Vương Nhất Bác
"Này, năm nay các cậu cũng hai tám, hai chín tuổi rồi nhỉ? Cha mẹ có giục chuyện kết hôn chưa?", Trương Huân, tổ trưởng đội Phòng cháy chữa cháy thành phố Lạc Dương, đột nhiên lại quan tâm đến đời sống tình cảm cấp dưới của mình.
"Lão Đại, anh muốn giới thiệu tiểu Tuyên cho em sao?", Sở Dương cố ý kéo dài âm cuối, nháy mắt với Trương Huân đang lột vỏ chuối.
Cùng lúc, một tiếng 'bang' mạnh xuống bàn thu hút ánh nhìn tò mò từ đồng đội từ bàn khác.
Kim Xuân Hiên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Sở Dương, cuống quýt: "Cậu,... cậu đừng có nói bậy. Tuyên Tuyên vẫn còn nhỏ."
"Ẩy, Tiểu Nhị, cậu lén đội trưởng uống rượu sao? Mặt lại đỏ như gấc thế kia?" Sở Dương không có tí gì là sợ sệt cái nhìn của Kim Xuân Hiên cả. Anh ta còn quay sang Trương Huân méc tội. "Anh, mau phạt cậu ta chạy 7 vòng sân."
Trương Huân không phí lời, ném vỏ chuối thẳng vào người anh ta. Dám lớn tiếng ra lệnh cho đội trưởng.
Trái ngược hành động ôm tim giả vờ giận dỗi của Sở Dương, Kim Xuân Hiên gãi tai ngại ngùng ngồi xuống.
Nếu là thành viên đại đội, ngoài các quy tắc quy định trong công tác, thì có hai điều không thể không biết.
Một,Kim Xuân Hiên có tình cảm với Trương Tuyên Tuyên, ngay cả Trương Huân cũng ngầm ủng hộ anh.
Hai, Trương Tuyên Truyên thích Vương Nhất Bác, em út của đại đội.
Duy chỉ có Vương Nhất Bác là thành viên không biết cả hai điều trên. Sống hai mươi hai năm trên đời, hai chữ 'yêu đương' chưa hề xuất hiện trong từ điển của cậu.
Nhắc đến Vương Nhất Bác, ngay cả chiến sĩ đại đội khác cũng biết cậu. Nếu gặp cậu ở sân huấn luyện, có người còn cố ý đi chậm để nhìn cậu một chút.
Dường như có một lớp khí lạnh bao quanh cậu, lạ là cái khí chất này lại thu hút người khác nhìn cậu. Đối với chiều cao một mét tám như rất nhiều chiến sĩ khác, nhưng người khác lại có thể dễ dàng nhận ra cậu trong đám đông vì vẻ ngoài quá điển trai.
Vương Nhất Bác có một khuôn mặt cực kỳ nhỏ, nhỏ ở mức tiêu chuẩn của phụ nữ khiến không ít cô gái ghen tị. Dù như vậy cũng không làm mất vẻ nam tính của cậu với đường nét xương quai hàm góc cạnh rõ ràng. Sống mũi thẳng tắp dường như có thể trượt ngay trên đó. Nếu hỏi cậu làm nghề gì và nhận được câu trả lời, ai cũng phải bất ngờ vì chưa bao giờ gặp một người lính cứu hỏa lại có da dẻ mịn màng, trắng hồng như vậy.
Cậu như một bức tượng an tĩnh nếu chỉ nhìn cậu từ xa. Nhưng đôi mắt phương tuyệt đẹp của cậu là minh chứng cho sức sống đầy mãnh liệt. Đôi mắt luôn kiên định, ẩn chứa quyết tâm, ý chí của cậu.
"Nhìn tôi rảnh rỗi giống như sẽ làm mai cho các cậu sao?" Lão Đại lại ăn thêm một quả chuối nữa.
"Vậy thì Lão Đại hỏi làm gì?" Sở Dương ỉu xỉu, cũng bóc một quả chuối cắn một miếng to.
"Đúng đó! Anh là đang sát muối trái tim chúng em đúng không?" Các chiến sĩ khác bắt đầu nhao nhao kiến nghị.
"Tôi lấy đâu ra tưng đó người giới thiệu cho đám đàn ông thô lỗ các cậu? Mơ đẹp quá nhỉ?" Một vỏ chuối khác lại nằm gọn trên quả đầu đinh của Sở Dương.
"Không còn cách nào khác. Chúng em luôn phải trực ở cục mà."
Đột nhiên không khí ngưng đọng. Không chỉ Sở Dương mà ngay cả Trương Huân cũng há hốc miệng nhìn nơi phát ra âm thanh vừa rồi.
"Vương Kiệm Lời, cậu vừa nói gì cơ?"
"Em nói sự thật thôi, mọi người bất ngờ như vậy là làm sao?" Bây giờ cậu mới thong thả ăn trái chuối đầu tiên.
