác cũng đoán được đại khái, anh nhìn chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trang nhã trên tay hai người nói.
- Bà nhất định là một người vô cùng tài hoa.
Tiêu Chiến gật đầu cười, đứng dậy cầm một khung ảnh trên bàn lên đưa cho Vương Nhất Bác xem.
- Mẹ thường nói, mẹ em rất ôn nhu và tài hoa, thế gian ít có. Cha có thể cưới được mẹ, là việc rất hãnh diện nhất trong cuộc đời ông ấy.
Vương Nhất Bác nhìn người phụ nữ trong hình kinh ngạc nói.
- Thỏ con, em và mẹ em thật giống nhau!
- Đúng vậy, mọi
người đều nói thế, tiếc là ngày thứ hai em sinh ra thì bà đã qua đời.
Tiêu Chiến cảm thấy cánh tay Vương Nhất Bác ôm cậu siết chặt hơn, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác
mỉm cười nói.
- Nhất Bác,em không thương tâm. Tuy rằng em từ nhỏ đã mất đi cha mẹ ruột, nhưng
em lại càng có được nhiều yêu thương hơn. Ba mẹ, hai người anh, Tuệ Nghi…
Tiêu Chiến cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, cậu ghé lại gần khẽ hôn lên môi của Vương Nhất
Bác.
- Còn có cả anh nữa…
Vương Nhất Bác đáp lại nụ hôn khẽ của Tiêu Chiến, thì thầm nói bên tai cậu.
- Thỏ con, gặp được em, cũng là việc đáng hãnh diện nhất một đời này của Vương Nhất Bác anh!
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Trương Triệu Huệ lớn tiếng nói.
- Tiểu Chiến, Vương Nhất Bác! Nào nào, anh và anh hai tới chúc mừng hai đứa nè!
Trương Triệu Huệ tay cầm rượu vang nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa ôm hôn nhau thắm thiết,
nhất thời sững sờ ở cửa.
- Triệu Huệ, anh nói rồi phải gõ cửa…
Trương Triệu Quang theo sau tiến vào còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đang càu nhàu. Đến khi anh ta trông thấy Tiêu Chiến đang lúng túng, mặt mũi đỏ như quả cà chua cùng Vương Nhất Bác mặt mày sa sầm, lập tức hiểu ra ngay lý do Trương Triệu Huệ đờ ra tại chỗ. Trương Triệu Quang không nhịn được oán thầm.
Hừ, mới thấy cái này đã sửng sốt, cũng không nghĩ thử xem anh mày còn gặp phải cảnh giới hạn đây này!
.
.
.
=== Hết chương 41 ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com