Mọi người thực sự cạn lời. Vương Nhất Bác mà lại nói chuyện yêu đương kết hôn?
Ông trời ơi, đúng là có điềm. Chuông báo nhiệm vụ vang lên dập tắt ngọn lửa hoang mang trong lòng mọi người.
Vương Nhất Bác vội vàng ăn nửa quả chuối còn lại, rồi chạy theo đồng đội.
Ngồi trên xe cứu hỏa, tiếng còi hiệu làm người ta càng thêm gấp rút hơn.
Vương Nhất Bác ở trong đội bốn năm, thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ cứu hỏa – cứu hộ, nhưng mỗi lần ngồi trên chiếc xe này, lòng cậu luôn thấp thỏm không yên.
Thành phố Lạc Dương chập trùng đồi núi, với rừng cây bao quanh thành phố. Một nơi không khí lạnh quanh năm, rất thu hút khách du lịch đến tham quan và trải nghiệm văn hóa nơi đây.
Tuy thành phố đang phát triển nhanh chóng, cháy rừng và ngập lụt là điểm đau đầu đối với lãnh đạo thành phố vì người dân chưa có kiến thức phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn đầy đủ.
Mấy năm gần đây, công tác tuyên truyền, đào tạo phòng cháy chữa cháy cho người dân đã giảm bớt số vụ báo cháy nhưng vẫn còn là mức báo động so với cả nước.
Cũng may, đây chỉ là vụ cháy nhỏ ở nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Tới nơi, Vương Nhất Bác nhanh chóng theo phân công của Trương Huân, mặc đồ bảo hộ rồi tiến vào nhà xưởng kiểm tra xem có nạn nhân nào bị mắc kẹt không.
Nhà xưởng khá nhỏ, có ba tầng. Cậu phụ trách kiểm tra tầng trên cùng.
Khắp nơi toàn là vải vóc đang bốc cháy, mùi xăng nồng nặc bay trong không khí. Vương Nhất Bác thầm suy đoán nguyên nhân vụ cháy.
Xưởng vải cũ này nếu không phải nơi địa điểm tụ tập của đám thanh niên lêu lổng, vì một mồi thuốc mà vô tình gây họa thì hẳn là có người phóng hỏa đi. Nhưng để làm gì?
Đôi mắt phượng tinh tường quét kỹ càng từng ngóc ngách trên tầng ba.
Tầng ba không giống nơi để vải mà được sắp xếp như phòng làm việc hơn nhưng xác vải đang cháy còn vương khắp nơi càng chứng thực suy nghĩ của cậu.
Ngọn lửa như chực chờ nuốt lấy cậu. Dù mặc đồ bảo hộ nhưng cảm giác bỏng rát cháy da vẫn luôn chân thật.
Ngoài kia, nước từ vòi rồng như đang chiến đấu với ngọn lửa ngày một cháy mạnh hơn.
"Phát hiện một nạn nhân tầng ba. Hết."
Vương Nhất Bác phát hiện một phụ nữ đang nằm co quắp tại góc phòng họp, cậu thông báo qua bộ đàm rồi vội chạy đến chỗ người phụ nữ.
Nhìn thấy người phụ nữ bị bịt miêng, tay chân đang bị trói, cậu có phần hoảng hốt.
Trong bốn năm làm nhiệm vụ, cậu chưa gặp tình huống này bao giờ.
Vương Nhất Bác gỡ phần băng dính trên miệng người phụ nữ.
Đoạn thấy lửa đang lan nhanh đến góc này, cậu đeo mặt nạ bảo hộ cho cô ta rồi nhanh chóng cõng xuống đất.
Chiếc xe phóng nhanh đến bệnh viện thành phố.
Đến nơi, bác sĩ và y tá đã sẵn sàng đứng đợi trước cổng cấp cứu, gấp rút chuyển nạn nhân vào trong.
Vương Nhất Bác báo cáo nhanh tình hình, rồi cùng đồng đội chuẩn bị rời đi ngay.
Vừa ra tới xe, một nữ y tá đuổi theo gọi cậu lại, "Nạn nhân đã mất rồi."
"Cái gì?", Vương Nhất Bác nhanh chóng quay lại phòng cấp cứu.
Tiếng máy móc, tiếng khóc, tiếng kêu cứu giường như không còn tồn tại.
Đứng đợi cậu là một vị bác sĩ anh tuấn với gọng kính vàng tôn vẻ tao nhã của anh.
"Xin chào. Tôi là Tiêu Chiến, bác sĩ phụ trách ca cấp cứu vừa rồi. Nạn nhân đã tử vong trước khi được đưa đến đây?"
"Ý anh là sao?" Vương Nhất Bác càng ngày càng chắc chắn về dự cảm không lành của mình.
"Cô ấy chết không phải vì ngạt khí. Mà vì lý do khác. Làm phiền cậu liên lạc với cảnh sát." Tiêu Chiến đẩy gọng kính. Một chút nét buồn lướt qua mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com